Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 21: Kiền vạn di chiếu




(Di chúc của Kiền Vạn)

Minh Đức không biết mình đã đi được bao xa, vết thương ở hông càng ngày càng chảy nhiều máu, giống như muốn đem toàn bộ hơi ấm trong cơ thể mà chảy ra ngoài vậy.

Y đi dọc theo con đường sỏi trong ngự hoa viên, qua cửa chính thái điện sừng sững giữa mưa gió. Thị vệ đứng canh ngoài cửa nhìn thấy một thiếu niên trong làn mưa mù mịt, liếc nhìn nhau, nhất loạt giương kích lên:

[6: kích: một loại vũ khí, giống như giáo]

– Đứng lại!

Minh Đức ngẩng đầu liếc nhìn một cái, rồi đưa tay bắt lấy hai đầu kích hất sang một bên. Một thanh âm loảng xoảng vang lên, rồi y lại tiếp tục tiến về phía trước, mặc kệ vết thương đang rỉ máu không ngừng.

Thị vệ kinh hãi, hô to:

– Người đâu! Cảnh giới!

Một đội thị vệ xông ra, cảnh giác bao vây y rồi từ từ tiến lại gần. Tiếng báo động chói tai vang lên giữa không gian, nhưng Minh Đức căn bản không để vào tầm mắt, lảo đảo mà vô thức tiến về phía trước.

– Đứng lại!

– Đứng lại!

– Người đâu!

……

Từ tứ phía, vô số mũi kích sắc nhọn, hung mãnh, không chút lưu tình đâm về phía y, giống như thế gian mênh mông vô vọng này vậy, chưa bao giờ cho y một chút khát khao, hy vọng.

Rất bén nhọn, rất sắc bén, không chút lối thoát…… Thậm chí y muốn kháng cự nhưng đôi bàn tay gầy yếu, vô lực không làm được gì. Những người đó hành xử như bọn họ có cừu hận với y vậy, hung hăng cắt đứt chút hy vọng sống còn lại của y.

vì sao lại hận ta như vậy?

vì sao lại hận ta tới mức muốn ta chết không toàn thây mới hả?

Ta chỉ không muốn bị bất cứ ai quấy rầy, cứ thế yên bình mà sống thôi mà……

Minh Đức mơ hồ tiến về phía trước, chính y cũng không biết mình đang đi về đâu. Rồi như có một mũi kích lạnh lẽo đâm vào cơ thể, y cúi đầu nhìn xuống, lấy tay rút mũi kích ra, ném ra xa.

Thị vệ hoảng sợ như nhìn thấy kẻ điên dại, cả gan lớn tiếng giữa chốn cung điện. Minh Đức loạng choạng một chút, máu tươi trào ra, sau đó y ngã quỵ xuống mặt đất.

– Bắt lấy hắn!

– Mau! Dùng dây thừng trói lại!

– Đi báo với cấp trên mau!

Xung quanh có rất nhiều thanh âm hỗn loạn vang lên, xa xôi mà tựa như rất gần, giấc mộng kia xáo trộn một hồi, rồi dần dần tan vào trong tĩnh lặng. Làn mưa lạnh lẽo chảy ròng ròng trên mặt y, chảy lên cả mi mắt đã khép lại, chảy qua đôi gò má tái nhợt, từng giọt từng giọt lại rơi xuống mặt đất ẩm ướt.

Yên hoa tam nguyệt, giấc mộng Giang Nam, chập chờn mà cũng chân thực, từng chút từng chút hiện lên, từng mảnh nhỏ trôi vào tận sâu thẳm trong trái tim y, cứa lên da thịt y, để lại vô số vết thương.

Minh Đức hoảng hốt cảm thấy thân mình bị nhấc bổng lên, người người quanh y giống như đang hò hét cái gì đó. Y nheo nheo mắt, tựa hồ như đang chìm dần chìm dần vào giấc mộng ngàn thu, không bao giờ tỉnh lại.

– Buông hắn ra!

Thủ lĩnh đám thị vệ vừa ngẩng đầu lên nhìn, chân cẳng đã mềm nhũn, cuống quít quỳ xuống:

– Thần tham kiến Hoàng thượng!

Nghi trượng thậm chí còn chưa đuổi kịp, Kiền Vạn Đế đã bước tới ôm lấy Minh Đức. Trương Khoát chạy theo sau, bị trượt chân trên bùn, vội vàng lồm cồm bò dậy chạy tiếp:

[7: nghi trượng: vật trang hoàng nơi cung thất, dinh thự hay dùng khi vua quan đi đường, như tàn, cờ, quạt, binh khí, v.v.]

