Phượng Hí Đông Cung

Quyển 4 - Chương 105




Phượng Hí Đông Cung
Quyển 4 - Chương 8
gacsach.com

Tiễn Tô Tứ và con gái đi xong, Phượng Triêu Hoa thay nam trang xong mới ra ngoài, trong tay cầm một bao quần áo. Nhưng đến mục đích xong mới phát hiện, nam trang tiện lợi ở đây lại không tiện lợi chút nào. Nữ giả nam đến am ni cô, đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Phượng Triêu Hoa ảo não nhíu mày, giương mắt nhìn ba chữ ‘Tĩnh Tâm Am’ mấy giây, tự nhủ, ‘Nếu cửa chính không cho phép vào, vậy cũng chỉ có thể đi cửa nhỏ thôi.” Dứt lời, xoay người rời đi.

Tiểu ni cô đứng ở cửa cầm cây chổi vẻ mặt khó hiểu, nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng nhìn một lát rồi lại đi vào tiếp tục quét sân. Thật đúng là một tiểu ni cô đơn thuần. Phượng Triêu Hoa cười chậm rãi lắc đầu, đi tới bên ngoài tường hậu viện Tĩnh Tâm Am.

Người giang hồ, nên có dáng vẻ của người giang hồ.

Phượng Triêu Hoa đề khí nhảy một cái, leo tường mà vào. Nhưng đến sân bên kia mới phát hiện chỗ lại có một tiểu ni cô đang đốn củi.

Tiểu ni cô suýt nữa chặt trúng tay mình, “Ngươi... Ngươi là ai?”

Xuất sư bất lợi. Phượng Triêu Hoa không nói gì nhanh chóng điểm á huyệt của nàng, sau đó nhỏ giọng nói, “Ta hiện giờ sẽ cởi huyệt đạo cho cô, nhưng cô phải bảo đảm không kêu nhé.”

Tiểu ni cô hơi ngẩn người, sau đó gật đầu thật mạnh như con gà mổ thóc.

Phượng Triêu Hoa hài lòng giải huyệt đạo của nàng, hỏi, “Phòng Vong Trần ở đâu?”

“Gian phía đông.”

Phượng Triêu Hoa nhìn theo, sau khi xác định vị trí, ngón tay nhẹ nhàng điểm mấy đại huyệt của tiểu ni cô: “Huyệt đạo một lúc nữa sẽ tự động giải.”

Phượng Triêu Hoa đi tới trước gian thiền phòng kia, nhưng không gõ cửa mà đứng ngoài nghe tiếng mõ càng ngày càng rối loạn, nhưng cửa vẫn chưa chịu mở.

“Không mời muội vào ngồi một chút à.” Phượng Triêu Hoa nhỏ giọng hỏi.

Phút chốc, tiếng mõ ngừng lại. Một hồi lâu, một giọng nói đạm mạc truyền đến, “Bần ni hôm nay không tiếp khách, thí chủ mời về cho.”

“Muội đã đến rồi, đừng ngay cả mặt mũi cũng chưa nhìn đã về chứ.” Phượng Triêu Hoa nói. Bên trong phòng trầm mặc một hồi lâu, sau đó tiếng mõ lại vang lên lần nữa, nhưng không có sự bình thản người xuất gia nên có mà dồn dập vô cùng.

Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, khẽ gọi “Nhị tỷ.”

Trả lời nàng vẫn là tiếng mõ, càng ngày càng gấp.

“Chẳng lẽ tỷ không muốn biết hôm nay vì sao muội tới tìm tỷ sao?” Phượng Triêu Hoa cố gắng khơi gợi lòng hiếu kỳ của Lãnh Nguyệt Nhan.

“Bần ni đã là người xuất gia, không quan tâm tới việc đời nữa.”

Phượng Triêu Hoa trầm ngâm một hồi lâu, nói, “Nếu như tỷ không mở cửa, muội sẽ xông vào. Đến lúc đó kinh động những người khác trong am thì không tốt đâu nhé.”

“Tùy thí chủ, không có gì không tốt cả.” Lãnh Nguyệt Nhan hình như đã quyết tâm.

Vừa dứt lời, cánh cửa còn nguyên vẹn trong nháy mắt đã lặng lẽ hóa thành đống đổ nát.

