Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 81: Hạt châu thần bí




Người chủ trì hội đấu giá là một cô gái có dáng vẻ khá lanh lợi, tên gọi Tiểu Linh Nhi. Tu vi nàng ta tuy khá thấp, chỉ là Khai Nguyên trung kỳ nhưng kiến thức rất uyên bác. Bất kỳ ai thắc mắc về vật phẩm đều được nàng giải thích rất tường tận.

Một người hỏi:

- Vân chi này quý hiếm thì ai cũng biết. Chỉ là làm sao để định giá?

Tiểu Linh Nhi cầm khúc Vân chi to đùng lên rồi nói:

- Vân chi tuổi thọ càng lâu thì sẽ càng lớn. Như các vị thấy ở đây nó dài một trượng, vậy có nghĩa tuổi thọ đã tới bốn ngàn năm. Dùng để luyện thể có hiệu quả rất lớn, thậm chí ngay cả cảnh giới Vô Nhai dùng xong cũng sẽ thấy hữu dụng. Vân chi bốn ngàn năm có giá khởi điểm một vạn hạ phẩm linh thạch.

Lời nàng vừa dứt thì khách xung quanh liền ồ lên rồi lắc đầu chê mắc. Mặc dù tỏ ra đại tài khí thô nhưng Điệu Vong Vô Nguyệt có vẻ không muốn mua món này cho Phượng Minh chút nào, gã nói nhỏ:

- Thứ này tu văn giả bỏ ra một vạn hạ phẩm linh thạch còn có lý, người tu linh chúng ta dùng một vạn hạ phẩm linh thạch mua thứ khác được nhiều lợi ích hơn.

Nếu Điệu Vong Vô Nguyệt biết Phượng Minh là người duy nhất tu luyện được hai con đường tu văn và tu linh cùng lúc thì chắc sẽ bất tỉnh nhân sự vì bất ngờ. Phải hiểu rằng giới tu luyện ở Nam Thiệm đã thí nghiệm rất nhiều về vấn đề này và đưa ra kết luận, nếu tu luyện cơ thể thì mỗi người chỉ được sở hữu duy nhất một loại sức mạnh trong ba loại văn, chân, linh. Còn nếu tu về tâm trí thì vừa có thể tu tâm, vừa có thể tu thần thức, việc này không hề giới hạn.

Phía bên kia, Mộ Dung Tử Yên nhìn gốc Vân chi không chớp mắt. Âu Dương Hoa là một người tinh tế nên hiểu ra ý tứ của nàng ngay. Gã giơ tay trái lên hô lớn:

- Hai vạn hạ phẩm linh thạch!

Lời vừa dứt thì cả đại sảnh vang lên vô số tiếng ồn ào bàn tán. Rõ ràng tên Âu Dương Hoa vì muốn lấy lòng mỹ nhân mà thổi giá món hàng này lên quá cao. Nếu như bình thường thì chắc chắn người sau sẽ chỉ trả giá nhiều thêm một ngàn hoặc hai ngàn, chẳng ai lại đùng một cái trả gấp đôi như vậy.

- Hai vạn một ngàn linh thạch!

Đúng lúc này trong một góc ở đằng xa có một người khoác áo bào đen lên tiếng. Khuôn mặty ẩn sau chiếc mũ trùm khiến kẻ khác không tài nào nhìn rõ dung mạo. Y đến đây một mình, từ đầu đến giờ cũng chẳng mấy ai chú ý đến..

Âu Dương Hoa cười nhạt vì cho rằng có kẻ không biết trời cao đất dày lại muốn tranh đoạt với một Đan sư giàu nức đố đổ vách như mình, lại tiếp tục hô:

- Ba vạn!

Cả đại sảnh lại được một phen kinh hãi vì độ ngông của Âu Dương Hoa.

Về phần Phượng Minh rất muốn có gốc Vân chi kia, nhưng giá đã bị thổi cao đến vậy thì chỉ có kẻ ngu mới đi mua. Huống hồ, nhìn vẻ mặt tái xanh của Điệu Vong Vô Nguyệt, nếu Phượng Minh nhất quyết đòi mua bằng được thì gã ta chắc sẽ thổ huyết mà chết mất.

