Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 102: Hạc giữa bầy gà




Phượng Minh đáp:

- Tam Tần và Trương Cuồng chẳng phải luôn tìm cách giết ngươi sao? Ta có thể thanh toán chúng giúp ngươi. Quan hệ giữa ta với Thi tử Nhất Niệm tông khá tốt, nếu ngươi muốn số thi thể lớn để luyện Khống Thi Pháp, ta có thể giúp ngươi…

Lúc Phượng Minh bước chân vào phủ của Lăng Vân đã cảm nhận được gần đó có không ít rung động thuộc về Địa Thi cảnh giới cao. Thậm chí hắn còn cảm nhận thấy trong cơ thể Lăng Vân có chảy một nửa dòng máu Vu tộc. Mặc dù dòng máu này rất nhạt nhưng bị Phượng Minh dễ dàng phát hiện. Hắn cũng không biết tại sao, chỉ có thể giải thích huyết mạch của mình hình như cao cấp hơn huyết mạch của Lăng Vân một bậc.

Còn Lăng Vân từ khi Phượng Minh bước vào liền cảm thấy sự áp chế nhất định với bản thân. Những bộ Địa Thi đang ẩn giấu dưới lòng đất cũng phát ra rung động mạnh liệt. Nhưng Lăng Vân lại cho rằng vị Thi tử kia là người khiến những chuyện lạ này phát sinh. Dù sao cảnh giới Khống Thi của Điệu Vong Vô Nguyệt rất cao minh, dùng y để lý giải thì hợp lý hơn là liên hệ tới một Khai Nguyên cảnh như Phượng Minh.

- Thi tử là gì với ngươi? Ngay cả việc cảm nhận được trong phủ ta có thi thể cũng nói với ngươi… Không sai, ta đang cần một lượng thi thể cực lớn tầm năm vạn. Không biết ngươi có thể lo liệu được không?

Năm vạn? Phượng Minh thoáng cân nhắc. Địa vị của hắn bây giờ tuy là chân truyền đệ tử của Tùng Âm ma tôn, nhưng Tùng Âm đã căn dặn trừ phi đạt đến Vô Nhai, bằng không phải giấu kỹ để tránh các ma tử khác động sát tâm. Vậy nên, ngay cả Điệu Vong Vô Nguyệt cũng không biết mình vừa có thêm một người sư đệ, còn sư tôn đáng kính thì suốt ngày lui tới Vãng Sinh động chơi đùa với hai nữ thi của Phượng Minh.

Năm vạn thi thể kia, trộm đi thì dễ, vì chẳng ai cho rằng một Dục Thi Nhân thấp hèn lại dám đi trộm thi thể của Nhất Niệm tông. Có điều, nếu bị Tùng Âm ma tôn phát hiện thì phải giải thích cho thỏa đáng. Từ vụ việc ông biết rõ Điệu Vong Vô Nguyệt đục khoét sơn khố có thể thấy, vị ma tôn này linh mẫn vô cùng, nhất cử nhất động trong Thi sơn đều nắm rõ, chỉ là mắt nhắm mắt mở mặc kệ chúng đệ tử vùng vẫy mà thôi. Giả dụ có chuyện lớn phát sinh, Tùng Âm ma tôn sẽ là người đầu tiên ra mặt.

- Sao lại không lo liệu được. Dễ nói…

- Ồ, vậy trong tiệc tẩy trần cho thất công chúa diễn ra vào một tháng nữa. Ta muốn có một vạn bộ thi thể cảnh giới Khai Nguyên cho tới Vô Nhai chất lượng thượng phẩm để làm quà tặng cho Thẩm đại nguyên soái. Nếu ngươi đưa ra được thì hãy đàm phán tiếp…

Lăng Vân nâng chén rượu lên nhấp môi, chờ xem Phượng Minh trả lời ra sao.

- Thẩm đại nguyên soái cũng có nhã hứng với Khống Thi Pháp sao?

Phượng Minh cười cười hỏi. Lăng Vân gật đầu, để chén rượu xuống:

- Thẩm đại nguyên soái có một cô con gái vừa mới gia nhập Nhất Niệm tông. Tuy ta chưa gặp nàng ta, nhưng Thẩm đại nguyên soái thường xuyên nhắc đến người con gái này, một vạn thi thể kia là tặng gián tiếp cho cô ta. Có điều chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi không thắc mắc về tình hình của thất công chúa sao?

