Phượng Hí Đông Cung

Quyển 2 - Chương 70




Phượng Hí Đông Cung
Quyển 2 - Chương 69
gacsach.com

Edit: TieuKhang

Vào giờ Tuất, khi mặt trời ngả dần về phía tây cũng là lúc hai người Long - Phượng đến được phủ Nam Lăng vương.

"Thất công tử, Thất công tử đã về rồi!" Gia nô giữ cửa reo thật to.

Phượng Triêu Hoa khẽ cười một tiếng, giao ngựa cho người coi ngựa phía trước trông nom.

"Ôi, tam ca! Cuối cùng các huynh cũng đã trở lại!" Long Hiểu Vân chạy như bay từ trong phủ ra sà vào lòng Long Liễm Thần.

Long Liễm Thần khẽ rên lên vội đẩy người nào đó ra: "Tính mưu sát huynh ruột của mình sao?"

"Người ta nhớ huynh chứ bộ." Long Hiểu Vân bất mãn bĩu môi.

Tiểu Cửu chắc chắn chính là vị tiểu công chúa ở Đông cung kia rồi. Dù biết hai người là huynh muội nhưng trong lòng Phượng Triêu Hoa vẫn có chút ê ẩm, có chút ghen tỵ và cũng có chút hâm mộ.

Lúc này có bốn nam một nữ đi ra nghênh đón, "Tiểu thất, rốt cuộc đệ cũng tới rồi!"

"Đại ca, tứ ca, ngũ ca, lục ca, nhị tỷ." Phượng Triêu Hoa chào hỏi từng người một, sau đó lại ngạc nhiên hỏi, "Tam ca đâu?"

Mọi người nghe vậy thần sắc đều biểu lộ mập mờ chỉ cười không nói.

Phượng Triêu Hoa cười khẽ, "Đệ đã bỏ lỡ trò hay gì rồi sao?"

"Đúng là có một chút, nhưng màn đặc sắc hơn vẫn còn ở phía sau, đệ sẽ được thưởng thức ngay thôi." Tô Tứ hưng phấn tựa như không thể chờ đợi được chỉ muốn đi xem màn kịch hay đó ngay.

Phượng Triêu Hoa lắc đầu hỏi, "Các người vẫn chưa nói cho đệ biết tam ca đang ở đâu?"

"Ở Phượng các của đệ. Huynh ấy chờ đệ đã lâu rồi, đệ nhanh đi gặp huynh ấy đi." Giọng Tô Tứ mang theo mập mờ, hếch đuôi mắt khiêu khích nhìn mỹ nam xuất hiện cùng với Phượng Triêu Hoa.

Phượng Triêu Hoa gật đầu, không quên giới thiệu Long Liễm Thần với mọi người trước, "Đây là Long Kiếm Hi, người bạn tốt đệ quen trên đường."

"Long công tử, hân hạnh gặp mặt, hân hạnh gặp mặt." Mọi người đều lễ độ chào hỏi.

Có qua phải có lại vì vậy Long Liễm Thần cũng lịch sự đáp, "Thất thiếu Nam Lăng và đệ nhất mỹ nhân trên giang hồ, coi như hôm nay Long mỗ đã được mở rộng tầm mắt."

"Không tệ không tệ, biết điều hơn Tiểu Cửu Cửu nhiều." Tô Tứ rất hài lòng với câu nói của Long Liễm Thần.

Long Hiểu Vân nghe vậy rống lên, "Này, Tử Thư thúi kia, ta nói với huynh bao nhiêu lần rồi, không cho phép gọi ta là Tiểu Cửu Cửu nữa!" Thử nghĩ xem, dù gì Long Hiểu Vân nàng cũng là một đại cô nương như hoa như ngọc, sao có thể gọi bằng cái tên Tiểu Cửu Cửu khó nghe như vậy chứ?

"Tiểu Cửu, không được vô lễ." Long Liễm Thần trầm giọng nói.

"Tam ca!" Long Hiểu Vân bắt đầu làm nũng, "Huynh không biết đấy thôi, từ ngày đầu tiên muội đến đây thì cái tên Tử Thư thúi này cũng bắt đầu ức hiếp muội, trà cũng muốn giành với muội làm muội tức chết đi được."

