Khang Đức cảm thấy bản thân giống như là đang mơ một giấc mộng ly kỳ rất lâu.
Trong mộng, chính mình chạy tới thế giới kỳ lạ khác, gặp được một ít người thật kỳ quái, cuối cùng chính mình còn biến thành một con gà tây???
Quả thực là loạn thất bát tao tới cực điểm.
Trong đầu luôn mơ mơ hồ hồ, duy chỉ có một vòng hỏa hồng giống như lạc ấn khắc trong lòng mình, muốn cũng không quên được.
Đó là cái gì?
Khang Đức liều mạng nghĩ nghĩ, kiểu nào cũng không thể nhớ nổi……
“Uy uy! Rời giường! Nên đi học!”
“Ồn cái gì a……” cố sức mở mắt ra, lệch đầu xem xét, nguyên lai là bạn cùng phòng đang gọi hắn. “…… Ngủ thêm một lát…… Tiết thứ nhất giúp ta điểm danh……”
Lâm Úc vừa nghe, thật muốn dùng sức gõ vào đầu hắn một cái.
“Please, ngươi lớn lên nổi bật như vậy, ai có thể giúp ngươi điểm danh a!” giáo sư cũng không phải đui nha.
Khang Đức thân thủ xoa xoa mắt, đột nhiên — hai mắt trợn mắt! Ngồi bật dậy! “Lâm tử! Như thế nào là ngươi??”
“Sao, như thế nào không phải ta?” Lâm Ức nho nhỏ chột dạ một chút, sau đó lẽ thẳng khí hùng quát. “Ngươi ngủ ngon đến ngay cả bạn cùng phòng thân ái mà cũng không nhận ra sao? Ai, ngươi xem
ngươi, đều ngủ đến ngốc, còn không mau đứng dậy!” Khang Đức sửng sốt trọn vẹn ba phút.
Tuy đến cuối cùng vẫn cảm thấy có cái gì không đúng, bất quá hắn vẫn ngoan ngoãn rời giường rửa mặt.
Lâm Úc giờ phút này đã một thân mồ hôi lạnh.
Má ơi, hắn không phải là đã nhớ ra cái gì a? Thượng đế phù hộ!
Thời gian ngày từng ngày trải qua, nhưng Khang Đức tổng cho là mình đã quên cái gì đó rất trọng yếu. Rõ ràng Lâm tử là bạn cùng phòng của mình, vì sao luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, tựa hồ còn
thiếu cái gì.
Đúng rồi, Lâm tử khi nào thì cùng hai cái song sinh làm bằng hữu? Hơn nữa quan hệ của bọn hắn thoạt nhìn rất …… Quái dị?
Đáng lẽ mọi thứ đối hắn đều bình thường, thì bây giờ trông mắt lại thấy không hợp, tổng mang cảm giác rất bất thường.
Tỷ như…… Hắn hiện tại chỉ cần vừa nhìn thấy màu đỏ, trái tim sẽ không tự chủ được thoáng rung động. Ta đến tột cùng đã quên cái gì?
Một mình đứng ở mái nhà, ánh mắt Khang Đức hoảng hốt, nhìn ánh sáng rực đỏ của hoàng hôn đến xuất thần.
Bên này Lâm Úc cũng thật vất vả.
Tuy hai tên kỳ lân trong nhà không nói gì, nhưng chính mình sao có thể không cảm nhận được oán khí của bọn hắn chứ, nhưng khi ở bên người Khang Đức lại không thể lộ ra bất kì dấu vết nào về quan hệ giữa bọn họ.
Chỉ có một chữ, mệt mỏi.
Không có biện pháp, vì giúp bằng hữu, Lâm Úc có thể làm bất cứ giá nào.
Từ khi Khang Đức bị mang về, từ trong miệng mọi người, Lâm Úc đương nhiên biết bạn tốt của mình đã gặp phải chuyện gì.
Đáng thương a!
Vừa nghĩ tới bằng hữu nhất định bị tiểu phượng hoàng tính tính như lửa cuốn lấy cả đời, Lâm Úc sẽ
không khỏi rơi lệ đồng tình.
Nghe nói tiểu phượng hoàng kia bị cướp đoạt phượng linh, hiện tại vẫn đang trong mê mang, không có chút dấu hiệu thức tỉnh. Trong tình huống xấu nhất, có lẽ Phượng Thiên Lăng sẽ ngủ mãi mãi, đến khi thể xác chết đi, cùng Khang Đức chung phó hoàng tuyền.
Nghe Cupid nói, tên Phượng Vương giảo hoạt kia đã cho Khang Đức uống máu của Phượng Thiên Lăng, dùng tinh thần xâm nhập vào cơ thể Phượng Thiên Lăng đã bất tỉnh, thúc giục miệng hắn hạ đồng tâm chú trên người Khang Đức!
Cho nên Khang Đức mới có thể nhờ Phượng Thiên Lăng sống lại, ngược lại mất đi phượng linh cơ thể Phượng Thiên Lăng ngày càng suy sụp chỉ có thể nhờ vào sinh lực ương ngạnh của Khang Đức mà duy trì sự sống.
Thiết! Thật là phức tạp!
Cuối cùng, đối với việc Phượng Thiên Lăng mang đến hỗn loạn nơi nhân giới, mọi người đành lựa chọn bóp méo trí nhớ của tất cả những người đã cùng Phượng Thiên Lăng tiếp xúc.
Đương nhiên, cũng kể cả Khang Đức.
Vì cái gì Khang Đức cũng tính? Về phần vấn đề vì sao phải giấu diếm Khang Đức…… Nghĩ đến đây, Lâm Úc lại đầu đầy hắc tuyến.
“Chẳng lẽ các ngươi không muốn nhìn chân tình vĩ đại sao? Chẳng lẽ các ngươi cũng không muốn nhìn một chút biểu tình khi hắn chợt nhớ ra Phượng Thiên Lăng? A! Đó là một chuyện tình cỡ nào lãng mạn a!”
– đó chính là lời tuyên bố của vị tự xưng là Ngọc Hoàng đại đế kia (Nội tâm Lâm Úc hoài nghi thân phận tên này) đã nói.
Thế mà tên cáo già Phượng Tường Không kia lại rõ ràng đồng ý! Lâm Úc thật sự khó hiểu tới cực điểm.
“Không cần lo lắng, Phượng Vương nhất định đã có chủ ý.”
Bả vai bị người vỗ, thanh âm quen thuộc khiến Lâm Úc quay đầu. “Ách, Trưởng, Trưởng Tôn lão sư……”
Khó đọc a!
Nhìn nụ cười trước mắt, thể dục lão sư dạy võ thuật của bọn họ — Trưởng Tôn Minh Đức, Lâm Úc có một loại cảm giác bất đắc dĩ.
Đúng vậy, lần này vì giúp Khang Đức cùng chiếu cố Phượng Thiên Lăng, thật có thể nói là cả nhà tổng động viên.
“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Bằng hữu của ngươi nhất định không có việc gì.” Trưởng Tôn Minh Đức an ủi.
Nếu là như thế thì tốt rồi…… Lâm Úc nhìn tình cảnh trước mắt không khỏi cười khổ. “Vị này chính là đồng học mới chuyển tới — Phượng Thiên Nghi.”
Chỗ ngồi bên cạnh, bằng hữu biểu tình kinh ngạc không thôi khiến Lâm Úc có loại dự cảm thật không tốt, xem ra thời gian sau này chắc không thể thái bình.