Trên mặt Phượng Triêu Hoa xuất hiện chút đỏ ửng, tiếng hít thở cũng không vững vàng như trước đây, có vẻ hơi quá sức. Lãnh Nguyệt Nhan tiếp tục gõ mõ, mắt cũng không thèm ngước lên, lạnh lùng nói, “Võ công bị bỏ bê rồi.”

Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười, đi vào bên trong phòng, nói: “Hàng năm sống trên núi, tay không xách vai không gánh, không bỏ bê mới là kỳ quái.” Lãnh Nguyệt Nhan hơi dừng tay gõ mõ sau đó tiếp tục gõ.

Phượng Triêu Hoa sớm đoán được nàng sẽ như thế, cũng không có ý định hàn huyên cùng nàng, trực tiếp vào chủ đề “Ta muốn mang Ny Ny vào Kinh Thành tìm chàng, trước khi đi có mấy lời muốn nói. Nếu như tỷ thật không muốn nói cùng ta một câu, vậy chỉ nghe cũng được.”

“Cạnh” một tiếng, mõ vỡ. Phượng Triêu Hoa hơi ngẩn người một chút, nhìn về phía Lãnh Nguyệt Nhan, nói, “Mõ cũng vỡ rồi, đạo này còn phải tiếp tục tu sao?”

“Muội định mang Ny Ny đi tìm hắn?” Lãnh Nguyệt Nhan đứng lên xoay người hỏi, trên đầu mặc dù không còn là tóc dài nhưng vẫn tao nhã nhưa xưa, quần áo vải thô trên người không hề khiến người ta cảm thấy nghèo nàn. Đệ nhất mỹ nhân giang hồ quả nhiên không phải hư danh!

“Phải.” Phượng Triêu Hoa mím môi hơi nhướn mày, nói, “Nếu như nói những vết thương kia cần thời gian xoa dịu, vậy muội nghĩ, năm năm đã đủ dài rồi. Bây giờ mặc dù nhắc tới những chuyện kia vẫn sẽ rộn lòng, nhưng đây không phải là cái cớ để tiếp tục trốn tránh. Có hắn ở bên, cái gì cũng tốt...” nói đến đây, Phượng Triêu Hoa cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới lại mở miệng, “Từ đầu chí cuối, cái muội trốn tránh không phải là hắn mà là cái chết của Tam ca. Đã có thể bình tĩnh nhắc đến chuyện này. Xem ra, thật sự đã tới lúc trở về rồi.”

“Dù muội có thể quên được, dù muội có thể không để bụng. Nhưng hắn cũng có thể giống như muội sao? Muội xác định hắn bây giờ đối với muội vẫn trước sau như một sao? Sau chia lìa năm năm...” Lãnh Nguyệt Nhan nói rất khẽ, không giống đang hỏi Phượng Triêu Hoa mà lại càng giống như đang lẩm bẩm.

“Xác định.” Phượng Triêu Hoa trả lời cực nhanh, giọng điệu chắc nịch khiến chính nàng cũng bất ngờ. Lãnh Nguyệt Nhan nhìn về phía nàng, chậm rãi lắc đầu, ý tứ rất rõ ràng. Phượng Triêu Hoa giật giật môi, cuối cùng không nói được gì, rũ mắt xuống không nói nữa. Trong lòng nàng cũng hiểu, thật ra trả lời càng nhanh chứng tỏ mình hốt hoảng. Nóng lòng khẳng định như thế cũng chỉ là lừa mình dối người thôi.

“Nếu không thể xác định hắn có quyết chí thề không dời, thì sao có thể khẳng định hắn sẽ cho muội hạnh phúc?” Nói xong lời này, Lãnh Nguyệt Nhan chợt lúng túng cắn môi mở to mắt. Nàng vẫn không quen quan tâm người xưa là tay chân nay là kẻ thù. Phượng Triêu Hoa không để ý tới sự lúng túng của nàng, chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền lên, trái tim giống như bị đào rỗng. Ngăn cách xưa nay không dám chọc thủng trong lúc nàng hoàn toàn không kịp chuẩn bị đã bị phá nát, phơi bày ngay trước mắ, là một cái đầm sau không thấy đáy, chứa đầy sợ hãi.