"Này, Tiểu Cửu Cửu thích nói hưu nói vượn điên đảo thị phi kia, là ngươi giành trà của ta mới đúng. Mấy trăm nhân khẩu từ trên xuống dưới vương phủ ai mà không biết Tô Tứ ta thích Bích Loa Xuân Ngân Thúy chứ." Tô Tứ phản bác lại.

"Được! Cứ cho là huynh thích uống đi, nhưng huynh thích thì được còn người khác thích uống thì không được à? Ta là khách, là khách đó. Chủ phải nên theo ý khách chứ."

"Ta chỉ biết khách tùy ý chủ thôi."

"Huynh..."

"Ta làm sao?"

Hai người đấu võ mồm từ bình minh cho đến trời tối khiến cho không khí bừng bừng vui vẻ. Nhưng cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn.

"Bọn họ thường hay ầm ĩ vậy sao?" Phượng Triêu Hoa hỏi.

"Cũng không thường lắm, một ngày ít nhất một lần thôi." Người đáp lời là Lãnh Nguyệt Nhan.

Phượng Triêu Hoa nghe mà môi cũng giật giật, nói với Long Kiếm Hi đang đứng bên cạnh, "Long huynh, để nha hoàn dẫn huynh đến khách phòng nghỉ ngơi trước được không?"

"Không cần, ta theo huynh đến Phượng các cũng được." Mặc dù suốt buổi lặng im không nói nhưng Long Liễm Thần vẫn luôn để ý tới Phượng các, mà để ý nhất chính là người đàn ông đang ở trong Phượng các đợi y.

"Ngươi nói càn gì chứ! Phượng các là nơi ở của tiểu Thất, ngươi không thể ở được." Người nói chuyện là Thác Bạt Lục. Là người xưa nay luôn ăn nói thẳng thắn, tính tình có hơi nóng nảy.

"Lục ca." Phượng Triêu Hoa lắc nhẹ đầu ý bảo huynh ấy nói chuyện nên khách khí một chút.

Thác Bạt Lục chẳng màng đến lời nhắc nhở kia cứ nói tiếp, "Khách nhân đều phải ở khách phòng, bao gồm cả Tiểu Cửu Cửu kia nữa."

"Phì..." Phượng Triêu Hoa bật cười, "Sao huynh lại học theo tứ ca vậy hả?"

"Phi phi phi, ai học huynh ấy chứ! Tên Tiểu Cửu Cửu đâu phải chỉ có mình huynh ấy mới được gọi." Thác Bạt Lục nói.

Long Liễm Thần không thèm nghe Thác Bạt Lục lại hỏi tiếp, "Phượng các có phòng cho khách không?"

Xem ra y đã quyết tâm nhất định phải ở Phượng Các cho bằng được. Phượng Triêu Hoa nghĩ vậy cũng đành thỏa hiệp, "Có, vậy huynh đi theo ta." Nói xong xoay người đi về hướng Phượng các.

Long Liễm Thần vô cùng thích thú nhếch môi bám theo sát phía sau.

"Không ngờ tiểu Thất lại cho người ngoài vào tận Phượng các! Mỗi lần ta muốn tới đó ăn một bữa cơm cũng khó khăn vậy mà cái tên Long Kiếm Hi kia lại có thể dễ dàng được mời vào! Quả đúng như lời mà tiểu Tứ thường hay nói: ‘Người với người sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy?’" Thác Bạt Lục cực kỳ kinh ngạc, tất nhiên cũng rất bất mãn.

Ngạn Ngũ thì hậm hực sờ sờ mũi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Mà Lãnh Nguyệt Nhan ở cạnh bên lại như có điều suy nghĩ.

***

Tại Phượng các.

"Thất công tử, cậu đã trở lại!" Ông lão chăm bón vườn tượt mừng rỡ khi nhìn thấy rõ người đi tới.

Phượng Triêu Hoa mỉm cười nói, "Hoa cỏ nơi này vẫn vô cùng tươi tốt, vất vả cho ông rồi."

Ông lão làm vườn nghe vậy nở nụ cười hiền lành.

Một nha hoàn duy nhất trong Phượng các nhưng bị câm đon đả chạy ra đón Phượng Triêu Hoa, quơ tay múa chân ê ê a a với Phượng Triêu Hoa.

Ông lão làm vườn giải thích, "Ách Nữu* muốn nói cho cậu biết, Tam thiếu gia và Bát tiểu thư đang ở Mai Đình đấy." [*Ách Nữu dịch ra là cô gái câm]

Phượng Triêu Hoa tất nhiên hiểu được. Nàng nói với nha hoàn Ách Nữu, "Đưa vị Long công tử này đến khách phòng đi."

