Không khí trong đại điện như đông đặc lại. Các đại thần xung quanh nhìn nhau, nhiều người thì thầm nhưng không ai dám nói gì rõ ràng.
Tin tức quá đột ngột, và sự hy sinh của Tướng quân Tu Ưng đã đẩy cả quốc gia vào tình thế nguy ngập.
Hoàng thượng nhắm mắt lại, trong đầu ngài vang vọng hình ảnh của một đất nước đang dần bị xâm chiếm, dân chúng hoảng loạn, chiến thần vĩ đại của ngài đã ngã xuống.
Bỗng nhiên, ngài mở mắt ra, ánh nhìn trở nên sắc bén như lưỡi đao.
"Đủ rồi!"
Ngài gầm lên.
"Kẻ nào dám gây ra chuyện này? Ai là người phụ trách việc tiếp viện cho Ánh Dương thành? Người đâu, gọi ngay tướng lĩnh liên quan đến tiếp viện lên đây cho trẫm."
Lệnh vừa ban ra, hai cận vệ vội vàng rời khỏi đại điện để triệu tập.
Các vị quan chức trong điện thì im lặng, nhiều ánh mắt nặng trĩu sự lo lắng, không dám đối diện với cơn thịnh nộ của Hoàng thượng.
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp cất lên từ phía sau.
"Bẩm Hoàng thượng, thần có lời muốn thưa.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người vừa lên tiếng.
Đó là tể tướng Từ Hành, người mà cả triều đình đều biết đến với sự thông minh, tài trí và mưu lược.
Hắn cúi thấp người trước Hoàng thượng, dáng vẻ nghiêm nghị.
"Hoàng thượng, thần e rằng việc Ánh Dương thành thất thủ không chỉ đơn thuần là do không có viện binh. Có thể có kẻ phản bội trong hàng ngũ chúng ta."
Cả đại điện như rung chuyển bởi lời nói đó.
Một cơn sóng ngầm bùng lên trong lòng mọi người.
"Phản bội?"
Một từ nhưng đã thổi bùng lên sự hoang mang, sợ hãi trong lòng mọi người.
Phản bội từ bên trong, đồng nghĩa với việc có kẻ đã âm thầm phá hoại quốc gia, chính điều này đã đẩy Ánh Dương thành và Tướng quân Tu Ưng vào chỗ chết.
Hoàng thượng chợt nheo mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ.
"Ngươi nói có kẻ phản bội, không lẽ ngươi có bằng chứng gì không?"
Tể tướng Từ Hành nhẹ nhàng nói tiếp.
"Bẩm Hoàng thượng, việc tín hiệu cầu cứu không được đáp ứng, quân lương không tới, và việc toàn bộ thành trì kiên cố nhất của chúng ta đột ngột thất thủ, tất cả đều có dấu hiệu của sự phá hoại từ bên trong. Hơn nữa, theo báo cáo từ một số người sống sót trở về, có vẻ kẻ lạ mặt trong quân ma tộc đã nắm rõ điểm yếu của Ánh Dương thành, và ra đòn chính xác vào những vị trí trọng yếu nhất. Nếu không có kẻ nào đó trong chúng ta tiết lộ, làm sao hắn có thể biết được?"
Hoàng thượng không nói gì, đôi mắt ngài trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
"Ngươi nói đúng. Chuyện này quả thật có điều bất thường."
Trong khoảnh khắc ấy, cửa đại điện mở ra.
Hai cận vệ dẫn theo một viên tướng bước vào. Đó là tướng quân Liêu Khải, người phụ trách đội tiếp viện và hậu cần của quốc gia.
Gương mặt hắn nhợt nhạt, nhưng ánh mắt vẫn toát lên sự quyết đoán.
Hắn quỳ xuống trước mặt hoàng thượng.
"Thần Liêu Khải, xin bái kiến Hoàng thượng."
Hắn cung kính cúi đầu, nhưng không thể che giấu vẻ lo lắng.
Hoàng thượng nhíu mày, đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm hắn.
"Liêu Khải, ngươi là người chịu trách nhiệm về việc tiếp viện cho Ánh Dương thành. Tại sao quân tiếp viện không đến? Tại sao lương thực không được vận chuyển? Ngươi có biết rằng vì sự chậm trễ này, cả thành trì đã thất thủ, và Tướng quân Tu Ưng đã phải hy sinh?"
Tướng quân Liêu Khải cúi đầu càng thấp hơn, giọng nói run run.
"Bẩm hoàng thượng, thần cũng không rõ tại sao quân lương không đến kịp. Thần đã gửi lệnh đi, nhưng có vẻ như đoàn tiếp viện đã bị chặn đứng trên đường... Có thể ma tộc đã biết trước kế hoạch của chúng ta."