Chiết Nhan đặc biệt dậy từ sớm, hái nhụy hoa đào lúc tinh mơ chuẩn bị làm canh hoa đào cho Bạch Chân.
Mà việc này Bạch Chân hoàn toàn chẳng hay biết, đang ngồi ở trên giường ôm chăn âm thầm hờn dỗi Chiết Nhan, cau mày mắng: "Lão phượng hoàng đáng chết, dậy sớm vậy làm cái gì?!" Không có ôm ấp ấm áp, Bạch Chân làm sao mà ngủ ngon được!
Bạch Chân đang nghĩ có nên xuống giường đi tìm Chiết Nhan hay không, liền nghe thấy một loạt tiếng đập cửa dồn dập.
Rừng đào này chỉ có hai người một chim, Chiết Nhan nhất định sẽ không gõ cửa, Tất Phương biết rõ hai người đoạn tụ tình thâm mà lúc này bất chấp nguy cơ bị vặt lông đến quấy rầy, chắc chắn có việc gấp.
Bạch Chân vội vàng sửa sang lại quần áo, đứng dậy mở cửa, hỏi: "Chuyện gì mà hoảng hốt thế?"
Tất Phương cung kính chắp tay thi lễ, thần sắc có chút hoảng loạn, lại có chút lo lắng: "Tứ điện hạ, Dực giới tác loạn, Mặc Uyên Thượng Thần dẫn dắt chúng đệ tử đi nghênh chiến..."
Lúc Bạch Thiển tới rừng đào tìm Bạch Chân, Tất Phương có gặp qua mấy lần, trong lòng có chút tình ý không tiện nói thành lời với đệ nhất mỹ nhân Tứ Hải Bát Hoang nghịch ngợm này.
Nghe tin chiến tranh bắt đầu, lo lắng Bạch Thiển hãm sâu chiến loạn khó có thể thoát hiểm, cho nên mong có thể theo Bạch Chân đến bảo hộ phần nào.
Bạch Chân biết tin cũng lo lắng không thôi, nhấc chân định lao ngay tới chiến trường, Tất Phương đã hóa thân, đập cánh chuẩn bị bay lên, Bạch Chân bỗng lên tiếng ngăn lại: "Khoan đã!"
Tất Phương bị Bạch Chân dọa hết hồn, vội vàng dừng cánh đang muốn cất lên, dẫn tới trọng tâm không ổn định, lảo đảo một cái, suýt chút nữa đập đầu xuống đất.
Bạch Chân từ trên người Tất Phương phi thân xuống, quay đầu nhìn khắp rừng đào tìm kiếm bóng dáng của Chiết Nhan.
Tất Phương ổn định thân mình, vỗ vỗ trái tim nhỏ, lòng thầm may mắn không quăng ngã Bạch Chân.
Tuy rằng chút xui rủi đó là Bạch Chân tự gây ra, nhưng mình ngã còn đỡ, nếu không cẩn thận quăng ngã Chân Chân âu yếm của Chiết Nhan, kiểu gì cũng sẽ bị Chiết Nhan vặt lông, tống vào nồi, hầm lên!
Tất Phương hơi rối rít, nếu đi trễ, Bạch Thiển xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào! "Tứ điện hạ, không bằng chúng ta đi trước một bước, để lại lời nhắn cho Chiết Nhan Thượng Thần, ngài ấy thấy sẽ tự tới thôi."
"Ta chính là sợ hắn sẽ đi theo ta." Bạch Chân nhíu mày giải thích: "Chiết Nhan sở dĩ phong ấn pháp khí Phục Hy cầm, thoái ẩn Bát Hoang, không hỏi hồng trần, chính là vì hắn là nửa thần nửa ma, khiến Bát Hoang kiêng kỵ.
Nếu lần này hắn vì ta mà phá lệ nhúng tay vào trận Bát Hoang phân tranh này, ngày sau sợ là sẽ có không ít phiền toái."
