Phượng Hí Đông Cung

Quyển 2 - Chương 76: - Cái Ôm Thâm Tình




Phượng Hí Đông Cung
Quyển 2 - Chương 76 - Cái Ôm Thâm Tình
gacsach.com

Lại nói tới Phượng Triêu Hoa, sau khi nàng rời khỏi thư phòng của Nam Lăng Vương thì không có quay lại Phượng Các ngay mà đi tới Thư Hiên của Cát Đại. Vây nên khi Long Liễm Thần vượt nóc băng tường đến Phượng các thì không thấy người đâu, sau đó quyết định tới Mai Đình ngồi đợi. Thời điểm Long Liễm Thần đang nhàn nhã dạo vòng quanh rừng mai thì đột nhiên dưới chân giẫm phải vật gì đó. Sau khi dời chân đi rũ mắt nhìn xuống lập tức chau mày thốt lên: “Kim bình thang?”* (*bình thuốc bằng vàng)

Long Liễm Thần cúi người nhặt lọ thuốc lên, chỉ nhìn thoáng qua hắn liền có thể xác định đây chính là bình dược yêu quý nhất của tiểu muội nhà mình, không nén được cười thầm nhủ, “Nhà đầu này thật lơ đãng.”

Long Liễm Thần đang tính cất bình dược thì đột nhiên cảm thấy có chút hiếu kỳ với thứ bên trong. Thứ được nha đầu Hiểu Vân kia đựng chắc chắn không phải vật tầm thường. Suy tư nhếch môi nghiền ngẫm một lúc mới mở nắp bình ra để sát vào mũi ngửi, sau đó đột nhiên chau mày với sắc mặt nặng nề, rũ mắt quan sát cẩn thận lần nữa chất lỏng bên trong rồi lẩm bẩm nói, “Tại sao trong lọ thuốc của Hiểu Vân lại có Đồ Long chứ?”

Long Liễm Thần hoang mang nghi ngờ, nhướng mắt nhìn quanh bốn phía muốn thử tìm xem có gì lạ hay không. Đang thất vọng vì không phát hiện ra điểm khả nghi nào thì khóe mắt vô tình liếc qua cây mai bên tay phải, hình như trên đó có khắc chữ. Nhìn kỹ hơn thì thấy phía trên có khắc vài chữ ‘Vân Tiêu Dao’ thuộc thể chữ Lệ cùng kiểu chữ với thiên triều tháng mười năm thứ mười.

“Thì ra đây là cây mai đại ca đã trồng vào mười năm trước.” Long Liễm Thần đến gần vỗ vỗ thân cây khô quắt thở dài nói, “Chẳng trách nhìn nó tang thương đến vậy.”

Long Liễm Thần đột nhiên nhíu mày rụt tay lại, trên tay bất ngờ có thêm vài sợi tơ vải nho nhỏ, nhận ra được đây là vải quần áo của người lúc xô xát hay đánh nhau còn lưu lại.

Lòng Long Liễm Thần bồn chồn lo lắng, ngay tức khắc vận khí bay lên cành cây nhìn từ trên cao xuống mặt đất, rất nhanh hắn đã phát hiện ra mấy dấu chân quen thuộc, trên mỗi dấu chân đều có in hoa văn Long Phượng Trình Tường. Hắn có thể kết luận những dấu chân nhỏ kia là do Hiểu Vân lưu lại, bởi vì chỉ có đáy giày của con cháu hoàng gia Thiên Triều này mới có dấu ấn Long Phượng mà thôi.

Điều khiến Long Liễm Thần không hiểu chính là những dấu chân lớn còn lại được xuất phát từ phương hướng không phải hướng hắn đi tới mà chếch về hướng đông nam. Vì vậy hắn có thể khẳng định ấn dấu chân đó không phải của mình.

Đương kim thiên triều hiện nay trừ mình ra chỉ có nhị ca mới có dấu chân như vậy thôi. Chẳng lẽ, nhị ca và Hiểu Vân đã tới nơi này sao? (nhị ca LLT nói ở đây là nhị ca của LLT cũng là nhị hoàng tử, còn người đã chết là đại ca (người này mới là nhị ca đồng môn của PTH), sợ các bạn hiểu lầm sang nhị ca đồng môn của PTH nên mình giải thích thêm)

Đang miên man nghi hoặc thì chung quanh chợt lào xào vang lên tiếng động. Long Liễm Thần lập tức đề cao cảnh giác, mắt nhìn mũi mũi nhìn xuống ngực*. (thành ngữ chỉ hành động giả vờ né tránh: ra vẻ như lơ đãng cúi đầu để ng ta tưởng mình ko chú ý nhưng lại đang liếc nhìn quan sát kỹ đối phương)

“Thuộc hạ vô năng, công chúa đã bị người ta cướp đi rồi.” Người đến là Long Thất.

