Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y

Chương 42: 42: 《 Sinh Thời Nhân Mệnh Lý Duyên 》






"Đại sư huynh, huynh đã về rồi." Trường Sam đến thế gian một chuyến, trở về liền gặp được Điệp Phong ở cổng lớn: "Việc gấp xong rồi chứ?"
"Có cái gì gấp đâu.

Đại ca ta hiện giờ đã mạnh khỏe, phụ thân liền bắt đầu sốt ruột việc hôn nhân của huynh ấy, gọi ta trở về kỳ thật cũng không có tác dụng gì." Điệp Phong thở dài, thần sắc rất bất đắc dĩ.
"Có lẽ là cũng muốn thu xếp cho huynh luôn." Trường Sam hạ giọng cười: "Sắp xếp cho huynh vài nữ tiên rồi đúng không? Có hướng vào ai chưa?"
"Chỉ giỏi nói bừa!" Điệp Phong đấm một quyền lên vai Trường Sam, cũng nhịn không được cười một cái: "Ta gấp cái gì? Quan trọng là đại ca ta, sớm nên lập gia đình rồi, cố tình không vừa ý ai cả, cũng không muốn người trong nhà nhúng tay, có vẻ muốn thường bạn thanh đăng cổ phật.

Phụ thân mẫu thân muốn ta giúp đỡ khuyên nhủ, nhưng loại chuyện này làm sao mà khuyên? Nếu đã không thích, còn có thể tùy tiện tìm một người tạm chấp nhận được hay sao?"
"Đó là không thể." Trường Sam tán đồng gật gật đầu: "Chuyện cả đời, sao có thể tạm chấp nhận? Nếu tương lai đệ thành thân, cũng nhất định phải giống như Chiết Nhan Thượng Thần và Bạch Chân Thượng Thần vậy, lưỡng tình tương duyệt, trừ lẫn nhau ra, ai cũng không được."
"À, phải." Điệp Phong nghe vậy chợt khựng lại, con ngươi hơi tối đi, lảng sang chuyện khác: "Đệ đi đâu đây?"
"À, sư phụ lo lắng Bạch Chân Thượng Thần nhàm chán, bảo đệ tới thế gian tìm vài cuốn tiểu thuyết về cho ngài ấy giết thời gian." Trường Sam vỗ vỗ đầu, cười nói: "Còn có đồ ăn vặt nữa! Sư phụ chúng ta hiện giờ chăm nom Bạch Chân Thượng Thần lắm!"
Điệp Phong bắt lấy cổ tay Trường Sam, kinh hỉ nói: "Bạch Chân Thượng Thần đang ở Côn Luân Hư à?"
"Đúng vậy." Trường Sam nói: "Mấy ngày trước Chiết Nhan Thượng Thần bỗng nhiên mang theo Bạch Chân Thượng Thần đến đây, nói là muốn ở lại Côn Luân Hư một thời gian, sau đó đệ vô tình nghe Chiết Nhan Thượng Thần nhắc mãi mới biết được bọn họ đến ngắm tuyết.

Côn Luân Hư chúng ta sắp có tuyết rơi mà."
"Ồ, vậy à." Điệp Phong nhìn nhìn sắc trời: "Muốn ngắm tuyết, chắc phải chờ hai ngày nữa."
"Thật ra cũng không vội ngắm tuyết." Trường Sam che miệng cười trộm: "Mấy hôm nay đám thú hoang trên núi của chúng ta gặp tai ương, Bạch Chân Thượng Thần ăn uống không được tốt, Chiết Nhan Thượng Thần gần đây liên tục biến đổi món cho ngài ấy ăn.

Hôm trước hầm một con huyết nhạn, hôm qua lại nướng một con hươu, mấy món ăn núi rừng hoang dã này ở rừng đào mười dặm không có."
Điệp Phong cười cười: "Chiết Nhan Thượng Thần thật chu đáo."
Vừa nói chuyện, hai người đã tiến vào trong điện, đại sảnh chỉ có một mình Bạch Chân đang ngồi cúi đầu bóc hạt sen, bát sứ trước mặt chàng đã đựng non nửa.
Trường Sam lấy hết tiểu thuyết và đồ ăn vặt ra, đặt trước mặt Bạch Chân: "Thượng Thần, ta tìm vài cuốn tiểu thuyết tới, cũng không biết người thích đọc cái nào, liền lấy mỗi loại mấy quyển, rảnh rỗi có thể lật xem.


