Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 44: Thu săn bị thương




Hôm nay Nam Xu mặc một thân váy màu tím dài quét đất, tóc vấn thành một búi lưu vân, hai bên mai để vài sợi dài rũ xuống, cài một chiếc trâm ngọc, trang điểm nhẹ nhàng, mỗi động tác nhấc tay nhấc chân đều tao nhã vừa đủ, tư thái ưu nhã lại dịu ngoan, thật là xinh đẹp khuynh thành lay động lòng người. Xem ra nàng ta đã phải phí rất nhiều tâm tư để chuẩn bị được như thế, vừa ra tới, đôi mắt Tô Thần liền dừng trêи người nàng, tràn đầy ôn nhu, hẳn là vô cùng vừa lòng với bộ dáng này của nàng ta.

Nữ nhân của mình xinh đẹp, ra cửa cũng có mặt mũi.

Thời tiết hôm nay rất thích hợp để ra ngoài, săn thú xong sẽ ở lại sơn dã nướng thịt ăn, càng thêm thích ý vô cùng.

Chẳng qua khi Nam Xu đỡ tay Tô Thần bước ra cửa lớn vương phủ, nàng ta nâng mắt lên liền thấy Diệp Tống một thân bạch y cao cổ, tay áo thêu hoa văn màu đỏ, quần ôm giày bó, trong tay còn cầm roi ngựa, dắt bên người một con ngựa trắng. So sánh cùng Nam Xu nhu uyển mỹ lệ, Diệp Tống có vẻ anh khí cùng cứng cỏi, thô sơ giản lược, còn tưởng là công tử phong lưu nhà nào.

Nam Xu không biết Diệp Tống cũng đi cùng, sửng sốt một chút, khóe môi tươi cười có chút cứng đờ, nói: "Tỷ tỷ? Tỷ tỷ cũng cùng chúng ta đi săn thú sao?"

Diệp Tống nhướng mày lên tiếng, nửa cong môi nửa vô lại nói: "Muội muội có phải ngại tỷ tỷ quấy rầy ngươi và Vương gia không?"

Nam Xu oán trách nói: "Nào có, chẳng qua thấy tỷ tỷ một thân trang phục như vậy, thật là có chút..." Nàng ta che miệng cười nói tiếp, "tuấn tiếu đâu. Đều là người một nhà, cùng đi mới náo nhiệt."

Diệp Tống cười liếc mắt nàng ta một cái, nói: "Muội muội thông tình đạt lý lại dịu dàng hào phóng như vậy, khó trách Vương gia yêu thương sủng ái như vậy." Nàng xoay người lên ngựa, mặc phát phi dương, anh khí bức người.

Tô Thần dắt tay Nam Xu đỡ nàng lên vị trí thoải mái trong xe ngựa. Đội ngũ đi theo không nhiều, ai làm Ninh Vương gia thất không đủ khổng lồ, cho nên trừ bỏ người cần thiết, liền chỉ mang thêm mấy tùy tùng cùng nha hoàn, đương nhiên không thể thiếu đại phu hoàng gia. Bích Hoa uyển có năm nha hoàn đều mang đi theo, Nam Xu bên kia lại chỉ mang theo Linh Nguyệt đang đi bên cạnh xe ngựa, trêи cơ bản đấy là toàn bộ nha hoàn đi theo, còn tùy tùng Tô Thần mang theo sẽ có một ít công phu.

Tô Thần sủng ái Nam Xu như vậy theo lý hẳn là ngồi trêи xe ngựa bồi nàng ta. Chẳng qua đây là đi săn thú, nếu là ngồi xe ngựa đi săn thú há chẳng phải làm người khác chê cười. Diệp Tống lên ngựa, hắn cũng xoay người lên ngựa theo cùng Diệp Tống song song đi trước.

Mấy nha hoàn Bích Hoa uyển vừa đi vừa nhỏ giọng bát quái, đơn giản là nói DIệp Tống cùng Tô Thần đi cùng một chỗ vô cùng xứng đôi, đúng là trai tài gái sắc, vân vân và mây mây, những lời này bị Linh Nguyệt nghe được. Linh Nguyệt bất mãn thấp giọng mắng: "Có gì đặc biệt hơn người chứ, bất nam bất nữ, nam nhân nào thèm thích."

