Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 10: Dư thủ dư cầu [ta thích thì ta làm ^^]




Lúc Kiền Vạn Đế bước vào tẩm điện, Thượng Quan Minh Đức đã bị trói chặt trên giường.

Thân thể mỏng manh của thiếu niên bị tấm chăn bằng tơ băng tàm [1] che kín, chỉ lộ ra chiếc cổ nõn mịn vẫn mơ hồ lưu lại những dấu răng cùng hôn ngân bạo tàn đêm đó. Kiền Vạn Đế biết rõ hiện tại y không cách chi manh động, vì bên dưới tấm chăn kia, hai cổ tay của y đã bị cùm lại, ngay cả trở mình cũng không thể.

Hắn ngồi xuống mép giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve một vết bầm tím trên cổ Minh Đức: “…Vẫn còn đau?”

Thấp thoáng bên ngoài màn che, bỗng thấy Lão Quân Mi quỳ xuống: “Thần bất tài vô dụng, thần không biết Minh Đức công tử mắc phải bệnh gì, chỉ biết tâm mạch của công tử đã bị tổn hại nặng nề…”

“Không liên can đến ngươi,” Kiền Vạn Đế phẩy tay, “Trẫm hiểu là đủ rồi. Hắn vốn định tự đoạn tâm mạch, nhưng với nội lực hiện tại, hắn chỉ có thể làm bản thân mình chấn thương đến mức này.”

Minh Đức yên lặng xoay đầu sang hướng khác, ngay lập tức bị Kiền Vạn Đế giữ lấy cằm, buộc y quay lại.

“Ngươi thấy gai mắt với Trương Khoát?”

“…”

“Ngay cả Trương Khoát cũng muốn giết?”

“…”

Kiền Vạn Đế thản nhiên mỉm cười: “Chỉ là một tên hạ nhân cỏn con, muốn đánh hay muốn giết, ngươi cứ nói với ta một tiếng, việc gì phải ngược đãi chính mình như vậy?”

Y vẫn lặng yên khép mắt, bờ mi dài rợp bóng trên khuôn mặt hao gầy, tựa như âm ảnh của một cánh bướm sắp tan vỡ. Thấy thế, hắn bèn ung dung cao giọng: “Người đâu, đem Trương Khoát ra ngoài đánh ba mươi trượng.”

Trương Khoát chưa kịp mở miệng tố khổ thì đã bị lôi đi.

“Ngươi xem, dưới vòm trời này đều là đất đai của trẫm, trong bốn biển này đều là thần tử của trẫm, muốn đánh ai, muốn giết ai, trẫm đâu cần phải nhiều lời?”

Trong sân lại vang lên tiếng gậy vụt xuống chan chát, nặng nề, đơn điệu, đều đều buồn tẻ.

Minh Đức hai mắt vẫn khép chặt, chỉ lãnh đạm cất tiếng: “Đa tạ bệ hạ đã dạy bảo.”

“Ngươi hiểu được điều này khiến trẫm cảm thấy vô cùng cao hứng… Nhưng nghe nói, gần đây ngươi không chịu ăn uống gì cả?”

Minh Đức lại không đáp.

Kiền Vạn Đế cực kỳ nhẫn nại: “Vì thức ăn của ngự trù [2] không hợp khẩu vị?”

“…”

“Hay vì chính ngươi muốn chết?”

“…”

“Nếu cả hai đều không thừa nhận, nghĩa là chẳng có chuyện gì xảy ra.” Kiền Vạn Đế trên môi vẫn nở nụ cười, vén màn truyền cho một tiểu Thái giám: “ —— Đem thức ăn vào.”

Tiểu Thái giám nọ cung kính tuân lệnh, ngay lập tức mất dạng, lát sau liền thấy một đội mười mấy cung nhân bưng mâm trật tự tiến vào, bọn họ tuy vàng ngọc đầy người, nhưng âm thanh nhỏ nhất cũng không [dám] phát ra. Tiểu Thái giám dẫn đầu lặng lẽ quỳ xuống, dâng lên một chén cháo bách hợp [3], Kiền Vạn Đế khoan thai đón lấy, múc một muỗng nhỏ rồi lạnh lùng ra lệnh cho Minh Đức: “Mở miệng ra.”