Quả nhiên đã xảy ra chuyện. Long Liễm Thần điểm nhẹ chân đáp xuống mặt đất, sắc mặt lạnh lẽo hỏi: “Ai làm?”

“Người mặt quỷ. Khinh công của hắn cao hơn thuộc hạ rất nhiều, vừa đuổi theo ra khỏi rừng mai thì đã không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.” Long Thất nói với vẻ mặt tự trách.

Chẳng lẽ, người mặt quỷ thật sự là nhị ca? Long Liễm Thần cảm giác đầu óc mình như đang bị rơi vào mê cung không có lối ra. Mỗi khi sắp tìm được lối ra thì lại bị mất phương hướng tiếp.

Long Thất lại mở miệng, “Còn có một chuyện nữa.”

“Người mặt quỷ từng lén đến phòng ngủ của Phượng thất, khi đó thuộc hạ ở ngoài cửa nên không biết hắn làm gì bên trong, nhưng hẳn là công chúa biết, bởi vì thời điểm ấy cổ cũng đang ở trong đó.

Long Liễm Thần chau mày, “Hiểu Vân tới phòng ngủ của Phượng thất làm gì?

“Thuộc hạ không biết.” Long Thất trả lời.

Long Liễm Thần nhíu mày nói: “Ngươi lui ra trước đi, ở im đó đợi lệnh.”

“Dạ.” Long Thất thoắt cái biến mất.

Long Liễm Thần mắt nhắm nhíu nhíu mày, tay phải dây nhẹ mi tâm, nhớ lại đủ loại chuyện đã xảy ra gần đây, xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện để lần ra đầu mối.

Khi sực nhớ đến lời nói của Long Thất thì Long Liễm Thần bật mở mắt ra, đáy mắt không thể nào che giấu nỗi sợ hãi. Dùng tốc độ cực nhanh phi thân về hướng phòng ngủ Phượng Triêu Hoa.

Khi Long Liễm Thần chạy tới nơi thì cửa phòng cũng đang mở rộng, Phượng Triêu Hoa đang nâng tách trà đặt kề ở trên môi. Nhìn từ xa không thấy được là đang tính uống hay đã uống xong rồi.

Tim Long Liễm Thần như bị lỗi nhịp, cảm giác sợ hãi chưa bao giờ nếm trải như sóng trào ùn ùn cuốn tới. Toàn thân như tê liệt lao đến ghì chặt cánh tay Phượng Triêu Hoa, trong giọng nói khẩn trương còn mang theo cả sự run run hỏi, “Đã uống chưa?”

Phượng Triêu Hoa đang kinh ngạc vì sự xuất hiện bất ngờ của y vì vậy chưa kịp lấy lại tinh thần để đáp lời mà chỉ biết mê mang ngồi nhìn.

“Đã uống chưa?” Long Liễm Thần cao giọng hơn lặp lại.

Phượng Triêu Hoa hoàn hồn nói, “Đang chuẩn bị uống, thì huynh...”

Long Liễm Thần không đợi Phượng Triêu Hoa nói hết câu liền vung tay đánh bay ly trà, ôm chầm ai đó vào lòng, nhắm chặt mắt cúi đầu vùi chiếc cằm trơn nhẵn giữa hõm vai mảnh nhỏ, chiếc cằm sạch sẽ áp sát vào hõm cổ, im lặng rất lâu mới thì thào nói, “Không uống là tốt rồi.” Chậm một bước, chỉ chậm một bước nữa thôi thì...! Hắn không dám tưởng tượng tiếp nếu chỉ trễ thêm một bước nữa thôi mình sẽ chứng kiến thảm trạng gì!

Do Phượng Triêu Hoa thấp hơn Long Liễm Thần, gò má hiện đang dán sát vào lồng ngực y nên nàng có thể nghe được rất rõ nhịp tim đập rất nhanh. Nàng có thể cảm nhận được y đang rất lo lắng và khẩn trương.

“Việc...”

“Đừng nói gì cả.” Long Liễm Thần càng ôm chặt người trong lòng hơn, giây phút này chỉ khao khát mong muốn cả hai được hòa cùng một thể, trong giọng nói trầm ấm không che đậy nổi sự đè nén, “Cho ta ôm thêm một lát nữa, một chút thôi cũng được.”

Lời nói tha thiết cầu xin của Long Liễm Thần như kim nhọn châm chính vào tim Phượng Triêu Hoa đau nhói. Đấu tranh tư tưởng một hồi nàng mới run run đưa đôi tay lên vòng qua eo Long Liễm Thần.

Nhận được sự phản ứng từ Phượng Triêu Hoa, cơ thể Long Liễm Thần run nhẹ lên, trong lòng vừa hân hoan vui sướng tâm tình cũng đồng thời nhẹ nhõm đi nhiều.