Trong xe ngựa truyền ra tiếng mắng nhẹ: "Không được nói bậy."

Khu vực thu săn là tư gia của Ninh Vương, khu vực săn bắn rất lớn, rừng cây rậm rạp, ở giữa có một khoảng đất trống rộng lớn. Đoàn người đến đất trống nghỉ chân, nha hoàn cũng các tùy tùng bắt đầu bố trí, mang trà bánh trái cây ra bày biện, tùy tùng cấp cho Nam Xu một cái ghế thoải mái để nàng ta ngồi, mà nha hoàn ở Bích Hoa uyển cũng đã sớm có chuẩn bị, bình thản trải lên mặt đất một tám thảm thật dày, đặt thức ăn lên trêи, sau đó trực tiếp ngồi xuống, thảm rất lớn có thể tự do hoạt động. Giống như người hiện đại đi dã ngoại nướng thịt, hiển nhiên là do Diệp Tống dạy.

Bốn nha hoàn Xuân Hạ Thu Đông còn dự kiến trước, không chỉ mang theo trái cây trà bánh, còn mang theo nồi niêu xong chảo, trong chốc lát bắt đầu nấu cơm dã ngoại.

Tùy tùng theo hiệu lệnh của Tô Thần có thể vào rừng săn thú, Diệp Tống chờ xuất phát, trêи lưng đeo một ống mũi tên nhọn, con ngựa trắng cũng sắp kìm nén không được. Nàng ngồi trêи lưng ngựa, nhảy nhót vài vòng, quay đầu nói với bọn nha hoàn: "Các ngươi chờ đó, lát nữa sẽ có thịt tươi để nướng a."

Bọn nha hoàn đối nàng hét to cổ vũ: "Vương phi cố lên! Vương phi cố lên!"

Diệp Tống nghe xong vô cùng tự tin.

Nam Xu đứng bên cạnh Tô Thần, ôn nhu giúp hắn sửa lại vạt áo, thật giống như một vị hiền thê, dặn dò nói: "Vương gia cẩn thận một chút."

Tô Thần cầm tay nàng, bên môi tràn ra nụ cười nhẹ, nói: "Yên tâm, qua bên kia nghỉ ngơi, ngoan ngoãn chờ ta."

Nam Xu thấy Tô Thần lên ngựa, lại nhìn sang con ngựa trắng của Diệp Tống, nàng ta bước tới nhìn vào đôi mắt sáng ngời của con ngựa, trìu mến mà sờ sờ tóc mai, giọng nói êm ái: "Thật là một con ngựa xinh đẹp." Nàng ta ngẩng đầu nhìn lên Diệp Tống, cười ôn hòa, lại hỏi: "Tỷ tỷ có được không, ta sợ trong rừng nguy hiểm, tỷ tỷ nhất định phải chú ý an toàn."

Diệp Tống cười nói: "Đa tạ muội muội quan tâm."

Diệp Tống hô lên một tiếng rồi cùng Tô Thần sôi nổi phi ngựa vào rừng, biến mất sau bóng cây. Nam Xu đứng ngóng nhìn thật lâu, Linh Nguyệt tới đỡ nàng, nói: "Phu nhân qua kia nghỉ ngơi đi."

Mấy nha hoàn Bích Hoa uyển bắt đầu phân công làm việc, người đi tìm củi người nhóm lửa, người đi lấy nước, người nhặt nấm.

Tô Thần chạy trong rừng một lúc, bắt trúng được vài con thú, tâm tư đột nhiên lo lắng, phi tới một hướng khác.

Diệp Tống lần đầu đi săn thú, cưỡi ngựa xuyên rừng khiến nàng cảm thấy thật kϊƈɦ thích, nhìn thấy con mồi nàng liền nâng cung tên bắn mấy phát, mấy con mồi thấy động liền chạy, mấy mũi tên nàng bắn bị trượt, sau cũng dần dần nắm được thời gian cùng khoảng cách nên cũng bắn trúng mấy phát.

