Phượng Hoàng Hoa

Chương 29




Bất tri bất giác, một chai rượu đỏ chỉ còn thấy đáy, Tiêu Ngân Phong thấy cũng có chút váng vất, đi rửa mặt, đánh răng lại lần nữa, quay lại nằm ở trên giường. Lẽ ra bình thường uống nhiều rượu nằm trên giường sẽ thấy buồn ngủ, nhưng lần này lại thật quái lạ, càng nằm càng thấy không buồn ngủ, bóng dáng của Kỷ An giống như là cây đinh được đóng vào mà giống như đuổi cũng không chịu đi. Nằm ở trên giường nửa ngày, sau đó lại đứng dậy đi mở TV và DVD xem <Cừu vui vẻ và sói xám>, ánh mắt thì nhìn chằm chằm trên TV, nhưng đầu óc lại không tự chủ nhớ lại hình ảnh cùng trò chuyện với Kỷ An ở khách sạn ngày hôm đó, sau đó trong lòng giống như bị mèo cào tê dại ngứa ngáy khó chịu. Tiêu Ngân Phong có chút bực bội, chuyện này là như thế nào a? Cảm thấy khó quá, chẳng lẽ bản thân mình thực sự để ý Kỷ An sao? Nghĩ đến đây, Tiêu Ngân Phong lại thấy bản thân mình thật không có tiền đồ, Kỷ An có cái gì tốt? Tuy nói bộ dạng nhìn cũng khá tốt, khí chất cũng có thể ra được phòng khách, lúc nấu cháo thịt bằm cũng có thể xuống phòng bếp, lúc làm việc nhìn cũng thật là đáng yêu, nhưng... Nhưng... Nhưng lại nặng nề nội hướng, người giống như cái hũ nút không có phản ứng, tính tình lại vừa xấu xa lại cứng nhắc, làm theo ý mình, căn bản là mặc kệ ý nghĩ và ánh mắt của người khác, ngay cả Đại lão bản nàng cũng không để vào trong mắt. Ân, lại còn rất cứng đầu, ngoan cố. Tiêu Ngân Phong ngẫm nghĩ lại, người này thật sự cứng đầu, tuy nói là khó theo đuổi, nhưng nếu thường xuyên theo đuổi thì cũng sẽ tiến vào được trái tim kia thôi, trên cơ bản sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì gọi là vượt rào. Hơn nữa nếu dựa vào tính tình của Kỷ An, nếu thực sự có thể đi vào lòng của nàng, có được toàn tâm toàn ý của nàng, tuyệt đối sẽ không sợ có bất kì tạp chất nào trộn lẫn ở trong đó. Tuy trả giá lớn để có thể thu hồi thành quả, nhưng thành quả này so ra vẫn là có giá trị đặc biệt cao vượt quá mức bình thường. Tuy nhiên muốn gõ cánh cửa tâm hồn của thực không dễ dàng, mà mở được cánh cửa tâm hồn nàng còn khó hơn, nhưng mà càng khó thì càng trân quý không phải sao? Tiêu Ngân Phong nàng cũng không phải là người dễ bị khó khăn đánh bại, nếu thực sự có tâm, thì sợ gì không có được tấm lòng của Kỷ An chứ? Nàng không có lý do nào để chắp tay dâng tặng một "kỳ hóa" cho tên Vương Tĩnh Sinh Đại vương da trâu kia a? Thời đại này người giống như Kỷ An không che giấu, không giả tạo, không có tâm trí thực dụng của là còn rất ít. Hơn nữa càng khó khăn hơn là có thể gặp được người làm cho nàng lòng nàng rung động cũng không dễ dàng gì. Tiêu Ngân Phong không biết nếu bản thân mình bỏ lỡ Kỷ An thì có thể gặp được một người kế tiếp làm cho mình động tâm nữa nay không.

Đột nhiên Tiêu Ngân Phong giống như đã đẩy tất cả sương mù sang một bên, tìm thấy được thứ gì đó ở chỗ tối sâu nhất. Khóe miệng của nàng không khỏi nở một nụ cười tự giễu, nghĩ lại mấy ngày hôm nay bản thân mình có đủ loại nghi ngờ vô căn cứ rồi nỗi lòng dao động, nàng cười chính bản thân mình. Thừa nhận bản thân mình thích một người thật khó đúng không? Nàng đúng là thích Kỷ An thì sao? Thật mất mặt chết đi được đúng không? Thích mà cũng không dám thừa nhận, ngồi ở đó đoán mò, bộ dáng lại giống như ruồi bọ không đầu thật là buồn cười!