Tuy Ách Nữu bị câm nhưng nàng ta bị không điếc, nghe được lời căn dặn của Phượng Triêu Hoa, vui mừng gật đầu lia lịa ra dấu tay ‘xin mời’ với Long Liễm Thần.

Long Liễm Thần lạnh nhạt nói, "Ta không mệt." Ngụ ý là y cũng muốn tới Mai Đình.

Phượng Triêu Hoa hiểu được Long Liễm Thần muốn gì nhưng tạm thời không thể để y gặp những người ở Mai Đình được, bèn nói, "Không mệt thì hãy bảo Ách Nữu dẫn huynh đi dạo xem cảnh trí ở Phượng các cũng được, bình thường ta không có cho phép người khác vào tham quan đâu."

Long Liễm Thần hiểu Phượng Triêu Hoa muốn cự tuyệt, đành bỏ cuộc đi theo Ách Nữu đến khách phòng.

***

Tại Mai Đình.

Đi băng qua một vườn hoa Hương Tuyết lớn, cuối cùng bước tới ngôi đình lục giác đứng sừng sững ngạo nghễ phía sâu trong rừng mai.

Khi đến gần Mai Đình, Phượng Triêu Hoa khẽ gọi, "Tam ca."

Thanh Phong Phổ quay đầu lại, "Thất muội." Khi chỉ có hai người, Thanh Phong Phổ thường hay gọi nàng là Thất muội, bởi vì nơi đây sẽ không có người ngoài, cũng không sợ tai vách mạch rừng. Quan trọng nhất là gọi vậy có vẻ thân thiết hơn, để khoảng cách giữa huynh muội họ được gần gũi hơn.

"Tiểu thư!" Tiểu Phong Tranh như cơn gió nhào vào lòng Phượng Triêu Hoa: "Tiểu thư...Hu hu...Cuối cùng cô cũng về rồi...Hu hu..."

Phượng Triêu Hoa nhướng mắt nhìn Thanh Phong Phổ trêu, "Huynh đã làm gì nha đầu này mà con bé khóc sướt mướt thế này hả?"

Thanh Phong Phổ cười khổ, "Ta có thể làm gì được nàng ấy chứ?"

Tiểu Phong Tranh rời khỏi ngực Phượng Triêu Hoa, lau nước mắt nói: "Tiểu thư, bọn họ đều là người xấu."

Phượng Triêu Hoa bật cười, "Nên đổi lại gọi ‘Thất ca’ đi."

"Không thích!" Tiểu Phong Tranh dẫu môi nói: "Bọn họ bắt ta tới đây lại còn bảo ta phải nhận cha, nhận đại ca, nhận tỷ tỷ, thật là quá đáng! Á tiểu thư, cô cùng phe với bọn họ hả?"

Phượng Triêu Hoa gõ nhẹ đầu nàng nói: "Cũng cùng phe với em mà."

Tiểu Phong Tranh gãi gãi ót nói với Thanh Phong Phổ, "Hóa ra ngươi không gạt ta."

Thanh Phong Phổ hơi hơi mím môi hòa nhã nói, "Rốt cuộc cô cũng hiểu ra."

Tiểu Phong Tranh xấu hổ le lưỡi nói, "Ai bảo ngươi không nói không rằng cứ bắt ta đem về làm tù binh chứ."

"Tiểu thư nhà cô đó." Thanh Phong Phổ thật bất lương bán đứng Phượng Triêu Hoa không thương tiếc.

"Tiểu thư!" Tiểu Phong Tranh trừng mắt tức giận lên án tội ác của tiểu thư nhà mình.

Phượng Triêu Hoa thì tỏ ra vô tội nhíu mày cười hì hì lấy lòng nói, "Nếu em thật sự không thích Nam Lăng thì ngay bây giờ ta sẽ phái người đưa em trở lại kinh thành."

"Thôi thôi!" Tiểu Phong Tranh kháng nghị một cách mãnh liệt, "Em chỉ muốn ở cùng với tiểu thư thôi."

"Nha đầu ngốc." Phượng Triêu Hoa cười lắc đầu nói: "Ở lại đây cũng được nhưng từ nay về sau phải đổi lại cách xưng hô biết chưa?"Tiểu Phong Tranh nháy mắt mấy cái gật đầu, "Một phụ vương, một nhị tỷ cộng thêm năm ca ca."