Sau đó nàng lại bắn không chuẩn, tìm xem nguyên nhân, Diệp Tống phát hiện con ngựa trắng chạy trốn càng lúc càng nhanh, nàng vội vàng kéo chặt dây cương khống chế tốc độ, ai ngờ tốc độ không giảm, con ngựa trắng còn giống như đang phát cuồng, thở phì phì phi thẳng lên phía trước. Trong rừng có nhiều bụi gai cũng không ngăn cản được bước chân nó.

Diệp Tống nằm ép xuống lưng nó, tóc mai trắng tuyết phất qua chóp mũi nàng, nhàn nhạt mang theo một mùi hương lạ, nàng không kịp nghĩ liền thấy phía trước ánh mặt trời trống trải, chạy lại gần một chút mới phát hiện là một sơn cốc, mà con ngựa trắng sắp vọt tới bức tường đổ phía dưới kia.

Diệp Tống dùng sức, thần kinh đều căng thẳng. Có lẽ con ngựa trắng cũng bắt đầu kinh sợ, bị Diệp Tống kéo, ngửa đầu nhấc chân trước lên, kịp thời dừng bước chân. Lúc lưng ngựa nâng lên, Diệp Tống lần này lẻ loi một mình nên không biết đối phó như thế nào, liền ngã xuống đất, từ mắt cá chân truyền đến đau đớn kịch liệt. Còn không đời Diệp Tống đứng dậy, con ngựa trắng giận đỏ mắt xoay người hướng nàng đạp tới. Lực này mà đạp xuống, Diệp Tống chắc chắn sẽ bị thương nặng.

Diệp Tống cắn răng chịu đựng, lăn một vòng trêи mặt đất. Trước mắt mơ hồ có một mạt tàn khốc, nàng không chút do dự rút ra một mũi tên, không chút lưu tình bắn thẳng vào bụng con ngựa trắng.

Bụng ngựa là nơi yếu ớt nhất, con ngựa trắng bị mũi tên Diệp Tống bắn xuyên qua bụng, đau đớn cất vó, Diệp Tống lại lăn hai cái tránh né chân nó. Nhưng cử động này tựa hồ lại hoàn toàn chọc giận con ngựa trắng, lúc trước con ngựa trắng quay đầu là vô ý hướng Diệp Tống dẫm tới, lúc này lại chính là cố tính dẫm tới chỗ Diệp Tống.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Tống rút ra trâm cài đầu, nhắm chuẩn vào chân ngựa, vó ngựa vô cùng cứng rắn, nàng cũng không tính sẽ đâm thủng vó ngựa, nhưng sẽ có thể chống đỡ được một chút, con ngựa trắng trọng tâm không vững liền dẫm lệch hướng. Chính lúc này trâm cài không chống đỡ được nữa liền gãy.

Mắt thấy chỉ chút nữa thôi Diệp Tống sẽ phải bỏ mạng dưới vó ngựa, đột nhiên một chưởng lực sắc bén xé gió đánh tới, lập tức con ngựa trắng bị đẩy ra, ngay sau đó Diệp Tống được người kéo lên, giữ không bị xoay tròn, lại dùng hai chân đá ngã lăn con ngựa trắng.

Hạ Hạ đang nhặt nấm ở đầu này, lựa thời gian tốt, mới hái được một mẻ nấm, vui vẻ ném vào trong rổ. Không bao lâu, nàng thấy mặt đất dưới chân rung lên một chút, quay đầu nhìn lại, thấy Linh Nguyệt không biết tới từ khi nào, hiển nhiên là đã theo dõi nàng. Hạ Hạ lạnh mặt, đề phòng hỏi: "Ngươi tới làm gì?"

Linh Nguyệt đi tới ngồi xổm xuống, giúp Hạ Hạ hái nấm, nói: "Tới giúp ngươi a. Trong rừng nguy hiểm, nơi nơi đều là dã thú, nếu ngươi gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?"