– Hoàng thượng! Hoàng thượng! Hoàng thượng đi cẩn thận!

Minh Đức còn chưa kịp mở mắt ra đã bị ôm chặt cứng trong lòng ngực. Kiền Vạn Đế bế y đứng lên, lấy tay bịt chặt miệng vết thương của y lại, quay đầu lại bước nhanh.

Thủ lĩnh thị vệ quỳ xuống:

– Hoàng thượng, đây……

Trương Khoát liếc mắt nhìn thủ lĩnh thị vệ đang quỳ một cái, thấp giọng hỏi:

– Hoàng thượng, phải phạt bọn chúng như thế nào?

– …… Không sao. – Kiền Vạn Đế cúi đầu nói. – …… Chuyện này, hắn không phải là cố ý xúc phạm……

Lấy cớ gì để trách mắng tên thị vệ không hiểu chuyện kia đây?

Thường thì vẫn là hợp lý hợp tình khi bậc đế vương đem kẻ xúc phạm sủng phi của mình ra mà xẻo thịt lột da, nhưng hắn không thể làm thế. Ngay cả tư cách để làm điều đó, hắn cũng không có.

Lúc trở lại Thanh Trinh điện thì trời đã tạnh mưa, Kiền Vạn Đế giẫm chân qua đám nước mưa còn đọng lại trên mặt đất, ôm Minh Đức đưa vào trong phòng. Hương thơm ấm áp xông thẳng vào mặt, làm cho con người ta càng thêm buồn ngủ.

– Đừng ngủ. – Kiền Vạn Đế nói. – Ta có thứ này muốn cho ngươi xem.

Minh Đức quay đầu đi, không nhìn hắn.

Kiền Vạn Đế đi đến án thư, lấy ra một tráp vàng từ khe bí mật, bên trong là một quyển thánh chỉ. Thánh chỉ này làm từ lụa trắng, được buộc bằng kim tuyến. Dưới ánh nến cung đăng, cuộn thánh chỉ hiện ra lộng lẫy làm cho con người ta không thể nhìn thẳng vào.

Minh Đức nằm trên giường, Kiền Vạn Đế quỳ gối bên cạnh, hỏi y:

– Ngươi không muốn xem à?

Minh Đức không nói lời nào.

Kiền Vạn Đế nhấc cuộn thánh chỉ lên, chậm rãi mở ra, thanh âm trầm thấp vang vọng giữa đại điện:

– …… Túy quý phi sinh hạ Hoàng trưởng tôn Minh Tú, trí tuệ hơn người, lại hiếu thuận, có tài trị quốc, sau này sẽ được phong làm vương. Bởi có nhiệm vụ phò tá công việc triều chính với Thái tử, giám sát quốc vương……

Minh Đức hơi quay đầu lại, Kiền Vạn Đế nhìn y, thấp giọng nói:

– Đây là di chúc của ta.

– …… Minh Đức, ta không phế Thái tử, không phải là do Thái tử có đủ tư cách, mà là bởi vì nể mặt ngươi…… Nhưng Thái tử không phải là người có thể an tọa trên ngôi vị Hoàng đế, ngươi bắt hắn làm vậy, đó là hại hắn.

Minh Đức vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Kiền Vạn Đế.

– Không phải cứ lên ngôi Hoàng đế là có thể thống nhất giang sơn. Nếu một ngày ngươi chết đi, Thái tử phải làm sao? Hắn ngồi trên ngai Hoàng đế, tất cả mọi người đều dõi theo hắn, những kẻ bụng dạ khó lường sẽ bày mưu tính kế với hắn, Đông Dương vương ngày ngày đều coi hắn là cái gai trong mắt……

– Hắn chỉ là một tên Hoàng đế yếu đuối, làm sao có thể trụ được? Minh Đức, hôm qua ta không nói với ngươi, Thanh Hà công chúa đã có thai. Đây là đứa con đầu lòng của nàng với Thái tử, tuy không phải là do chính phi sinh ra, nhưng địa vị của nàng cũng không hề thấp kém, nếu sinh ra nam hài tử, vẫn có thể được phong làm hoàng thái tôn…… Ngươi tốt hơn là nên cầu nguyện cho nàng ta sinh hạ được một nam hài tử thông minh, lanh lợi hơn phụ thân nó……

– Ta làm vậy cũng là vì ngươi, tất cả là vì ngươi. Như thế, về sau chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau mà sống qua ngày, cho đến khi chúng ta chết……

Lý Ký quỳ xuống, ôm lấy Minh Đức, dựa đầu vào làn da non mềm trên cổ y.