Minh Đức yên lặng quay đi.

Kiền Vạn Đế mạnh mẽ xốc y dậy, một tay bóp miệng y, tay kia cầm muỗng cháo đổ vào. Động tác của hắn quá đỗi bạo lực, khiến Minh Đức đau đớn rên lên nho nhỏ, muỗng cháo vào đến miệng y chỉ được chút ít, đa phần trào hết ra ngoài. Kiền Vạn Đế vẫn không mấy bận tâm, lại múc một muỗng khác, lập tức đút vào miệng y.

Minh Đức liều mạng kịch liệt giãy giụa, những mong thoát khỏi bàn tay cứng như sắt thép của kẻ kia nhưng Kiền Vạn Đế đã đứng bật dậy, đầu gối đè nghiến lên hông y mà quát lớn: “Ăn ngay cho ta!”

Minh Đức cũng khản tiếng quát trả: “Cút! Ngươi cút đi!”

Kiền Vạn Đế giật phăng chén cháo trên tay tên tiểu Thái giám, trực tiếp đổ hết vào miệng y. Thằng nhóc này suốt một ngày trời không hề ăn uống, đã rất suy nhược rồi, hơn nữa y căn bản không cách chi phản kháng trong tình huống bị xiềng xích như hiện tại. Kiền Vạn Đế vẫn giữ chặt cằm y, chỉ rót vào được non nửa chén, số còn lại vương vãi lung tung trên tấm long bào vàng rực của hắn.

Một tiếng ‘huỵch’ vang lên, Hoàng đế (vẫn đang) cầm cái chén ngã ngửa ra đất, cung nhân xung quanh hết thảy vội vã quỳ xuống.

“Ngươi định bướng tới cùng với ta chứ gì? Nhất định không chịu ăn chứ gì?? Được, ta sẽ tìm kẻ có thể khiến ngươi ăn đến đây!” Nói đoạn hắn quay đầu hét lớn: “Người đâu, tuyên Thái tử!!”

Thái tử đang ngồi trong Đông Cung học tập chính vụ [4], vừa nghe tuyên triệu [5] đã sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng theo long loan[6] đi tới hành cung, vào cửa ngay lập tức quỳ mọp xuống đất: “Nhi… nhi thần tham… tham kiến phụ hoàng…”

Thanh âm của Kiền Vạn Đế vô cùng lạnh lẽo: “Đến rất đúng lúc. Đệ đệ của ngươi cả ngày không chịu ăn uống, định tuyệt thực để hành hạ bản thân, kẻ làm ca ca như ngươi phải xử sự thế nào đây?”

Cảnh tượng ngổn ngang bừa bãi đập vào mắt, nhưng Thái tử chẳng biết làm gì ngoài bật khóc, rồi vừa khóc vừa lếch tha lếch thếch chạy tới ôm chầm lấy thiếu niên vẫn đang bị trói chặt trên giường, nghẹn ngào kêu lên: “Minh Đức! Minh Đức ngươi đừng chết mà! Ngươi bị sao vậy? Đừng làm ta sợ hu hu hu…”

Minh Đức tuy luôn bực bội vì Thái tử không ra gì, nhưng dù sao cũng huynh đệ tình thâm, trên thế gian người thân cận nhất với y chính là tên ca ca cùng mẹ khác cha này. Thái tử khóc lóc thê thảm như thế, y làm sao chịu nổi, nước mắt rưng rưng chẳng mấy chốc đã chảy dài trên khuôn mặt: “Thái tử… Ngươi thế này… Ngươi…”

Tiểu Thái giám vội vàng tiến lại gần, dâng lên một chén thuốc, Thái tử run lẩy bẩy nhận lấy, phải quỳ trên mặt đất mà đút đệ đệ uống. Minh Đức nhìn bộ dạng thảm não của hắn, nghiến răng nói với Kiền Vạn Đế: “Cho phép Thái tử trở về, ta sẽ tự uống.”

