Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 57: Ám độ trần thương




(Hành động bí mật)

Từng lớp cửa cung trước mặt mở rộng, rèm cửa bay phấp phới trong gió, hương ngọc phảng phất tứ phía, khiến người khác tưởng rằng mình vừa lạc vào chốn tiên cảnh.

Minh Đức đang mơ màng say ngủ, Kiền Vạn Đế nhẹ nhàng đặt y lên giường, khoanh tay chờ lão ngự y hành lễ xong, sau đó nhẹ chân đến cạnh giường vén áo ngủ gấm lên. Cẳng chân Minh Đức bị gãy, lão ngự y vừa động tay vào, y liền run rẩy, hét lên:

– Đừng! Đau quá đau quá!

Lão ngự y cuống quít quỳ xuống, Kiền Vạn Đế còn chưa kịp phản ứng gì, Minh Đức đã chui tận vào góc giường. Động tác của y tuy chậm, nhưng vẫn động đến vết thương, đau đến ứa nước mắt, thút thít trách móc:

– Là ngươi không tốt!

Kiền Vạn Đế quỳ xuống, cẩn thận vươn tay về phía y:

– Là ta không tốt, là ta sai. Minh Đức, ngoan nào, để ngự y xem vết thương được không?

– Không cần!

– Hài tử ngoan, đừng nghịch ngợm nữa, ngự y mà không khám ngươi sẽ càng đau thêm, nói không chừng xương cốt sau này sẽ bị phá hủy đấy…… Lại đây, lại đây nào……

Minh Đức nhìn thấy bàn tay hắn vươn về phía mình, liền ôm đầu gào khóc, càng lui sát vào góc giường. Chân y không co lại được, Kiền Vạn Đế nói vài câu không nghe, liền bắt lấy chân y, lập tức bị tiếng gào khóc chặn họng.

– Đều là ngươi không tốt! Tại sao ngươi lại không bên cạnh ta! Đau quá đau quá! Hắn còn đánh ta! Bọn họ đều đánh ta! Đều là do ngươi sai!

Kiền Vạn Đế không hiểu Minh Đức nói “Bọn họ đều đánh ta” là có ý gì, hơi ngẩn người, rồi ôn nhu dỗ dành y:

– Ai đánh ngươi?

– Bọn họ đánh ta!

– Ai đánh ngươi?

Thanh âm của Kiền Vạn Đế cố gắng lắm mới kiềm chế được, thế nên ngay cả một Minh Đức đần độn cũng nhận ra sát khí trong giọng nói của hắn. Y không hiểu tại sao, chỉ thấy sợ hãi vô cùng, cuống quít rụt người về, vô tình cộc đầu vào tường.

Kiền Vạn Đế rốt cuộc không nhịn được, ngồi xuống giường, một tay kéo Minh Đức giam vào lòng mình. Vật nhỏ này một khi khóc liền kinh thiên động địa, vừa khóc vừa cắn hắn:

– Đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Làm hại ta đau quá!

– Được rồi, là ta sai, ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi nữa……

Kiền Vạn Đế khẽ hôn lên tóc Minh Đức, lấy tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt vật nhỏ kia, tèm lem như mặt mèo. Lão ngự y nhân lúc đó tiến đến nối xương lại cho Minh Đức, bẻ một tiếng cạch rõ to, khiến Kiền Vạn Đế thầm xót xa.

Minh Đức cứng đờ người, rồi thét lên một tiếng kinh thiên động địa, ngay cả y cũng chẳng rõ mình gào thét cái gì, chỉ luôn miệng “cắn chết ngươi”, “ta muốn cắn chết ngươi”. Kiền Vạn Đế cứ để mặc y cắn tay mình, nhưng vẫn chưa làm Minh Đức hả giận, y còn dùng cái chân lành lặn đá đuổi lão ngự y, chẳng may lại đạp phải cái chân bị thương, đau đến mức há miệng, nhưng không thốt được nên lời.

