Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 121: Ba ngàn ảo cảnh




Bên ngoài, Trương Cuồng đang định chạy vào quan chiến thì bị Phượng Minh giơ tay ngăn trước ngực.

- Trương huynh, họ làm gì thì kệ họ. Đã mười năm rồi chúng ta chưa đánh một trận cho thỏa thích… Huynh hạ tu vi xuống ngang bằng ta đi, ta và huynh tái chiến!

- Nhưng tay phải của ngươi đang bị thương?

- Ta chấp huynh một tay!

Chiến tâm của Trương Cuồng đã nguội lạnh, đang định từ chối thì Phượng Minh đã xuất thủ, tay trái đưa lên, lấy song chỉ làm kiếm, đâm mạnh một nhát lên ngực gã.

Máu tươi bắn ra, Trương Cuồng sửng sờ nhìn Phượng Minh. Nhưng Phượng Minh thì không ngừng lại, tiếp tục điểm tới bảy tám cái. Hắn ra tay rất ác độc, nếu không phải vì Trương Cuồng chưa phong bế linh lực, cơ thể vẫn phản ứng tự vệ thì chắc chắn đã bỏ mạng rồi.

- Còn do dự sao? Tuy ta là một con kiến, nhưng con kiến này cắn khá đau đấy!

Phượng Minh lạnh lùng tung cước đánh lui Trương Cuồng lại mấy bước.

Đã lâu chưa giao chiến với ai, Trương Cuồng hoàn toàn không kịp thích ứng với những đòn tấn công như vũ bão của Phượng Minh. Chỉ đến khi cơn đau từ thân thể truyền tới, Trương Cuồng mới bừng tỉnh, dùng linh lực đánh bật Phượng Minh ra sau.

- Hạ tu vi xuống đi! Ta đã chấp huynh một tay, còn muốn chiếm tiện nghi của ta sao?

Phượng Minh cười cười. Hắn lấy ra một thanh mộc kiếm đoạt được trong cuộc so tài ở Đan môn. Tuy là mộc kiếm nhưng bàn về độ sắc bén không hề thua bất kỳ vũ khí thượng phẩm nào cả, hơn nữa còn có khả năng “mộc hóa” vết thương của địch nhân, nếu không chữa trị kịp thời thì thân thể sẽ bị thảo mộc dùng máu huyết ở vết thương làm nơi sinh sôi nảy nở, đâm “chồi” qua các lỗ chân lông, đến khi nạn nhân chết vì khô máu mới ngừng lại.

Trương Cuồng là người luyện kiếm, vừa nhìn đã biết đây là Tiêu Mộc kiếm của Huyết sơn Nhất Niệm tông. Lấy ra được một vật giá trị như vậy hiển nhiên thân phận của Phượng Minh hiện tại không hề thấp chút nào. Hơn nữa ban nãy hắn nói được một kẻ bảo vệ, chẳng lẽ kẻ đó là Minh Quá Long sao?

- Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Tuy ta chưa thử, nhưng nghe đồn bị Tiêu Mộc kiếm chém trúng ngay cả Ngưng Thần cảnh cũng phải bỏ mạng trong mười khắc đó!

- Được, ngươi muốn chiến thì chiến!

Trương Cuồng rút cự kiếm ra bổ thằng xuống đầu Phượng Minh. Kiếm này nặng ngàn cân, được luyện từ đá thiên thạch rơi trên đỉnh Thanh Vân. Tuy không sắc bén nhưng một khi bị bổ trúng thì chắc chắn sẽ nát như tương.

Phượng Minh không dại gì tiếp một kiếm này. Hắn né sang một bên, tay tụ linh lực đánh lén phần bụng của Trương Cuồng khiến y chật vật vô cùng.

- Ngươi bây giờ còn dùng cả mấy thủ đoạn đê tiện này ư?

Trương Cuồng tức giận, thi triển Cuồng Kiếm Pháp, càng đánh càng mạnh, kiếm chiêu hỗn loạn như người điên, không ngừng bức lui Phượng Minh.

Kiếm lướt đến đâu mặt đất nổ vang đến đấy, cây cỏ xung quanh bán kính năm mươi trượng đều bị cuồng phong từ kiếm chiêu làm cho dập nát, ép cho Phượng Minh không thở nổi, đây mới đích thực là Cuồng Kiếm Pháp đã vang danh thiên hạ của Thanh Vân sơn mà hắn muốn thấy.