Còn có hạt dẻ rang đường này, mới vừa rang xong, vẫn còn nóng hổi đấy."
Điệp Phong ôm quyền chào hỏi Bạch Chân: "Bạch Chân Thượng Thần."
"Làm phiền ngươi rồi." Bạch Chân cười cười với Trường Sam, lại nghiêng đầu nhìn về phía Điệp Phong bên cạnh: "Với ta mà còn khách sáo vậy à?"
Lúc trước Bạch Chân bỏ nhà ra đi, chạy tới thế gian chơi, gặp được Điệp Phong ở trà lâu, hai người cùng uống vài chén rượu, biết đại ca của Điệp Phong bệnh nặng quấn thân liền về rừng đào tìm Chiết Nhan cứu chữa.

Sau đó Bạch Chân mấy lần đi theo Chiết Nhan đến Tây Hải, lúc nhàn hạ hai người cũng sẽ cùng uống mấy chén, giống như Tô Mạch Diệp của Đông Hải vậy, xem như bạn rượu, khá thân thiết.
"Đúng nhỉ!" Điệp Phong buông tay, cười ra tiếng, lại hơi hơi rũ mắt, trái tim đang đập thình thịch đột nhiên hẫng một nhịp.

Mới vừa rồi chỉ mải ngắm người, không chú ý tới một đống xanh biếc này chính là Thạch Quý Liên sư phụ bảo dưỡng đã lâu.

"Đây...!Đây là Thạch Quý Liên..."
"Hửm?" Bạch Chân bắt lấy một gốc Thạch Quý Liên, tách một hạt trên đài sen bỏ vào miệng, trong lòng ngọt lâng lâng.

Chàng biết Điệp Phong đang kinh ngạc, Thạch Quý Liên được Mặc Uyên tỉ mỉ bảo dưỡng hồi lâu tất nhiên quý giá, vậy mà giờ lại đang bày đầy trước mặt chàng.

Chàng thích, Chiết Nhan liền cho, bất luận trân quý cỡ nào.

Bạch Chân nuốt xuống hạt sen ngọt mát, khóe miệng mỉm cười: "Ăn khá ngon, Chiết Nhan bảo ta bóc một ít, buổi tối dùng để nấu canh ngọt."
Đang nói, phía cửa bỗng nhiên truyền tiếng Chiết Nhan: "Chân Chân ơi."
Bạch Chân giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Chiết Nhan bước đi nhẹ nhàng vội vàng mà đến, trong lòng dùng áo ngoài bọc cái gì đó, xiêm y che kín mít, thấy không rõ: "Ngươi ôm cái gì vậy?"
Điệp Phong thi lễ: "Chiết Nhan Thượng Thần."
"Không cần đa lễ." Chiết Nhan lướt qua Điệp Phong và Trường Sam, cười hì hì đi đến trước mặt Bạch Chân, chậm rãi buông cánh tay ra, hiến vật quý: "Chân Chân, ngươi xem, đáng yêu lắm phải không? Thích không?"
Ba con thỏ con trắng muốt nhảy ra, Bạch Chân duỗi tay sờ sờ: "Đây là bữa tới hôm nay à?"
Trường Sam ngồi xổm xuống nhìn thỏ con, vẻ mặt không đành lòng: "Con thỏ này nhỏ như vậy, có ăn được không?"

"Bắt cho ngươi chơi đấy!" Chiết Nhan cong ngón tay búng nhẹ trán Bạch Chân một cái, sủng nịch nói: "Nếu ngươi muốn ăn thịt thỏ, ta bắt cho ngươi con khác béo hơn.