Kiền Vạn Đế bèn tự mình mở khóa hai chiếc cùm bằng vàng trên tay Minh Đức. Y run rẩy ngồi dậy, cầm lấy chén thuốc, chậm rãi nuốt vào từng muỗng từng muỗng một. Thái tử tuy sợ phụ hoàng còn hơn sợ cọp, chỉ muốn ngay lập tức phắn khỏi nơi này, nhưng cũng không thể bỏ mặc đệ đệ của mình, đành nép một bên nhìn y uống thuốc bằng vẻ mặt tái xanh tái xám.

Dưới vòm trời này đều là đất đai của hắn, trong bốn biển này đều là thần tử của hắn… Là Thái tử thì sao, chẳng phải hắn muốn phế thì phế, muốn giết cứ giết? Sống trong hoàng cung, tính mạng kẻ nào lại không bị tên Hoàng đế chí cao vô thượng này nắm giữ?

Minh Đức hận đến mức ngón tay đều run bần bật. Ngụm thuốc cuối cùng vừa nuốt xuống, cảm giác căm phẫn hòa lẫn đớn đau nhục nhã đã dâng trào cuồn cuộn, khiến cổ họng y nghẹn đắng, sắc mặt lại kịch biến. Kiền Vạn Đế thấy biểu cảm của kẻ đối diện hết sức kỳ quái, vội bước đến gần định ôm lấy y, đúng lúc đó Minh Đức buông rơi chén thuốc trong tay, bất thình lình phun ra một búng máu hòa thuốc đen thẫm.

Thái tử nhũn như con chi chi, chỉ biết quỳ phịch xuống đất mà thất thanh kêu lên: “Đệ đệ!”

Kiền Vạn Đế vội để Minh Đức dựa vào ngực mình, một bàn tay đặt trước huyệt Đản Trung [7], bất chấp y có chịu nổi hay không, hấp tấp truyền vào một luồng nội lực. Minh Đức chân khí cực kỳ hỗn loạn, một lúc sau mới chậm rãi bình phục chút ít. Kiền Vạn Đế gạt mồ hôi lấm tấm trên trán, cúi đầu nhìn tên tiểu quỷ đang nằm trong lòng mình, mới hay y đã hoàn toàn bất tỉnh.

Lúc tỉnh táo, y chưa bao giờ tỏ ra hiền lành ngoan ngoãn, nhưng khi đã mê man lại cực kỳ dịu dàng nhu thuận. Thiếu niên dung nhan tươi non diễm lệ, vóc dáng mảnh khảnh mềm mại, ngủ vùi trong vòng tay rắn rỏi của nam nhân, kiều quý như vậy, yếu đuối như vậy, mỏng manh đến vậy…

Kiền Vạn Đế chậm rãi buông y ra, đứng lên sải bước khỏi phòng.

Thái tử cứ dằng dai dây dưa, quyết không rời bỏ đệ đệ của mình, cuối cùng bị cung nhân hai bên xốc dậy, áp tải khỏi đại môn tẩm điện. Tên tiểu Thái giám nãy giờ vẫn nối gót Hoàng đế, thấy vậy liền run sợ khẽ khàng thưa: “Bệ hạ, trong cung vừa truyền ra một tin, Hoàng hậu đang ở Chính Thái Điện đợi người, có cần phải…”

Kiền Vạn Đế không hề quay đầu: “Hồi cung.”



Hoàng hậu câm lặng quỳ trên sàn đại điện, những họa tiết bách điểu triêu phượng [8] trên xiêm áo nàng lấp lánh tinh quang, trâm vàng ngọc quý [9] cài giữa tóc mây phản chiếu ánh cung đăng, bất chấp tình huống hiện tại, vẫn lộng lẫy ngạo nghễ tỏa sáng.