Hoàn cảnh lãng mạn như thế lại không may gặp phải người không biết có cái gọi là ‘cảnh xấu chớ nhìn’ cũng đồng thời có thói quen lẫn hành vi phóng đại bất thường. Tiểu Phong Tranh trợn tròn hai mắt miệng thì lắp bắp, “Ối...Hai...Hai người...Thái tử gia...”

Sắc mặt Long Liễm Thần ngay lúc này đã xanh mét như tàu lá, có thể sánh ngang với quả táo xanh nho nhỏ ở trong vườn. Không dễ gì mới có được cơ hội để trải lòng một lần vậy mà lại bị kẻ khác tới quấy rầy không đúng lúc, thử hỏi sao hắn có thể không buồn bực cho được?

Tiếng thét hoảng hốt của Tiểu Phong Tranh đã đúng lúc gọi lý trí Phượng Triêu Hoa quay về. Nàng vội vã rời khỏi vòng tay Long Liễm Thần, cúi đầu xuống che giấu cảm xúc vừa chợt thoáng qua, sau khi ngẩng đầu lên đã trở lại với vẻ đạm mạt thường ngày như thể mới tức thì không hề có chuyện gì xảy ra. Nàng hỏi, “Bát muội, tìm ta có việc à?

“Em...Em...Người...”

“Rốt cuộc có chuyện gì?” Phượng Triêu Hoa dùng ánh mắt nhắc nhở nàng nên chú ý lời nói.

Tiểu Phong Tranh cứ ‘em em người người’ mãi mới rặn ra được lời muốn nói, “Nghe nói phụ vương muốn đưa muội lên núi Tiểu Hàn phải không?”

“Chuyện này chúng ta sẽ bàn sau. Nếu không còn chuyện gì nữa thì muội lui xuống trước đi, ta và Long công tử có chút chuyện cần bàn.” Phượng Triêu Hoa quả quyết hạ lệnh đuổi khách.

“Nhưng...” Tiểu Phong Tranh đi được ba bước thì quay đầu lại ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Còn nữa, chuyện mới vừa rồi không được nói linh tinh.” Phượng Triêu Hoa có vẻ hơi mất tự nhiên khi nhắc lại chuyện vừa xảy ra.

“Dạ.” Tiểu Phong Tranh ngoan ngoãn gật đầu.

Đợi Tiểu Phong Tranh đi xa, Phượng Triêu Hoa và Long Liễm Thần đều đồng thời mở miệng.

“Vừa...”

“Vừa...”

Cả hai thấy thế lại tiếp tục im lặng.

Một hồi lâu sau, Long Liễm Thần vừa cầm bình trà lên kiểm tra vừa nói, “Trong trà này đã bị người mặt quỷ hạ Đồ Long.” Không nên đề cập đến chuyện vừa rồi thì tốt hơn.

Phượng Triêu Hoa nghe xong há miệng hoảng hốt nhận lấy bình trà lên ngửi. Nàng nghi ngờ hỏi, “Sao ta lại không ngửi thấy mùi gì vậy?”

“Đồ Long sau khi gặp nước thì mùi vị của nó sẽ nhạt dần thậm chí gần như không còn mùi gì. Chỉ có người quen thuộc với nó mới có thể ngửi được thôi.” Long Liễm Thần giải thích.

Phượng Triêu Hoa khẽ gật đầu hỏi sang đề tài khác, “Sao huynh biết trong trà này có độc?”

“Bởi vì...” Long Liễm Thần không chút do dự chút bán đứng ngay tiểu muội nhà mình, “Tiểu cửu đã tới phòng của huynh.”

Phượng Triêu Hoa nghe rồi cảm thấy có gì đó không đúng, khẩn trương hỏi, “Vậy nàng ấy đâu?”

“Bị người mặt quỷ bắt đi rồi.” Nhắc tới chuyện này Long Liễm Thần càng cảm thấy tự trách. Khi nãy bản thân chỉ quan tâm đến sự an nguy của Phượng thất mà hoàn toàn quên mất tình cảnh hiện tại của Hiểu Vân cũng đang rất nguy hiểm.

“Bị người mặt quỷ bắt đi?” Phượng Triêu Hoa cả kinh sau đó tự trách nói, “Là ta đã không chăm sóc tốt cho nàng ấy.”

“Chuyện này không liên quan đến huynh, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.” Long Liễm Thần ngồi xuống nói, “Quan trọng bây giờ là phải cứu được người.”

“Người mặt quỷ lúc nào cũng tới vô ảnh đi vô tung, chúng ta cũng không biết thân phận của hắn, muốn cứu người e rằng không dễ, trừ phi hắn chủ động liên lạc với chúng ta.” Phượng Triêu Hoa cũng ngồi xuống nói.

Long Liễm Thần khẽ gật đầu, sau đó kể lại cho Phượng Triêu Hoa về sự việc mình đã phát hiện trong rừng mai.

