Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 33: Khuynh Quốc Khuynh Thành 7






Edit & Beta: La Quý Đường.

---------------------------------------------------------------------------------
Mảnh nhỏ của Ma Vương cũng không phải hoàn toàn hắc ám, mà là có thiện có ác.

Bên ác đại biểu cho dục vọng cực đoan, chôn sâu ở dưới hoàng thành, mặc kệ ai ngồi ở trên vị trí hoàng đế, đều sẽ bị nó ảnh hưởng, trở nên càng ngày càng tan vỡ.

Mà một bên thiện này, lại bởi vì chính mình không thể thực hiện được ước định, chỉ có thể khi đêm khuya ở trong mộng, đối với người trong mộng là cậu nói lời xin lỗi.

Cho dù ở trong mộng, hắn cũng là ẩn nhẫn, không chịu đối cậu nói một câu "Ta thích ngươi", khóc cũng là vô thanh vô tức.

Sở Từ không thèm để ý tất cả trong thế giới này, đối cậu mà nói, thế giới này tựa như game thực tế ảo, tất cả nhân vật đều là NPC, chỉ cần cậu muốn, cậu có thể mỗi ngày đem hoàng đế cắt miếng chơi chơi.

Nhưng Diệp Tiềm không phải, hắn sống tại đây, có quá nhiều thứ lôi kéo hắn, làm hắn vô pháp đối với Sở Từ vươn tay, quy chế của hoàng tộc, tính mạng của mọi người trong phủ tướng quân, thậm chí còn là an ổn của quốc gia, đều không phải là tồn tại có thể dễ dàng vứt bỏ.

Hắn là tiểu tướng quân lưng đeo trọng trách bảo vệ quốc gia, là huynh trưởng không gì làm không được, là công tử khắc chế thủ lễ, duy độc không thể là Sở Từ.

Sở Từ chậm rãi lau đi nước mắt của hắn, cười: "Ta mới không cần ngươi xin lỗi."
Phòng tối tăm bỗng nhiên biến hoá, biến thành sân ngập ánh trăng, người cá dựa vào bên cạnh ao, ôn nhu mà vô pháp kháng cự dắt lấy tay hắn, đem hắn kéo vào trong nước.

Diệp Tiềm mê mang chớp chớp mắt, phân không rõ hiện thực hay là cảnh trong mơ.

Trên người hắn quần áo dính nước phải ướt, vốn nên là có chút cảm giác lạnh kẽo, lại khi người cá từ phía sau dựa vào hắn, bỗng nhiên trở nên nóng bỏng.

Hắn đồng dạng phân không rõ, đến tột cùng là nhiệt độ cơ thể của chính mình nóng đến nối nước nóng lên, hay là tại nước chính là ấm như vậy.

Sở Từ ôm vai hắn, hơi hơi nghiêng đầu, cảm giác được dưới cánh tay là thân thể căng chặt, chậm rãi cong đôi mắt lên, ở bên tai Diệp Tiềm nhẹ giọng hỏi: "Ngươi đang khẩn trương, ngươi khẩn trương cái gì?"
Hô hấp của người cá phất ở bên tai, phảng phất giống như gió xuân thổi qua cỏ dại.

Diệp Tiềm ngón tay không tự giác run rẩy một chút, hắn muốn hướng phía trước trốn, nhưng người cá một tiếng ủy khuất gọi lại đem hắn chặt chẽ đóng tại chỗ, rốt cuộc không động đậy nửa phần.


"Không được đi." Tóc dài của người cá khinh phiêu phiêu mà buông xuống ở chỗ tay hắn lộ ra, rõ ràng là cảm xúc rất nhỏ đến không thể cảm giác được, hắn lại như là bị lửa thiêu đốt, từ làn da đều xương cốt đều bốc cháy lên khát vọng trí mạng.

"Ngươi không thích ta sao" người cá sâu kín mà nói, ngón tay thon dài lạnh băng xoa cằm hắn, "Ngươi rõ ràng thích ta, vì cái gì phải rời khỏi ta?"
Diệp Tiềm hầu kết khẽ nhúc nhích, hắn hơi hơi hé miệng, phát hiện chính mình thanh âm ách đến lợi hại: "Sở Từ......"
"Ngươi không ở, ta thật cô đơn, trở về đi, trở lại bên người ta, có được không?"
Sở Từ chuyển tới trước mặt hắn, dung mạo được ánh trăng nâng niu đẹp đến kinh tâm động phách, khiến người nhìn cũng không dám nhìn một cái, tựa hồ hết thảy vật trên phàm trần đều bị khinh nhờn.

