Phượng Hí Đông Cung

Quyển 2 - Chương 77: - Đã Nhìn Thấy Hết




Phượng Hí Đông Cung
Quyển 2 - Chương 77 - Đã Nhìn Thấy Hết
gacsach.com

Nam Lăng và Bình Tây cách nhau cũng không xa, nhưng Phượng Triêu Hoa và Long Liễm Thần lại đi rất lâu, như thể mỗi bước đi rất gian nan trầy trật!

Trên đường đi, chuyện lớn thì không có nhưng chuyện nhỏ lại rất nhiều. Ví dụ như: Cây bên đường đột nhiên đổ xuống, hoặc là ám khí bay đầy trời, và đủ thứ chuyện trên đời.

Tất nhiên mấy trò như diễn xiếc này không hề ảnh hưởng tổn thương gì được hai người Long – Phượng, nhưng hai con ngựa lại không bình tĩnh được như chủ nhân của mình, chúng hí vang vội không ngừng khiến lỗ tai hai người họ cũng sắp phồng lên luôn.

Phượng Triêu Hoa xoa nhè nhẹ mang tai nhíu mày hỏi, “Huynh biết làm sao để điểm á huyệt của ngựa không?

Long Liễm Thần nghe xong câu hỏi mặt lập tức đen sì đáp, “Ta biết điểm huyệt, nhưng chỉ giới hạn với đối tượng là người thôi.”

Phượng Triêu Hoa bĩu môi không nói hai lời nhảy xuống ngựa.

“Huynh muốn tìm á huyệt của ngựa sao?” Long Liễm Thần cảm thấy mình quả thật là một nhân tài, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấu được ý định cổ quái của người nào đó.

Phượng Triêu Hoa nhếch đuôi lông mày miễn đáp lại, cúi người ghì lấy đầu ngựa hết nhìn trái tới nhìn phải.

“Nếu huynh thật sự cảm thấy nó gây ồn ào thì cắt lưỡi nó đi là xong. Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.” Long Liễm Thần nhìn xuống nàng từ trên cao nói rất thản nhiên.

Phượng Triêu Hoa vừa tìm á huyệt vừa nói, “Ngựa cũng có linh tính đấy. Huynh cho rằng cắt lưỡi của nó rồi nó vẫn ngoan ngoãn để huynh cưỡi lên đầu nó à.”

“Bị điểm á huyệt thì cũng thế thôi.” Long Liễm Thần nói.

Phượng Triêu Hoa vốn định không thèm đếm xỉa nhưng khi nghe kỹ lại thì ánh mắt chợt lạnh hẳn đi, đứng thẳng dậy nói, “Cũng có lý. Tuy chỉ hơi ngứa hơi đau một chút nhưng chắc hẳn cũng rất khó chịu.”

Long Liễm Thần nghe được ẩn ý trong lời nói đó nên khóe miệng cũng thoáng cười, dư quang khóe mắt hơi hơi nhướng lên, lạnh lùng nói, “Vì vậy chúng ta nên chọn cách thà vất vả một lần nhưng được nhàn nhã lâu dài.”

Lời còn chưa dứt, Phượng Triêu Hoa đã phóng ám khí ra bốn phương tám hướng. Lần này không giống với trước kia, nàng chỉ phóng bừa chứ hoàn toàn không có phương hướng cụ thể nào, bởi vì căn bản nàng chẳng quan tâm đến vị trí của kẻ địch.

Sau đó bốn hướng đột nhiên xôn xao.

Long Liễm Thần cười nói, “Các vị bằng hữu ở chỗ tối, có chuyện cần thì cứ ra mặt nói thẳng, nhân tiện trao đổi võ nghệ một chút cũng tốt. Không có chuyện gì là không giải quyết được, cần gì năm lần bảy lượt gây khó dễ cho hai con ngựa của bọn ta chứ?

Chung quanh đột nhiên khôi phục lại như bình thường.

“Người đi rồi.” Phượng Triêu Hoa nói xong phi thân lên ngựa, nắm chặt dây cương thúc vào bụng nó, tính giục ngựa chạy đi, nhưng dù có làm kiểu gì nó vẫn không phối hợp, một bước cũng không chịu di chuyển lên phía trước.