Phượng Triêu Hoa nghe y kể xong không khỏi chau mày nói: “Huynh nghĩ kỹ lại xem, ngoài nhị hoàng tử và huynh ra, còn ai có đế giày khắc ấn Long Phượng không?”

“Không có. Phụ hoàng tổng cộng có ba nhi tử, còn sống chỉ có ta và nhị ca thôi.”

“Đã mất ư?” Lời vừa ra khỏi miệng, trong đầu Phượng Triêu Hoa chọt lóe lên một suy nghĩ, cả kinh nói, “Chẵng lẽ nào...?”

“Ý huynh là...”

Phượng Triêu Hoa lắc đầu nghĩ: Không đúng, nghĩa phụ nói Thiếu chủ là nhị hoàng tử, nhưng mình tận mắt thấy nhị ca rơi xuống vách đá, sao có thể giả được?

Long Liễm Thần cũng cảm thấy suy đoán này thật quá hoang đường. Hắn nói: “Nếu đại ca là người mặt quỷ thì chuyện này thật vô lý. Đại ca vốn là Thái tử, cần gì phải tự biến mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ chứ.”

Phượng Triêu Hoa trầm mặc không nói, nếu nhị ca thật sự còn sống thì những chuyện này đều có thể giải thích được rất dễ dàng, nhưng nàng không thể nói được.

Hai người lại rơi vào sự im lặng.

Hồi lâu sau Phượng Triêu Hoa nói, “Ta muốn đi Tuyệt Tình Nhai ở Bình Tây một chuyến.” Nếu nhị ca thật sự còn sống, như vậy Hoàng thượng sẽ không phải là hung thủ, vậy giữa mình và Thái tử...

Kể từ khi Vân Tiêu Dao bị sát hạ đến nay, chưa bao giờ Phượng Triêu Hoa mong mỏi ao ước y còn sống như giây phút này. Nếu người đã chết được sống lại, vyaj có phải người còn sống sẽ chịu tội ít đi một chút không?

“Đợi thêm hai ngày nữa đến ngày giỗ của đại ca rồi ta và huynh cùng đi.” Long Liễm Thần nói.

“Huynh nói gì?” Phượng Triêu Hoa đột ngột hoảng hốt.

“Ta muốn đi với huynh.”

“Không phải, câu trước đó.”

Long Liễm Thần lạ lùng nhìn Phượng Triêu Hoa nói, “Còn hai ngày nữa là ngày giỗ của đại ca ta.”

“Không đúng, không đúng...” Phượng Triêu Hoa liên tục lắc đầu.

“Không đúng cái gì?”

Phượng Triêu Hoa nói, “Ngày giỗ của nhị ca không đúng! Thời gian không đúng.”

“Ta chắc chắn mình không nhớ nhầm.” Long Liễm Thần nói.

“Có lẽ không phải huynh nhớ nhầm.” Phát hiện ra điều này khiến lòng Phượng Triêu Hoa vui mừng khôn xiết.

“Ý huynh là sao?”

“Vào khoảng nửa tháng trước chính là ngày giỗ của nhị ca rồi. Ta tận mắt thấy huynh ấy rơi xuống vách đá, chắc chắn sẽ không nhớ nhầm ngày đâu!”

Long Liễm Thần cũng thất kinh, “Vậy là sao? Chẳng lẽ...?”

“Đúng vậy. Cái chết của nhị ca có lẽ chỉ là giả. Hẳn là huynh ấy vẫn chưa chết!” Kể từ ngày Vân Tiêu Dao chết đi, đây là lần đầu tiền mà Phượng Triêu Hoa cảm thấy vui sướng nhất. Nàng đứng phắt dậy vừa bước nhanh ra ngoài vừa nói: “Ta muốn đi nói cho mọi người biết tin tức này.”

Long Liễm Thần nói, “Lỡ như chúng ta đoán sai thì sao? Nếu vậy không phải càng khiến cho mọi người đau thương thêm lần nữa hay sao?”

Phượng Triêu Hoa lập tức dừng bước, quay trở lại ngồi xuống ghế nói: “Ta quá kích động rồi.”

Long Liễm Thần đứng dậy nói, “Việc này không nên chậm trễ, bây giờ ta quay về giao lại một số chuyện, sau đó sẽ cùng huynh đi Tuyệt Tình Nhai một chuyến.”

“Không phải ở Nam Lăng huynh còn rất nhiều chuyện vẫn chưa giải quyết xong sao?” Trong lòng Phượng Triêu Hoa thực sự hy vọng y sẽ cùng đi mình, nhưng cũng sợ làm trễ nãi chính sự của y.

“Đây cũng là chính sự.”

“Nếu lần đi Tuyệt Tình Nhai này không thu hoạch được gì, chẳng phải huynh sẽ bị tổn thất ở cả hai nơi sao?”