Vật nhỏ này được bao nhiêu thịt, đủ ngươi nhét kẽ răng không?"
Bạch Chân xách tai một con thỏ lên, trừng mắt nhìn chốc lát: "Vậy nuôi cho béo rồi ăn."
"Ngươi ha!" Chiết Nhan nhịn không được cười ra tiếng: "Được, nuôi béo rồi ăn."
"Chậc chậc, con thỏ đáng thương." Trường Sam đồng tình sâu sắc với vận mệnh của con thỏ.
Bạch Chân nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi thích à?"
Trường Sam vội thu tay lại, liên tục lắc đầu, "Không thích không thích!" Vật Chiết Nhan Thượng Thần tặng ái nhân nhà mình, hắn kiên quyết không thích.
"Ờ." Bạch Chân thả con thỏ trong tay ra: "Chiết Nhan, Trường Sam mua hạt dẻ rang đường về, ngươi ăn không?"
Chiết Nhan nhìn Bạch Chân cười cười, móc khăn ra cẩn thận lau tay, lại nắm lấy tay Bạch Chân lau một lượt, lúc này mới mở túi giấy dầu bốc một nắm hạt dẻ ra, bóc sạch sẽ một hạt đút đến bên miệng Bạch Chân: "Ăn đi, đồ lười nhỏ."
Bạch Chân nhìn thoáng qua Điệp Phong cùng Trường Sam bên cạnh, không há mồm, định lấy lại đây tự ăn, ai ngờ Chiết Nhan không cho, cánh tay rụt về, vòng một vòng lại đút đến bên miệng chàng, lần này trực tiếp ấn lên miệng, Bạch Chân chỉ đành há mồm cắn vào, Chiết Nhan rốt cuộc vừa lòng.
"Nhị vị Thượng Thần cứ tự nhiên, ta và sư đệ đi xuống trước." Điệp Phong liếc nhìn Trường Sam một cái, Trường Sam ngầm hiểu, vội đứng dậy theo Điệp Phong lui xuống.
Hai phu phu người ta ân ái tình chàng ý thiếp, bọn họ đứng đó thực sự không ổn.
Ra cửa điện, Điệp Phong ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó cười tự trêu ghẹo mình với Trường Sam: "Cũng không biết phong thuỷ nhà chúng ta phạm vào cái gì, sau này...!e là không tránh khỏi khiến cha mẹ lo lắng rồi."
"Gì cơ?" Trường Sam không quá hiểu lời này của y có ý gì: "Sư huynh đang lo lắng việc hôn nhân của đại ca huynh sao?"
Điệp Phong cười cười: "Đúng vậy, hy vọng huynh ấy có thể sớm ngày tìm được lương duyên, cũng đỡ cho người nhà bớt bận tâm được một phần."
"Sẽ thôi mà." Trường Sam an ủi y: "Duyên phận xưa nay đều nói không rõ, không chừng ngày nào đó sẽ gặp."
Điệp Phong cười tự giễu: "Chỉ mong vậy."
"Lão phượng hoàng, ngươi có thể có chút tự giác được không?" Bạch Chân nhai hạt dẻ giáo dục Chiết Nhan: "Làm trò không đứng đắn trước mặt người ngoài, sợ chưa truyền ra cho người ta chê cười đủ à?"
"Sao lại là không đứng đắn? Ta còn chưa dùng miệng đút đâu." Chiết Nhan hừ hừ cái mũi: "Ai thích cười thì cứ cười đi, biết đôi ta tốt là được rồi." Nói xong ngậm lấy một hạt dẻ, duỗi tay kéo Bạch Chân vào lòng, cúi đầu tiến đến bên miệng chàng, hàm hồ nói: "Nào, Chân Chân, ăn thêm một hạt."
"Đừng quậy..." Bạch Chân nhịn không được cười toe toét, Chiết Nhan đẩy hạt dẻ vào, Bạch Chân lập tức tắt tiếng, chỉ có thể nhỏ giọng nức nở, trong miệng hai người đều tràn đầy mùi hạt dẻ thơm ngọt.
Nửa ngày qua đi, Chiết Nhan mới lưu luyến buông Bạch Chân ra, nhìn vào đôi mắt long lanh như ngọc kia, trêu chọc: "Chẳng phải ăn rất vui vẻ đây sao?"