Thanh âm của hắn thậm chí còn mang chút ý cười:

– Nếu ta chết sớm hơn ngươi, vậy thì chúc mừng ngươi, ngươi được tự do……

Mùng tám tháng hai, ngày lành tháng tốt, Thái tử kết hôn, cưới nữ nhân Hạ gia, phong làm Thái tử chính phi.

Đêm khuya ngày đại hôn, trong Khôn Trữ điện cung đăng treo trên cao, Thái hậu ngồi trên ghế cứng làm bằng gỗ cây lê, sắc mặt tái mét:

– Hoàng thượng, nếu ngươi quyết định cho Thái tử nạp phi, thì cũng nên biết nguyên phi Thái tử phải có trân châu Phượng hoàng làm sính lễ, mà trân châu này đều là do Thái hậu hoặc Hoàng hậu chính tay ban cho Thái tử phi. Ngươi giờ lại mượn ai gia trân châu Phượng hoàng, lỡ sáng tân hôn ngày mai Thái tử phi đến thỉnh an ai gia, ai gia lấy đâu trân châu Phương hoàng mà ban cho nàng. Như thế thì người trong thiên hạ ai dám coi nàng ấy là Thái tử phi!

Kiền Vạn Đế ngồi xuống, gác chân lên ghế, cũng chẳng thèm để ý đến bộ dạng mình lúc đó:

– Đấy là chuyện của Thái hậu. Thái hậu bên người có bao nhiêu là châu ngọc, chẳng lẽ không có cái nào giống hạt trân châu kia sao?

Thái hậu giận đến run người:

– Nhưng đó là đồ giả! Chỉ có nữ nhân đội trân châu Phượng hoàng mới được coi là quốc mẫu vương triều!

– Nga, hay là thế này.

Kiền Vạn Đế buông chân, chống tay lên mặt bàn nhìn Thái hậu, thản nhiên mỉm cười:

– Trẫm là hoàng đế thiên triều. Ai là quốc mẫu, chẳng phải do trẫm định đoạt sao?

Thái hậu đột nhiên đứng dậy:

– Hoàng thượng! Làm vậy là trái lẽ thường!

– Thế thì sao?

– Hoàng thượng, ngươi đừng tưởng ai gia không biết ngươi đem trân châu Phượng hoàng cho ai!

Kiền Vạn Đế một chút cũng không chùn bước, mà vẫn nhìn thẳng vào Thái hậu:

– Người nói ta mang cho ai?

– Hai năm! – Thái hậu lỗ mũi thở phì phì, hai tay run run. – hai năm qua, ngươi sủng ái đứa con hoang của Minh Duệ Hoàng hậu. Ngươi, đối với món đồ chơi kia, nếu y là nữ tử, ngươi đã lập làm Hoàng hậu rồi.

Nụ cười trên mặt Kiền Vạn Đế vụt mất.

– Ai gia không nói, không có nghĩa là ai gia không thấy! Chỉ tiếc là ngươi dùng bao nhiêu vinh sủng cũng không thể xóa đi việc ngươi mười tám năm trước dùng ba thước lụa trắng siết cổ mẫu thân y! Lý Ký ơi là Lý Ký, cả đời ngươi đi đả áp tiên đế với ai gia, nực cười ở chỗ dù ngươi có đả áp đến mức nào, mẫu thân ngươi cũng không thể trở thành quốc mẫu, còn người ngươi thương yêu cũng không thể trở thành hoàng hậu! Đây là số mệnh! Đây là ngươi trời sinh không có số mệnh chân long rồi!

Lời nói Thái hậu sắc nhọn, hồi lâu vẫn vang vọng trong cung điện xa hoa mà lạnh lẽo.

Mấy cung nữ đầu bạc co rúm người, quỳ rạp xuống đất. Những ngọn nến trong cung điện tí tách bập bùng, chiếu sáng cả tòa điện bằng mộc lan khảm ngọc.

Kiền Vạn Đế đứng lên, vẻ mặt âm trầm bất định chập chờn trong ánh nến, ngữ điệu cũng vô tình, lãnh đạm.