"Sáu." Phượng Triêu Hoa bổ sung.

Tiểu Phong Tranh chau mày bĩu môi hỏi, "Không thể tiếp tục gọi cô là tiểu thư à?"

Phượng Triêu Hoa quả quyết lắc đầu, "Không thể."

"Được rồi, vậy thì gọi là Thất ca nha." Hai hàng lông mày của Tiểu Phong Tranh xoắn xuyết vào nhau chứng tỏ nàng ta đang rất không vui cỡ nào.

Phượng Triêu Hoa cười nói: "Đi đi. Ta có chút việc muốn nói với tam ca."

"Dạ." Tiểu Phong Tranh đang tính rời đi bỗng nhiên quay đầu lại không đầu không đuôi hỏi một câu, "Đại tiểu thư ở kinh thành là đại tỷ ạ?"

"Em muốn nói gì?" Phượng Triêu Hoa ngạc nhiên hỏi.

"Rõ ràng ở đây chỉ có một tỷ tỷ, tại sao gọi là nhị tỷ chứ?"

Phượng Triêu Hoa nghe vậy bật cười liếc mắt nhìn Thanh Phong Phổ: "Bởi vì tỷ ấy thích người nào đó gọi tỷ ấy là nhị tỷ."

Tiểu Phong Tranh thầm nói, "Vậy cũng được sao?" Thật là không có có đạo lý mà.

"Nơi này là phủ Nam Lăng vương, muốn thế nào mà chả được. Nếu như em không thích người khác gọi em là Bát tiểu thư em có thể bảo họ sửa lại thành Cửu tiểu thư, Thập tiểu thư..."

"Thôi bỏ đi." Tiểu Phong Tranh le lưỡi nhảy nhót chạy đi.

Thanh Phong Phổ đợi Tiểu Phong Tranh đi xa rồi mới nói: "Ta theo nói gần cả nửa tháng mà vẫn không thể làm cô ta đổi cách xưng hô, muội chỉ cần nói có một câu thì lập tức sửa lại ngay, đúng là phân biệt đối xử."

"Con bé nghĩ huynh là người xấu tất nhiên sẽ lo sợ nên không thể nghe theo huynh là đúng rồi."

Thanh Phong Phổ cười khẽ, "Đâu phải chỉ không nghe lời. Trước khi muội tới, cô ta nhìn ta như nhìn kẻ địch, như thể ta và cô ta có thù không đội trời chung vậy."

"Ha ha..." Phượng Triêu Hoa cười thật to, "Muội đã sớm nhắc nhở huynh rồi, con bé không phải dễ đối phó đâu."

"Muội từng nhắc ta sao?"

"Ồ...Từng thầm nhắc ở trong lòng thôi."

Thanh Phong Phổ sực hiểu, "Hóa ra là ‘vui sướng khi người gặp họa’ đây mà."

Phượng Triêu Hoa ngượng nghịu sờ sờ mũi rồi nói sang chuyện khác, "Gần đây nghĩa phụ có khỏe không?"

"Cũng tạm. Người vẫn luôn buồn phiền về chuyện của Tiểu Phong Tranh."

"Vậy thì tốt rồi! Bây giờ vấn đề kia đã được giải quyết xong."

"Chưa dừng lại ở đây đâu."

"Ý huynh là sao?"

Thanh Phong Phổ nói: "Nghĩa phụ muốn đưa Tiểu Phong Tranh lên núi Tiểu Hàn."

Phượng Triêu Hoa nghe xong bỗng trở nên trầm mặc, trầm tư hồi lâu mới lên tiếng, "Thành Nam Lăng gặp phải kiếp nạn lớn như vậy, nghĩa phụ thân là Nam Lăng vương sao có thể bỏ thành mà đi chứ? Tuy người không có thực quyền, nhưng ở trong lòng dân chúng Nam Lăng người chính là chủ nhân của thành Nam Lăng này. Việc này hoàn toàn không giống với tác phong của người."

"Mọi người đều cảm thấy quyết định của nghĩa phụ không ổn lắm. Nhưng ý người đã quyết, chỉ đợi muội trở về là sẽ tuyên bố." Thanh Phong Phổ dừng một chút rồi lại nói, "Xưa nay nghĩa phụ luôn thương yêu muội, còn đối với huynh đệ thì lời nói của muội là có phân lượng nhất. Hay là muội đi nói chuyện với nghĩa phụ xem thế nào."