"Vậy..." Tất Phương cũng rối rắm không thôi, chẳng lẽ mặc kệ Bạch Thiển ở chiến trường một mình lao vào nguy hiểm hay sao? "Vậy Tứ điện hạ không định đi sao?"
Bạch Chân hít hít cái mũi, ngửi mùi hương của Chiết Nhan, đi sâu vào rừng đào tìm kiếm, đồng thời đáp lời Tất Phương: "Đi, đương nhiên phải đi! Nhà chúng ta chỉ có một đứa muội muội, sao có thể mặc nó lên chiến trường lao vào nguy hiểm mà không màng!"
"Vậy chẳng phải chúng ta càng nên lặng lẽ đi trước mới đúng?" Tất Phương thật sự khó hiểu hành vi của Bạch Chân: "Điện hạ chính là người trên đầu quả tim của Chiết Nhan Thượng Thần, ngài ấy tuyệt đối sẽ không cho phép người một mình đi vào nơi nguy hiểm đâu!"
Bạch Chân thở dài, ngữ khí vô cùng bất đắc dĩ: "Nếu Chiết Nhan không thấy ta ở đây, nhất định sẽ tìm ta khắp nơi.
Tin về trận chiến giữa Thiên tộc và Dực giới, ngoài rừng đào sợ là đã ồn ào huyên náo, sớm muộn gì cũng sẽ theo tới thôi."
Bạch Chân và Tất Phương rẽ qua một khúc cua, ngẩng đầu liền thấy một mảnh hồng phấn bay trên ngọn cây đào.
Chiết Nhan lơ lửng giữa đào hoa, xách theo cái rổ nhỏ, thật cẩn thận mà ngắt lấy nhuỵ hoa đào kiều diễm ướt át, gió nhẹ hơi phất, thổi bay góc áo cùng tóc đen của Chiết Nhan, nổi bật giữa đào hoa hồng phấn, khiến thịnh thế mỹ nhan của Chiết Nhan càng thêm độc lập với thế gian, càng thêm hư ảo, hoàn toàn là một trích tiên.
Bạch Chân không có lúc nào là không bị Chiết Nhan câu dẫn, ngơ ngác mà nhìn trong chốc lát, nhu tình mật ý, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Chiết Nhan!"
Chiết Nhan nghe thấy tiếng của Bạch Chân, lập tức nhẹ nhàng hạ xuống đất, đi đến trước mặt Bạch Chân, giữ chặt tay nhỏ của Bạch Chân, giọng nói trong trẻo dịu dàng: "Chân Chân, ngươi xem, nhụy hoa đào sáng sớm này làm canh hoa đào là mỹ vị nhất.
Lát nữa ta làm cho ngươi ăn!"
Bạch Chân làm sao không biết mỹ vị của canh hoa đào, Chiết Nhan sủng ái Bạch Chân như thế, sao có thể chưa từng làm cho chàng ăn.
Ngoài Đào Hoa Túy, Bạch Chân ăn nhiều nhất chính là canh hoa đào này.
Đào Hoa Túy có khi còn sẽ đem tặng người ta tạo ân tình, mà canh hoa đào, Tứ Hải Bát Hoang, trừ chính Chiết Nhan ra, cũng chỉ một mình Bạch Chân được ăn.
Đối với Bạch Chân mà nói, không phải thứ gì mới lạ, nhưng người khác cho dù tặng cả mạng cũng cầu không được.
Một phần tình ý dịu dàng nhỏ bé mà duy nhất ấy, lúc nào cũng có thể đánh thẳng vào đáy lòng Bạch Chân.
Bạch Chân nhìn cái rổ nhỏ đã gần đầy nhụy hoa, cũng mặc kệ bên cạnh còn có một con Tất Phương vướng bận, ngẩng đầu ôm mặt Chiết Nhan hôn thật mạnh một cái, đỏ mặt nói: "Chiết Nhan, ngươi tốt quá!"