– Y có làm hoàng hậu hay không, điều đó ta không quan tâm. Chỉ có điều trẫm gọi y thì nhất định y phải đến, trẫm không gọi y đến thì y không cần đến.

Sắc mặt Thái hậu tái nhợt, một chút nhân khí cũng không có.

– Thái hậu! – Kiền Vạn Đế nhẹ nhàng nói. – Chuyện ái tử Đông Dương vương của người cấu kết cùng thích khách Tây Uyển quốc định ám sát trẫm, trẫm không truy cứu, không có nghĩa là trẫm không biết.

Kiền Vạn Đế bước nhanh làm xao động ánh nến, khiến bóng hắn lay động giữa cung điện đồ sộ,dọc theo tấm thảm đỏ như máu, từ từ biến mất trong bóng đêm. Thái hậu nhìn bóng hắn khuất dần, cơn lạnh từ xương sống dần dần trào lên, bao trùm lên bà ta.

Một hôm, Đông Dương vương Tấn Nguyên đến tìm bà ta, đuổi hết cung nhân ra ngoài, rồi thấp giọng nói:

– Mẫu hậu! Nhi thần nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của phụ hoàng. Nhi thần nhất định sẽ khiến cho mẫu hậu danh chính ngôn thuận lên làm Thái hậu!

Lúc ấy bà ta cảm thấy vui sướng xen lẫn tang thương. Ngôi vị hoàng đế suýt nữa thì rơi vào tay Đông Dương vương, giờ làm sao mới có thể lấy lại được? Nhưng bà ta không muốn làm con mình cụt hứng, nên chỉ nói:

– Con à! ngươi có thể nghĩ được như vậy là mẫu hậu vui lòng rồi……

Nào ngờ Kiền Vạn Đế lại sinh ra ý niệm đoạt mất sinh mệnh đứa con duy nhất của bà ta, giờ chỉ cần sai một li thì đầu của hài tử bà ta sẽ rơi xuống!

Thái hậu suy sụp phục xuống ghế ngọc.

Tại Thanh Trinh điện, Minh Đức đang mơ màng ngủ trên long sàng trong phòng ngủ ấm áp như mùa xuân. Trong nháy mắt, nhiệt độ bỗng nhiên hạ xuống, y đang trong cơn mê, chỉ cảm thấy một người nào đó nhẹ nhàng cầm tay y lên, rồi trên cổ tay bỗng có cảm giác lành lạnh.

Minh Đức lim dim mở mắt ra:

– …… Làm gì vậy?

Kiền Vạn Đế bắt lấy cổ tay y:

– Thích không?

Minh Đức dùng đáy mắt liếc nhìn tay mình, lờ mờ nhìn thấy một vòng tay bằng ngọc tinh xảo, được điểm thêm hai hạt trân châu to bằng hạt đậu tương, đỏ như lửa. Minh Đức chẳng thèm để ý, rụt tay lại nhét vào trong chăn ấm, nói một câu ‘Thần tạ ơn long ân’ rồi lại rơi vào mộng đẹp.

Kiền Vạn Đế được cảm tạ long ân đứng lên, cúi đầu nói:

– …… Hoàng hậu rất vô tình nha.

Hao tâm tổn sức mới lấy được trân châu Phượng hoàng, nhưng hắn làm thế chỉ để thỏa mãn một chút tiếc nuối trong tận sâu đáy lòng mà thôi. Thật vậy, Thái hậu nói không sai, Lý Ký hắn đã giết vô số người mới vào được Đông cung, rồi lại giẫm đạp lên vai vô số người nữa để ngồi lên ngôi vị Hoàng đế. Một hoàng tử do thiếp sinh ra, sau này lớn lên lại trở thành một tên Hoàng đế độc tài, nhìn qua thì chẳng có gì phải hối tiếc, nhưng thực ra trong thâm tâm vẫn có chút vướng bận, trước không được, sau cũng không xong.

Năm đó mẫu phi của hắn không được thánh sủng, thân là mẫu thân của Thái tử cũng không được yêu quý. Lúc Lý Ký theo đuổi ngôi vị Hoàng đế, tai họa lại giáng xuống, nàng bị một tên ngôn quan gián vu cho tội trái lại thiên ý sau này đến vụ Minh Duệ Hoàng hậu ngoại tình, vậy mà nàng ta cứ lởn vởn trước mặt làm hắn ngứa mắt, đêm nằm tơ tưởng mình là tuyệt sắc giai nhân, rồi cũng chẳng được sủng ái.