Phượng Triêu Hoa gật đầu nói: "Muội cũng đang tính đến nói chuyện với người. Có rất nhiều chuyện muội muốn người chứng thực."

Thanh Phong Phổ nghe vậy liền nghiêm túc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Chuyện này kể ra rất dài dòng, chờ sau khi muội chứng thực rõ ràng đủ manh mối muội sẽ nói với huynh.” Phượng Triêu Hoa mệt mỏi xoa xoa mi tâm. Nàng có cảm giác những chuyện lạ xảy ra gần đây đặc biệt hơi nhiều.

Thanh Phong Phổ gật đầu, "Đi nghỉ ngơi đi. Muội gầy đi không ít đấy."

Phượng Triêu Hoa lắc đầu, thong thả đứng dậy đi dọc theo mép Mai Đình, nhìn vườn hoa Hương Tuyết lớn rộng đẹp không sao tả xiết ở trước mắt, chầm chậm thở dài nói, "Tam ca, huynh đã có người trong lòng chưa?"

Thanh Phong Phổ chợt thót người, nhưng ngay sau đó khôi phục bình thường đi tới bên cạnh sóng vai cùng Phượng Triêu Hoa thản nhiên nói, "Có. Nhưng ta chỉ có thể đứng ở xa nhìn nàng mà thôi."

"Nàng ta đã có người mình thích sao?" Phượng Triêu Hoa hỏi.

Đáy mắt Thanh Phong Phổ thoáng hiện vài tia đau thương nói: "Có lẽ vậy." Hắn tưởng có một số người sẽ không bao giờ động tình, nhưng bây giờ xem ra đã là người thì có mấy ai mà không thể động lòng, có lẽ trước đó luôn thờ ơ lạnh lùng là do chưa gặp được đúng đối tượng thôi.

Phượng Triêu Hoa thở dài thì thào nói, "Thích một người rốt cuộc là cảm giác gì?"

"Tin tưởng, ủng hộ, bao dung mọi việc, đối đãi với nàng đặt biệt hơn những người khác." Thanh Phong Phổ trả lời.

Phượng Triêu Hoa trầm mặc hồi lâu rồi nói khẽ, "Tam ca, có lẽ muội đã thích người đó rồi."

Thanh Phong Phổ nghe xong lập tức có cảm giác đau thương đang lan tỏa tận trong tâm khảm, đáy mắt hằn vẻ đau thương sâu đậm nhưng trên mặt lại chẳng chút gợn sóng điềm tĩnh nói, "Đây là chuyện tốt."

"Nhưng mà..." Phượng Triêu Hoa ão não thở dài, vì nàng không biết nên giải thích ra sao cho cái cảm giác bất an kia. Nàng thấy thích Long Liễm Thần không phải là chuyện tốt, nhưng tại sao có loại dự cảm này thì nàng cũng không giải thích được.

Thanh Phong Phổ nói: "Nếu như thân phận ‘thái tử phi’ kia gây trở ngại cho muội, ta sẽ giúp muội giải quyết."

Phượng Triêu Hoa lắc đầu, "Người đó chính là thái tử."

"Hóa ra là hắn." Trong giọng nói của Thanh Phong Phổ không giấu được vẻ mất mác, "Muội có định nói cho y biết thân phận của mình không?"

"Hiện tại y chỉ xem muội như huynh đệ thôi. Muội sợ sau khi nói rõ chuyện này đôi bên sẽ rất lúng túng."

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Phượng Triêu Hoa phiền não.

"Thất muội, trước giờ muội luôn rất quả quyết, chưa bao giờ lo được lo mất thế này." Xem ra đã động lòng thật sự rồi.

Phượng Triêu Hoa chỉ nhíu mày không đáp.

Sau đó hai người đều trầm mặc, ai nấy đều theo đuổi tâm sự riêng của mình.

Gió lạnh thổi xào xạc nhưng lần đầu tiên Phượng Triêu Hoa lại không hề cảm thấy lạnh, ngược lại người từ trước đến nay không biết sợ lạnh như Thanh Phong Phổ giờ đây lại cảm thấy cả tâm hồn lẫn thể xác đều lạnh thấu xương.