Long Liễm Thần cười nhạo nói, “Xem ra nó nghe hiểu được tiếng người, biết huynh muốn điểm huyệt nó cho nên trong lòng bất mãn không chịu ra sức phục vụ huynh.”

Phượng Triêu Hoa nhếch mày trả lời, “Xem ra huynh còn có linh tính hơn cả nó. Huynh không chỉ nghe hiểu được tiếng người, mà còn có thể hiểu rõ bụng dạ của cả ngựa.”

Cơ miệng Long Liễm Thần giật giật, tỏ ra chuyện ấy không có gì đáng ngại: “Bây giờ chỉ còn một cách là chúng ta sẽ cưỡi chung một con ngựa rồi.” Nói xong liền đưa tay trái ra.

Phượng Triêu Hoa hơi do dự rồi cũng vươn tay ra.

Long Liễm Thần cười tươi như hoa nắm chặt bàn tay trắng nõn kia tay hơi dùng sức nhấc Phượng Triêu Hoa lên để ngồi trước ngực, sau đó dời tay trái sang bên hông nàng còn tay phải nắm chặt dây cương, vui sướng cao giọng quát, “Giá!”

Khi ngựa Long Liễm Thần cưỡi vừa cất vó thì thật kỳ diệu ngựa của Phượng Triêu Hoa cũng phóng chạy theo. Hai con ngựa một trước một sau, luôn giữ đúng cự ly không tới một mét.

Phượng Triêu Hoa chau mày nghĩ: Chẳng lẽ con ngựa này cố ý?

Còn Long Liễm Thần thì cười vô cùng đắc ý, cánh tay dài vòng chặt quanh eo Phượng Triêu Hoa, rõ ràng cố tình lợi dụng hoàn cảnh để chiến tiện nghi của nàng.

Phượng Triêu Hoa rất muốn đánh bay cánh tay không an phận ở bên hông kia ra, nhưng nghĩ lại thôi cứ để vậy cũng chẳng sao, đằng nào cững đã thương yêu ngã lòng rồi, còn bày đặt đạo đức giả để làm gì chứ?

Ngựa ra sức phi nước đại, lưu lại từng chuỗi tiếng vó ngựa vang dội. Gió vần vật thổi qua, mang theo thanh âm nói chuyện của hai người..

Long Liễm Thần: “Huynh đoán xem người ngăn cản chúng ta đi Tuyệt Tình Nhai là ai?”

Phượng Triêu Hoa: “Ta cảm thấy mục đích của bọn họ không phải ngăn cản, mà là trì hoãn hành trình của chúng ta.”

“Ai có thể làm như vậy chứ?”

“Không biết.”

“Trời sắp tối rồi, tối nay chúng ta cứ nghỉ lại ở khách điếm trấn trên một đêm, sáng sớm ngày mai hãy tiếp tục lên đường đi Tuyệt Tình Nhai, được không?”

“Được!”

“Ở khách điếm nào mà không cần tốn bạc vậy?”

“Khách điếm Hòa Bình của Phượng thất!”

“Giá!”

Khi cả hai Long - Phượng dắt mỗi người một ngựa đi đến trước khách điếm Hòa Bình thì thấy chưởng quỹ đang mong ngóng trông chờ. Vừa nhìn thấy hai người xuất hiện lập tức ân cần ra cửa nghênh đón: “Thất công tử, cuối cùng ngài đã tới.”

Phượng Triêu Hoa nghe vậy cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng sắc mặt vẫn không hề dạo động, khẽ gật đầu rồi giao ngựa cho người đánh xe của khách điếm sau đó quay sang hờ hững nói với chưởng quỹ, “Đã chuẩn bị phòng xong chưa?”

“Đã chuẩn bị xong từ sớm rồi, ngài ở phòng chữ Thiên số một, vị công tử đi cùng ngài thì ở phòng chữ Địa số một.” Chưởng quỹ cười tủm tỉm nói.

