Phượng Hoàng, Gà Tây

Chương 25




Ngày thứ hai, trời tờ mờ sáng, tất cả mọi người đã sẵn sàng xuất phát, mục tiêu ngày hôm nay của bọn họ là trước khi trời tối là đến được đỉnh núi.

Tuy nói núi cũng không cao, nhưng chồng chất đầy tuyết đọng nên cũng rất có điểm khiêu khích. Hơn nữa ngày hôm nay bọn họ vận khí cũng không quá tốt, tuyết bắt đầu nhẹ rơi. Gió thổi qua, từng đợt gió lạnh lẽo xen lẫn bông tuyết đánh tới trước mặt, lực cản nặng nề.

Giờ phút này Khang Đức phi thường hâm mộ Phượng Thiên Lăng. Bởi vì toàn thân hắn nhiệt khí đủ để bông tuyết chưa đến gần đã tan chảy. Nhưng mặc dù như thế, Khang Đức vẫn đi phía trước Phượng Thiên Lăng, giúp hắn ngăn trở hàn tuyết đập vào mặt.

“Ai!”

“Làm sao vậy?” nghe thấy thanh âm Phượng Thiên Lăng, sau lưng Khang Đức vội vàng dừng bước lại, quay đầu xem xét.

“Vừa mới có vật gì đó chạy vào mắt ta.” ở phía sau, Phượng Thiên Lăng cảm thấy mắt ngứa, muốn xoa.

“Đừng nhúc nhích, để ta nhìn xem. Có thể là tro bụi, ta giúp ngươi thổi thổi, chịu đựng a.”

“A.”

“Chút nữa nhớ đeo kính bảo hộ mắt.”

“Đã biết.”

Ách…… Rõ ràng là hành vi rất bình thường, nhưng vì sao luôn làm cho người ta có một loại cảm giác buồn nôn? Những người khác trong nội tâm nhất trí hỏi.

Giữa trưa nghỉ ngơi.

“Uy uy! Ngươi có bệnh không a! Cư nhiên cho ta ăn cái này! Ta muốn ăn thịt!” chẳng biết tại sao, Phượng Thiên Lăng có chút quá đáng, cầm lấy thực vật trong tay hướng mặt đất ném.

“Thiên Lăng, đừng tùy hứng, hiện tại nơi này sao có thịt?” Khang Đức đau đầu. Lúc sáng còn tốt lắm, sao lại thoáng cái biến thành dạng này?

“Ta mặc kệ! Ai kêu ngươi dẫn ta đến nơi này?”

“Thiên Lăng, ngươi đến tột cùng làm sao vậy?” đối mặt hắn cố tình gây sự, Khang Đức trực giác cảm thấy không ổn.

“Hừ! Nói thiệt cho ngươi biết, ta mới không muốn cùng các ngươi một đường leo núi cái gì, tốn thời gian nhọc nhằn, đi trở về!” lời vừa nói, Phượng Thiên Lăng tức khắc vọt tới trong bụi cây tuyết biến mất.

Mắt thấy hắn rời đi, Khang Đức lòng nóng như lửa đốt muốn đuổi theo. Lúc này, Long Diễn Dực kéo hắn lại, nhỏ giọng nói:”Đừng lo lắng, hắn lập tức sẽ trở về. Huống chi, ngươi không có pháp lực, đuổi không kịp hắn.”

Khang Đức khôi phục lý trí, nghĩ thầm, Thiên Lăng không phải người bình thường. Nói không chừng một lát nghĩ thông suốt sẽ tự mình trở lại. Khả lúc đoàn người đến đỉnh núi, đêm tối mịt, Phượng Thiên Lăng cũng không trở về. Khang Đức thật lo lắng.

“Xem ra hắn thật sự đi trở về.” Long Diễn Dực ngẫm lại nói.

Khưu Nam Tả cũng có chút lo lắng: “Xem ra Thiên Lăng thật sự sinh khí. Sáng mai chúng ta xuống núi trở về sớm đi. Có thể hắn đã về đến nhà.” Biết rõ thân phận Phượng Thiên Lăng, Khưu Nam Tả an ủi nói.

Vì vậy sáng sớm hôm sau, mọi người ngay cả một khắc cũng không có dừng đã đi xuống núi, chính là Phượng Thiên Lăng không ở trong lều. Khang Đức quả thật bị dọa sợ. Lập tức, hắn liền lập tức bảo Khưu Nam Tả gọi điện thoại.

“Uy, NamTả, ngươi có thể để cho Long Diễn Dực giúp ta được không?”

“Hảo, không có vấn đề. Chuyện gì?”