Chiết Nhan cũng không thèm nhìn Tất Phương, ôm Bạch Chân muốn thêm một nụ hôn môi sâu hơn, Bạch Chân chống lên ngực Chiết Nhan ngực, vung ống tay áo lên, bất ngờ hạ Mê Hồn thuật cho Chiết Nhan.
Tất Phương đang giả vờ giả vịt xòe hai bàn tay che lại đôi mắt, từ khe hở ngón tay chứng kiến toàn bộ quá trình Bạch Chân dùng Mê Hồn thuật với Chiết Nhan, kinh ngạc giật mình: "Tứ điện hạ, người đây là...?"
Bạch Chân không đáp lời, chỉ ôm cổ Chiết Nhan, hơi thở nhẹ nhàng phả bên tai Chiết Nhan: "Chiết Nhan, ta có việc đi ra ngoài một chuyến, ngươi hái nhiều nhụy hoa một chút, làm sẵn canh hoa đào chờ ta trở lại."
Nghĩ nghĩ, Bạch Chân lại bồi thêm một câu: "Còn nữa, lúc ta quay về, ngươi không được tức giận!"
Chiết Nhan nghe thấy lời Bạch Chân nói, biết chàng phải đi, muốn giữ lại, muốn đi cùng chàng.
Trong tiềm thức biết rõ Bạch Chân hạ Mê Hồn thuật với mình, muốn giải lại giải không được, đại não lẫn thân thể đều không chịu khống chế, tinh thần không thể tập trung, chỉ biết mơ mơ màng màng đáp một câu được, sau đó bay lên cây đào, tiếp tục hái nhụy hoa.
Không còn gì phải lo lắng, một người một chim liền đến chiến trường hung hiểm kia, cũng coi như đến kịp lúc, thời điểm mấu chốt, cứu được Bạch Thiển bị vây công...
Trận chiến giữa Thiên tộc và Dực giới, cửu đồ đệ Lệnh Vũ của Mặc Uyên bất hạnh bỏ mình, Mặc Uyên để lại một câu "Chờ ta trở lại", liền lấy nguyên thần tế sống chuông Đông Hoàng, cuối cùng đem Kình Thương phong ấn trong chuông Đông Hoàng, bình loạn Dực giới.
Bạch Chân cùng mọi người đưa tiên thể của Mặc Uyên về Côn Luân Hư, phân phó người chăm sóc Tư Âm hôn mê, liền quay về rừng đào.
Chiết Nhan đã sớm làm xong canh hoa đào, ngồi ngay ngắn trước bàn chờ Bạch Chân trở về, thấy Bạch Chân đẩy cửa vào, liền đứng dậy đón: "Chân Chân, ngươi đã về rồi.
Ngươi xem, ta làm canh hoa đào rồi này, ngươi mau nếm thử đi."
Bạch Chân sờ sờ canh hoa đào đã nguội ngắt từ lâu, giơ tay giải Mê Hồn thuật cho Chiết Nhan.
Chiết Nhan tỉnh thần trí, trong đầu, ký ức quá trình Bạch Chân hạ Mê Hồn thuật cùng với mình mơ màng hái hoa làm canh vẫn còn mới mẻ, đanh mặt lại, muốn giả vờ phát hỏa, chất vấn một tiếng, lại bị Bạch Chân mở miệng trước chặn đứng lời nói.
Bạch Chân nói: "Trận chiến giữa Thiên tộc và Dực giới, Mặc Uyên tế sống chuông Đông Hoàng, hồn phi phách tán."
Chiết Nhan ngốc lăng trong chốc lát, có chút không thể tin được: "Làm sao có thể...?"
Bạch Chân ôm lấy Chiết Nhan, hy vọng có thể cho hắn một chút an ủi.
Chàng biết, Chiết Nhan nhìn Mặc Uyên lớn lên, không phải thân đệ, lại hơn hẳn thân đệ.
Chiết Nhan vẫn không tin Mặc Uyên cứ thế mà ra đi, y chính là con của Phụ Thần.