Long Liễm Thần cười khẽ, “Chắc chắn sẽ có thu hoạch, huống chi, đâu phải không có ta là mọi chuyện sẽ rối tung lên không giải quyết được đâu.”

“Không phải huynh nói...”

“Huynh thừa biết ta nhất quyết lưu lại nơi này là vì ai mà.” Ánh mắt thâm thúy của Long Liễm Thần bao hàm cả thâm ý.

Phượng Triêu Hoa rũ mắt né tránh, khẽ nói, “Giờ thân hôm nay gặp nhau ở cổng phía tây.”

“Không gặp không về.” Long Liễm Thần xoay người tính đi thì đột nhiên nhớ đến mục đích khi tới đây của mình, vì vậy xoay người quay đầu lại hỏi: “Huynh có thể liên lạc với Minh Nguyệt không?”

“Có liên quan gì đến chuyện này?”

“Chuyện cần làm sẽ gây bất lợi cho Nam Lăng vương. Huynh có thể lựa chọn không can dự.” Long Liễm Thần nói.

Phượng Triêu Hoa than nhẹ thở dài hỏi, “Huynh nhất định phải thấy ta khó xử mới vui à?”

Long Liễm Thần không trả lời chỉ nhìn nàng không chớp mắt, thầm nghĩ: ‘Có khó xử vậy mới chứng minh được huynh cũng có để ý tới ta’.

Phượng Triêu Hoa thở dài nói: “Nàng ta hiện đang ở ngoại ô Kinh Thành.”

“Đa tạ.” Long Liễm Thần nhếch môi cười nhẹ nói xong ung dung rời đi.

Long Liễm Thần cười cay đắng suốt dọc đường đi, biết rõ một khi dấn thân vào sẽ không còn đường để quay đầu nhưng vẫn ngoan cố đắm chìm thả trôi phần cảm tình này, mình đã bị y làm cho mê muội rồi sao?

Còn Phượng Triêu Hoa đang ở phòng mình cũng chỉ biết nhếch môi cười khổ. Một bên là thâm tình thân thiết, một bên là người nàng yêu thương quý mến, nhưng cả hai bên cứ phải nhất định đối đầu không ai nhường ai. Sau này khi đối mặt mình biết nên lựa chọn thế nào đây?

Phượng Triêu Hoa thở dài dây đầu lông mày đứng dậy thu dọn y phục.

Nhưng khi Phượng Triêu Hoa mở tủ đựng quần áo ra chuẩn bị lấy y phục thì nàng tá hỏa tam tinh, vải quấn ngực sao bị xốc tung lên thế này?

Phượng Triêu Hoa chợt nhớ lại Long Liễm Thần có nói tiểu cửu đã tới phòng mình. Nếu vậy, có lẽ thân phận nữ nhi của mình đã bị nàng ấy phát hiện rồi sao?

Thở hắt một hơi, Phượng Triêu Hoa lấy đại ra hai bộ trường bào rồi ngã người nằm nghiêng trên giường, mệt mỏi nhắm mắt lại thầm nhủ: Tại sao những chuyện phiền lòng thế này cứ đột ngột kéo tới cùng lúc như thế, tính dồn cho người ta mệt chết hay sao?

Nàng đang thầm hỏi thì ngoài cửa lại có người đến tìm.

“Thất ca, phòng huynh hiện đang có mấy người vậy? Tiểu Phong Tranh đứng ngoài cửa dè dặt hỏi, lo sợ cho bi kịch ban nãy sẽ tái diễn.

Phượng Triêu Hoa hết cách đành thở dài ngồi dậy nói: “Vào đi.”

Tiểu Phong Tranh nghe thế vội vàng chạy vào nói: “Tiểu thư, hồi nãy cô và Thái tử...”

“Còn chuyện gì nữa không?” Tạm thời Phượng Triêu Hoa không muốn nhắc tới chuyện ban nãy nữa.

Tiểu Phong Tranh chu môi nói, “Có! Phụ vương muốn dẫn em lên núi Tiểu Hàn nhưng em không muốn đi.”

“Được. Nếu không muốn đi thì đừng đi.” Bây giờ đầu óc nghĩa phụ đã bị thù hận làm cho u mê rồi, Tiểu Phong Tranh đi theo ông cũng không hay.

“Thật không?” Tiểu Phong Tranh vui sướng tới nỗi hai mắt sáng rực lên.

Phượng Triêu Hoa gật đầu, “Trước mắt em đến Phong các của tam ca ở tạm vài ngày đi, đợi ta về rồi hãy quay lại đây.”

“Cô muốn đi đâu?” Mặt Tiểu Phong Tranh mới vui vẻ đó lập tức xụ xuống.

“Đi làm chút chuyện, sẽ không lâu đâu.”

