Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 8: Đông song sự phát [mọi chuyện đã bại lộ] ()




Lão Quân Mi theo Kiền Vạn Đế ra khỏi cửa cung, nghi trượng vàng chói vẫn chưa khởi giá, Kiền Vạn Đế bèn khẽ phẩy tay: “Thỉnh Thái y đi cùng xe với trẫm.”

Lão Quân Mi vội cúi người: “Lão thần không dám.”

Kiền Vạn Đế cười to: “Có gì mà không dám? Trẫm khi còn là Thái tử đã nghe đại danh của Thái y, hiện tại được thấy, quả nhiên y thuật rất cao!”

Lão Quân Mi khẽ thở dài: “Lão thần thật hổ thẹn. Lão thần vẫn nhớ rõ… lúc bệ hạ còn là Thái tử, tính mạng nhị Hoàng tử của Minh Duệ Hoàng hậu, lão thần đã không…”

Sắc mặt của Kiền Vạn Đế đột ngột trở nên kỳ quái, mà không chỉ kỳ quái, còn thoắt ẩn thoắt hiện chút ít biểu cảm căm tức cùng hổ thẹn. Lão Quân Mi thầm quan sát khuôn mặt kẻ đối diện, nửa chữ cũng không dám nói tiếp.

Minh Duệ Hoàng hậu là Nguyên hậu [1] của Kiền Vạn Đế, trước đó vốn là Thái tử phi, đã sinh cho hắn một trưởng nam, chính là Thái tử hiện tại. Nàng chuyển dạ đứa con thứ hai đúng lúc hắn vừa đăng cơ. Đêm đó Hoàng hậu đột nhiên sinh khó, Lão Quân Mi phải vội vã vào cung, luống cuống tay chân một lúc, cuối cùng cũng bảo toàn được hai sinh mạng lớn nhỏ.

Nhưng lát sau bỗng nghe một tin sét đánh, rằng Hoàng tử mới sinh vì đàm dịch tắc, đã mạng tẫn thân vong. Lão Quân Mi khi ấy phi thường kỳ quái, Hoàng hậu trên lý thuyết tuy rằng sinh khó, nhưng vẫn mẹ tròn con vuông kia mà?? Đứa trẻ sinh ra cực kỳ khỏe mạnh, thể trọng ước chừng sáu cân chín mươi hai, sao lại đột nhiên bị đàm dịch tắc?? Cụ vội vàng định vào cung dốc lòng cứu chữa [2], nhưng bị bọn thị vệ kiên quyết ngăn cản, sau đó đích thân Kiền Vạn Đế xuất cung, chỉ nói một câu ngắn gọn: Hài tử kia đã chết, Hoàng hậu sau khi sinh vì bệnh tình nguy kịch, cũng đã qua đời.

Lão Quân Mi tơ lòng ngổn ngang trăm mối, rõ ràng có điều không ổn, Hoàng hậu bị bệnh gì nguy kịch tới mức đột ngột lìa đời? Ngay sau đó, Hoàng quý phi được tấn phong Tân hậu, nàng vốn là muội muội của Minh Duệ Hoàng hậu, tiểu Thái tử chừng một tuổi cũng giao cho nàng nuôi nấng trưởng thành từ đó.

Trong xa giá vĩ đại, Kiền Vạn Đế đang ngồi cạnh chiếc trà kỷ [3] bằng gỗ trầm hương, cầm một quyển tấu chương lên xem, chẳng mấy chốc, bỗng nghe phía trước ồn ào náo động, rồi tiếng một viên thống lĩnh thị vệ hô to: “Người đâu! Có thích khách, hộ giá!”

Lão Quân Mi thất kinh, vội che chắn trước mặt Hoàng đế. Bên ngoài vẳng tiếng tên bay vun vút binh khí leng keng, rồi thống lĩnh thị vệ nọ chạy đến quỳ gối cạnh màn xe, nói lớn: “Khải bẩm bệ hạ, thích khách không hướng về phía này, đã phi thân khỏi cung, có cần phái thị vệ đuổi theo tróc nã không ạ?”