Chiết Nhan vỗ vỗ lưng Bạch Chân trong lòng, ý bảo mình không sao: "Chúng ta đến Côn Luân Hư xem thế nào."
Hai người tới Côn Luân Hư, Chiết Nhan lập tức đi kiểm tra tiên thể của Mặc Uyên, quả nhiên đã mất nguyên thần, hồn phi phách tán.
Bạch Thiển khóc lóc thảm thiết, Bạch Chân không đành lòng, an ủi: "Tiểu Ngũ, muội còn nhớ không? Trước khi đi, sư phụ của muội đã nói với muội: Chờ ta."
Bạch Thiển gật gật đầu: "Đúng là sư phụ đã nói như vậy!"
"Mặc Uyên là người như thế nào chứ? Nếu ông ấy đã nói như vậy, thì nhất định sẽ trở về."
Chiết Nhan thế mới biết, thì ra Mặc Uyên còn để lại lời này, nhẹ nhàng thở ra, tích tụ trong lòng cũng hoãn đi không ít.
Trấn an xong Bạch Thiển, hai người rời đi, Bạch Chân cau mày: "Vừa rồi ta vì an ủi Tiểu Ngũ mới nói Mặc Uyên sẽ trở về, kỳ thật ta cũng cảm thấy không có khả năng này.
Mặc Uyên đã hồn phi phách tán, làm sao có thể trở về được!"
Nỗi lòng Chiết Nhan khá hơn rất nhiều, cười cười nói: "Chân Chân, xem ra ngươi cũng không hiểu biết Mặc Uyên.
Ta với y quen biết nhau từ nhỏ, nếu y không thể trở về, tuyệt đối sẽ không để lại niệm tưởng này cho Tiểu Ngũ mà tra tấn nó.
Nói không chừng, y thật sự sẽ trở về!"
Bạch Chân luôn luôn tin tưởng Chiết Nhan vô điều kiện, nghe Chiết Nhan nói vậy, tâm tình tức khắc khoan khoái hơn không ít: "Vậy là tốt rồi, chúng ta mau trở về đi.
Ta đói bụng rồi, canh hoa đào vẫn chưa được ăn đâu."
Lời còn chưa nói xong, Bạch Chân đã bỏ lại Chiết Nhan bước nhanh lên phía trước, Chiết Nhan cong cong môi đuổi theo, ôm lấy eo Bạch Chân, dùng sức một cái, ôm người ta lên, ánh mắt có chút nguy hiểm mà nhìn chằm chằm chàng: "Chân Chân, ngươi đã dùng Mê Hồn thuật với ta, ta đây nếu không làm chuyện gì đó mất hồn, chẳng phải là uổng phí ngươi dụng tâm lương khổ sao?"
Bạch Chân bị động tác của Chiết Nhan làm hoảng sợ, muốn mắng một tiếng, lại tự giác đuối lý, chỉ đành tùy ý Chiết Nhan ôm mình ở nơi ngoài rừng đào, đỏ mặt nhỏ giọng bên tai Chiết Nhan: "Chờ ta ăn canh hoa đào xong rồi, nhất định ngoan ngoãn nằm yên, tùy ngươi ăn cho đủ!"
......
Mây mưa triền miên suốt một đêm, Bạch Chân gục vào lòng Chiết Nhan, thể lực chống đỡ hết nổi, thiếu điều hôn mê.
Chiết Nhan ôm chặt người trong ngực, dán bên tai nghiêm túc nói: "Chân Chân, về sau đừng gạt ta một mình lao vào nơi nguy hiểm nữa.
Ta sẽ sợ.
Vì ngươi, ta ngay cả mạng cũng có thể không cần, huống chi chỉ là một lời thề thoái ẩn tam giới nho nhỏ."
Bạch Chân đã không còn sức lực nhấc thân lên, cọ cọ trong lòng Chiết Nhan, mềm mại đáp: "Được!".