“Có lẽ hắn thật sự không thay đổi.” Mặc dù biết rõ lời này không hề có sức thuyết phục, Lãnh Nguyệt Nhan vẫn nói. Hơn mười năm tình tỷ muội, không phải nói quên là có thể quên. Giờ khắc này, nàng chợt phát hiện trong lòng mình thật ra đã sớm không còn hận. Phượng Triêu Hoa ngẩn ra, trầm mặc một lúc lâu mới tìm lại được tỉnh táo, “Không đi, làm sao biết trái tim chàng có còn như xưa hay không? Chính là vì không biết nên mới càng phải đi. Lời đồn đãi có nhiều thì cũng chỉ là lời đồn đãi, so với nó, muội càng muốn tin tưởng chàng hơn.” Mặc dù Trần phi được sủng ái theo như lời đồn vẫn khiến nàng không vui, mặc dù tiểu hoàng tử giúp hắn giữ được ngôi vị Thái tử khiến nàng thấp thỏm, nhưng nàng vẫn muốn tin tưởng hắn.

“Dù chân tướng như thế nào, muội vẫn muốn nghe chính miệng chàng nói. Mặc dù không nhất định sẽ được như nguyện ý...” Nói xong câu này, Phượng Triêu Hoa hít sâu một hơi, nói: “Nếu muội đã có thể bước ra, vậy tỷ nhất định cũng có thể. Đại ca đến nay bặt vô âm tín, nhưng cả tỷ và muội đều biết, huynh ấy dù trốn bí mật đến thế nào đi nữa thì chắc chắn cũng không cách Tĩnh Tâm Am quá xa.” Nhắc tới Cát Đại, ánh mắt Lãnh Nguyệt Nhan càng trở nên ảm đạm, đôi môi khẽ run rẩy.

“Không có gì là không vượt qua được cả, Nhị tỷ, Tĩnh Tâm Am không phải nơi tỷ nên ở.” Nói xong, Phượng Triêu Hoa nhét túi quần áo trong tay vào lòng nàng, nói, “Bên trong là quần áo và khăn trùm đầu. Muội đi đây.”

“Đợi chút.” Lãnh Nguyệt Nhan gọi, một hồi lâu sau nhỏ giọng nói, “Đi đường cẩn thận.”

Phượng Triêu Hoa cười một tiếng, nói, “Muội biết rồi.” Đoạn đường này, phiền toái dĩ nhiên là không thể tránh khỏi.

Hạ bộ Chương 9:

Trên đường cái náo nhiệt, một con ngựa chở hai người đang chậm rì rì đung đưa, giống như dắt ngựa đi rong. Nhỏ mắt to mày rậm đáng yêu vô cùng, lớn phong thần tuấn lãng ngọc thụ lâm phong, một lớn một nhỏ vô cùng bắt mắt, khiến vô số người đi đường chung quanh ghé mắt nhìn.

“Tiểu Ca Dao, đừng cứ hết nhìn đông lại nhìn tây, bình tĩnh một chút!” Gọi ‘ Ca Dao’ là do cô bé kiên quyết yêu cầu, mặc dù trải qua một trận tranh cãi kịch liệt Tô Tứ đã thua trận, nhưng hắn vẫn rất không cam lòng thêm một chứ ‘Tiểu’ tỏ vẻ không phục.

Ca Dao thì Ca Dao thôi, còn thêm chữ ‘Tiểu’ làm gì. Phượng Ca Dao bất mãn chu môi, nhưng cái gọi là ‘người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu’, nể tình cái mạng nhỏ của cô bé hiện giờ tạm thời còn trông vào hắn bảo vệ, bé quyết định nhịn.

“Xem một chút thôi mà.” Phượng Ca Dao thả nhiên, khẽ nhíu mày lại ra vẻ khinh thường so đo, rất có dáng vẻ ‘nhỏ’ mặc kệ ‘lớn’, quả thật chính là Phượng Triêu Hoa hai mươi năm trước.

Nghe giọng điệu này Tô Tứ có thể tưởng tượng ra nét mặt của bé rồi, hắn liếc mắt xem thường, nói: “Tò mò thì tò mò, sẽ không ai cười cháu đâu.” Rõ ràng mới năm tuổi, giả bộ thâm trầm làm gì.