Lời còn chưa dứt, cửa xe bên kia chợt truyền đến thanh âm trầm thấp của Dung Thập Bát: “Bệ hạ, ám vệ trên nóc lãnh cung đã đuổi theo thích khách, thần cũng đã phái người đến bảo hộ Quý phi, xin bệ hạ nhanh chóng rời khỏi nơi này!”

Bỗng có ai đó khẩn cấp thì thầm điều gì, khiến thanh âm của gã đột ngột thay đổi: “Bệ hạ! Thần đáng muôn chết! Quý phi đã bị người sát hại!”

Lão Quân Mi thấy ký ức mười tám năm về trước bỗng ào ạt ùa về. Lúc đó, rõ ràng cụ đã cứu sống được Minh Duệ Hoàng hậu cùng tiểu Hoàng tử, nhưng khi vừa rời đi chừng một tuần trà, bọn họ lại đột tử. Thật không thể nào hiểu nổi…

Cụ vội liếc trộm Kiền Vạn Đế. Hoàng đế trầm mặc ngồi cạnh trà kỷ, giữa một vùng phú quý tôn vinh hoàng kim chói lọi, thần sắc vẫn âm u băng lãnh.

Dung Thập Bát cao giọng nhắc lại: “Bệ hạ! Xin nhanh chóng rời khỏi nơi này! Bệ hạ —— ”

Kiền Vạn Đế chợt đứng dậy xốc mạnh màn xe, nhảy khỏi xa giá cao ngất ngưởng, gấp gáp bước đến lãnh cung.

Dung Thập Bát cũng bất chấp ám vệ cần phải che giấu thân phận, từ chỗ tối phóng vội đến, quỳ xuống ngăn cản Kiền Vạn Đế, hét lớn: “Bệ hạ, nơi này rất nguy hiểm!”

Thấy một người vận hắc y ngân diện cụ bỗng từ đâu xồ ra quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, bọn thị vệ nhất thời đều sửng sốt. Kiền Vạn Đế không thèm nhìn gã, vẫn xăm xăm bước thẳng về phía trước: “Tránh ra.”

Dung Thập Bát trán đã đầm đìa mồ hôi: “Bệ hạ —— ”

“Tránh ra!”

Kiền Vạn Đế đạp gã ngã lăn quay, bước nhanh đến cửa lãnh cung.

Ánh chiều tà ảm đạm đã sắp tắt lịm hoàn toàn, trong bóng tối lờ mờ, Quý phi nằm cứng đờ trên giường thấp, hai mắt vẫn mở to. Lão Quân Mi run rẩy vội với tay châm một đĩa cung đăng [4], ánh sáng đỏ quạch chiếu lên mặt tử thi, hiện rõ những vết bầm đen.

Tên sát nhân ra tay quá tàn nhẫn, Quý phi không chết vì nghẹt thở, mà vì xương cổ bị bẻ gãy nát.

Kiền Vạn Đế nhìn vào đôi mắt trừng trừng vô hồn kia một hồi lâu, trong lòng mơ hồ một dự cảm đáng sợ, nhưng hắn vẫn im phăng phắc, chỉ đờ đẫn chôn chân tại chỗ, không dám nói cũng không dám hỏi.

Sợ rằng nếu hỏi, dự cảm đáng sợ ấy liền biến thành sự thật.

“Bệ hạ, người xem!” Lão Quân Mi lúc này đã phát hiện bên cạnh thi thể của Quý phi có một vật bé nhỏ. Kiền Vạn Đế sực tỉnh, tự mình thận trọng nhón lấy vật đó. Trong ánh cung đăng, có thể thấy đó là một sợi tóc.