- Điên rồi, tên Âu Dương Hoa này ỷ mình có thể luyện ra đan dược để bán nên tiền tài rất nhiều. Chỉ riêng quà biếu của các thế lực cũng đủ để hắn tiêu cả đời chưa hết. Hừ, nếu không phải ta bị sư phụ lừa đi chăn nuôi thi thể thì sớm đã đầu nhập vào Đan sơn học luyện đan, bây giờ thành Đan tử rồi cũng không biết chừng.

- Luyện đan khó lắm sao?

Phượng Minh hỏi. Điệu Vong Vô Nguyệt đáp:

- Sao lại không? Muốn trở thành một đan sư giỏi thì phải luyện tập từ lúc bảy tuổi. Khi đó linh khí trong người đang tinh khiết, rất dễ khống chế hỏa hầu trong mỗi lò đan, dần dần về sau sẽ tự điều chỉnh được tay nghề. Còn qua độ tuổi này mới bắt đầu tập luyện thì trọc khí trong người sẽ khiến lò đan dễ phát nổ hơn. Vẫn có một số người tiếp cận thuật luyện đan khi đã nhiều tuổi. Tuy nhiên, số tài nguyên mà những người đó tiêu phí ít nhất phải nhiều gấp mười lần kẻ luyện từ lúc nhỏ.

Đạo lý này Phượng Minh hoàn toàn hiểu. Nói nôm na giống như luyện võ khi lúc còn nhỏ, xương cốt còn mềm thì tư thế và động tác rất dễ điều chỉnh. Khi lớn lên, xương cốt bắt đầu cứng cáp thì chỉnh động tác sẽ rất khó khăn và mất thời gian. Phượng Minh hoàn toàn không có ý sẽ học thuật luyện đan ở hiện tại cho dù hắn rất hâm mộ phong thái xài tiền không cần phải suy nghĩ của Âu Dương Hoa. Để tông môn xuất hiện một Đan sư ngũ phẩm, chắc chắn Nhất Niệm ma tông đã phải trả một cái giá cực lớn. Còn Phượng Minh hiện tại thân cô thế cô, không muốn nhờ vả thất công chúa quá nhiều, hắn không thích hợp với con đường này.

Người đội mũ trùm kín mặt dường như không mấy bận tâm đến việc phô trương tiền tài của Âu Dương Hoa, chỉ lạnh nhạt buông mấy chữ:

- Ba vạn một ngàn hạ phẩm linh thạch!

- Sáu vạn!

Âu Dương Hoa ngẩng đầu kiêu ngạo nói ra một con số mà chính bản thân gã cũng cảm thấy hơi hoang đường. Nhưng vì Mộ Dung Tử Yên dường như rất hứng thú với màn tranh đoạt này nên gã vẫn cố nhịn đau để ra giá.

Gã không hề biết rằng thứ Mộ Dung Tử Yên có hứng thú không phải là bộ dạng công tử hào hoa của gã mà là sự bí ẩn của người đội mũ trùm kia.

- Sáu vạn một ngàn linh thạch!

Người đội mũ trùm lại nhàn nhạt buông một câu khiến ai nấy hít vào một hơi lạnh. Chỉ là một gốc Vân chi mà thổi giá đến vậy thì thật quá điên cuồng.

Hai mắt Âu Dương Hoa đỏ ngầu, không muốn vứt đi thể diện nên cắn răng nói:

- Sáu vạn ba ngàn linh thạch!

Ngay lập tức những tiếng bàn luận lại vang lên.

- Chà, xem ra Đan tử Nhất Niệm tông cũng có lúc hết tiền…

- Theo ta thấy không phải, mà là gốc Vân chi này bị thổi giá quá cao. Sáu vạn linh thạch có thể mua được mấy món binh khí hay pháp bảo thượng phẩm đó, mua gốc Vân chi này để làm gì?