Nghĩ thông suốt, nàng cảm thấy thoải mái hơn một ít, thích thì là thích, vậy là được rồi, có gì đâu mà phải đấu tranh vùng vẫy không thông suốt chứ. Nàng đối với mình khẽ cười một tiếng, cười hành vi của bản thân thật giống con đà điểu. Tiêu Ngân Phong đứng dậy, cầm lấy di động gọi vào số điện thoại của Kỷ An. Đã qua 0 giờ, nàng đoán là Kỷ An có thể ngủ rồi, hơn nữa mình gọi điện thoại qua thì nói cái gì đây? Nghĩ nghĩ sau đó liền cúp máy, đoán chừng Kỷ An khi nhìn thấy số của mình sẽ gạt sang một bên, dù sao nếu không là bằng hữu, thì cũng coi như là lão bản a, làm gì có lão bản nào gọi điện thoại mà không thèm bắt máy chứ?

Kết quả Tiêu Ngân Phong ngồi ở sô pha chờ nửa tiếng cũng không thấy Kỷ An gọi điện thoại lại cho mình. Nàng cười khổ một tiếng, xem ra cho dù mình là lão bản của Kỷ An thì cũng không được để ở trong lòng, tan tầm thì bản thân mình đối với Kỷ An cũng không là gì cả. Tiêu Ngân Phong đứng dậy, trở lại phòng ngủ. Thầm nghĩ rằng, con người hẹp hòi này, dám cho ta leo cây, giờ không gọi điện thoại lại cho ta, tỷ tỷ đây sẽ ghi sổ nợ lại để nhớ kỹ, sau đó sẽ từ từ thu thập ngươi cho biết. Nàng nằm ở trên giường, điều hòa thổi ra không khí mềm mại ôm lấy nàng, trong lòng lại dâng lên một cỗ ngọt ngào ấm áp, kỳ thật trong lòng có một người mùi vị cũng không có tồi. Khóe miệng giơ lên một nụ cười khẽ, chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào một giấc ngủ thật ngon.

Kỳ thật không phải Kỷ An không muốn gọi lại cho Tiêu Ngân Phong, nhưng do nàng đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng điện thoại reo, nhưng chỉ vang một tiếng sau đó cúp mất. Nàng cầm lấy điện thoại lên nhìn thì thấy số điện thoại của Tiêu Ngân Phong, đoán chừng Đại lão bản lại gọi nhầm số, nếu không thì sao chỉ reo một tiếng rồi lại cúp mất a. Vì thế để điện thoại ở bên cạnh, bay người qua lết mông chui vào chăn tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau Kỷ An rời giường cùng với Lý Vân Cẩm ngồi trước bàn cơm ăn bữa sáng. Đột nhiên Lý Vân Cẩm thốt ra một câu, "An An a, nghe nói ngươi cùng với một người ở cùng văn phòng tên là cái gì Vương Tĩnh Sinh kết giao cá nhân có phải không a? Có muốn dẫn về nhà hay không?"

Kỷ An ngẩng đầu nhìn về phía Lý Vân Cẩm, "Mẹ, ta cùng Vương Tĩnh Sinh kết giao? Sao ta lại không biết?" Trên mặt của nàng hiện lên mấy đường hắc tuyến, "Ngươi đừng có nghe bà tám La Thánh Minh kia nói lung tung".

"Hắn nói chuyện này toàn bộ công ty mọi người ai cũng biết hết. Ngươi không cùng hắn kết giao vậy tại sao lại cùng hắn đi chung với nhau?"

"Mẹ, ta cùng hắn đi có đôi có cặp khi nào? Tất cả những chuyện kia đều là vì công việc và xã giao trong công việc". Kỷ An cảm thấy được việc này được bịa đặt hết sức. Tuy rằng nàng đối với Vương Tĩnh Sinh không phản cảm, nhưng điều này cũng không chứng tỏ được là nàng thích Vương Tĩnh Sinh a! Lại còn đem nàng và Vương Tĩnh Sinh ghép cùng một chỗ? Kỷ An đột nhiên nhớ lại gần đây có phải do mình có tiếp xúc gần gũi với Vương Tĩnh Sinh hay không? Nàng cảm thấy Vương Tĩnh Sinh này cũng không tệ lắm, cũng có mời hắn đi ăn cơm vài lần, nhưng vì vậy mà ghép nàng cùng với Vương Tĩnh Sinh thành một đôi? Thực cũng là nói quá đi!