Kiền Vạn Đế ôm chặt lấy y, một tay vòng qua thắt lưng để ngăn y không đá lão ngự y nữa. Minh Đức bị ôm đến khó chịu, liền quay sang đấm cánh tay Kiền Vạn Đế:

– Đều tại ngươi! Ta ghét ngươi, đồ chết giẫm! Ta ghét ngươi!

Lời còn chưa dứt liền bị một cỗ lực mạnh mẽ kéo lại, Kiền Vạn Đế nắm lấy cằm y, bắt y phải nhìn thẳng vào hắn:

– Ngươi ghét ai?

Minh Đức vừa khóc vừa lầm bầm:

– Ghét ngươi!

Kiền Vạn Đế trầm mặc nhìn y một hồi, rồi phá lên cười, mặc kệ y có thích hay không, siết chặt y vào lòng mình, đặt cằm lên mái tóc đen tuyền của y. Tiếng cười của hắn tựa như thoát ra từ sâu tận đáy lòng.

– Không sao, ngươi ghét ta, ta biết từ lâu rồi……

Không ai biết cung điện của Hiền phi trống không từ khi nào. Nữ nhân được sủng ái lên tận trời đó, chỉ trong một đêm liền mất tích, giống như con người đó chưa từng tồn tại.

Chỉ có Trương Khoát biết nàng ta đang ở đâu. Hàm Châu cung, nơi lãnh cung quanh năm khó thấy ánh mặt trời, cơm một ngày ba bữa được đưa qua một lỗ nhỏ, còn những việc khác không ai thèm để tâm.

Kiền Vạn Đế vốn định giết nàng ta, nhưng rốt cuộc vẫn không làm vậy. Hắn không thể xuống tay với khuôn mặt đó, lòng nhân từ trong tiềm thức không cách nào thay đổi được. Hơn nữa, ý định giết nàng ta nảy ra trước khi Đinh Chiêu Dung đến cầu tình, hắn cũng hiểu rõ đó chỉ là trò mèo, nhưng cũng không nói ra, nhân cơ hội đó mà giảm án phạt của Hiền phi xuống giam lỏng ở lãnh cung.

Hoàng hậu qua đời, Hiền phi bị phế, giờ chỉ còn duy nhất Đinh Chiêu Dung là người có khả năng ngồi lên vị trí Hoàng hậu. Ả ta không chỉ năm lần bảy lượt mang quà đến Thanh Trinh điện, còn cầu xin Kiền Vạn Đế bỏ lệnh cấm túc Thái tử, cho phép công chúa Thanh Hà dẫn Hoàng thái tôn đến thăm Minh Đức. Kiền Vạn Đế đã có ý định này từ trước, chỉ là lệnh cấm túc là do chính hắn ban xuống, không thể dễ dàng thu hồi. Đinh Chiêu Dung vừa khéo tạo cơ hội cho hắn trở thành một người tốt.

Chưa đầy ba ngày sau, một thánh chỉ được ban xuống: Đinh Chiêu Dung có tấm lòng cao thượng, thấu tình đạt lý, sắc phong làm Quý phi, đứng hàng nhất phẩm.

Minh Đức gặp hoàng thái tôn vào một buổi sáng vừa thức giấc, ngoài cửa sổ hoa thơm ngào ngạt, chim kêu ríu rít, cảnh tượng thật náo nhiệt. Y vừa mở mắt, nhìn sang bên cạnh, thấy một đứa bé trắng trẻo mập mạp quấn tã trắng, chân tay đập loạn xạ, nước dãi dính đầy mặt.

Minh Đức chưa từng gặp đứa trẻ bé tuổi như vậy, không khỏi ngây ngốc, nhìn đứa bé bò đến gần mép giường, cái mông vểnh lúc la lúc lắc, sắp sửa ngã xuống.

Ngay lúc đó, một chú mèo nhỏ chui từ dưới gầm giường ra, hình như cũng là mèo con, kêu meo meo dọa dẫm, rồi trừng mắt nhìn đứa trẻ kia. Đứa bé bị dọa sợ liền rụt người về, bò lại chỗ cũ.