- Đan tử muốn lấy lòng thiếu chủ Nghịch Hành ma tông, phen này phải xấu hổ rồi!

- Mười vạn hạ phẩm linh thạch!

Người đội mũ trùm lần nữa khiến cả đại sảnh nổ tung. Mặc dù mười vạn nói thì nhiều nhưng cũng chưa phải là mốc cao nhất mà Linh Bảo đường từng đón nhận. Cái khiến người ta sục sôi là vì sự hoang đường của màn đấu giá này.

Âu Dương Hoa quay lại nhìn Mộ Dung Tử Yên cười khổ, chỉ nghe nàng ta cười nhạt:

- Huynh đường đường là Đan tử của Nhất Niệm ma tông, lẽ nào lại chịu thua kẻ vô danh kia?

- Bỏ đi Tử Yên, giá cao như thế không đáng để mua. Đợi món có giá trị cao hơn thì ta sẽ nhất quyết dành cho nàng.

Âu Dương Hoa đỏ mặt nói. Mộ Dung Tử Yên gật đầu, tuy nhiên biểu hiện trên mặt nàng ta rõ ràng là khinh thường Âu Dương Hoa vô cùng.

Phía Phượng Minh thì hắn cũng có một vài nhận định về người bí ẩn kia. Y tự tạo sự thu hút của mình mà không ngại đắc tội với Đan tử Nhất Niệm tông, chứng tỏ thân thế của y không phải dạng vừa.

Vì không ai trả giá cao hơn nên gốc Vân chi nghiễm nhiên thuộc về người đội mũ trùm. Tiểu Linh Nhi lấy túi trữ vật mà người độ mũi trùm đưa, sau khi xác nhận đầy đủ linh thạch thì giao gốc Vân chi cho y.

Vật phầm tiếp theo là một bộ Thiền Âm phục của Phật môn, được dệt từ tơ của Lôi tằm, một loại yêu thú chỉ sinh trưởng trong môi trường sấm sét. Mặc bộ Thiền Âm phục này vào theo lời giới thiệu thì trong giao chiến có thể phản lại đòn công kích của kẻ địch bằng lôi âm. Sau một hồi tranh đoạt, Điệu Vong Vô Nguyệt cũng thành công mua về cho Phượng Minh với cái giá hai vạn năm trăm ngàn linh thạch. Xuất linh thạch ra, mặt Điệu Vong Vô Nguyệt trắng bệch không còn giọt máu, tự nhủ phải báo giá lên gấp rưỡi cho thất công chúa. Nhưng Phượng Minh vỗ vai gã ta bảo không cần lo ngại, tí nữa hắn sẽ trả lại đủ phần lợi ích này.

Lần lượt Tà Sát giáp, Cửu Tuyệt thương, Hàn Băng kiếm… vô số các vật phẩm có giá trị cao được đưa ra nhưng Phượng Minh không mấy hứng thú. Cho đến khi Tiểu Linh Nhi đem ra một viên minh châu nhỏ màu đen, Phượng Minh chợt chấn động. Đơn giản vì khoảnh khắc hạt châu xuất hiện, hình xăm Thạch Trư trên tay hắn bỗng có chút động tĩnh, giống như bị hạt châu kích thích vậy.

Tiểu Linh Nhi giới thiệu:

- Các vị, hạt châu vô danh này được tìm thấy ở một chiến trường thượng cổ. Linh Bảo đường sau nhiều lần thử qua vẫn không hiểu nó có tác dụng gì. Bởi vậy chúng ta muốn nhường nó lại cho người hữu duyên hơn. Giá khởi điểm ba ngàn hạ phẩm linh thạch.

- Năm ngàn!

Đây là một cái giá khá thấp và cũng hợp lý. Phượng Minh vội hô lên. Nếu thứ này có thể giúp đánh thức Thạch Trư sớm thì rất nhiều vấn đề khó khăn của hắn hiện tại sẽ được giải quyết. Dù sao kiến thức của Thạch Trư đã có từ thời viễn cổ, thêm vào bản mệnh thiên phú sẽ là trợ thủ đắc lực cho hắn.