Quan hệ giữa thất công chúa và hắn thì người cũ trong Hắc Thủ hiểu rõ hơn ai hết. Việc Phượng Minh xuất hiện ở Đế đô, Lăng Vân hiểu ngay có liên quan đến sự kiện thất công chúa trở về.

Thấy Phượng Minh trầm mặc, Lăng Vân nói luôn:

- Yến tiệc tẩy trần của thất công chúa là một hồng môn yến. Thái tử muốn xem trong yến tiệc có bao nhiêu người tình nguyện đứng về phía mình. Thất công chúa nói thẳng ra là một vật tượng trưng cho Vô Nhật đế. Ngươi hiểu không?

Vật tượng trưng, có nghĩa Thái tử sẽ làm ra một việc gì đó với thất công chúa. Kẻ nào đồng thuận thì tức là ngầm đồng ý về phe Thái tử, kẻ phản đối sẽ bị liệt vào sổ đen. Vậy nên, an nguy của thất công chúa trong yến tiệc này đáng để lo ngại.

Phượng Minh nhìn thẳng vào mắt Lăng Vân, Lăng Vân cũng không e dè, đối mắt lại với hắn:

- Ngươi muốn lấy thất công chúa làm điều kiện trao đổi một vạn bộ thi thể kia sao?

Lăng Vân lạnh lùng:

- Thất công chúa là con cờ quý giá của Thái tử, chỉ một vạn bộ thi thể mà đòi đổi? Ta có thể bảo đảm an toàn cho thất công chúa trong yến tiệc. Giao dịch đầu tiên hoàn thành, chứng minh được năng lực của ngươi rồi mới nói đến giao dịch tiếp theo.

Một vạn bộ thi thể này Lăng Vân đúng là sẽ tặng toàn bộ cho Thẩm đại nguyên soái. Trong các quan đại thần ủng hộ Thái tử, Thẩm đại nguyên soái và Trịnh quốc công là hai người có thế lực mạnh nhất. Lấy được sự tin tưởng của họ đồng nghĩa với việc ngươi sẽ có một chỗ đứng vững chắc trong Đế đô.

Phượng Minh suy tư càng lâu, Lăng Vân lại càng đắc ý. Thầm nghĩ:

“Phượng Minh à Phượng Minh, ngươi rốt cuộc vẫn chỉ là một kẻ ngu ngốc. Để xem ta chơi đùa với ngươi thế nào!”

Con người đúng là sinh vật mâu thuẫn nhất. Lúc Phượng Minh chưa xuất hiện thì Lăng Vân luôn hoài niệm về chuyện cũ. Nhưng khi hắn xuất hiện rồi thì tính háo thắng của Lăng Vân lại trỗi dậy. Thất bại trước Ngũ Âm đã quá đủ, nay còn muốn gã phải cúi đầu trước một kẻ hết thời như Phượng Minh sao? Không đời nào!

- Được!

Cuối cùng Phượng Minh cũng gật đầu, bộ dáng miễn cưỡng vô cùng. Hắn đeo mặt nạ vào rồi rời đi với Điệu Vong Vô Nguyệt.

Tống Thanh Loan đi ra, thấy vẻ mặt dữ tợn của Lăng Vân thì hỏi:

- Thi tử khó đối phó lắm hay sao?

Nhưng câu trả lời của Lăng Vân khiến nàng ta phải sững người:

- Phượng Minh còn sống! Không những vậy, còn tu linh được!

- Cảnh giới hắn thế nào?

- Khai Nguyên hậu kỳ… Một ngón tay của ta cũng giết được hắn. Nhưng ta muốn chơi đùa hắn một chút. Kẻ này dù là mười năm trước hay bây giờ cũng khiến người ta phải trầm trồ. Tu vi hắn thấp như vậy mà có thể khiến Thi tử Nhất Niệm tông bảo vệ như người hầu, thật kỳ lạ! Cô nói xem, vì sao ta lại không có được ma lực như hắn, ta thua hắn ở điểm nào?

Lăng Vân tức giận nghiến răng, nắm tay đập mạnh xuống mặt bàn đá khiến nó vỡ tung thành từng mảnh. Càng nghĩ, gã lại càng ghen tỵ với Phượng Minh hơn. Bao nhiêu hoài niệm cũ đều tan thành mây khói, bây giờ gã chỉ muốn chơi Phượng Minh đến chết.

…………………………………………………………..

Bước ra khỏi phủ đệ của Lăng Vân, nhìn tấm bảng ghi ba chữ “Bắc Bình vương” thật to treo phía trước, khóe môi Phượng Minh nở nụ cười nhạt.