Khuôn mặt của Hoàng hậu hôm nay oai nghiêm một cách bất thường. Thế nhưng Kiền Vạn Đế cứ vờ như không thấy, chậm rãi ngồi vào chiếc thủ tọa giữa đại điện rồi mới mỉm cười cất tiếng hỏi: “Hoàng hậu đang làm gì vậy?”

Hoàng hậu bỗng phủ phục hành lễ: “Thần thiếp đến để khẩn cầu bệ hạ thả người.”

“Sao nàng lại trực tiếp…”

Câu nói vẫn đang dang dở, không ngờ lại bị Hoàng hậu thẳng thừng cắt ngang: “Sáng sớm hôm nay Thượng Quan Thị lang đã đến tâu trình cùng Đông Dương Vương Tấn Nguyên, rằng ấu tử trong nhà mất tích đã hơn nửa tháng. Công tử của quan gia đột nhiên mất tích một cách bí ẩn, Đông Dương Vương không biết phải xử trí thế nào, đành vào báo với bản cung.”

“Ồ?”

“Thượng Quan Minh Đức không phải nữ tử, bệ hạ đâu thể giữ hắn bên cạnh cả đời, thần thiếp khẩn cầu bệ hạ thả người!”

Kiền Vạn Đế nhướng một bên mày, ra chiều thú vị. Nữ nhân này trước giờ chưa từng tỏ ý đối nghịch với hắn, tuy đã vì Thái tử mà làm không ít chuyện, nhưng tựu trung nàng ta không phải loại người dám đứng trước đại điện, công nhiên phản kháng lại đế vương. Hành động này, đối với một ‘Hiền hậu’ như nàng mà nói, quả thật hết sức mới mẻ…

“…Hoàng hậu à,” Kiền Vạn Đế dịu giọng, “Nàng đang nói gì, trẫm nghe không hiểu…?”

Hoàng hậu ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế: “Vậy để thần thiếp nói rõ ràng hơn, xin bệ hạ đem thiếu niên đang bị người giam giữ ở hành cung ngoại thành, trả cho phụ mẫu của hắn!”

Kiền Vạn Đế ung dung hỏi lại: “Phụ mẫu của hắn? —— Từ lúc chào đời, hắn đã là đứa trẻ mồ côi, nàng bảo trẫm phải đem trả hắn cho ai đây?”

Hoàng hậu bất chấp tất cả, đứng bật dậy: “Bệ hạ!”

“Suỵt…” Kiền Vạn Đế phẩy tay ra hiệu, ý bảo nàng hãy quỳ xuống, “Hoàng hậu, bình tĩnh.”

Hoàng hậu hơi thở hỗn loạn dồn dập, xung quanh vẫn im lặng như tờ, bọn cung nhân hết thảy rúm ró trốn ra phía sau chiếc đại trụ huy hoàng vàng ngọc chạm chín rồng.

“Từ đó đến giờ, có một việc trẫm vẫn không tài nào hiểu được. Hai năm trước, khi trẫm đang định phế bỏ nàng thì Trương Khoát bỗng tâu rằng ‘di tử của Minh Duệ Hoàng hậu hiện đang được nuôi dưỡng tại phủ đệ của Thượng Quan Thị lang, tư sắc khác thường, khả dĩ tiếp giá’ —— Hoàng hậu à, Trương Khoát phục dịch trong cung suốt ba mươi mấy năm nay, chưa từng được phép hộ giá xuất cung, sao hắn lại biết rõ di tử của Minh Duệ Hoàng hậu vốn ‘tư sắc khác thường’ như vậy?”

Trương Khoát đang đứng thị hầu bên cạnh, bỗng vô thanh vô tức quỳ sụp xuống.

Cung đăng đây đó lung linh, xiêm y thơm tho là lượt, phú quý tráng lệ khôn xiết. Những viên dạ minh châu to bằng nắm tay thi nhau tỏa sáng, soi tỏ gương mặt không còn chút huyết sắc của Hoàng hậu.