Không quá dài, đen óng ả, thập phần mềm mại dịu dàng buông lơi trên tay người cầm. Kiền Vạn Đế ước lượng chiều dài sợi tóc kia, sắc mặt đột nhiên trở nên dị thường khó coi.

Lão Quân Mi và Dung Thập Bát đều thúc thủ đứng nép một bên, lãnh cung vẫn yên lặng như tờ, chỉ có tiếng gió thê lương thảng hoặc len lỏi qua mấy song thưa, tựa hồ tiếng sóng ngoài xa vỗ bờ.

Kiền Vạn Đế thấp giọng gọi: “Dung Thập Bát.”

“Có thần.”

“Ám vệ vẫn đang đuổi riết tên thích khách kia?”

“Thưa phải.”

“Thả hắn đi.”

Dung Thập Bát trong phút chốc tưởng mình vừa nghe nhầm, vội ngẩng đầu nhìn vào gương mặt lãnh đạm mà uy nghiêm của thiên tử cao cao tại thượng.

“Bệ hạ, người… vừa nói gì ạ?”

Kiền Vạn Đế lặp lại lần nữa: “Thả hắn đi.”

Hoàng đế vô thanh vô tức chậm rãi thả người xuống giường thấp. Sau một lúc thật lâu, lâu đến nỗi thời gian trong lãnh cung tựa hồ đã hoàn toàn ngưng trệ, Lão Quân Mi mới nghe thấy thanh âm lạnh nhạt của hắn vang lên, trầm thấp bạo liệt như tiếng dã thú đói mồi, khiến cơ bắp toàn thân nhất loạt run lẩy bẩy.

Hắn chỉ vào thân thể đã lạnh cứng của Quý phi, buông một câu: “…Khâm liệm đi.”

Trương Khoát cẩn thận hỏi khẽ: “Phải nói sao ạ?”

“Nói là bạo bệnh.”

Minh Duệ Hoàng hậu chết vì bạo bệnh, tiểu Hoàng tử chưa bao giờ lộ diện chết vì bạo bệnh, Hạ Chiêu nghi chết vì bạo bệnh, Quý phi cũng vì bạo bệnh.

Chính bởi bọn đáng chết vẫn chưa chết, người không đáng chết đều phải chết.

Kiền Vạn Đế trở lại hành cung ở ngoại ô thì đã quá bữa tối. Khi thấy hắn lầm lầm bước vào, bọn cung nhân vội khẽ hỏi Trương Khoát có muốn dọn cơm lên hay không. Trương Khoát liếc sắc mặt của Hoàng đế, lặng lẽ lắc đầu.

Hạ nhân vừa định lui xuống, bỗng nghe Kiền Vạn Đế hỏi: “Hắn đâu rồi?”

Tiểu thái giám sửng sốt đôi chút, rồi chợt hiểu ra Hoàng đế đang ám chỉ ai, vội quỳ xuống đất: “Hồi bẩm bệ hạ, tiểu quý nhân suốt buổi chiều [5] chỉ ở yên trong phòng, hiện tại thì… nô tài không biết.”

Thân phận Minh Đức trong cung cực kỳ mơ hồ, vì trên thực tế ám vệ vốn vô chức vô tước, bọn người hầu hạ Kiền Vạn Đế đa phần đều gọi y là ‘tiểu quý nhân’. Xưng hô như vậy tuy có phần tối nghĩa, nhưng chữ ‘quý’ kia, bọn họ đều ngấm ngầm hiểu rõ.

Đâu phải ai cũng ‘được’ chuyên sủng [6] suốt hai năm trời… Lẽ dĩ nhiên, trong toàn thiên hạ Thượng Quan Minh Đức chưa phải là mỹ mạo đệ nhất, nhưng vì đức ngài cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng cho rằng mình đã tìm thấy người đẹp nhất, nên giá nào cũng không chịu buông tha.