Chữ Thiên và chữ Địa một ở đầu một ở cuối cách nhau khá xa. Xem ra có người cố ý tách bọn họ ra đây mà. Nghĩ vậy nên Phượng Triêu Hoa cũng nói thẳng luôn, “Không cần, chúng ta cùng ở một gian phòng là được rồi.”

“Không phải ngài gửi thư nói muốn hai gian phòng sao? Sao đột nhiên bây giờ đổi ý vậy?” Chưởng quỹ thấy kỳ lạ hỏi.

Phượng Triêu Hoa chau mày, “Ta không đặt phòng.” Vì tính ra nếu như không bị kẻ nào đó gây trở ngại, có lẽ bây giờ họ đã ở Tuyệt Tình Nhai rồi, vốn không cần dừng chân nghỉ lại ở đây.

Chưởng quỹ không hiểu lẩm bẩm, “Chẳng lẽ mình già rồi, mắt mờ nhìn lầm chăng?”

“Cầm thư tới cho ta xem một chút.” Phượng Triêu Hoa nói.

Chưởng quỹ vội vàng móc một phong thư từ trong ngực ra nói, “Vừa mới đưa đến vào nửa canh giờ trước.”

Phượng Triêu Hoa nhướng mày nhìn Long Liễm Thần trao đổi ánh mắt rồi mở thư ra xem, quả đúng không sai mà, bút tích là do người khác cố tình mô phỏng lại.

Phượng Triêu Hoa nhếch miệng cười lạnh trả lại thư cho chưởng quỹ nói: “Một phòng đủ rồi. Bảo người mang thêm một bộ chăn bông lên.” Dứt lời cũng bỏ đi lên lầu.

Chưởng quỹ mờ mịt tự hỏi: Xảy ra chuyện quái gì thế nhỉ?

Long Liễm Thần mỉm cười vỗ nhẹ vai chưởng quỹ nói, “Và thêm một thùng nước tắm nóng bỏng nữa nha.”

Nửa khắc đồng hồ sau, trong phong chữ Thiên số một xuất hiện cảnh tượng như thế này:

Long Liễm Thần ngồi trong bồn tắm, hai cánh tay giang rộng tạo thành chữ “nhất” đặt lên thành bồn nước. Nước trong bồn không nhiều không ít vừa đủ để bao phủ những nơi không nên phơi bày, cũng vừa vặn đủ cho khuôn ngực rắn chắc nổi trên mặt nước, đầu hơi ngửa ra phía sau, mắt thì hí hí khép hờ, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười xấu xa. Long Liễm Thần nói: “Phượng huynh, ta có gì thì huynh có cái đó, có cái gì mà phải ngượng ngùng chứ.”

“Ta không quen tắm chung với người lạ.” Phượng Triêu Hoa thở dài, rốt cuộc nàng đã biết cái gì gọi là ‘tự mình làm bậy thì không thể sống được’ rồi. Vừa rồi sao mình lại không nghĩ ra, để cho hắn ở phòng đối diện chứ?

Long Liễm Thần cười, “Thói quen có thể từ từ bồi dưỡng.”

“Thói quen này chẳng có gì hay cả.” Phượng Triêu Hoa nóng mặt cắn cắn môi, tim đập thình thịch. Nàng quay lưng về phía y, cố làm ra vẻ ung dung thoải mái, “Hai đấng mày râu mà tắm chung với nhau, chẳng lẽ Long huynh thật sự có bệnh Long Dương chi phích (*) sao?”

Long Liễm Thần nghe xong nụ cười lập tức cứng ngắc, lâm vào trầm tư, chẳng lẽ mình thật sự có sở thích đó sao? Nếu không, vậy tại sao mình chẳng có chút hứng thú nào với đám nữ nhân ở Đông cung kia, lại cứ thích mèo vờn chuột để quyến rũ một người đàn ông?

Không đúng! Long Liễm Thần lắc đầu, không phải quyến rũ đàn ông! Mà chỉ quyến rũ mỗi mình y mà thôi, duy nhất chỉ có y!

Mặc dù biết thế, nhưng trái tim Long Liễm Thần vẫn như bị đè nặng. Lý trí mách cho hắn biết mình không thể mắc thêm sai lầm nữa, nhưng trái tim cứ muốn đi ngược lại với lý trí.