Kiền Vạn Đế đứng dậy, từ tốn đạp lên cửu trọng ngọc giai [10] mà bước xuống, mỉm cười nâng nàng dậy: “ —— Hoàng hậu không cần sợ hãi… Kỳ thực trẫm rất cảm kích nàng, vì đã đem tên tiểu tử đó đến cho trẫm.”

Đôi môi khẽ run, nhưng Hoàng hậu vẫn hoàn toàn câm lặng.

Hai năm trước, Thái tử sơ ý phạm phải lỗi lầm nào đó, ngay lập tức bị một đại thần là ngoại thích của Đinh Quý phi dâng sớ hạch tội. Hoàng đế nổi trận lôi đình, quyết định phế Thái tử, phế luôn Hoàng hậu. Trước giờ Thái hậu vốn rất mực ưu ái trưởng tôn xem-như-là-duy-nhất của mình, vội lê tấm thân già nua bệnh tật đến Chính Thái Điện mà căn vặn Hoàng đế đủ điều, trong đó có đoạn: Bệ hạ, Hoàng hậu rốt cuộc đã làm gì sai trái, tại sao người muốn phế bỏ nàng?

Thái hậu vốn không phải mẹ ruột Kiền Vạn Đế. Quan hệ giữa hai người trước giờ cũng không mấy tốt đẹp. Hoàng đế rốt cuộc chẳng tìm ra được lý do nào để phế bỏ Hoàng hậu, đành cười lạnh mà rằng: Hoàng hậu không phải là tuyệt sắc giai nhân.

Một Hoàng đế nếu đã hạ quyết tâm trừ bỏ một Hoàng hậu không-phải-là-tuyệt-sắc-giai-nhân, thì kẻ khác đừng mong hoài nghi chủ đích của hắn làm gì… Đêm hôm đó, khi thấy hắn đã phê duyệt xong đống tấu chương trước mặt, Trương Khoát vội quỳ xuống mà thẽ thọt tâu trình: “Nô tài có chuyện này xin được khải bẩm bệ hạ, chỉ là… không biết có nên nói ra hay không…”

“Nói đi.”

“Bệ hạ, di tử của Minh Duệ Hoàng hậu năm đó bị đuổi khỏi hoàng cung, mang đi tráo đổi với ấu tử sơ sinh của Thượng Quan Thị lang, hiện đã tròn mười lăm tuổi. Nghe nói hắn tư sắc khác thường, khả dĩ tiếp giá.”

Kiền Vạn Đế kỳ thực không phải loại người cực kỳ háo sắc, lý do hắn đưa ra để ngụy biện cho ý định phế bỏ Hoàng hậu của mình, hoàn toàn chỉ là nhất thời buột miệng. Nhưng khi nghe những lời đường mật của Trương Khoát, lại đang thập phần nhàn rỗi, Hoàng đế bệ hạ cũng không khỏi sinh lòng hiếu kỳ với thiếu niên ‘tư sắc khác thường’ kia…

“Nếu đã như vậy, ngươi hãy đem hắn vào cung để trẫm xem thử. Nhớ kỹ, đừng kinh động chúng nhân.”

Kiền Vạn Đế vốn chỉ định ‘xem thử’ trong chốc lát rồi trả lại chỗ cũ, có ngờ đâu… Đêm đó sắc trời u ám, trăng sao mờ mịt, dưới ánh cung đăng lung linh rực rỡ, trong tiểu tháp phất phơ rèm che trướng phủ, thiếu niên hôn mê giữa chăn gấm thắm đỏ, có ngờ đâu đã vĩnh viễn cướp đi trái tim của đế vương…

Hoàng đế thì sao, cũng chỉ có bấy nhiêu vấn đề. Lúc cần tàn nhẫn thì cực kỳ tàn nhẫn, lúc cần đê tiện lại rất mực đê tiện, nhưng khi ở trên giường thì sẽ hiện nguyên hình là một nam nhân bình thường, vô phương khắc chế dục vọng của chính mình.

