Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 64: Bàn tay mềm mại trong hắc ám vô biên




Nhìn bóng lưng Lăng Vân rời đi, trong lòng Phượng Minh xuất hiện một tư vị không thể miêu tả thành lời. Hắn hiểu từ lúc mình bước chân vào căn hầm kia thì đã bị quấn vào vòng xoáy của quyền lực, vĩnh viễn không cách nào rút ra được trừ khi bản thân chết đi.

Trận chiến này nhìn từ góc độ của hắn thì hắn đúng, Bạch Vô Thiên và Lăng Vân đều sai. Nhưng nếu nhìn theo góc độ của họ thì họ đúng, hắn đã sai hoàn toàn.

Thời đại loạn thế ngũ quốc phân tranh, bốn bể chìm trong điêu linh, dân chúng lầm than. Muốn kết thúc thời đại này cần một vị đại anh hùng đứng ra nam chinh bắc chiến dẹp yên bờ cõi. Vị đại anh hùng ấy phải có hào tình vạn trượng để ôm lấy thiên hạ vào trong lòng, lại càng phải đủ tàn nhẫn để loại bỏ những thế lực chống đối, lại cần đủ lạnh lùng để trừ đi những mối hoạ tiềm tàng từ người thân cận với mình. "Đại công cáo thành trảm công thần, yên quốc gia" là đạo lý có từ vạn cổ nhưng mấy ai làm được?

Nếu là Phượng Minh lúc trước, hắn chỉ thoả mãn được điều kiện đầu tiên. Với điều kiện thứ hai, hắn tuyệt nhiên không đủ nhẫn tâm nhổ cỏ tận gốc. Với vế thứ ba, hắn càng không đủ sắt đá để giết những người thân có khả năng mưu phản mình.

Nhưng những điều này Bạch Vô Thiên lại làm rất tốt. Từ một khía cạnh nào đó thì Lăng Vân cũng đang dần biến đổi để làm quen với ba điều này. Nếu một ngày Nam Thiệm được thống nhất dưới tay hai người họ thì sẽ còn ai nhớ đến một Phượng Minh ngây thơ đôn hậu, lòng dạ từ bi kia chứ?

- Chỉ tiếc là đạo bất đồng! Đường đi chúng ta không giống nhau, cái sai của chúng ta là quá xuất chúng. Từ trong số mệnh đã sắp đặt sẵn giữa những người xuất chúng nhất định phải phân ra thắng thua. Kẻ thắng lưu danh muôn thuở, kẻ thua thân vùi đồng hoang...

Phượng Minh mỉm cười đứng dậy.

Hắn hiểu thấu rồi. Tuy muộn nhưng cũng đã hiểu.

Hắn bước tới bức tranh thứ năm, bàn tay run rẩy vẽ lên giấy trắng hình ảnh tự hoạ của bản thân mình.

Sự thay đổi về ngoại hình theo chiều hướng tiêu cực của Phượng Minh khiến đám người ngoài cổng chùn chân. Sau khi bốn người Lăng Vân tham gia, đám người còn lại cũng hiểu muốn nhận được cơ hội để "đại đạo cuồn cuộn chảy qua người" thì phải hiến tế chính linh hồn mình cho bức tranh. Không biết bản thân đủ khả năng ngộ ra hay không nhưng vết thương về linh hồn là tổn thất họ không chấp nhận được. Nó giống như khiến tu sĩ bị dị tật vĩnh viễn vậy. Như Táng Dương, Lăng Vân chỉ mới dừng ở bức thứ tư nên còn chữa trị được. Bây giờ đã tới bức thứ năm độ khó tăng cao gấp mấy lần, họ không dám tin tưởng vào bản thân có thể vượt qua nữa.

- Nhìn ta làm gì, ta nói rồi. Chuyện tranh đấu hơn thua của các ngươi ta không quản. Ta chỉ cần tên tiểu tử kia vẽ cho ta chín bức tự hoạ, vẽ xong hắn phải cút khỏi đây, các ngươi muốn thanh toán nợ nần tùy ý ta không quan tâm...

Ông lão rất bực bội vì ánh mắt dò xét của đám người Đao Thần, Lý Ảnh.

Ngũ Âm từ đầu đến cuối vẫn quỳ mọp dưới đất bỗng cất tiếng:

- Tiền bối, ngài có thể cho ta biết tên chưa?

- À hài tử, lão phu quên mất. Nói cho các ngươi biết cũng không sao! Lão phu họ Bất, tên là Khả Thuyết. Cứ nói với cha ngươi như thế!

Ngũ Âm lẩm nhẩm cái tên này, cảm giác nó

có chút kỳ quái nhưng vẫn nhớ kỹ, kế tiếp gã đứng lên nhìn vào trong sân:

- Tiền bối, bức hoạ thứ năm ta có thể tham gia không? Ta tự tin mình có thể vượt qua khảo nghiệm về linh hồn kia.

Những tưởng ông lão sẽ dễ dàng đồng ý như mấy lần trước, nào ngờ ông ta xua tay:

- Cha ngươi và lão phu có chút giao tình, bức tranh thứ năm đã vượt quá khả năng tu sĩ có thể chịu đựng. Nếu ngươi có bề gì chẳng phải ta khó ăn nói với cha ngươi hay sao?

- Vâng tiền bối!

Ngũ Âm nghe vậy cảm động vô cùng liền từ bỏ suy nghĩ vào trong cảm nhận đại đạo.

Mái tóc bạc trắng, da mặt nhăn nheo, thân thể hắn đã trở thành người già nhưng tâm hắn không hề già.