Trên đường đi về Nhất Niệm tông, Điệu Vong Vô Nguyệt cứ kể cho hắn về tình hình của thất công chúa. Quả nhiên Thái tử muốn mở một yến tiệc lớn, mời toàn bộ nhân vật chủ chốt của các thế lực trong Vô Nhật vương triều hội tụ lại. Mang danh là tẩy trần cho thất công chúa, thực chất ý nghĩa trong đó ai cũng hiểu thấu.

Việc Vô Nhật đế bế quan mãi không trở ra, trước nơi bế quan còn có rất nhiều cao thủ Sinh Tử cảnh canh gác đã đến tai nhiều thế lực. Bọn họ bắt đầu có suy tính riêng của mình. Việc soán ngôi ở Vô Nhật vương triều thường xuyên xảy ra. Ngay cả đương nhiệm Vô Nhật đế cũng là do giết vua cha soán ngôi. Đơn giản vì tuổi thọ của tu sĩ rất dài lâu, lên đến mấy vạn năm. Trừ trường hợp băng hà thì gần như rất khó bắt một vị đế vương nhường ngôi. Các vị Thái tử và hoàng tử chẳng ai muốn chờ đợi lâu như vậy. Thế nên họ thường xuyên kết bè kết phái, chờ cơ hội lật đổ chính người cha ruột thịt của mình.

Ở một vương triều mà bầu trời bị che phủ bởi ma khí, sự nghiệt ngã đó lớn hơn các vương triều khác rất nhiều. Đây cũng là lý do mặc dù được Vô Nhật đế thương yêu vô cùng nhưng thất công chúa vẫn lảng tránh, du lịch khắp Nam Thiệm. Thậm chí còn có tin đồn, Vô Nhật đế từng muốn truyền ngôi cho thất công chúa song bị quần thần phản đối. Nếu không thì thất công chúa sẽ trở thành vị nữ đế đầu tiên trong lịch sử Vô Nhật vương triều.

- Khoan, có người theo dõi chúng ta!

Đang say xưa kể chuyện, Điệu Vong Vô Nguyệt bỗng tỏ ra cảnh giác, truyền âm với Phượng Minh. Thần thức của tu sĩ Vô Nhai rất linh mẫn, biết ngay có một kẻ nãy giờ đi theo suốt đoạn đường từ Bắc Bình vương phủ đến đây.

- Cảnh giới cao không?

- Hắn là người tu văn, từ khí tức dường như mạnh ngang với Vô Nhai, chắc là Phàm cảnh tứ cấp.

Điệu Vong Vô Nguyệt cười lạnh:

- Thấp hơn ta một tiểu cảnh mà muốn theo dõi ta, đúng là chán sống mà! Chúng ta dụ hắn vào một khu phố vắng, ta phải bắt hắn để bổ sung vào bộ sưu tập Địa Thi của ta.

Nghe Điệu Vong Vô Nguyệt nói vậy, Phượng Minh nghĩ ngay đến Minh Quá Long. Trước khi Phượng Minh đến Đế đô thì Minh Quá Long là người có cảnh giới cao nhất trong các tu văn giả, Phàm cảnh tam cấp đỉnh phong. Sau cuộc gặp với mình, Minh Quá Long đột phá tứ cấp là điều dễ hiểu. Nhưng hình như Điệu Vong Vô Nguyệt không mấy quan tâm tới tình hình các tu văn giả thì phải?

Phượng Minh hỏi luôn:

- Huynh không biết người đang có tu vi cao nhất trong giới tu văn là ai sao?

Điệu Vong Vô Nguyệt hừ một cái:

- Biết để làm gì? Chỉ là một đám phàm nhân mượn sức mạnh của yêu thú. Người tu linh chúng ta đều là tự mình rèn luyện, cao quý hơn chúng rất nhiều!

Phượng Minh thở dài:

- Tự mình rèn luyện? Chẳng phải chúng ta cũng dựa vào huyết mạch do Hoang Thần để lại mới tu luyện được ư? Nếu không có huyết mạch này, chúng ta chẳng khác gì phàm nhân đâu…

Điệu Vong Vô Nguyệt liếc xéo hắn:

- Ngươi bây giờ còn quan tâm cho cả lũ tu văn, nên nhớ ngươi là người tu linh! Phải tự hào về điều ấy, xem ta giết tên tu văn giả kia đây. Đám mượn hồn huyết này không chịu nổi một kích của ta…