Bị người nói trúng tâm tư, Phượng Ca Dao lúng túng đỏ mặt, muốn nói dối lại không biết nói như thế nào cho tự nhiên, cuối cùng cậy mạnh hừ lạnh một tiếng, buộc mình không bị những thứ mới lạ chung quanh hấp dẫn.

Công lực hiển nhiên còn yếu. Tô Tứ vui vẻ cười cười, giục ngựa đến trước một khách sạn, ôm lấy Phượng Ca Dao trước người nhảy xuống ngựa.

“A, khách quan, nghỉ ngơi hay là ở trọ?” Tiểu nhị nhiệt tình ra ngoài đón.

“Ở trọ.” Tô Tứ giơ một tay lên, một đĩnh bạc bay chính xác vào trong tay tiểu nhị, “Cho ngựaăn.”

Mặt tiểu nhị cười lấy lòng lập tức như nở hoa, cười ha hả nói, “Công tử mời vào bên trong. Ta sẽ dắt ngựa vào chuồng ngựa cho ngài.” Quay người lại, cắn đĩnh bạc một cái, răng đau nhói làm đóa hoa trên mặt càng nở rực rỡ.

Tô Tứ làm như không thấy, ôm Phượng Ca Dao nghênh ngang đi vào.

“Tứ thiếu, vì sao ngài lại

tới đây!" Kèm theo một tiếng thét kinh hãi, bà chủ tươi cười chắn trước mặt Tô Tứ.

Hai mắt Tô Tứ bỗng chốc tỏa sáng, vốn là nụ cười ưu nhã chợt trở nên cợt nhả, nửa thật nửa giả nói, "Nhiều năm không gặp, bà chủ vẫn xinh đẹp như xưa."

Bà chủ mặc dù đã hơn 30 lại vẫn thướt tha vô cùng, cười lên lại càng phong tình vạn chủng, "Nhiều năm không thấy, miệng Tứ thiếu vẫn ngọt như trước."

"Ta nói đều là lời thật lòng." Đôi mắt xếch hẹp dài của Tô Tứ khẽ híp lại, đuôi lông mày nhướn lên, khóe miệng nở nụ cười khiến hoa nhường nguyệt thẹn.

Phượng Ca Dao không chịu được liếc mắt xem thường, đưa tay nhéo mạnh mặt hắn mấy cái, nói: "Chớ có quyến rũ người phụ nữ khác sau lưng mẹ." Nói xong, quay đầu khiêu khích nhìn về phía bà chủ.

Nụ cười của bà chủ trong nháy mắt cứng ngắc, lúng túng, nhưng nàng dù sao cũng là rành đời, nhanh chóng khôi phục lại bình thường, cười ha hả nói, "Tiểu thư cũng đã lớn như vậy rồi mà Tứ thiếu không mời ta uống chén rượu mừng, uổng tình bạn bè mà."

"Đúng là uổng quá." Phượng Ca Dao vừa nói vừa gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Đây là ta không đúng, sau này nhất định bồi thường." Mặc dù trên mặt sóng nước chẳng xao, nhưng đáy lòng Tô Tứ đang hận Phượng Ca Dao đến nghiến răng, hơi cảnh cáo nhìn cô bé một cái, cánh tay ôm cô bé cũng lặng lẽ dùng sức.

Phượng Ca Dao bị đau, nhưng lại không muốn yếu thế, vì vậy len lén bấm lên cánh tay của hắn cười nhàn nhạt nói: "Cha, thấy bạn cũ không cần căn thẳng thế chứ, thả lỏng một chút." Giọng nói kia, mười Tô Tứ cũng có thể bị cô bé làm cho tức chết.

Tô Tứ cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn ném cô bé đi luôn, vô cùng bình tĩnh nói với bà chủ: "Đột nhiên nghĩ đến còn có chút việc, ngày khác sẽ trở lại ôn chuyện." Dứt lời, xoay người rời đi.

"Ai, khách quan, ngài muốn đi đâu?" Tiểu nhị vừa đi dắt ngựa lúc nãy nhiệt tình nói.

"Làm ít chuyện." Tô Tứ không mặn không nhạt trả lời, quen đường đi về phía chuồng ngựa.