Tay phải đưa lên vạch từng nét lên bức tranh thứ năm, khoảnh khắc vết mực bắt đầu xuất hiện trên giấy trắng thì hắn cũng hiểu con đường này đã không còn lối về rồi, hoặc sinh hoặc tử, không còn giải pháp nào khác.

- Muốn khống chế vận mệnh Phượng Minh ta sao? Ta giết ngươi!

Phượng Minh cười lớn. Theo nét bút trên tay lướt đi, linh hồn hắn cũng biến mất dần dần.

Bảy phần! Linh hồn tiêu hao bảy phần!

Bức tranh đã được phác thảo hình dáng sơ bộ. Một thiếu niên đang bay lên không trung, tay cầm kiếm đâm thẳng vào chính giữa bầu trời. Vô số tia sét đánh xuống nhưng không ngăn được nụ cười điên cuồng của hắn. Nhưng thiếu niên này vẫn chưa có mắt, ngoài nụ cười điên cuồng kia thì hắn vẫn chưa thực sự có hồn.

Tám phần!

Linh hồn Phượng Minh đã mất đi tám phần, đôi mắt thiếu niên trong tranh đã xuất hiện chỉ thiếu duy nhất con ngươi. Đồng thời như có một sợi dây vô hình từ trong u minh gắn kết cả hai với nhau, đôi mắt của Phượng Minh bắt đầu mờ đi, đổi lại đôi mắt thiếu niên trong tranh càng ngày càng có thần thái hơn.

Chín phần!

Phượng Minh cảm thấy thế giới trước mắt chỉ còn lại một màu đen. Hắn gục xuống, sinh lực và linh hồn trong cơ thể hoàn toàn cạn kiệt, vậy mà bức tranh vẫn chưa vẽ xong.

- Thất bại sao?

Ý thức dần mất đi, tuy nhiên chấp niệm cuối cùng của hắn vẫn còn ở lại trong cơ thể, sau đó bay vào bên trong bức tranh. Hoá ra bên trong bức tranh cũng có tồn tại một thế giới. Bầu trời sấm chớp đì đùng như tận thế sắp phủ xuống, không gian tối tăm u ám chẳng khác gì địa ngục. Phượng Minh đang bay lên giữa khung trung, đầu ngẩng cao, trong đôi mắt là hai hố sâu vô tận giống như đang nuốt hết hy vọng sinh tồn của hắn. Thị giác mất đi hoàn toàn, thính giác cũng biến mất theo, miệng vốn khô đắng nay chẳng còn vị gì cả, mũi ban nãy còn ngửi được mùi hương hoa mộc lan trên người Sơ Tuyết thì giờ mùi hương đó cũng tan biến như chưa từng xuất hiện.

Phượng Minh biết bản thân đang chết dần.

Địa ngục tối tăm trong tranh đang dần nuốt lấy chút linh hồn nhỏ bé sót lại của hắn, biến hắn trở thành một phần của nó.

Đúng lúc này, hắn chợt cảm nhận bàn tay đang buông lỏng của mình đang được một bàn tay khác nâng lên.

Đó là một bàn tay nhỏ nhắn nhưng mềm mại, trên làn da trắng hồng có dính vài vệt máu khô trộn lẫn với nước mắt.

- Ngươi không vẽ một mình được nữa, để ta vẽ cùng ngươi!

Sơ Tuyết thì thầm.

Nàng nhắm mắt lại, linh hồn xuất hiện trong bức tranh thứ năm, nhận ra bản thân đang nắm tay Phượng Minh bay lên không trung khiêu chiến với bầu trời sấm chớp trên cao.

Trong bóng đêm nơi đây có một thứ gì đó đang không ngừng cắn nuốt linh hồn của nàng, đồng thời cắn nuốt luôn linh hồn đã rất mờ nhạt của Phượng Minh. Nếu không có sự xuất hiện của nàng thì hắn đã chắc chắn chết không nghi ngờ gì rồi.

Sơ Tuyết cắn chặt môi, nhận ra tóc trên đầu mình dần dần bạc đi. Bản thân chỉ mới hơn ba mươi tuổi mà tóc đã bạc trắng chẳng khác gì bà lão sáu mươi cả.

- Bức tranh này là tự hoạ, ngươi phải cố gắng giữ vững ý chí để vẽ cùng ta. Đừng ngủ say!

Vì cả hai đều đang trong dạng linh hồn nên rất dễ dàng cảm nhận được ý niệm của nhau. Sơ Tuyết dựa theo chỉ dẫn của Phượng Minh để vẽ lại đôi mắt cho hắn.

Thời gian trôi qua chưa tới một nén nhang mà Sơ Tuyết đã tiêu hao sáu phần linh hồn. Bây giờ nàng rốt cuộc cảm nhận được sự đau đớn mà Phượng Minh phải trải qua khi vẽ bốn bức tranh đầu tiên.

Hai con ngươi xuất hiện trong hai hố sâu trên mặt Phượng Minh. Hắn bỗng cất tiếng:

- Không kịp nữa rồi, cô mau xoá hình ta đi, tự hoạ lại bức hoạ của bản thân. Đó là cơ hội sống sót cuối cùng của cô. Ta không trách cô gì cả, kiếp này ta nhận ân tình của cô, kiếp sau nếu có duyên gặp lại sẽ trả đủ...

Hắn nói trong vô thức, cũng không biết Sơ Tuyết có nghe thấy mình không. Hắn chỉ cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy tay mình bắt đầu run rẩy, dường như nàng đang khóc.