Phượng Họa Phong Vân

Chương 310: Chiến báo thất thủ




"Báo! Hoàng thượng, có chiến báo truyền đến, Ánh Dương thành thất thủ rồi."

Một binh sĩ hấp tấp chạy đến giữa đại điện, vội vàng quỳ xuống, mồ hôi lấm tấm trên trán, giọng nói run rẩy không giấu được sự hoảng loạn.

Không khí trong điện vốn đã căng thẳng nay càng thêm ngột ngạt, hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía tên lính, không khí như ngưng đọng.

Trên ngai vàng, Hoàng thượng nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống kẻ vừa mang tin dữ.

Ngài ngồi đó, vẻ ngoài oai nghiêm, nhưng những nếp nhăn trên trán khế hằn lên, thể hiện sự căng thẳng mà ngài đang cố gắng che giấu.

Từ khi lên ngôi, đây là lần đầu tiên ngài phải đối mặt với tình huống nghiêm trọng đến vậy.

"Ánh Dương thành thất thủ?"

Giọng nói của ngài trầm thấp vang lên, chất chứa đầy sự không tin.

"Làm sao có thể. Quân đội của ta đâu? Tướng quân Tu Ưng đâu? Ngươi mau nói rõ hơn."

Tên lính run rẩy ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ lẫn áp lực.



Hắn hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh trước khi tiếp tục trình bày.

"Bẩm Hoàng thượng, quân đội của chúng ta đã chiến đấu hết sức, nhưng trước sự tấn công dồn dập của đại quân ma tộc, chúng ta đã không thể cầm cự. Tướng quân Tu Ưng... đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Ngài ấy đã hy sinh để mở đường thoát thân cho số ít binh sĩ còn sống sót."

Lời nói vừa dứt, không gian như chìm trong im lặng chết chóc.

Tất cả đều sửng sốt trước tin dữ.

Tướng quân Tu Ưng, vị anh hùng được người người kính ngưỡng, là chiến thần của Huyền Linh quốc, người được xem như trụ cột của quốc gia, nay đã bị báo tin đã hy sinh trên chiến trường.

Tin tức này khiến cả đại điện im lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Giữa lúc tất cả một người cúi đầu im lặng như đang ai điếu cho vị chiến thần đã tử vong, có một kẻ đã nhẹ nhàng giương môi cười đắc thắng mà không một ai chú ý.

Hoàng thượng siết chặt tay vịn của ngai vàng, móng tay ngài khẽ lún vào lớp gỗ, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

"Một đại tướng như Tu Ưng cũng không thể giữ được thành? Tại sao? Ánh Dương thành vốn dĩ là pháo đài kiên cố, làm sao lại thất thủ nhanh đến vậy?"


Tên lính cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Hoàng thượng, giọng nhỏ dần.

"Bẩm hoàng thượng, ngoài sự tấn công hùng mạnh của ma tộc, Tu Ưng tướng quân đã nhiều lần phát tín hiệu xin chi viện nhưng một chút hồi âm cũng



không có, ngay cả quân lương tiếp viện cũng không một chút bóng dáng."

Nói đến đây, binh sĩ quỳ gối giữa đại điện bật khóc, nước mắt theo khuôn mặt lấm lem bụi đất vì bôn ba lên đường ngày đêm để mang chiến báo về.

"Hoàng thượng, thử hỏi trong tình huống như thế, Ánh Dương thành lấy cái gì để thủ, binh sĩ lấy đâu ra sức để chống lại ma tộc."

"Cái gì?"

Hoàng thượng đứng bật dậy, đôi mắt ngài sáng lên với vẻ kinh ngạc và giận dữ.

Giọng ngài trầm trầm như sấm vang giữa không gian im lặng.

"Ngươi nói tiếp viện không đến? Quân lương cũng không tới? Chuyện này là thế nào!"

Tên binh sĩ đang quỳ gục dưới sàn, thân thể run rẩy vì cảm xúc dâng trào.

Hắn hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào.

"Bẩm Hoàng thượng, thuộc hạ chỉ là một binh sĩ nhỏ bé, không rõ vì sao tín hiệu cầu cứu không được hồi đáp. Nhưng binh sĩ của chúng ta đã kiệt quệ. Không có lương thực, không có viện binh... Tướng quân Tu Ưng... đã hy sinh để bảo vệ từng mảnh đất cuối cùng của Huyền Linh quốc."