“Nhưng mà... ”

“Đừng ‘nhưng mà’ nữa. Đi gọi các nghĩa huynh tới Mai Đình đi.” Phượng Triêu Hoa nói

“Dạ.” Tiểu Phong Tranh bĩu môi nhưng sau đó cũng nghe lời đi gọi người.

Cát Đại, Thanh Phong Phổ, Tô Tứ, Ngạn Ngũ, Thác Bạt Lục và Phượng Triêu Hoa rất nhanh có mặt đông đủ tại Mai Đình.

Phượng Triêu Hoa hắng nhẹ giọng trịnh trọng nói, “Muội có chuyện quan trọng muốn hỏi, các huynh có thể giữ yên lặng thay cho câu trả lời, nhưng nếu trả lời thì phải nói thật lòng, không được gian dối.”

Tô Tứ khinh khỉnh nói: “Tiểu thất à, muội có thể đừng trưng ra cái bộ dạng này hoài như thế không?”

“Không thể.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt nói.

Tô Tứ nhún vai bĩu môi nói: “Được rồi. Muội hỏi đi, nhưng ta cảnh cáo luôn, nếu như dính dáng đến tin tức nội bộ của Phi Oanh các thì muội phải giao bạc trước.”

Hắn vừa dứt lời, mặt mày ai nấy cũng đều giăng đầy mây tía.

Tô Tứ thấy thế đã không chút xấu hổ nào, còn vô cùng hùng hổ nói rất đúng lý hợp tình, “Người chết vì tài chim chết vì ăn, con người tuy thích tiền nhưng cũng phải nói tới đạo lý trước ha.”

Hắn vừa ngừng lại Phượng Triêu Hoa liền kịp thời ngăn cản nói, “Huynh có thể không trả lời, về phần bạc thì chỉ hai chữ: Không có!”

“Lần nào cũng vậy, lấy tin tức của ta nhưng không khi nào trả bạc.” Tô Tứ nói.

Phượng Triêu Hoa nhếch nhếch khóe môi. Trước khi Tô Tứ muốn tính toán số sách với nàng, nàng liền nhanh chóng đi vào vấn đề chính mình muốn hỏi, “Nếu như không có mối thù của nhị ca, trong các huynh, có ai từng nghĩ tới sẽ bỏ qua ân oán giữa cha mẹ chúng ta và Hoàng thượng không?”

Người lên tiếng đầu tiên vẫn là Tô Tứ. Hắn khoát khoát tay nói: “Đó là chuyện cả trăm năm trước rồi, khi đó ta còn không biết cha mẹ mình họ gì tên chi, nói gì đến việc báo thù gì chứ.” Dáng vẻ lười biếng không thèm để ý chút nào này nếu để cho Nam Lăng vương thấy được, chắc ông ta sẽ tức giận mà thổ huyết mất.

Người thứ hai mở miệng là Thanh Phong Phổ, “Ta đã nói từ lâu rồi, chỉ cần muội không muốn báo thù, ta sẽ không để bụng chuyện đó.” Mặc dù có nhiều đêm nằm mộng có thể mơ hồ thoáng thấy bóng dáng của cha mẹ, nhưng ân oán gì cũng đã đi qua, cần gì phải chấp nhất chứ? Huống chi, hạnh phúc của thất muội mới quan trọng hơn hết thảy.

Phượng Triêu Hoa nhìn Thanh Phong Phổ khẽ mỉm cười, đáy mắt mang theo cảm kích.

Lúc này, Thác Bạt Lục và Ngạn Ngũ cũng lên tiếng. Hai người cùng nói, “Ta giống tứ ca.”

Phượng Triêu Hoa nghe vậy trong lòng đã quá rõ ràng, nhưng vẫn muốn có thể chính tai chứng thực, “Huynh thì sao, đại ca?”

“Ta không thể. Các ngươi không nhớ nhưng ta nhớ rất rõ. Mối hận bằng máu này ta nhất định phải trả.” Cát Đại nói.

Phượng Triêu Hoa than nhẹ nói, “Báo thù cũng không nhất thiết phải giúp người xấu làm điều ác* chứ. Huynh nên hiểu, phương pháp của nghĩa phụ đã quá cực đoan rồi.” [*Nguyên văn: 助纣为虐 - Trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là 1 vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “Trợ Trụ vi ngược”]

Cát Đại nói, “Mặc kệ người có làm gì đi nữa, nói cho cùng người vẫn là nghĩa phụ của chúng ta. Không có người, chúng ta đã sớm thành oan hồn dưới lưỡi đao rồi. Chuyện người muốn làm chính là chuyện chúng ta cần phải làm.”

“Lời này nói nghe rất có đạo lý. Tuy ta không quan tâm mấy chuyện ai làm Hoàng đế, nhưng nếu nghĩa phụ muốn phản họ Long ta sẽ sẵn lòng hỗ trợ người.” Tô Tứ đặc biệt nghĩa khí nói.