"Ngươi cũng trưởng thành rồi, có phải cũng nên có bạn trai kết giao hay không?" Lý Vân Cẩm nhẹ giọng nói, "Ta nuôi dưỡng ngươi lớn đến mức này rồi, ngươi cũng có thể chạy đi rồi".

"Mẹ, việc này ngươi có thể không quan tâm được không?" Kỷ An nhíu mày, "Ta thấy một người cũng rất tốt".

"An An", Lý Vân Cẩm nhíu mày, "Đây không phải là lời của một đứa nhỏ nói sao? Một người thì có thể sống như thế nào chứ?"

"Hiện tại không phải ta đang ở một mình sao? Mẹ, ngươi cũng không phải là không ở cùng ba hay sao?" Kỷ An nhìn thấy sắc mặt của Lý Vân Cẩm đột nhiên ủ rũ xuống liền ngậm miệng, lập tức nghĩ nghĩ ra đề tài khác để nói: "Mẹ, ngươi cũng tìm một người đi, tìm một người tốt hơn hắn, lại ôn nhu săn sóc mình".

"Ba của ngươi rất ôn nhu, chăm sóc cũng rất tốt". Lý Vân Cảm yếu ớt nói xong lại cúi đầu ăn cơm.

Chỉ là hiện tại hắn là chồng của nhà người ta, ôn nhu của hắn cũng không còn dành cho ngươi. Kỷ An không thể đem những lời này nói ra, những lời này có thể tổn thương sâu sắc tới lòng của mẹ nàng biết bao nhiêu mà kể. Nàng thừa nhận Kỷ Bằng từng là một người chồng, người cha rất tốt. Cùng với mẹ kết hôn nhiều năm như vậy đến khi ly hôn cũng không có cãi nhau một tiếng, nhiều nhất là lúc nói tới việc dạy dỗ nàng, hai người ý kiến không hợp nhau thì mặt đỏ tai hồng không tự nhiên một chút rồi thôi. Ôn nhu săn sóc quả thực có thể xác định, dí dỏm hài hước thường nói mấy chuyện làm cho mẹ vui vẻ. Đối với nàng cũng rất tốt, nàng muốn cái gì liền cho nàng cái đó, từ nhỏ đến lớn đều không thiếu thứ gì, giống như là đối xử với một công chúa. Mọi người ai cũng hâm mộ gia đình của nàng. Nhưng mà tình cảm thay đổi thất thường, nói không có sẽ không có. Đột nhiên sau đó ba nàng đi chung sống với người khác, một người tình cảm nhiều như vậy xoay người liền trở thành một người tuyệt tình. Suốt sáu năm cũng chưa bao giờ bước vào trong nhà này lại nửa bước. Suốt sáu năm, số lần họ gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ngoại trừ tài khoản trong ngân hàng càng ngày càng tăng đại diện cho một người như vậy còn sống thì nàng không có một chút cảm giác về sự tồn tại của cha mình. Trong lúc mẹ con các nàng cần chồng cần cha ở bên cạnh thì nam nhân kia đang ở một nơi thật xa xôi với người khác. Tiền tài có thể thay đổi được tình thân hay không? Tiền tài có thể mua được ấm áp sao? Nếu có thể, nàng nguyện ý dùng tất cả những gì mà nàng đang có để đổi lấy cha của nàng trở về, nhưng như vậy có thể hay sao? Nàng đi tới dưới lầu nhà mới của cha mình chờ đợi, nàng đợi cánh cửa lớn trong nhà này được cha mở ra nhưng phải đợi bao lâu? Từ lúc ban đầu trong lòng tràn đầy hi vọng cho tới về sau dần dần thất vọng, cuối cùng chỉ còn lại tuyệt vọng. Sự kính nể cùng yêu quí đối với cha mình chỉ còn lại lạnh lùng và cừu hận. Thất vọng với cha làm cho nàng đối với chuyện tình cảm cũng thấy tuyệt vọng, Tình cảm của cha mẹ nhiều năm thắm thiết như vậy cũng có thể thay đổi, tình yêu đã từng dùng lấy sinh mệnh để chứng tỏ cũng dễ dàng mất đi như vậy thì còn có cái gì có thể đảm bảo được?