Phượng Triêu Hoa không thấy Long Liễm Thần trả lời, tưởng đã đã xảy ra chuyện gì liền vội vàng xoay người lại thì thấy Long Liễm Thần đang ngửa mặt nhắm mắt tựa đầu lên thành bồn, hai hàng lông mày cau lại với nét mặt vô cùng khổ sở.

Lúc này Long Liễm Thần mới lên tiếng, âm thanh như có như không, như gần như xa, “Ta nên làm sao đây? Quên huynh ư? Trừ phi ta tự quên mình trước.”

Tim Phượng Triêu Hoa chợt đau nhói, chân không tự chủ được chậm rãi di chuyển về phía trước, ngồi xuống bên cạnh Long Liễm Thần đặt tay lên thành bồn nước bao phủ lấy bàn tay y.

Cảm nhận được sự tiếp xúc của Phượng Triêu Hoa, Long Liễm Thần trở ngược bàn tay đan chặt vào tay nàng không chừa chút khe hở nào, giống như chỉ cần như thế là có thể chạm tới tim y vậy.

Phượng Triêu Hoa nhìn sâu vào mắt Long Liễm Thần dùng bàn bàn tay còn lại xoa nhẹ lên trán vuốt lên hai hàng mày đang cau lại, nhỏ giọng nói, “Những chuyện này để sau này rồi hãy tính được không?.”

“Chỉ cần nghĩ tới trong tương lai huynh sẽ lấy vợ sinh con, ta không thể chịu nổi chỉ muốn nổi điên lên ngay thôi.” Lời nói của Long Liễm Thần mang đầy chua chát và tự trách. Cứ mãi giãy giụa đấu tranh giữa ranh giới tình cảm và lý trí khiến hắn cảm thấy không thể nào thở nổi nữa.

“Không đâu. Cả đời này ta sẽ không lấy vợ.”

Long Liễm Thần nghe vậy đột ngột mở hai mắt ra, nghiêng người quay đầu nhìn thẳng vào mắt Phượng Triêu Hoa, táo bạo đưa ra ý tưởng, “Nếu huynh đã không muốn lấy vợ, vậy chúng hãy đến với nhau đi!”

“Đến với nhau?” Phượng Triêu Hoa nhíu mày. Y có biết mình đang nói gì không vậy?

Long Liễm Thần gật mạnh đầu rất nghiêm túc nói, “Chúng ta có thể đi đến một nơi chỉ có hai chúng ta, không có miệng đời cũng chẳng cần phải có trách nhiệm.”

“Huynh là Thái tử thiên triều, không thể nói những lời vô trách nhiệm như vậy được.”

“Chuyện này không quan trọng. Quan trọng là huynh có muốn đến với ta hay không thôi?”

“Ta...” Đương nhiên ta rất muốn, nhưng đây không phải chuyện muốn là có thể được.

Long Liễm Thần khẩn trương nhìn Phượng Triêu Hoa không chớp mắt, có cảm giác nhịp tim như đang thả chậm lại nhưng cường độ mỗi lúc một tăng cao.

“Ta...” Phượng Triêu Hoa rũ mắt nói: “Chờ sau khi xác định được nhị ca sống chết ra sao, ta sẽ trả lời vấn đề này của huynh, được không?”

Long Liễm Thần nghe xong cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, phảng phất như ngay cả hô hấp cũng dừng lại, chỉ nghe được tiếng con tim đang đập. Nhắm chặt hai mắt hít sâu mấy hơi để ổn định cảm xúc, khi đã trở lại bình thường mới nói, “Tại sao không thể trả lời ngay bây giờ? Việc đại ca sống hay chết có ảnh hưởng tới đáp án của huynh hay sao?”

“Phải!”

“Tại sao?”

Phượng Triêu Hoa im lặng, không biết nên giải thích mớ ân ân oán oán rối nùi như bòng bong này như thế nào.