“Ta cũng thế.” Ngạn Ngũ và Thác Bạt Lục lại đồng thanh lần nữa.

Phượng Triêu Hoa cười khổ, “Muội biết, các huynh sẽ không làm trái ý nghĩa phụ.”

“Muội biết sao?” Cát Đại hỏi.

Phượng Triêu Hoa nghe hỏi vậy thì trầm mặc, bởi vì chính nàng cũng không xác định được.

“Ai nha, đại ca, huynh đừng làm khó tiểu thất nữa. Bây giờ muội ấy là con dâu của Long gia, đối diện với mấy biến cố này đã đủ khó khăn lắm rồi.” Lần đầu tiên Tô Tứ khéo hiểu lòng người như vậy.

Phượng Triêu Hoa hé miệng miễn cưỡng cười một tiếng, lúc này mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi. Thế nhưng bốn vị nghĩa huynh đã một lòng ủng hộ nghĩa phụ, nếu đến lúc phải đối mặt với sự lựa chọn giữa năm và một. Tình thân và tình yêu, bên nào nặng bên nào nhẹ đây?

Lúc này Thanh Phong Phổ lên tiếng, “Nếu như nghĩa phụ nghĩ lại thì sao?”

Cát Đại lắc đầu, “Quay đầu lại cũng không kịp. Trương Viễn của Lục Phiến Môn đã lần ra chúng ta rồi.”

Thác Bạt Lục kinh hãi nói, “Cái gì? Trương Viễn tra được chúng ta? Không được không được, chúng ta nhất định không thể ngồi im bàng quan được. Bị Trương Viễn để mắt tới, mười người thì có tới chín người gặp xui xẻo đấy.”

“Nếu triều đình cũng thu tay thì sao?” Phượng Triêu Hoa nói.

Thanh Phong Phổ lắc đầu, “Muội cho rằng y sẽ dừng tay lại sao?”

“Muội...” Phượng Triêu Hoa không còn lời nào để nói, bởi vì nàng cũng không xác định được tầm ảnh hưởng của mình đối với Long Liễm Thần ra sao. Tạo phản không phải chuyện tầm thường.

Phượng Triêu Hoa trầm tư hồi lâu mới nói: “Tại sao nghĩa phụ phải chuyển lên núi Tiểu Hàn?”

Lời vừa dứt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Cát Đại.

Cát Đại mím môi đáp: “Ta không muốn nói dối mọi người.” Ngụ ý là hắn không thể nói.

Phượng Triêu Hoa thở dài nói: “Được, muội không phản đối các huynh ủng hộ nghĩa phụ, nhưng các huynh phải hứa với muội, không được lấy tính mạng của dân chúng Nam Lăng để làm ‘đá kê chân’.”

“Muội muốn nói gì?” Đầu óc Thác Bạt Lục vốn không nhanh nhạy, vì vậy nghe chưa hiểu ra ý của nàng.

Phượng Triêu Hoa mím môi nói: “Kẻ gây cho ôn dịch phát tán, giết lục chỉ thần y và tiêu hủy Nguyệt Sắc Tử đều do một tay nghĩa phụ tạo ra.”

“Cái gì? Tiểu thất, lời này không thể nói lung tung được đâu.” Ngạn Ngũ thật sự không tin chuyện tày trời này.

Phượng Triêu Hoa không giải thích gì thêm, mà tiếp tục yêu cầu cam kết, “Hãy hứa với muội, nhất định phải tìm cho ra thuốc giải. Các huynh cũng đâu mong nhìn thấy cảnh người dân chay nạn, đói khổ lầm than khắp thành Nam Lăng này mà, không phải sao?”

Cát Đại phản đối, “Không được, nghĩa phụ...”

“Đại ca.” Phượng Triêu Hoa lạnh mặt nói: “Chuyện gì cũng nên có mức độ. Không sai, nghĩa phụ là người thân có ân dưỡng dục chúng ta, nhưng còn dân chúng thì sao? Chẵng lẽ họ đáng bị như thế sao?”

Cát Đại nghẹn lời không nói được.

Sắc mặt Tô Tứ lúc này cũng nghiêm túc hẳn lên nói: “Ta đồng ý với lời tiểu thất nói. Lần này nghĩa phụ làm hơi quá rồi.”

“Ta cũng vậy. Ta đồng ý với tiểu thất. Nghĩa phụ làm vậy không đúng lúc chút nào. Ta mặc kệ, dù sao ta cũng đã tìm được thuốc thay thế Nguyệt Sắc Tử rồi. Các người đừng hỏi ta là thuốc gì, lần này có đánh chết ta cũng sẽ không để lộ ra đâu. Ta muốn tự tay phát thuốc.” Thác Bạt Lục thể hiện ngay sự đề phòng, sợ rằng lại có kẻ sẽ phá hủy thuốc giải mà hắn khổ tâm nghiên cứu ra.