Diệp Tiềm ánh mắt hoảng hốt một chút.

Sở Từ cong khóe môi, ngón tay vuốt ve cằm hắn bỗng nhiên chuyển, dời xuống vài phần, câu lấy cổ hắn.

Cậu nhẹ nhàng dựa qua, cùng Diệp Tiềm trán tương dán, nói mỗi một chữ đều tràn đầy dụ dỗ: "Chỉ cần ngươi trở về, ta chính là của ngươi."
Người cá mềm mại, nhu nhược như không xương, treo ở trên người hắn, giống dây đằng triền miên.

Thanh âm của cậu thật là dễ nghe, dễ nghe đến nỗi làm hắn cảm thấy, cho dù phía trước là vực sâu vạn trượng, nghe được thanh âm như vậy, cũng có thể không còn sợ hãi.

Diệp Tiềm nhắm mắt, thít chặt eo cậu, lại không phải đem cậu ôm vào trong lòng ngực, mà là chậm rãi cùng cậu kéo ra khoảng cách.

"Ta nguyện ý vì ngươi làm bất luận chuyện gì" Diệp Tiềm rũ mắt xuống, chuyên chú mà nhìn chăm chú vào cậu, đôi mắt lộ ra vài phần bi thương: "Núi đao biển lửa, tan xương nát thịt, chỉ cần ngươi nói một câu, ta đều có thể vì làm ngươi."
"Nhưng là ta không thể cùng ngươi ở bên nhau."
Cảnh trong mơ đột nhiên sụp đổ, Diệp Tiềm đột nhiên mở mắt ra, trước mắt không có ánh trăng, không có sân nơi kia, càng không có người cá kia tựa hồ đang đợi hắn trở về.

Chỉ có cả phòng đen tối, vô biên vô hạn, làm lòng hắn trầm lại trầm, lại như thế nào cũng không có biện pháp hoàn toàn có thể giải thoát.

Diệp Tiềm duỗi tay, sờ sờ mặt chính mình, không có cảm xúc ôn nhu mà người cá lưu lại, chỉ có vệt ước ướt át đầy mặt.

Hắn lại không thể đi vào giấc ngủ, chỉ có thể ngồi ở trên giường, giống một pho tượng trầm mặc
[ Hắn thoạt nhìn thật đáng thương.

]

[ Đáng thương mới có thể chọc người thích.

]
Diệp Tiềm nhìn không thấy, người hắn thương nhớ đêm ngày kỳ thật đang ngồi ở bên người hắn.

Sở Từ cười một chút, bỗng nhiên che lại đôi mắt Diệp Tiềm: "Ngươi vẫn là ngủ đi, tiểu bảo bối của ta, nhiều thổ phỉ như vậy còn chờ ngươi đi xử lý đó."
Diệp Tiềm không cảm giác được cậu tồn tại, cũng nghe không được thanh âm của cậu, chỉ có thể cảm giác được một trận gió mềm nhẹ thổi qua.

Hắn bỗng nhiên trở nên vô cùng buồn ngủ, vì thế ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại.

Hệ thống ảo thuật sắp mất đi hiệu lực, Sở Từ trở lại trong nước, giây tiếp theo, đuôi cá thay đổi trở về.

Cậu trầm vào đáy nước, chờ kỹ năng hệ thống khôi phục.

Hệ thống rốt cuộc chỉ là một hệ thống, mà loại chuyện làm chân cậu biến trở về, vốn nên chỉ có mảnh nhỏ mới có thể làm được, hệ thống thao tác vượt cấp, dùng một lần liền xong, kỹ năng còn cần thời gian chờ đợi mấy ngày làm lạnh.

Khi mặt trời chiếu gay gắt, đen tối đêm qua vô tung vô ảnh.

Diệp Tiềm khó chịu mà mở mắt ra, hắn một giấc này ngủ rất dài, dẫn tới thời điểm mới vừa tỉnh lại, còn có chút mờ mịt không biết hôm nay là hôm nào.

Say đó, hắn nhớ tới cảnh mơ kia tựa hồ trong ban đêm sôi trào, đại não trống rỗng lóe một cái, ngay sau đó mới đứt quãng tái hiện.