Long Liễm Thần thấy vậy cũng không ép hỏi nữa, lắc đầu thở dài nói, “Quả thật bây giờ còn quá sớm để nói tới những chuyện này.” Có những loại trách nhiệm mà chỉ có thể ở trong mộng con người ta mới có thể dễ dàng buông bỏ được.

Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ khẽ gật đầu, nói sang chuyện khác để hóa giải bầu không khí lúng túng, “Huynh đoán xem tối nay kẻ nào sẽ đến thăm chúng ta?”

“Không đoán được. Huynh thấy sao?”

“Có lẽ sẽ phải có thu hoạch bất ngờ.” Phượng Triêu Hoa bí ẩn nói.

Long Liễm Thần thấy vậy cũng vội vàng đứng lên mặc y phục.

Phượng Triêu Hoa thất kinh hỏi, “Huynh làm gì vậy?”

“Thì mặc y phục đó. Đợi chút sẽ có người ‘đại giá quang lâm’, ta đâu thể nào không mặc y phục mà đón tiếp chứ?” Long Liễm Thần vừa đáp vừa cầm khăn lông lên chậm rãi lau người.

Phượng Triêu Hoa sững sờ chết cứng, ngay sau đó nhắm mắt lại, lúc xoay người đi còn thầm nghĩ: Lần trước chỉ thấy được lưng của y, lần này thì được nhìn thấy chính diện, cộng hai lần lại, có thể nói mình đã thấy hết của y sạch sẽ rồi hay không?

Mặt Phượng Triêu Hoa thoáng chốc đỏ đến tận mang tai.

...

(*): Long Dương chi phích: là câu ghép nói về 2 điển tích “Đoạn tụ chi phích” và “Long dương chi hảo”:

1. Đoạn tụ chi phích: điển tích này được bắt nguồn từ mối tình “đoạn tụ” giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Đổng Hiền là nhân vật chính trong câu chuyện “tình yêu cắt áo” của Hán Ai Đế rất nổi tiếng. Ai Đế vì Đổng Hiền đã cam tâm tình nguyện bỏ đi không ít những người đẹp trong hoàng cung để sủng ái một mình ông ta, thậm chí còn muốn đem giang sơn nhường lại cho ông ta. Mối tình giữa họ trở thành hình mẫu cho những người đồng tính luyến ái ở đời sau. Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”. Vì vậy Ai Đế ngày càng súng ái Đổng Hiền hơn. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính là “mối tình cắt tay áo” cũng là có nguồn gốc là điển cố này.

2. Long dương chi hảo: Thời Chiến quốc có Long Dương Quân là một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. Anh ta được Ngụy vương say mê vô cùng, đồng sàng cộng chẩm (ăn cùng ngủ cùng), rất được sủng ái.

Một ngày hai người cùng đi thuyền câu cá, Long Dương Quân câu được hơn mười con cá,cá cắn câu ngày càng nhiều, thế nhưng nước mắt lại rơi, Nguỵ vương thấy vậy liền hỏi có chuyện gì, Long Dương Quân nói: ““Khi đại vương câu được con cá lớn, trong lòng sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng lưỡi câu rất nhanh chóng sẽ được thả xuống nước để tìm con cá to hơn, còn con cá vừa câu được sẽ bị vứt đi mà không được ngó ngàng tới nữa. Thần không dám liên tưởng đến, như nay thần có thể được sự sủng ái của đại vương, có được một địa vị hiển hách trong triều đình, thần dân thấy thế, đều rất kính trọng thần, nhưng khắp trời đất này, người dung mạo tuấn tú nhiều không đếm xuể, bên ngoài người ta đồn đại rằng thần sở dĩ được đại vương sủng ái, là vì dung mạo của mình. Thần tự lo lắng rằng mình cũng giống như con cá vừa bị mắc câu, sợ ngày mình bị bỏ đi không còn xa nữa, như thế thần làm sao mà không khóc được?”

Sau đó Ngụy vương ra một sắc lệnh trong cả nước rằng: Từ nay về sau nếu có người bàn luận mỹ nhân, nếu bị phát hiện sẽ bị giết mà không cần định tội. Câu thành ngữ “Long Dương chi hảo” cũng bắt nguồn từ đây. (Nguồn: sưu tầm)