"An An, vì sao lại khóc?" Thanh âm lo lắng của Lý Vân Cẩm truyền đến, "Làm sao vậy? Nói cho mẹ biết được không?"

"A?" Kỷ An sờ lên mặt mới phát hiện trên mặt có nước mắt, "Không có việc gì". Nàng nhanh chóng lau đi, "Ta cũng không biết vì sao tự nhiên lại chảy nước mắt, có thể là do ngủ không đủ giấc, mắt hơi đau nhức một chút". Nàng cúi đầu, hai ba miếng ăn sạch bữa sáng rồi lau miệng nói, "Mẹ, ta đi làm đây". Dứt lời liền quay trở lại phòng lấy túi xách.

"An An, gặp được đối tượng tốt có thể thử kết giao một chút, mẹ không có phản đối, chỉ cần ngươi vui vẻ là được rồi". Lý Vân Cẩm đuổi theo đến cửa phòng ngủ nói.

"Mẹ, ta biết rồi". Kỷ An trả lời, sau đó đi qua bên cạnh Lý Vân Cẩm, hôn lên trán Lý Vân Cẩm một cái, thay đôi giày khác rồi ra khỏi cửa.

Cho đến khi cửa đóng lại, Lý Vân Cẩm mới thở dài nặng nề ảm đạm gục đầu xuống lại rơi nước mắt. Nàng yên lặng đi đến bên cạnh bàn ăn thu dọn, nhìn thấy chén dĩa ở trên bàn lại đứng ngây ngốc, hơn nửa ngày mới thở một hơi nặng nề từ trong ngực ra ngoài. Nghĩ nghĩ sau đó xoay người đi lấy điện thoại, nhấn đến dãy số quen thuộc, "Kỷ Bằng, ngày mốt là sinh nhật An An, ngươi có thể lại đây cùng ăn bữa cơm với con bé được hay không?" Ở một chỗ khác trong điện thoại truyền đến thanh âm của một nữ nhân cùng với tiếng trẻ con làm cho nàng nhịn không được chua xót trong lòng.

Kỷ Bằng do dự một chút, "Buổi tối đi, ban ngày ta có việc bận".

Kỷ An lạnh lùng nghiêm mặt đi đến công ty, nội dung của cuộc nói chuyện buổi sáng nay với mẹ đã làm ảnh hưởng tới tâm tình của nàng, cho dù ánh mặt trời có chiếu tới cũng không cảm thấy được một chút ấm áp. Nàng đi vào trong văn phòng, còn chưa đến chỗ ngồi đã thấy ở trên bàn làm việc phía trước có để một bó hoa hồng, hoa hồng rất đẹp, tươi đẹp ướt át. Nàng đi đến trước bàn làm việc, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mọi người trong văn phòng đều cười cười nhìn về phía nàng chờ xem kịch vui. Nàng bỏ túi xách xuống, cầm lấy hoa hồng, thật chói mắt. Ở trên mặt của tấm thiệp viết: Tặng An An, con số mười một biểu hiện cho cả đời một đời, hoa hồng đại diện cho tình yêu của ta. W.

Nàng quay lại nhìn về phía Vương Tĩnh Sinh, chỉ thấy Vương Tĩnh Sinh mặc tây trang thẳng thớm, vô cùng suất khí và sôi nổi. Nàng hơi nhếch nhếch khóe miệng, tầm mắt quét nhanh một vòng trong văn phòng thì thấy mọi người đang nhìn nàng chằm chằm, nàng ngồi xuống giống như không có việc gì, đem bó hoa hồng để ở bên cạnh, sau đó mở máy tính ra, online MSN, sau đó nhấn vào biểu tượng nick của Vương Tĩnh Sinh, sau đó gởi một tin nhắn qua, "Hoa là của ngươi tặng sao?"

"Có thích không? Nếu như ngươi thích thì ngày nào ta cũng tặng ngươi. An, ta thực lòng thích ngươi. Ngươi có bằng lòng cho ta một cơ hội hay không?"