Đáng tiếc cho dù nhớ được, hắn khắp đầu óc vẫn là mờ mịt như hồ dán.

Trong mộng một phút một giây đều rõ ràng đến nỗi đáng sợ, hắn không cần cẩn thận nhớ lại cũng có thể nhớ tới biểu tình khi người cá nói chuyện.

Diệp Tiềm đứng dậy xuống giường, mặc quần áo vô ý liên lụy đến miệng vết thương, đau đến hắn nhăn lại mi.

Nhưng hắn quản không được chút đau đớn này.


Hắn đẩy cửa phòng ra, hộ vệ chờ đợi bên ngoài lập tức nói: "Tiểu tướng quân, ngài bị thương chưa lành, nên là hảo hảo nghỉ ngơi mới đúng."
"Ta không có việc gì" Diệp Tiềm nhẹ nhàng vẫy vẫy tay: "Đám thổ phỉ bắt được chưa?"
Hộ vệ lộ ra thần sắc nạn kham: "Còn chưa có......"
Đây là đám khác với đám thổ phỉ bình thường, phương diện bọn họ lẩn trốn thật sự quá có kinh nghiệm, giống một tên giảo hoạt già dặn, mỗi lần sắp bắt được liền chạy, chọc người tức giận.

Diệp Tiềm: "Bọn họ hiện tại ở đâu?"
Trộm cướp tầm thường không thể chạy như vậy, Đây có thể là binh lính chiến đấu trên chiến trường, hắn nhíu mi một chút, từ đám thổ phỉ này nhận thấy được một chút hơi thở bất đồng.

Hộ vệ dẫn hắn đi đến trước bản đồ, dùng tay ở trên giấy vẽ vòng tròn: "Bọn họ hiện tại ở đây, núi Minh Trác, phụ cận là núi rừng sâu nhất, người của chúng ta đi vào điều tra đều đã vài ngày, cũng đủ bọn họ chạy một vòng."
Diệp Tiềm suy tư một lát, nói: "Truyền lệnh đi xuống, mọi người ở buổi tối hôm nay rút lui."
"Vậy đám thổ phỉ này mặc kệ sao?"
"Còn" Diệp Tiềm lộ ra một nụ cười: "Chỉ là cùng đám cáo già đó số cao thấp, ngươi là không thắng được, một khi đã như vậy, hà tất phải uổng phí sức lực làm gì?"
Hộ vệ hiểu được: "Vâng, ta liền đi nói với bọn họ."
Đêm đó, đám quan binh vây quanh ở bên ngoài núi Minh Trác toàn bộ khẩn cấp lui lại, bọn họ vội vội vàng vàng, đến lửa trại đốt lên cũng không kịp dập, thoạt nhìn giống như là có chuyện càng quan trọng hơn cần đi làm.

Thổ phía trong núi quan sát thấy động tĩnh của bọn họ, cười nhạo một tiếng: "Ta xem đám quan binh này chính là làm bộ làm tịch cho chúng ta xem đây, coi chúng ta là kẻ ngốc sao?"
Người phía dưới sôi nổi phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy."
Ngày đầu tiên qua đi, gió êm sóng lặng, không có dấu hiệu thổ phỉ ra núi, quan binh cũng không có dấu vết xuất hiện.

Mới mấy ngày đầu, nhóm thổ phỉ còn có thể trấn định tự nhiên mà chuyện trò vui vẻ, nhưng mà theo thời gian càng ngày càng lâu về sau, bọn họ cũng ngồi không yên.

Không có ai nguyện ý cả đời ở trong núi, có lẽ những thôn dân thành thực đó sẽ, nhưng bọn họ không được, bọn họ mê chơi, thích rượu ngon yêu mỹ nhân, ở trên núi đã sớm nghẹn muốn điên rồi.

Lại qua mấy ngày, trong đó có một tên thổ phỉ thử thăm dò xuống núi đi dạo, không chỉ có không ai tới bắt hắn ta, còn bị tú bà kéo vào lầu xuân một đêm, vui vẻ sảng khoái mà đêm xuân một lần.

Có một thì có hai, xem hắn ta bình yên vô sự mà trở về, những người khác cũng lớn mật, đầu tiên là ba người làm bạn, theo sau càng ngày càng nhiều thổ phỉ cũng đi theo xuống núi.