Minh Đức nhịn không được trở mình ngắm đứa bé, đột nhiên bức rèm bị vén lên, ánh sáng chói chang bên ngoài ùa vào, Minh Đức dụi dụi mắt rồi tò tò nhìn lên.

A Túy đứng cạnh giường, không chống đỡ nổi mà quỳ sụp xuống, tay đặt lên ngực, không nói nên lời, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu:

– …… Tại sao lại thành ra thế này……

Minh Đức tròn mắt nhìn nhìn nàng. Kỳ thực điều này cũng rất hiếm thấy, từ khi y hóa điên, không chịu cho ai lại gần, nhất là Kiền Vạn Đế, phải mất một thời gian dài mới có thể tiếp cận được y. Lần đầu tiên gặp công chúa Thanh Hà, y lại không sinh ra phản cảm, điều này đối với một Minh Đức tính tình khó đoán thì quả thật độc nhất vô nhị.

Một lão nhân râu bạc trắng, mặc áo lam của hoạn quan, đứng sau công chúa Thanh Hà hạ thấp người, thấp giọng nói:

– Công chúa, thời gian gấp gáp, không nên chần chừ, chúng ta mau bắt đầu thôi.

Công chúa Thanh Hà run run quay đầu lại, hai mắt rưng rưng nhìn lão nhân:

– Đạo trưởng, đã đến nông nỗi này có còn chữa được không? Y giờ đây đã không còn như xưa, công tử trước kia, là một người vô cùng dũng mãnh……

Đạo trưởng bắt mạch cho Minh Đức một lát. Minh Đức ngay từ đầu đã muốn giãy ra, thế nhưng Minh Tú chảy nước dãi lên người y, sự chú ý của y lại chuyển sang đứa bé, dường như cảm thấy đứa bé này vô cùng thú vị, thế nên mới để yên cho lão đạo trưởng bắt mạch.

– Hồi trước, lúc chuẩn bị xuất chinh, y rất hy vọng đứa bé này được sinh ra, ngày ngày đều cầu nguyện đứa bé này nhất định phải là con trai, nhất định phải thông minh lanh lợi, hiếu động hoạt bát…… Bây giờ nếu đầu óc vẫn thanh tỉnh, chắc y sẽ rất vui! Đáng tiếc giờ cái gì y cũng không biết……

Lão đạo trưởng buông tay, thở dài:

– Công chúa không nên thương tam, mạch của công tử Minh Đức tuy yếu mà ổn định, mạch chậm, nhưng cũng không vấn đề gì. Lão phu có thể thử dùng châm cứu giải huyệt, nếu may mắn thì có thể nhớ ra một vài chuyện trước đây.

A Túy vội vàng quỳ xuống:

– Nếu đạo trưởng có thể chữa khỏi bệnh thần kinh của y, Thái tử với ta nhất định nhớ kỹ ân này!

– Chớ nên, – Đạo trưởng cười khổ. – Nếu công tử Minh Đức không có công bình định Bắc cương, cứu sư môn của ta tội phản loạn, lão đạo trưởng ta nào dám ở trong tẩm cung Hoàng thượng làm chuyện khi quân? Chuyện này cần giữ bí mật, nếu bị Hoàng thượng phát hiện, hai chúng ta đều……

A Túy vội vàng nói:

– Chuyện này khỏi phải nhắc.

Lão đạo trưởng lôi bọc châm khỏi tráp, ước chừng dài một tấc. Minh Đức tò mò mở to mắt ra nhìn, kết quả vừa nhìn thấy chiếc châm kia định chích vào gáy mình, lập tức quay người trốn tránh.

May là công chúa Thanh Hà đã từng chăm sóc y, là nữ nhân luôn tận tâm, trung thành với y. Trong tiềm thức, Minh Đức vẫn nhớ rõ giọng nói của nàng rất dịu dàng, y chưa từng thấy nàng lớn tiếng với ai bao giờ. Hai người kia lấy danh nghĩa là cho Minh Tú đến thăm y, nhưng thực ra là để làm chuyện khác, vì thế không thể chậm trễ. A Túy liền đặt đứa bé vào lòng Minh Đức, thấp giọng dỗ dành y:

– Công tử bế cháu cẩn thận, ngàn vạn lần đừng cử động!