“Hoàng hậu,” Kiền Vạn Đế đứng trên bậc thang cẩn đầy ngọc ngà châu báu, thản nhiên nói tiếp: “ —— thả người hay không là chuyện của trẫm. Nhưng trẫm vốn không phải kẻ bất chấp đạo lý, nếu nàng nhớ thương ngoại sanh [11] của mình, muốn nhìn mặt hắn một chút thì cũng không hề gì. Còn những ân điển khác, trẫm có ban cho hay không, hoàn toàn tùy thuộc vào nàng.”

Hoàng hậu run rẩy chộp lấy cánh tay của hắn: “Hài tử kia đang ở đâu? Con trai của tỷ tỷ ta đang ở đâu??”

Trương Khoát lặng lẽ lê gối lại gần Hoàng hậu, khấu đầu hạ giọng: “Xin nương nương đi theo nô tài.”

Minh Đức đã thiếp đi khá lâu, nhưng giấc điệp không cách chi đạt được. Trong chốc lát, y bỗng thấy Quý phi đang phủ phục dưới đất mà kêu khóc, giây lát lại thấy Kiền Vạn Đế Lý Ký dùng ba thước lụa trắng siết cổ một nữ nhân, người ấy vận triều phục Hoàng hậu, khẩn thiết gắng gượng giơ tay về phía y lần cuối.

Lát sau, y lại thấy Thái tử đứng chắn trước mặt, kiệt lực bảo vệ đệ đệ duy nhất của mình, nhưng hắn thực sự quá yếu đuối, dù đã dốc hết sức cũng không ngăn cản nổi mưa to gió lớn đang ùn ùn kéo đến…

Minh Đức đột nhiên rùng mình tỉnh lại. Một tiểu cung nữ bưng thuốc đứng cạnh thấy vậy, vội cúi đầu thầm thì: “Công tử, Hoàng hậu nương nương vừa đến.”

Kiền Vạn Đế đứng trước đại môn tẩm điện, lạnh lùng nhìn Hoàng hậu quỳ xuống ôm chầm Minh Đức mà nghẹn ngào hỏi khẽ: “Hài tử, ngươi thấy trong người thế nào?”

Minh Đức thử đưa tay lên, nhưng chẳng thể. Hai tay y dĩ nhiên vẫn bị phong bế bằng hai chiếc cùm vàng đã được Hoàng đế bệ hạ ‘tử tế’ bọc bằng lông cừu êm như nhung, vì sợ làn da non mịn của thiếu niên bị tổn hại.

Hoàng hậu chạm vào cổ tay y, lập tức quay đầu trừng mắt với Hoàng đế: “Thả hắn ra!”

Ngữ điệu của Kiền Vạn Đế vẫn một mực ôn hòa: “Nàng hãy hỏi hắn xem tại sao trẫm phải cho người xích hắn lại.”

Minh Đức kiệt lực cố gắng nắm lấy chéo áo của nàng, nhưng vẫn thất bại. Hoàng hậu bỗng đứng phắt dậy, cao giọng ra lệnh cho bọn cung nữ: “Mau lại đây cởi bỏ xiềng xích!”

Cung nữ đồng loạt run rẩy quỳ xuống, không dám lên tiếng cũng không dám cử động.

Hoàng hậu vẫn kiên gan trực diện đối đầu với Kiền Vạn Đế, thanh âm càng lúc càng sắc bén: “ —— Bệ hạ, người thực sự toan tính giam cầm hài tử này suốt đời phải không?”

Kiền Vạn Đế tỉnh bơ gật đầu: “Phải.”

“Được lắm…” Hoàng hậu gằn giọng, “Tỷ tỷ của ta sinh hài tử này ra vì muốn hắn trọn đời thụ hưởng tự do phú quý, không phải để hắn hoang phí tính mạng vì hoan ái nhất thời của người! Nếu bệ hạ cố tình bắt hắn phải chịu khổ cả đời, chi bằng ngay bây giờ thần thiếp kết liễu mạng sống của hắn, để hắn đi theo Minh Duệ Hoàng hậu!”