“Cuồng kiếm, quan trọng nhất là tâm phải phải cuồng. Người cuồng, trời đất cũng phải cuồng theo! Chiến tâm đệ tử của Vi Thanh Thanh ta vĩnh viễn bùng cháy, dù nghịch cảnh thế nào, địch nhân ra sao, Trương Cuồng, con có hiểu không!”

Múa kiếm loạn xạ, hai mắt Trương Cuồng đỏ ngầu, bên tai vang lên lời dạy năm xưa của sư phụ. Hóa ra mười năm nay gã đã sai lầm, quên mất mình là truyền nhân cuối cùng của Cuồng Kiếm cung! Nếu gã tự suy sụp thì Cuồng Kiếm pháp từ nay phải tuyệt tích tu luyện giới rồi.

——————————————————————

- Kinh Long Ngâm!

Một luồng thần thức khủng khiếp lan tỏa theo tiếng rống của Minh Quá Long đánh tan toàn bộ mấy ngàn con tử điệp. Nhưng khung cảnh lại biến đổi một lần nữa, Minh Quá Long đã đoán sai, tử điệp cũng chỉ là ảo cảnh do Tam Tần tạo ra.

Mỗi một con tử điệp ẩn chứa một loại ảo cảnh riêng biệt do Tam Tần dày công chế tạo. Minh Quá LOng đán tan mấy ngàn con, tức thì cũng rơi vào một tràng các ảo cảnh trùng điệp. Mặc dù không ngừng dùng sức phá vỡ nhưng lượng ảo cảnh quá dày dặc khiến y có chút chùn tay.

Trong bất kỳ ảo cảnh nào cũng có mấy ngàn con bướm xuất hiện, nếu như Minh Quá Long đứng chôn chân thì sẽ bị trúng đòn tập kích của Tam Tần. Nhưng nếu ra tay thì sẽ kích phát mộng cảnh vô cùng tận, việc này thật hết sức kinh khủng.

- Dẫn Điệp Nhập Mộng, đây là thần thông cơ bản nhất trong công pháp của ta, nhưng nó có thể tổ hợp với nhiều loại cạm bẫy. Một khi trúng phải thì vĩnh viễn đọa lạc. Minh Quá Long, bây giờ ta chỉ cần chờ ngươi kiệt sức thì sẽ giết ngươi dễ như trở bàn tay!

Minh Quá Long trầm mặc, vẫn không ngừng tung chiêu.

- Điểm Long Tinh!

Ngón tay trỏ Minh Quá Long điểm về phía một con tử điệp khổng lồ đang vỗ cánh bay tới khiến nó nổ tung thành trăm mảnh. Nhưng trăm mảnh này là mấy trăm con tử điệp nhỏ hơn.

- Thần Long quyền!

- Nộ Long cước!

- Tụ Long Vân!

- Bài Long Vĩ!

Minh Quá Long gần như nổi điên, tung một loạt các tuyệt chiêu của mình nhưng càng đánh thì ảo cảnh càng nhiều, không cách nào thoát ra được.

Vào thời thượng cổ từng xuất hiện một cường giả dùng công pháp Cửu Điệp Nhất Mộng hoành hành nhân giới mấy chục vạn năm. Hắn không phải kẻ mạnh nhất nhưng lại là kẻ khó chơi nhất. Đối địch với cả nhân giới, bị mấy trăm cường giả vây công nhưng hắn vẫn ung dung rời đi. Phải mất gần mấy ngàn năm thì đám cường giả này mới thoát khỏi đống ảo cảnh dày đặc, ai nấy đều kinh hồn táng đảm, không dám truy sát hắn nữa. Cho đến kỳ Hậu Diệt kỳ xảy ra thì người này mới chết, Cửu Điệp Nhất Mộng ẩn giấu trong tử thạch trôi nổi nhân gian cả trăm vạn năm rồi đến tay Mộng Điệp, và bây giờ là Tam Tần.