"Hôm nay ta sẽ giữ lại mặt mũi cho ngươi, nếu có lần sau nữa thì ta mặc kệ có người nào ở đây, ta sẽ trực tiếp quăng vào thùng rác".

"Vì sao? An An, có phải là ta không tốt đúng không?"

"Đừng hỏi vì cái gì, vĩnh viễn đừng hỏi. Nếu còn hỏi thì ngay cả bằng hữu bình thường cũng không phải". Kỷ An lạnh lùng nghiêm mặt nói.

"An An..."

Kỷ An không có đáp lại.

"Ta sẽ không bỏ cuộc".

Kỷ An nhìn thấy tin tức của Tiểu Vương gởi tới, đứng dậy liền đem bó hoa thẳng tay ném vào thùng rác, sau đó cầm lấy cái tách và một gói cà phê hòa tan đi ra ngoài đại sảnh. Chế cà phê xong nhưng nàng lại không có quay lại văn phòng Kinh Doanh, mà là đi vào khu vực hút thuốc, ngồi ở sô pha trong phòng hút thuốc, nhìn bồn hoa Lan Tử La trước mặt sau đó chậm chậm thổi tách cà phê, nhìn thấy ánh nắng tươi sáng rực rỡ ở bên ngoài chiếu khắp nơi.

Vương Tĩnh Sinh hôm nay giống như là vật hi sinh của nàng, tâm tình của nàng không tốt, cho nên lấy Vương Tĩnh Sinh ra phát tiết. Vương Tĩnh Sinh không phải là người trong lòng nàng mong muốn, ở trên người hắn nàng có thể nhìn thấy được một chút bóng dáng của cha mình, cho nên người này có thể làm cho nàng thấy thân thiết, nhưng lại làm cho bản năng của nàng kháng cự.

Ánh mặt trời chiếu xuống trên một chiếc Ferrari đang chạy vào trong nhà máy sản xuất, chiếc xe thật phong cách, màu sắc phong tao. Mà ngồi trên xe lại là một nữ nhân lạnh lùng hỉ nộ vô thường nhưng quyến rũ mê hoặc lòng người. Kỷ An hơi nhếch... khóe miệng một cái, lại nghĩ tới một cây lớn tràn ngập phượng hoàng hoa, tâm tình đang quay cuồng đột nhiên tĩnh lặng trở lại. Theo bản năng nàng đưa tách cà phê lên nhấp một ngụm, ngồi ở trên sô pha, nhìn thấy Tiêu Ngân Phong bước từ trên xe xuống dưới, ngẩng đầu ưỡn ngực giống một nữ vương hướng về phía văn phòng đi tới. Nàng nghiêng đầu về một phía, hồi tưởng lại ngày đó Tiêu Ngân Phong dẫn nàng đi quán bar, Tiêu Ngân Phong lúc đó xinh đẹp tới mức vừa làm cho nàng đố kỵ, vừa làm cho nàng kinh hãi. Lửa nóng mãnh liệt, gương mặt khi khiêu vũ nhiệt tình không bị cản trở, giống như phượng hoàng hoa đang nở rộ, khoe khoang vẻ xinh đẹp, không chút gì che giấu mà phô diễn ra mị lực của mình để hấp dẫn chúng sinh. Ở bên dưới bề ngoài lạnh lùng như băng của Tiêu Ngân Phong cất giấu một tâm hồn như lửa nóng, nhưng trái tim lại giống như có chất độc, giống như cây thuốc phiện. Nàng như gần như xa, vừa xa vừa gần, khi thì nhiệt tình diêm dúa lẳng lơ như hoa, khì thì lạnh lùng đau đớn như băng như tuyết làm cho người ta thật khó lường. Kỷ An không thể hiểu được Tiêu Ngân Phong, cũng sợ Tiêu Ngân Phong, nỗi sợ này cũng giống như phượng hoàng hoa vẫy gọi làm rung động nữ nhân, nàng giống như phượng hoàng hoa, cho nên thực dễ dàng đứng ở vị trí gần trong lòng mình nhất. Nàng nhớ rất rõ đã từng nghe được một câu như thế này, trên thế giới này người có thể làm tổn thương ngươi sâu nhất không phải là kẻ thù của ngươi, mà là người đứng gần trái tim của ngươi nhất.