[8: ngôn quan gián: chức quan chuyên cố vấn cho Hoàng thượng]

Đúng là âm suy dương lệch, đúng là ý trời.

Kiền Vạn Đế ngồi trên giường, từ từ cởi áo bông của Minh Đức ra. Trên tấm lưng thiếu niên nhỏ bé, một hình xăm phượng hoàng phủ kín từ vai đến tận thắt lưng, dưới ánh đèn dầu bập bùng, hình xăm kia tựa hồ như đang bay lên.

Nghe nói y được di truyền bởi phụ thân, lúc chui từ trong bụng mẹ ra đã có rồi. Nếu không, việc Minh Duệ Hoàng hậu ngoại tình chưa chắc đã bị phát hiện ra.

Kiền Vạn Đế cúi đầu hôn lên cổ Minh Đức, một tay duỗi ra chạm vào cổ tay thiếu niên kia. Hắn nắm chặt lấy trân châu Phượng hoàng, tựa như muốn bảo đảm mình sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho người kia.

Minh Đức mơ màng hừ một tiếng:

– …… Thần cả gan thỉnh Hoàng thượng khai ân.

Kiền Vạn Đế mỉm cười:

– Ngươi ngủ đi.

Hắn cứ như vậy mà ôm lấy Minh Đức, mở to mắt, nghe ngóng tiếng giọt gianh rơi trên mái ngọc vang vọng lại. Cứ như vậy cho đến khi trăng treo đỉnh đầu, cho đến khi phương đông hóa đỏ.

Tóc mai thiếu niên cọ cọ vào chóp mũi hắn, rồi khẽ rung theo nhịp thở của hắn. Kiền Vạn Đế bỗng nhớ đến một bài thơ:

Nhất sơ sơ đáo lão, nhị sơ bạch phát tề mi……

Nhất sơ sơ đáo lão, nhị sơ bạch phát tề mi.

Tam sơ nhân tôn mãn đích, tứ sơ tương phùng ngộ quý nhân.

Ngũ sơ ông lý hòa thuận,

Lục sơ phu thê tương kính,

Thất sơ thất tỷ hạ phàm,

Bát sơ xuyên liên đạo ngoại du

Cửu sơ cửu tử dạng dạng hữu

Thập sơ phu thê đáo bạch đầu.

Thập sơ phu thê đáo bạch đầu……

[9: Nam nữ thời xưa ở Trung Quốc thường lấy lược làm biểu tượng cho sự chung thủy. Trung Quốc thời xưa, nam nữ tặng lược cho nhau khi có đính ước, ý muốn sống với nhau đến bách niên giai lão. Ngày nay, nữ tử xuất giá sẽ được người nhà tặng cho một chiếc lược để thực hiện nghi lễ chải đầu, trong khi thực hiện nghi lễ này, họ đọc bài thơ trên. Tập tục này có ý nghĩa làm tăng nghị lực, tự tin cho người chải còn tặng lược đại diện cho tình yêu đến đầu bạc răng long, cũng chính là kết tóc nên nghĩa vợ chồng, bởi vì lược là vật phẩm thiết yếu của cả đời nữ nhân, người tặng lược cũng là người thân thiết với người kia.Dịch nghĩa:Một lần chải sống lâu trăm tuổi, hai lần chải phải biết nâng khay ngang mày (xuất phát từ tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn thường dâng khay ngang lông mày, biểu thị sự tôn trọng giữa vợ chồng)Ba lần chải con cháu đầy đàn, bốn lần chải gặp lại quý nhân.Ngũ sơ ông lý hòa thuận.Năm lần chải phải biết hiếu thuận với bậc cha chú.Lục sơ phu thê tương kính.Sáu lần chải vợ chồng phải biết tôn trọng nhauThất sơ thất tỷ hạ phàm.Bảy lần chải Thất tỷ hạ phàm (lấy từ truyện cổ tích Ngưu Lang – Chức Nữ, ý chỉ phu thê có bị xa cách thì vẫn gặp lại nhau)Tám lần chải đi đường được bình anChín lần chải con cháu sống no đủ.Mười lần chải vợ chồng sống đến đầu bạc răng long.]

Phương đông bắt đầu chuyển hồng, ông mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên phía chân trời. Kiền Vạn Đế cả đêm cũng không thay đổi tư thế nằm, vẫn ôm chặt lấy người hắn yêu thương nhất, một chút cũng không rời.