Tròng mắt Minh Quá Long nổi đầy tơ máu, đòn công kích của Tam Tần không mạnh nhưng gây độ ức chế rất lớn. Dù vậy, với tính cách của Minh Quá Long, đã đánh thì phải đánh cho tới cùng, đánh đến khi nào địch nhân kêu cha kêu mẹ nhận thua thì thôi, bằng không gã không bao giờ đầu hàng trước.

Cả hai vờn nhau thoáng chốc đã qua hai ngàn chín trăm ảo cảnh, đến ảo cảnh thứ ba ngàn, Minh Quá Long cũng kiệt sức thở hồng hộc, bao nhiêu sức lực mất hết. Giả dụ lúc này Tam Tần tiến hành phản công thì y chết chắc.

Nhưng đúng lúc này ảo cảnh vỡ ra, thân hình Tam Tần cũng xuất hiện. Sắc mặt gã trắng bệch như xác chết. Thật ra để duy trì được một lượng ảo cảnh nhiều như thế đòi hỏi linh lực hùng hậu vô cùng. Ở cảnh giới hiện nay, Tam Tần chỉ tối đa duy trì được ba ngàn mộng cảnh. Sau ba ngàn mộng cảnh mà không giết được đối phương coi như mình cũng toi mạng.

Minh Quá Long vừa nhìn thấy Tam Tần xuất hiện đã hiểu ra, cười ha hả:

- Hóa ra ngươi cũng kiệt lực rồi. Đến đây ta bóp chết ngươi!

- Có giỏi thì qua đây! Thấy tội cho ngươi nên ta mới dừng mộng cảnh thôi!

Tam Tần không muốn nhận thua nên nói cứng. Ai ngờ Minh Quá Long cũng chỉ còn võ mồm, tay chân run lẩy bẩy như ông già sắp gần đất xa trời.

Dù vậy, nhờ hồn huyết Hoang Long mà Minh Quá Long hồi phục rất nhanh, chưa tới mười khắc khí tức hùng hậu đã quay trở lại. Y nhìn Tam Tần vẫn đang kiệt lực không cách nào di chuyển, cười nói:

- Nhận thua chưa?

- Ngươi đúng là quái thai. Vẫn là ngươi lợi hại, trận thứ một trăm chín mươi mốt ngươi thắng…

Tam Tần thở dài, đành ngồi xuống xếp bằng thổ nạp nhằm khôi phục linh lực. Chiến lực mạnh, thân thể cứng rắn, thủ đoạn đánh nhau nhiều vô số, thêm vào khả năng hồi phục đến mức nghịch thiên, thật không hiểu nổi trên đời có ai thắng được tên này nữa.

Trong đầu Tam Tần thoáng xẹt qua cái tên “Phượng Minh”, nhưng ý nghĩ ấy nhanh chóng biến mất. Sau mười năm, có lẽ hắn đã trở thành bộ xương khô rồi. Thiên hạ đành nhường cho Minh Quá Long trở thành đệ nhất vậy.

————————————————————

Ở bên ngoài, Phượng Minh sau những đòn công kích âm hiểm đầu tiên thì đã hoàn toàn lui về phòng ngự. Điều hắn muốn không phải thắng thua mà là kích phát chiến tâm đã nguội lạnh của Trương Cuồng.

Từng là người quen cũ của Thanh Vân sơn, bài danh trong thập cường, Phượng Minh không muốn nhìn thấy gã suy sụp, bị tụt lại so với những anh tài cùng thế hệ như vậy.

Hết một kiếm lại một kiếm bổ xuống, Phượng Minh có phần chống cự không nổi. Càng đánh Trương Cuồng càng điên, phong ấn cảnh giới trở nên lỏng lẻo, tu vi cứ tăng lên từng tiểu cảnh một, đến lúc lên đến Hóa Hình hậu kỳ thì Phượng Minh cũng phun ra một ngụm máu tươi. Cách biệt một cảnh giới, đây là mức tối đa Phượng Minh chịu được trong tình trạng sử dụng cả ba con đường văn, linh, vu.

Hóa Hình hậu kỳ đỉnh phong!

Sau một nhát bổ trời giáng, vết thương trên tay phải của hắn lại vỡ ra, máu tươi be bét. Nhưng hắn không những không kêu rên mà còn cảm thấy thống khoái. Chỉ đau đớn mới đem đến cho hắn sự thanh tỉnh.