Vì vậy, Minh Đức đành an ổn ngồi ôm đứa bé, công chúa Thanh Hà nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy lo lắng, lại bế con mèo con chính tay nàng nuôi, đặt vào trong lòng Minh Đức. Minh Đức mỗi tay ôm một thứ, chẳng dám động đậy, hai vai bị công chúa Thanh Hà đè xuống, rồi y cảm thấy một chút tê rần, chiếc châm kia đã chậm rãi đâm vào sau gáy y.

Minh Đức khẽ kêu, nhưng vẫn chẳng lớn hơn tiếng mèo kêu là mấy. Thế nhưng vẫn gọi là kêu, cung nhân bên ngoài nghe thấy liền gõ cửa, nhẹ giọng nói:

– Công tử, ngài có gì phân phó sao?

A Túy cấu con mèo con, nó liền kêu meo meo, rồi mới nói với người ngoài cửa:

– Công tử và Hoàng thái tôn đang chơi với mèo, các ngươi cứ ở đứng ở ngoài.

Cung nhân biết rõ công chúa Thanh Hà là người có tấm lòng lương thiện, vì thế cũng không tiến vào. A Túy quay đầu lại, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Ước chừng một nén nhang, lão đạo trưởng rút châm từ sau gáy Minh Đức ra, thở phào nói:

– Hôm nay là ngày đầu tiên, thế là đủ rồi. Thế nhưng không rõ có thể nhớ lại đến mức nào, tóm lại đã có chút thanh tỉnh.

A Túy khóc ròng:

– Làm phiền đạo trưởng như vậy, bổn cung làm sao có thể an lòng được!

Lão đạo trưởng vừa dọn đồ, vừa thở dài:

– Đấy là cuộc đời của người làm nghề y, chẳng sợ mất đầu. Công chúa không cần lo lắng, ngày đó tướng quân Minh Đức bình định Bắc cương, giờ lão phu có thể giúp được y, đúng là số mệnh.

Công chúa Thanh Hà dẫn theo lão đạo trưởng giả trang làm hoạn quan cùng Minh Tú rời đi, Minh Đức bị châm cứu, còn chưa phục hồi tinh thần, chỉ ngơ ngác ngồi trên giường, mãi cho đến khi Kiền Vạn Đế trở về vẫn chẳng có phản ứng gì. Kiền Vạn Đế nhìn dáng vẻ ngơ ngác của y có chút thú vị, nhịn không được liền ôm lấy y, hôn một cái:

– Sao lại ngồi thẫn thờ vậy? Không thích ra ngoài chơi sao?

Minh Đức hít một hơi sâu rồi đột nhiên nói:

– Đau quá, đau quá!

– Làm sao đau? – Kiền Vạn Đế cười cười, tranh thủ sờ soạng lưng y. – Ở đây?

Minh Đức rụt người lại, hét lên:

– Đau! Đau quá, đau quá! Châm rất dài, rất dài……

Thế nhưng y nói không rõ ràng, thời điểm này bệnh tình của y vẫn có chút không bình thường, nhiều khi nói một câu khiến Kiền Vạn Đế không hiểu gì. Hắn cúi người xoa lên cẳng chân được băng bó của Minh Đức, thấp giọng hỏi:

– Chỗ này còn đau không?

Minh Đức lập tức chú ý tới cẳng chân băng bó của bản thân, vẻ mặt vô cùng ủy khuất gật đầu.

– Không sao, đừng sợ, bọn họ không dám khi dễ ngươi đâu…… – Kiền Vạn Đế hôn lên môi y. – Những người đó không dám khi dễ người đâu, không ai dám làm ngươi đau đâu……

Minh Đức bị hôn đến mơ màng, quên hẳn chuyện châm cứu.