"Ai cần ngươi quan tâm?"

Linh Nguyệt xảo tiếu xem nàng: "Ta đây chính là vì ngươi mà suy nghĩ, ngươi nếu không màng tới an nguy của ban thân, nhỡ không may có gì xảy ra, một mình ngươi thì không quan trọng nhưng muội muội ngươi đang gửi ở chỗ Lưu thẩm kia còn chưa đủ mười tuổi a..."

Hạ Hạ trừng mắt: "Chuyện đó cùng ngươi không có chút quan hệ, nếu ngươi dám tổn thương các nàng, ta liền liều mạng với ngươi!"

Trong rừng cây gió thổi xào xạc, mái tóc Diệp Tống bay lả tả, nàng ôm cổ đối phương, ngửa đầu nhìn lên lại thấy vẻ mặt túc sát Tô Thần, cánh tay không khỏi cứng đờ.

Hai người hô hấp dồn dập, sườn mặt Diệp Tống như có như không dán vào ngực hắn, thật lâu sau nàng cũng không dám lơi lỏng. Mãi cho đến khi con ngựa trắng giãy giụa bò dậy, chạy trốn đi xa.

Tô Thần hơi cúi đầu nhìn nàng, nhíu mày hỏi: "Bị thương chỗ nào rồi?"

Diệp Tống lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng buông ra, có chút bài xích với cái ôm của hắn mà ngồi xuống đất, kéo ống quần lên, đau đớn trêи chân lập tức xông tới. Tô Thần thấy Diệp Tống trêи trán đổ mồ hôi lạnh liên tục, nhưng vẫn không rêи một tiếng, liền biết chân nàng bị thương, vừa định duỗi tay chạm vào giày nàng, lại dừng lại, trong lòng tràn ngập phiền muộn, nữ nhân này là tự tìm phiền toái hắn lo lắng làm gì, vì thế trực tiếp bế Diếp Tống đặt lên lưng ngựa. Tô Thần thực sự để ý Nam Xu, sợ Nam Xu hiểu lầm, nên tự mình dắt ngựa đi.

Trong rừng thường có động vật chạy qua, chúng nó tựa như biết Diệp Tống cùng Tô Thần không có mũi tên cho nên cũng không hoảng loạn bỏ chạy.

Tiếng bước chân dẫm lên cát sỏi, lá khô nghe thực rõ ràng.

Sắc mặt Diệp Tống có chút tái nhợt, nghiêng đầu nhìn Tô Thần phía dưới, nói: "Chẳng lẽ là ngươi muốn dạy dỗ ta nên mới cố ý tặng một con ngựa như vậy để hại ta?"

Tô Thần lạnh lùng nói: "Bổn vương còn chưa nhàm chán đến trình độ đấy, nếu thật là như vậy, ban nãy ta mặc kệ ngươi bỏ mạng dưới vó ngựa không phải tốt hơn sao?"

Diệp Tống suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Nói không chừng ngươi không muốn mạng ta, mà chỉ muốn dạy dỗ ta thôi. Bằng không sao ngươi là xuất hiện đúng lúc như vậy?"

Hết chương 44

-------------------------------------------------------------------

Nam Xu cũng cao tay ra phết. Mà rõ ràng lúc ra cửa có nói là Nam Xu bất ngờ vì thấy Diệp Tống cũng đi thu săn có nghĩa là không biết việc này. Vậy sao lại chuẩn bị đồ để ám hại Diệp Tống nhanh vậy nhỉ.

Ban đầu tưởng Nam Xu dùng cái trò thôi miên như trong truyện ấy, nhưng lúc ngựa phát điên Diệp Tống ngửi thấy mùi lạ nên chắc Nam Xu dùng hương nào đó kϊƈɦ thích con ngựa rồi.

Cũng may chị nhà là nữ chính nên đã được cứu an toàn, trật chân một chút. Tuy là được Tô tiện nhân cứu cũng không vui lắm nhưng thôi, sống đã rồi tính tiếp. Không biết có phát hiện ra Nam Xu dùng thủ đoạn không.