Phượng Họa Phong Vân

Chương 308: Điệp Giả tinh nhuệ




Hàn Băng Vô Tình khẽ cười, ánh mắt hồ phách vẫn lạnh nhạt nhưng cũng hiện lên chút ấm áp.

"Vân Khinh, tỷ và Vân Lạc không cần so sánh với ta. Mỗi người có con đường riêng, sức mạnh cũng không phải tất cả. Tỷ và Vân Lạc có những điều mà ta không thể nào có được."

Lam y thiếu nữ hơi ngẩn ra, rồi mỉm cười.

"Muội luôn vẫn luôn khiêm tốn như vậy, nhưng muội cũng biết rõ mà, ở thế giới cường giả vi tôn này, nếu không có sức mạnh thì đừng nói bảo vệ người khác, ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được."

"Nếu so sánh với những người khác, tỷ của bây giờ cũng rất mạnh đã rất ít kẻ bây giờ có thể là đối thủ của tỷ"

Hàn Băng Vô Tình nói.

Vân Khinh nhìn Hàn Băng Vô Tình, đôi mắt nàng thoáng hiện lên sự suy tư.

Thật ra, nàng hiểu rõ những gì muội ấy nói nhưng bản thân nàng luôn cảm thấy khoảng cách giữa họ ngày càng lớn.

Mặc dù nàng đã cố gắng không ngừng để có thể theo kịp bước chân của Hàn Băng Vô Tình nhưng khoảng cách giữa bọn họ vẫn ngày càng lớn.

"Muội nói đúng nhưng làm sao tỷ có thể không cảm thấy áp lực khi nhìn muội ngày càng mạnh hơn."

Vân Khinh thở dài.



"Muội cũng biết tính của ta mà, ta vẫn luôn cố gắng tu luyện để có thể bảo vệ muội và Vân Lạc nhưng mà bây giờ, tỷ nhận ra rằng hai người lại là những người bảo vệ cho tỷ. Đôi khi ta cảm thấy bản thân thật vô dụng"

Hàn Băng Vô Tình khẽ lắc đầu. Nàng vươn tay nắm lấy bàn tay của Vân Khinh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định.

"Tỷ không nên nghĩ vậy, tỷ vẫn luôn bảo vệ chúng ta mà, từng hành động quan tâm tỉ mỉ của tỷ, bọn ta đều cảm nhận được chỉ là luôn giữ trong lòng thôi."

Lời nói của Hàn Băng Vô Tình khiến Vân Khinh bất ngờ. Nàng nhìn vào đôi mắt hồ phách thiếu nữ, đôi mắt trong trẻo chứa một tia dịu dàng khiến lòng nàng nhẹ nhàng hơn.

"Thực ra trong số ba chúng ta thì muội mới là người biết quan tâm nhất, dù vẻ ngoài của muội lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt."

Vân Khinh lắc đầu cười khẽ, ánh mắt có vài phần hoài niệm.

Nàng bỗng dưng nhớ đến những ngày tháng sống vô lo vô nghĩ trong rừng, cảm thấy có chút hoài niệm.

"Được rồi, tiếp theo đây, chúng ta nên làm gì?"

Vân Khinh lấy lại tinh thần lên tiếng hỏi suy tính tiếp theo của Hàn Băng Vô Tình.

"Trước mắt, chúng ta cần đợi viện quân của các thế lực khác đến đây chi viện."



Hàn Băng Vô Tình suy tư nói.

"Tỷ cũng thấy rồi đấy, trước mắt Tu Ưng tướng quân đang bị thương, binh lực chúng ta không đủ, muốn phản công lại ma tộc cướp lại những thành trì bị mất khác là rất khó."

Vân Khinh gật đầu, đồng tình với phân tích của Hàn Băng Vô Tình.

"Vậy chúng ta cần phải làm gì trong thời gian chờ đợi viện quân?"

"Trước hết, chúng ta cần củng cố và bảo vệ các tuyến phòng thủ quan trọng, đồng thời duy trì liên lạc với các thế lực khác để đảm bảo viện quân sẽ đến đúng thời điểm"

Hàn Băng Vô Tình trả lời.

"Bên cạnh đó, chúng ta cũng nên tiến hành thu thập thêm thông tin về động thái của ma tộc, nhất là về các thế lực bên trong của chúng.

"Việc thu thập thông tin rất quan trọng. Trước đó, Vân Lạc có cử một nhóm Điệp Giả tinh nhuệ của tổ chức cải trang thâm nhập vào ma tộc để thu thập tình báo."

Vân Khinh nói.

"Rất tốt, việc đó sẽ giúp chúng ta nắm bắt được tình hình cụ thể của kẻ thù."

Hàn Băng Vô Tình gật đầu đồng ý.