Bất thình lình Kiền Vạn Đế đùng đùng nổi giận: “Ngay cả hắn đang ở đâu cũng không biết, rặt một lũ chỉ biết ăn không ngồi rồi!! Có một người cũng trông coi không nổi, lưu bọn chúng trong cung phỏng có ích gì?! Trương Khoát!”

Trương Khoát vội vã chắp tay: “Có nô tài.”

“Lôi hết ra ngoài đánh ba mươi trượng, trục xuất khỏi hoàng cung, vĩnh viễn không thu dụng!”

Khi bị lôi đi, bọn cung nhân vẫn ngơ ngác không hiểu vì sao tai ương lại đột ngột trút xuống đầu mình. Rất nhanh sau đó, trong sân đã huyên náo tiếng gậy vụt xuống chan chát hòa lẫn tiếng rên la thảm thiết. 

Kiền Vạn Đế sải bước xuyên qua hành lang hoa lệ dài dằng dặc, nhấc chân một cước đạp bật tung cửa tẩm điện. Thượng Quan Minh Đức đang ung dung ngồi tại tiểu tháp [7] thắm đỏ cạnh cửa sổ, áo gấm khoác hờ, lan thảo [8] vấn vương thả dài xuống bờ eo tinh tế, khiến dáng y càng thêm tao nhã mảnh khảnh.

Minh Đức hơi nhướng mắt, liếc nhìn khuôn mặt vì phẫn nộ nên hết sức đáng sợ của Kiền Vạn Đế, lãnh đạm hỏi: “Người vì sao lại ra lệnh đánh đập bọn hạ nhân? Thanh âm của chúng khiến lòng ta cực kỳ khó chịu.”

Kiền Vạn Đế liền phất tay, Trương Khoát vội yên lặng lui ra, lát sau bọn cung nhân đang thụ hình trong sân đều bị bịt kín miệng, khiến tiếng kêu rên đồng loạt tắt lịm.

Minh Đức nghiêng tai nghe, môi thoáng mỉm cười: “…Bệ hạ hà tất phải làm vậy…”

Đột nhiên thân thể y bị mạnh mẽ xốc dậy. Kiền Vạn Đế giữ chặt chiếc cổ thon mảnh của y trong tay, buộc y phải ngẩng đầu lên, nghiến răng gằn từng tiếng một: “…Thượng Quan Minh Đức! Sao ngươi có thể tàn nhẫn đến vậy??”

“Bệ hạ nói gì, thần nghe không hiểu?”

“Một thây hai mạng, chuyện như vậy sao ngươi cũng dám làm?!”

Minh Đức vờ vĩnh thờ ơ, bâng quơ mỉm cười: “Thần chẳng làm gì cả.”

Kiền Vạn Đế nổi điên, quẳng y lên chiếc giường gần đó. Minh Đức thương thế vẫn chưa hoàn toàn bình phục, bực bội hừ nhẹ một tiếng, lập tức bị Kiền Vạn Đế đè chặt xuống, một bàn tay gân guốc luồn vào trong trường bào siết chặt quanh eo, buộc y nâng người dậy, tay còn lại hung hăng giáng cho y một bạt tai.

Một bạt tai không chút lưu tình. 

Kiền Vạn Đế năm xưa vốn quen chinh chiến trên lưng ngựa, đoạt được ngôi Thái tử lại tiếp tục tung hoành thiên hạ, từ nhỏ đã luyện võ cùng các cao thủ đại nội, võ công của Minh Đức cũng do một tay hắn dạy dỗ. Minh Đức dù sao tuổi nhỏ thể nhược, ăn một cái tát như trời giáng, người đã mềm nhũn ngã vào lòng hắn.

Kiền Vạn Đế giữ chặt quai hàm kẻ đối diện, mạnh bạo như thể muốn bóp nát hết xương cốt của y: “Thượng Quan Minh Đức, lúc giết người tại sao đến tột cùng ngươi không chịu nương tay? Sao ngươi không chịu nương tay, dù chỉ là chút ít? Ngươi rốt cuộc có lòng nhân đạo hay không??”