Đến nỗi bọn họ ở trong thành nhìn không thấy bóng dáng đám quan binh kia, lúc này mới hoàn toàn buông lỏng, nghênh ngang mà ra núi, cầm tiền cướp được đi tìm hoan mua vui.

Nhưng mà còn không có vui vẻ được mấy ngày, đám quan binh kia lại xuất hiện! Còn vừa vặn đem bọn họ tóm được!
Đầu lĩnh thổ phỉ thập phần không phục, âm dương quái khí nói: "Tiểu tướng quân thật là có thể nhẫn tốt như vậy, vì bắt chúng ta, không tiếc lãng phí thời gian một tháng, ta bội phục."
Hộ vệ mắt trợn trắng: "Ai chờ các ngươi một tháng, chúng ta đã sớm đi nơi địa phương, giải quyết vài nhóm rồi, ngươi cho rằng còn rảnh chờ các ngươi à? Hời cho các ngươi quá."
Nhóm thổ phỉ: "......"
"Đem bọn họ đều nhốt lại, canh kĩ, một tên cũng không thể sót." Diệp Tiềm nói, ngồi trên lưng ngựa: "Không cần lãng phí thời gian, nên đi nơi tiếp theo."

Bọn quan binh đồng thời lên tiếng: "Tuân mệnh."
Hộ vệ lại cưỡi ngựa lại đây, nhỏ giọng hướng Diệp Tiềm nói: "Tiểu tướng quân, vì cái gì ta luôn cảm thấy, ngài thoạt nhìn tựa hồ rất sốt ruột? Là xảy ra chuyện gì sao?"
Diệp Tiềm liếc hắn một cái: "Ta thoạt nhìn rất gấp gáp sao?"
"Một tháng này, ngài dẫn chúng ta đi năm nơi, ngựa đều sắp mệt chết, ngài nói nói không vội?" Hộ vệ đùa giỡn nói.

Càng đừng nói, có chút thổ phỉ đều cùng quan phủ nơi đó cấu kết đến một đám, diệt trừ phi thường khó khăn.

Tuy là như thế, cũng không ngăn được tiểu tướng quân sấm rền gió cuốn, bị đánh đến không còn một mảnh.

Diệp Tiềm cười cười, không có trả lời.

Khi bọn họ đuổi tới nơi tiếp theo, thời điểm tiến vào quan phủ, Diệp Tiềm thu được một phong thư đến từ Diệp Uẩn.

Hoặc là nói là một bọc thì đúng hơn, Diệp Uẩn sợ hắn ở bên ngoài không có cái gì chơi, gửi cho hắn tới một đống vật dụng lung tung rối loạn, hắn cười cười cho qua, lại khi đụng tới một phong thư ở phía dưới, đột nhiên ngừng động tác.

Hắn ngón tay ngừng ở trên phong thư, mở lại đóng, đóng lại mở, khóe miệng ý cười đã không có, thay thế chính là thanh sắc có hút vô thố.

Đây là thư Sở Từ gửi cho hắn.

Sau một lúc lâu, Diệp Tiềm rốt cuộc cầm lấy phong thư, mở ra.

Thư chỉ là một tờ giấy hơi mỏng, trên giấy chỉ có một câu thơ từ hai đầu tách ra viết cùng nhau.

"Đêm dài chợt mộng thiếu niên sự, duy mộng người rảnh rỗi không mộng khanh."
Diệp Tiềm hơi hơi gợi lên khóe môi, chỉ là chút ý cười này còn chưa tới kịp hoàn toàn lộ ra, trong thư rớt xuống một viên chân châu liền đem nụ cười của hắn hoàn toàn ném trở về.

Hắn nắm viên trân châu kia sắp lăn xuống đến trên mặt đất, chỉ cảm thấy nó không phải dừng ở trên bàn, mà là thật mạnh đập vào ngực hắn.

Nghe nói khi người cá rơi lệ, nước mắt sẽ hóa thành trân châu.

Viên trân châu này, là từ đâu mà đến, Sở Từ......!Y có khỏe không?
Nhớ nhung dồn nén phá tan nhà giam, Diệp Tiềm gắt gao mà nắm lấy viên trân châu kia, nhấp môi, bỗng nhiên thật muốn không màng tất cả mà trở về gặp cậu.

- -------------------------------------.