“Thỉnh hắn giúp ta tìm nơi Thiên Lăng đi xuống.”

“Đã biết. Diễn Dực……”

“Cái gì? Muốn ta đi tìm Phượng Thiên Lăng? Nói đùa gì vậy? Trốn hắn cũng còn không kịp! Cũng không muốn chuốc họa vào thân a.” Long Diễn Dực tái nhợt mặt, nói cái gì cũng không đáp ứng đi tìm Phượng Thiên Lăng.

Này Khưu Nam Tả cũng nóng nảy, trong lòng hắn luôn luôn xem Khang Đức như thân ca ca. Ca ca nhờ vả, sao có thể không giúp? Huống chi đối với Long Diễn Dực mà nói, đây bất quá chỉ là nhấc tay mà thôi.

Vì vậy……

“Ngươi nếu không đi, ta và ngươi mỗi người một ngả! Sau đó giảm béo!”

“…… Coi như ngươi lợi hại.” Long Diễn Dực nghiến răng nghiến lợi nói.

Lúc Khang Đức nghe được tin tức từ Long Diễn Dực, quả thực không thể tin lỗ tai của mình.

“Ngươi nói Thiên Lăng còn đang trên núi, nhưng lại cùng một bạch y nữ tử ở chung?” làm sao có thể?

“Đúng vậy.”

Khang Đức ngây ngốc chốc lát, nhưng sau đó ánh mắt lập tức thanh tĩnh.

“Hắn có cái gì dị thường không?”

Long Diễn dDực khiêu mi, có chút tán thưởng nhìn hắn, nói: “Khi ta tìm được hắn, ánh mắt hắn ngốc trệ, hơn nữa nhìn đến ta, lại không nói một lời, thật giống như ta là người xa lạ.”

“…… Vậy hắn hiện tại ở nơi nào?”

“Ta cũng không rõ, dù sao trong nháy mắt, hắn và nữ nhân liền biến mất.”

“…… Ta muốn đi tìm hắn!”

“Hảo, chúc ngươi sớm ngày thành công.”

Long Diễn Dực mặc kệ nói, liền lập tức biến mất trong tầm mắt Khang Đức.

“Ta nhất định sẽ tìm được hắn!” Khang Đức vô cùng kiên định đối chính mình nói.

Bất quá chỉ là nói chuyện vô căn cứ, mặc dù Khang Đức có một nửa huyết thống hỏa phượng tộc, không có pháp lực coi như chẳng ít gì.

Như vậy, nên làm sao bây giờ?

Khang Đức thoáng giật mình, trong đầu hiện lên thân ảnh một tiểu hài tử.

Đúng rồi, nhóc Cupid thích chạy loạn kia đâu rồi?

Ở đâu a?

Lúc này tiểu hài tử không thể không cảm thán vận mệnh của mình thật xui xẻo.

Vì sao đụng phải một con phượng hoàng như nấm mốc này? Khó khăn có được ngày nghỉ cũng đành phải bỏ dở để truy tung nữ yêu.

Đúng vậy, hắn giờ phút này tại băng thiên tuyết địa này theo dõi, đây là nữ yêu vùng Bắc Âu địa giới – tuyết chi nữ vương.

Bên người nàng hiện tại chỉ có một mình Phượng Thiên Lăng.

Chỉ thấy nàng vừa đi còn một bên phàn nàn: “Thiệt là, hiện tại mấy kẻ leo núi ai cũng đeo mắt kính, những băng tra (mẫu tuyết vụn) kia như thế nào thổi vào. Ai, làm hại bản nữ vương còn phải chạy xa như thế đến Bắc Mĩ tới tìm con mồi. Bất quá hoàn hảo, tìm được cái lớn như vậy. Ha ha a, tiểu đệ đệ, cùng tỷ tỷ trở lại Bắc Âu thôi.”

Thỏa mãn liếc nhìn Phượng Thiên Lăng, tuyết chi nữ vương cười ha hả, kiêu ngạo cực điểm, làm cho Cupid tâm hung hăng kinh ngạc một phen.

Cái lão bà này, không chỉ vượt biên, còn ý đồ bắt cóc khách quý từ Đông Phương tới. Nếu phượng hoàng bị đưa đi Bắc Âu, Thượng đế còn không giận dữ tóm cánh ta a! Người ta cũng đã đủ nhỏ rồi …… Ô ô…… Không được! Nhanh tìm Khang Đức ca ca, bảo hắn thức tỉnh cái con phượng hoàng mất ý thức này!

Vì thế thừa dịp ngân sắc mờ mịt, Cupid bay khỏi tuyết sơn.