Bạch Chân thở phì phò, lẳng lặng nhai nát hạt dẻ nuốt xuống: "Có phải ngươi muốn nghẹn chết ta không? Không thể cho ta thở một chút à?"
Chiết Nhan đột nhiên rướn lên, liếm vệt nước khả nghi trên khóe miệng chàng, khẽ cười nói: "Không chặn kín mít một chút, nước dãi sẽ chảy thành sông mất."
"..." Bạch Chân hung hăng trừng mắt với hắn một cái, nhưng thấy hai cánh môi đỏ tươi bóng ánh nước kia lại theo bản năng liếm khóe miệng, muốn hôn tiếp.
Phương diện này từ trước đến nay chàng rất thẳng thắn, còn muốn thì tiếp tục, vì thế chậm rãi tới gần, nhẹ nhàng dán lên mối Chiết Nhan, hôn.
Lần này Chiết Nhan không quá dùng sức, dựa theo mức độ Bạch Chân muốn, môi thân mật vuốt ve, đầu lưỡi mềm nhẹ liếm láp, phân phân hợp hợp, triền miên lâm ly, lưu luyến đa tình.
Như thể cảm thấy hôn không đủ, trao đổi hô hấp, kéo theo mật dịch, hai linh hồn dung hòa vào nhau, tuy hai mà một.
Bên chân có thứ gì dụi dụi, Bạch Chân đắm chìm trong nụ hôn chợt giật mình, kết thúc hôn môi, cúi đầu xem, phát hiện là con thỏ, nhíu nhíu mày, duỗi chân nhẹ nhàng đá con thỏ ra xa chút.
Hứng thú bị nhiễu loạn.
Chiết Nhan nhướng mày: "Trước kia chẳng phải ngươi rất thích mấy vật nhỏ này sao?"
"Đó là bao lâu trước kia rồi?" Bạch Chân quay đầu, cầm cây Thạch Quý Liên bóc hạt sen: "Ta hiện tại đã trưởng thành rồi."
Có lẽ là cảm thấy chơi với động vật nhỏ quá ngây thơ.

Chiết Nhan nghĩ vậy, bèn ôm eo chàng từ phía sau, dỗ: "Phải phải phải, bảo bối trưởng thành rồi." Nói xong lại có chút cảm khái: "Đúng thế, lớn lên rồi.

Nhớ trước đây, ngươi mới lớn được chút, còn chưa cao đến đầu gối của ta, như cục bột nếp vậy, thấy ta liền chui vào lòng ta, túm xiêm y ta, một hai phải bò lên thơm ta một cái..."
"Chuyện này ngươi đã nói bao nhiêu lần rồi?" Bạch Chân nghe mặt đỏ tai hồng, khuỷu tay thụi thụi Chiết Nhan, xấu hổ giận dữ: "Để yên xem nào!"
"Không để yên! Chuyện này ngươi cũng đâu phải chỉ làm một lần, chẳng qua lần đầu hôn để lại ấn tượng sâu sắc nhất, ta phải nói cả đời, đến già rồi vẫn phải nói cho ngươi nghe." Chiết Nhan đúng lý hợp tình: "Khi đó cũng không nghĩ tới ngươi sẽ hôn lại, ta nhất thời sơ ý mới làm ngươi thực hiện được.

Kia chính là nụ hôn đầu tiên của ta, thình lình bị ngươi cướp đi, sau ngươi lại thành cái đuôi nhỏ của ta, cả ngày không có việc gì lại đòi bò lên hôn, ta không cho hôn ngươi liền khóc.

Ngươi khi còn nhỏ hay khóc lắm, chẳng qua phần lớn là cố ý, chỉ để ta đau lòng ngươi."
Tuy rất ngượng ngùng, nhưng vừa nhớ tới chuyện khi còn nhỏ, Bạch Chân cũng nhịn không được cười: "Mấy chuyện lúc bé đó ta nhớ không rõ lắm, nhưng không biết vì sao, lòng ta vẫn nhớ rất rõ cảm giác khi ấy, cảm giác ánh mắt đầu tiên gặp ngươi đã đặc biệt thích ngươi."
Nghe mẹ kể, lúc ấy chàng mới sinh ra không lâu, còn nhăn bèo nhèo, Chiết Nhan gặp, câu đầu tiên là "Xấu quá!" Sau đó chàng liền tức tưởi nhăn mặt muốn khóc, Chiết Nhan lại nói khóc còn xấu hơn, thế là chàng không nín được, oa một tiếng bật khóc, dỗ kiểu gì cũng không xong.

