Phượng Họa Phong Vân

Chương 312: Kẻ phản bội




Hoàng thượng nheo mắt, ánh nhìn sắc bén như dao.

"Ma tộc? Hay có kẻ trong triều đình đã tiết lộ kế hoạch? Ngươi hãy thành thật khai báo, nếu dám lừa trẫm, không ai cứu được ngươi đâu"

Tướng quân Liêu Khải run rẩy, mồ hôi lạnh rịn đầy trên trán, cố gắng kìm nén nỗi lo lắng trong lòng.

"Hoàng thượng, thần... thần thực sự không biết kẻ nào dám phản bội, nhưng thần xin cam đoan trung thành tuyệt đối với Huyền Linh quốc."

Hoàng thượng im lặng nhìn Liêu Khải, đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự nghi ngờ.

Sau một lúc, ngài quay sang Tể tướng Từ Hành, giọng nói nặng nề như mây giông tích tụ.

"Từ Hành, việc này giao cho ngươi. Trẫm muốn biết kẻ phản bội là ai. Một kẻ phản quốc không thể được tha thứ."

Từ Hành cúi đầu nhận lệnh, giọng nói trầm mặc:

"Thần xin tuân chỉ."

Bàn tay Hoàng thượng khế phất, ra hiệu bãi triều. Cả không gian đại điện lập tức trở nên ngột ngạt như một cơn bão lớn sắp sửa ập tới.

Hoàng thượng ngồi lại trên ngai vàng, đôi mắt đăm chiêu chìm trong dòng suy nghĩ phức tạp.



Cả triều đình đã lui ra ngoài, nhưng áp lực vẫn đè nặng lên đôi vai của vị đế vương trẻ tuổi.

Mối nghi ngờ về một kẻ phản bội trong chính hàng ngũ của mình khiến lòng ngài thêm nặng nề.

Khi các quan rời khỏi đại điện, Từ Hành và Liêu Khải giữ bước chân chậm rãi, cố ý kéo dài thời gian để tách khỏi đám đông.

Hành lang dài u tối của hoàng cung trở thành nơi họ trao đổi ánh nhìn, một sự ngầm hiểu lẫn nhau mà không cần nói thành lời.

Khi bóng dáng cuối cùng khuất khỏi tầm mắt, Từ Hành khẽ dừng lại.

Hắn ngoảnh đầu nhìn Liêu Khải, đôi mắt ẩn chứa sự lạnh lùng và đầy toan tính.

Nụ cười mỏng manh xuất hiện trên môi hắn, như một lưỡi dao sắc lẹm, ngấm ngầm đâm vào kẻ khác mà không để lại dấu vết.

"Ngươi làm rất tốt."

Liêu Khải bắt kịp, ánh mắt tràn ngập sự tán thưởng lẫn dè chừng.

"Ngươi cũng không tệ."

Hắn cúi đầu, cười nhạt.

"Ngươi không chỉ xuất sắc trong việc đánh lừa Hoàng thượng mà còn kéo cả triều đình vào trò chơi của chúng ta."



Cả hai đứng lặng dưới ánh sáng mờ ảo, nụ cười ẩn ý nở trên môi, như thể cả thế giới này đều nằm gọn trong lòng bàn tay chúng.

Từ Hành, bằng mưu mẹo tinh vi, đã khéo léo đẩy mối nghi ngờ về phía những người khác, trong khi chính hắn và Liêu Khải mới là kẻ đứng sau mọi thảm kịch tại Ánh Dương thành.

Bọn chúng đã thao túng quân lương, ngăn chặn tiếp viện, đẩy Tướng quân Tu Ưng vào đường cùng, khiến vị anh hùng ấy phải hy sinh.

Tin tức về sự thất thủ của Ánh Dương thành hôm nay đã sớm nằm trong dự liệu của bọn hắn.

Từ Hành khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sắc bén lướt qua Liêu Khải.

"Kế hoạch đã đi xa đến mức này, không còn đường quay lại. Ngươi phải đảm bảo mọi thứ thật hoàn hảo. Chỉ cần một kẽ hở nhỏ, Hoàng thượng sẽ nghi ngờ, và chúng ta sẽ mất tất cả."

Liêu Khải gật đầu, đôi mắt lóe lên ánh nhìn cẩn trọng:

"Ngươi yên tâm, mọi việc đều được che giấu rất kỹ. Hoàng thượng không thể phát hiện ra chúng ta. Chỉ cần kiên nhẫn, cả vương triều này sẽ thuộc về ma tộc chúng ta."

Hai kẻ mưu mô cùng trao nhau một nụ cười đầy ngụ ý, rồi bước đi, bóng dáng dần hòa lẫn vào màn đêm u ám của hoàng cung.

Những âm mưu, toan tính vẫn đang tiếp tục giăng tơ trong bóng tối, khi những con người tham vọng ấp ủ giấc mơ chiếm đoạt vương quyền.

Chỉ có điều, họ không biết rằng ngay cả trong bóng tối, luôn có kẻ khác âm thầm dõi theo từng bước đi của họ...