Nghe vậy ai cũng đều vui mừng riêng chỉ có Cát Đại là đang đấu tranh tư tưởng. Trên người hắn thoáng hiện ra một cỗ sát khí.

Phượng Triêu Hoa là người đầu tiên cảm nhận được sự khác thường của hắn, ẩn ý nhắc nhở, “Đại ca, nghĩa phụ tất nhiên rất quan trọng, nhưng tình cảm huynh đệ của chúng ta cũng không nhẹ đâu.”

Trừ Thác Bạt Lục ra những người khác đều nghe hiểu lời Phượng Triêu Hoa nói, ai cũng đau lòng nhìn về hướng Cát Đại, thầm nghĩ: Chẵng lẽ huynh ấy tính nhẫn tâm xuống tay với Lục đệ ư?

Cát Đại thấy vậy nên cũng cảm thấy xấu hổ, đứng dậy phất tay áo bỏ đi.

Mọi người thấy thế cũng lần lượt giải tán với sắc mặt nặng nề, chỉ còn lại mỗi mình Phượng Triêu Hoa ngồi trong Mai Đình.

Không lâu sau Thanh Phong Phổ quay trở lại. Chuyện này cũng hoàn toàn nằm trong dự đoán của Phượng Triêu Hoa.

Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười với hắn nói: “Muội biết huynh nhất đinh sẽ quay lại.”

“Ta cũng biết muội đang đợi ta.” Thanh Phong Phổ nói xong liền ngồi xuống hỏi: “Còn chuyện gì nữa đúng không?”

“Muội muốn đi Tuyệt Tình Nhai một chuyến.” Phượng Triêu Hoa nói.

Thanh Phong Phổ không đồng ý, “Đến đấy làm gì?”

“Tìm chút đồ.”

Phượng Triêu Hoa nói sơ lược qua ý định của mình, “Trong mấy ngày tới, muội muốn để Tiểu Phong Tranh dọn đến Phong các. Huynh cũng biết, gần đây nghĩa phụ làm muội bất ngờ quá nhiều, muội không yên lòng nếu để Tiểu Phong Tranh lên núi Tiểu Hàn cùng với người.”

Trong lòng Thanh Phong Phổ biết nàng không muốn nhiều lời nên cũng không cố truy hỏi thêm mà chỉ gật đầu nói, “Ta hiểu rồi. Chuyện để Bát muội lên núi Tiểu Hàn, ta cũng không đồng ý.”

“Cám ơn huynh.” Phượng Triêu Hoa thật lòng cảm kích.

“Giữa chúng ta không cần khách khí như vậy.” Thanh Phong Phổ khẽ cười hỏi, “Khi nào muội lên đường?”

“Ngay bây giờ.”

“Muốn ta tiễn muội một đoạn không?”

“Không cần. Đại ca và nghĩa phụ đều giống nhau, đều bị thù hận che mắt mắt rồi. Khi nãy nếu không phải bị muội cảnh tỉnh, có lẽ huynh ấy đã xuống tay với lục ca.” Phượng Triêu Hoa lo lắng nói.

“Muội lo lắng cho an nguy của lục đệ?”

“Không thể không lo lắng. Mới vừa rồi sát khí của đại ca rất nặng, muội sợ huynh ấy vẫn còn sát tâm.”

“Yên tâm, ta sẽ phụ lục đệ phát thuốc giải, cho đến khi ôn dịch biến mất mới thôi.” Thanh Phong Phổ nói.

Phượng Triêu Hoa thở phào như trút được gánh nặng, nhướng mắt nhìn sắc trời rồi đứng dậy nói, “Muội phải lên đường rồi.”

“Đi đường cẩn thận!” Thanh Phong Phổ cũng đứng dậy dõi theo bóng lưng Phượng Triêu Hoa rời đi, nỗi bi thương trong lòng khó có thể diễn tả bằng lời, hắn có cảm giác như lần từ biệt này phải chăng cũng là vĩnh viễn.

“Thất muội...” Thanh Phong Phổ không kiềm được lòng bật lên tiếng gọi.

Phượng Triêu Hoa quay đầu lại, nở nụ cười thật tươi xán lạn như ráng mây chiều, tạo nên sự khác biệt rõ ràng với sự bi thương của Thanh Phong Phổ.

“Bảo trọng.” Thanh Phong Phổ thản nhiên nói.

Phượng Triêu Hoa gật mạnh đầu rồi xoay người rời đi.

Mắt Thanh Phong Phổ vẫn thủy chung không chớp nhìn chằm chằm về phía trước, cho đến khi bóng dáng của nàng hoàn toàn biến mất mà vẫn không hề nháy một cái, như thể chỉ cần mình chớp mắt một cái thôi sẽ không bao giờ còn nhìn thấy được nữa...