Kiền Vạn Đế biến sắc, chỉ thấy chủy thủ trong tay áo Hoàng hậu lóe sáng như ánh chớp, hắn chưa kịp nhào đến ngăn cản thì nàng đã lại quỳ sụp xuống cạnh tiểu tháp, kề sát lưỡi dao vào cổ Minh Đức.

Kiền Vạn Đế gầm lên: “Hoàng hậu! Ngươi làm gì vậy?!”

Cánh tay Hoàng hậu khẽ run, lưỡi dao ngay lập tức cứa vào da thịt y: “ —— Bệ hạ, hoặc là người thả hắn ra, hoặc hôm nay thần thiếp bức tử hắn ngay trước mặt người!”

CHÚ THÍCH:

[1] băng tàm: một loại tằm quý trong truyền thuyết, thân dài bảy tấc, màu đen tuyền, có sừng và vảy, ẩn thân trong băng tuyết, nhả tơ dài một thước. Tơ này đem dệt nên gấm hoa, vào nước không ướt, vào lửa không cháy, bla bla bla bla… 

[2] ngự trù: nhà bếp của vua

[3] cháo bách hợp: cháo có nguyên liệu chính là dò [củ] bách hợp, là một loại cháo thuốc trị bệnh phổi, định tâm an thần, v.v…

[Mời vào http://dongy.wordpress.com/2010/04/02/bach-h%E1%BB%A3p-ba-h%E1%BB%A3p-%E7%99%BE-%E5%90%88-lilium-bro...ể biết thêm chi tiết về bách hợp và dược tính của ẻm]

[4] chính vụ: chính: sách lược cai trị – vụ: công việc

[5] tuyên triệu: ban bố/truyền đạt mệnh lệnh của vua

[6] long loan = xa giá = xe của vua [trước xa giá thường chạm trổ hình một con chim loan, mỏ ngậm một chiếc chuông nhỏ]

[7] huyệt Đản Trung: một trong 36 tử huyệt (huyệt vị cực kỳ quan trọng) của cơ thể con người, nằm trên xương ức (gần tim), thuộc mạch Nhâm (một trong Kỳ Kinh Bát Mạch), còn có tên là Thượng Khí Hải, liên quan đến các bệnh về phổi và tim

[À vâng, trong chương VII mình đã nhầm giữa huyệt Khí Hải (nằm dưới rốn) và huyệt Đản Trung a.k.a. Thượng Khí Hải (nằm giữa ngực), vì em Minh Đức rõ ràng bị chấn thương “phần trên” kia mà… ^^”

Ây dà dà, chân thành xin lỗi các bạn vì sự ngu độn dốt nát của mình… (Ai bảo Hoài Thượng tiên sinh hêm thêm chữ “thượng” vô trước chữ “Khí Hải” mần chi, mình có phải là thầy lang đâu mà phân biệt được hai cháu nó…) ngụy biện chối tội ^^]

[8] bách điểu triêu phượng: trăm loài chim triều kiến phượng hoàng, đặc tả sự uy nghiêm của phượng hoàng – vua của các loài chim, cùng dáng vẻ sinh động của chim chóc bằng những gam màu rực rỡ

[Đây là một đề tài quen thuộc trong hội họa cổ truyền Trung Quốc, giống như “Lợn cỏ xoáy âm dương”, “Đàn gà” hay “Đám cưới chuột” của Việt Nam. Bên cạnh “bách điểu đồ” còn có nhiều đề tài khác, như “bách bức đồ”, “bách hổ đồ”, “bách hạc đồ”, v.v… và v.v… 

Xem thêm tranh về đề tài động vật tại:

Minh hoạ “bách điểu triêu phượng”:

[9] nguyên tác “vân tấn thượng cửu chi kim phượng trâm tử thùy trứ Đông Hải châu”: “trên tóc mây buông rũ chiếc trâm phượng chín đuôi/nhánh bằng vàng, cùng ngọc trai của biển Đông”

[10] cửu trọng ngọc giai: chín bậc thang bằng ngọc

[11] ngoại sanh: cháu (bên ngoại), con của anh chị em ruột