Chỉ chốc lát sau, hai người một con ngựa lại quay về đường cái. Bất đồng là lớn dặt ngựa, nhỏ ngồi ở trên lưng ngựa.

"Tại sao đột nhiên phải đi?" Phượng Ca Dao không nhịn được hỏi.

"Không đi chờ bị người khác đuổi sao?" Tô Tứ tức giận đáp.

Một hồi trầm mặc.

Phượng Ca Dao bĩu môi, lại hỏi, "Nàng không phải rất thích bác sao? Tại sao lại đuổi chúng ta?"

"Đó là trước kia." Hiện giờ, chỉ sợ cho nàng dùng đâm một nhát cũng không hết hận.

Lại trầm mặc.

Hồi lâu lâu, Phượng Ca Dao dùng ngón tay xoắn xoắn bím tóc, xin lỗi, "Bác rất thích nàng sao?"

Tô Tứ nghe vậy dừng bước, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô bé, nói, "Trẻ con đừng suốt ngày yêu với chả đương."

"Đừng có bảo cháu trẻ con! Cháu đã năm tuổi rồi!" Phượng Ca Dao vừa rồi còn cảm thấy có chút áy náy lập tức phẫn nộ lườm hắn.

Tô Tứ im lặng liếc cô bé một cái, nói: "Đều tại cháu, tối nay phải đầu đường xó chợ rồi."

Phượng Ca Dao khoa trương trợn tròn mắt, hét lên: "Bác đùa à!"

Tô Tứ hếch mày, nói: "Trấn này chỉ có một khách sạn, cháu lại đắc tội với bà chủ người ta, bác cũng hết cách."

Phượng Ca Dao mạnh miệng nói, "Chỉ đùa một chút thôi mà, người ta đâu biết nàng ta nhỏ mọn thế. Hơn nữa, bác không giải thích, bác cũng là đồng lõa."

Tô Tứ chẳng nói đúng sai, chỉ cười khẽ, nói: "Bác đâu có ngốc, không dưng tự gây ra phiền toái làm cái gì." Giải thích chuyện này cho một người phụ nữ từng có tình cảm không phải ngầm tạo hy vọng cho người ta sao?

"Thôi!" Phượng Ca Dao khinh thường liếc hắn một cái, nói: "Ông ngoại nói quả nhiên không sai."

"Ông ấy nói gì?"

Phượng Ca Dao hếch mũi lên trời hừ lạnh một tiếng, nói: "Không nói cho bác."

Tô Tứ liếc mắt xem thường, nói: "Cháu đắc ý lắm nhỉ. Đợi đến buổi tối lại đói lại lạnh thì đừng hy vọng nhờ bác."

"Thật sự không có chỗ ở sao?"

"Lừa cháu được tiền chắc."

Nghe vậy Phượng Ca Dao rũ mày, vẻ mặt đau khổ nói, "Vậy làm sao bây giờ? Người ta hành tẩu giang hồ ngày đầu tiên đã phải nằm đầu đường xó chợ, thật quá đáng thương."

Tô Tứ cổ quái nghiêng đầu nhìn cô bé một cái, "Hành tẩu giang hồ?"

"Đúng vậy." Phượng Ca Dao gật đầu, "Cháu nói cho mình bác thôi nhé, thật ra thì tìm phụ thân chỉ là ngụy trang, hành tẩu giang hồ mới là mục đích thật. Cho nên chúng ta có thể không cần vội, từ từ đi thôi."

"Cháu nghe được 'giang hồ' từ đâu vậy?"

"Lục bá phụ nói. Mỗi lần bác ấy về đều se kể những chuyện thú vị trên giang hồ. Cướp của người giàu giúp người nghèo khó này, trừ bạo an dân này, rất nhiều rất nhiều..."

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Phượng Ca Dao, Tô Tứ chợt nhếch khóe miệng, nở nụ cười tính kế, dụ dỗ nói, "Muốn thử cảm giác hành tẩu giang hồ không?"

"Muốn ạ!"

"Vậy thì tốt, chúng ta tối nay đi 'hành tẩu giang hồ' thuận tiện cho cha cháu một phần quà nhé."

Mắt Phượng Ca Dao sáng lên, nói: "Qùa gì ạ?"

"Buổi tối cháu sẽ biết." Tô Tứ thần bí nói.