Minh Đức đột nhiên chộp lấy cổ tay của Kiền Vạn Đế, sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: “Vậy còn ngươi? Lúc ngươi bức tử Minh Duệ Hoàng hậu, có nương tay chút nào không? Lúc ngươi hủy diệt ta, có do dự chút nào không? Ngươi yêu cầu ta từ bi với kẻ khác, đổi lại nửa mảnh từ bi với ta, bọn chúng cũng không có!!” 

CHÚ THÍCH:

() Đông song sự phát: việc bàn luận dưới cửa sổ phía Đông đã bị phát hiện

Thành ngữ này xuất phát từ tác phẩm “Tây Hồ du lãm chí dư” của đại tác gia thời Minh là Điền Nhữ Thành. Ông kể lại chuyện Nhạc Phi – một danh tướng thời Nam Tống – bị vợ chồng tên gian thần Tần Cối bày mưu hãm hại. [Thỉnh chư vị lên Wiki (VN) tìm hiểu kỹ càng hơn về danh tướng Nhạc Phi a Chú ấy rất ngầu a XD]

“Tây Hồ du lãm chí dư” kể rằng âm mưu sát hại Nhạc Phi đã được Tần Cối cùng vợ hắn là Vương thị bàn bạc dưới cửa sổ phía Đông trong tư phủ của hắn. Tần Cối vẫn còn e sợ phe chủ chiến, nên chỉ giam Nhạc Phi trong ngục mà chưa định đoạt. Thấy hắn cứ do dự mãi, Trương thị bèn nói: “Giam hổ thì dễ, thả hổ mới khó!”, từ đó Tần Cối hạ quyết tâm, xuống tay sát hại Nhạc Phi. 

Sau đó hắn đang du thuyền trên Tây Hồ thì đột nhiên phát bệnh, trong lúc thất thần hắn thấy một người tóc xõa dài chỉ vào mặt mình, quát lớn: “Ngươi hại nước hại dân, ta đã ở trên trời tố cáo ngươi, ngươi chết đã gần kề, mau đi đi!” Tần Cối sợ đến mất mật, mồ hôi lạnh tuôn không ngớt. Về đến nhà liền cùng con trai ngã bệnh, vài ngày sau hai người đều chết. Vương thị sau đó đã mời vài thuật sĩ đến lập đạo tràng siêu độ cho vong linh cha con Tần Cối. Thuật sĩ xuất hồn đi xuống âm tào địa phủ, thấy cha con Tần Cối đang bị cùm xích bởi gông sắt nặng nề trong một góc. Hồn Tần Cối nói với thuật sĩ rằng: “Phiền ngươi về nhắn lại với vợ ta rằng, việc bàn luận dưới cửa sổ phía Đông đã bị phát hiện rồi.”

Từ đó về sau, thành ngữ “Đông song sự phát” trở nên rất phổ biến, mang ý nghĩa “việc làm ám muội đã bị bại lộ”.

[1] Nguyên hậu: Hoàng hậu đầu tiên

[2] nguyên bản “khứ thưởng”: giành giật [mạng sống] với thần chết

[3] trà kỷ: bàn uống trà

Minh họa “trà kỷ”: (ở giữa là trà kỷ, hai bên là thủ tọa) 

[4] cung đăng: đèn cung đình

[5] nguyên bản “hạ Ngọ”: sau mười hai giờ trưa

[6] chuyên sủng: chuyên: riêng biệt, bị chiếm trọn – sủng: nuông chiều, yêu chiều

[7] tiểu tháp: giường thấp, hẹp và dài [mấy từ “giường thấp” trong chương này đều chính là “tháp” đấy ạ… ^^]

Minh họa “tiểu tháp”: 

[8] lan thảo: [một loại] hoa phong lan [nào đó]