Kiền Vạn Đế vừa hôn vừa bừng bừng dục vọng, nhịn không được liền ấn Minh Đức xuống giường, hôn dọc một đường từ cổ xuống xương quai xanh, lưu lại vô số vết hôn. Minh Đức cảm thấy không thoải mái, cố đẩy hắn ra, rên rỉ:

– Ta phải…… ra ngoài chơi!…… Ta phải ra ngoài chơi!

Kiền Vạn Đế đã hứa với y rằng sẽ dẫn y ra ngự hoa viên xem xiếc hay uống trà, thế nhưng hôm nay dục hỏa thiêu đốt, chính hắn cảm nhận được dục vọng nơi hạ thân cương cứng đến phát đau. Hắn không ngừng hôn Minh Đức để trấn tĩnh y lại, rồi đưa tay nắm lấy khí quan ỉu xìu của y, thuần thục xoa nắn cho y.

– Hài tử ngoan…… Ngoan nào…… Đừng động đậy, để ta vào trong…… Ngoan……

Minh Đức hít một hơi thật sâu, ngay sau đó bị một vật to lớn đâm vào. Y bị cự vật căng cứng xâm chiếm từ đằng sau, những đợt trừu sáp mạnh mẽ khiến y nói không nên lời.

– Ta phải…… phải ra ngoài…… ra ngoài……

– Xong việc ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài.

Kiền Vạn Đế hỗn loạn hôn lên lưng thiếu niên trắng nõn, dấu răng từ trận cuồng loạn đêm nào vẫn lưu lại trên bả vai y, hắn từng chút từng chút một phủ lên dấu vết của ngày xưa, dường như muốn xóa đi quá khứ trước kia.

Tất cả ký ức dường như muốn tan vào ánh sáng mờ ảo nơi cung đăng đêm tối.

Minh Đức mơ mơ màng màng dựa đầu vào thành bồn tắm nước nóng, bên dưới mặt nước còn có bảy ống dẫn nước, đẩy nước lạnh ra ngoài, tăng thêm lượng nước ấm trong bồn. Hơi ấm cùng mùi thuốc đông y hòa quyện khiến người ta càng thêm buồn ngủ, Minh Đức cơ hồ chẳng nghe rõ những lời của Kiền Vạn Đế.

– Dẫn ngươi đến Giang Nam…… Nơi đó đất lành chim đậu, cây cối tốt tươi…… Là nơi trước kia ngươi rất muốn đến, là nơi ngươi luôn tâm tâm niệm niệm muốn đến…… Ta dẫn ngươi đến đó được không?

Minh Đức không nhịn được liền quay đầu đi:

– Ta muốn ngủ.

Kiền Vạn Đế không nói gì, ôm y vào lòng, cảm nhận được thân thể gầy yếu của thiếu niên, tựa như sinh mệnh đang dần dần biến mất khỏi thân thể này.

Là ai đã từng ở nơi thâm cung, mơ tưởng về một nơi bạt ngàn hoa hạnh, sóng nước Giang Nam?

Là ai chậm rời bước dưới làn mưa xuân, vươn tay cố chạm tới giấc mộng vĩnh viễn không bao giờ thành sự thật?

Giờ phút này, dù hắn có đem cả thiên hạ đặt dưới chân, người kia cũng không bao giờ thèm để ý.

Chỉ biết khóc nháo, chỉ biết ăn rồi ngủ, giấc mơ y từng khao khát, điều mà hắn trước sau vẫn không thể hoàn thành cho y, khiến y ngày đêm mong ngóng, giờ đây dù có hứa hẹn đến mức nào, y cũng không thèm để tâm.

Kiền Vạn Đế cúi đầu, dựa lên hõm cổ Minh Đức. Minh Đức đang thiêm thiếp, cảm thấy cổ hơi ươn ướt, liền khó chịu rụt cổ lại, rồi lại yên yên ổn ổn chìm sâu vào giấc ngủ.