Hẳn là chịu không nổi bị người mà ánh mắt đầu tiên mình trông thấy đã đặc biệt ghét bỏ, lòng tự trọng bị thương tổn.

Đều là ánh mắt đầu tiên, dựa vào cái gì mình phải bị ghét bỏ?

Rõ ràng khi đó cái gì cũng không nhớ, cố tình lại nhớ kỹ nam nhân nói mình xấu này, sau dần nẩy nở, trở nên xinh đẹp, liền cả ngày ngóng trông người kia tới.

Đến khi chờ được người tới, chưa kịp bày ra một nụ cười tươi xinh đẹp lên tiếng gọi, đã bị lão phượng hoàng tuấn tiếu hút hồn, ngây ngốc mở ra đôi tay muốn ôm một cái, ôm còn chưa đủ, hai tay nhỏ bắt lấy cổ áo mượn lực bò lên trên, đầu giương lên, miệng nhỏ dẩu ra, cứ thế đoan đoan chính chính hôn chụt lên khóe miệng người ta một cái.

Hôn cũng hôn xong rồi, nhưng vẫn không chịu xuống khỏi người người ta, ai bắt chàng xuống chàng liền bẹp miệng muốn khóc, đáng thương cực kỳ.

Tiểu hồ ly mở ra hình thái đáng yêu vô cùng, mắt to ngập nước chớp chớp, tức khắc khiến cho trái tim mọi người tan chảy, sôi nổi sửa miệng khuyên Chiết Nhan ôm thêm một lát.

Lão phượng hoàng cứ thế ôm, thẳng đến buổi tối tiểu hồ ly chịu không nổi rúc trong lòng hắn ngủ thiếp đi, hắn mới buông xuống.
Trở về chưa được hai ngày, cái bánh nếp kia đã bị vị cha già nhà mình đóng gói ném tới rừng đào, sau này nhớ con, đến rừng đào định đón về liền không đón được nữa rồi, trừ phi Chiết Nhan đi theo.
"Khi đó ngươi còn gọi ta là thúc thúc xinh đẹp nữa." Chiết Nhan chế nhạo: "Về sau ta dạy ngươi đổi giọng gọi ca ca xinh đẹp, ngươi gọi một thời gian, sau này bị cha ngươi biết, thấy ta liền nâng bối phận lên, ta đành phải dạy ngươi sửa miệng lại..."
Trước kia còn không cảm thấy gì, hiện giờ thân phận đã khác, nhớ lại những quá khứ đó, luôn cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Tận mắt nhìn thấy ái nhân từ cục bột nhỏ trắng trẻo mềm mại lớn lên từng chút một, còn là hắn tự mình tay cầm tay nuôi lớn, từ nhỏ đã dán lấy hắn, ai dỗ cũng không được, ngang ngược bướng bỉnh lại chấp nhất dán vào, đến nay vẫn vậy.
Khi đó thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, nhóc con này tương lai sẽ thành người bạn đời của mình, cứ việc từ lúc ban đầu đã toàn tâm toàn ý yêu chiều, nhưng hoặc nhiều hoặc ít vẫn sẽ tiếc nuối lúc trước chiều chuộng không đủ, hẳn càng phải quan tâm hơn nữa, càng yêu thương hơn nữa, tốt nhất là không để chàng chịu một chút thiệt thòi nào.

Tuy có phần mất mát, nhưng càng nhiều hơn là may mắn, may mắn mình vẫn luôn che chở người này rất kỹ, giờ đây nhớ lại những năm tháng đó, đều là hồi ức hạnh phúc tốt đẹp.
Loại cảm giác này, quá kỳ diệu.
Chân Chân nhà hắn, tràn đầy sinh mệnh đều là hắn, chỉ hắn mà thôi.
Chiết Nhan bỗng vùi mặt vào cổ Bạch Chân, nở nụ cười, càng cười sống mũi càng cay, trong lòng nghèn nghẹn, cảm động muốn khóc.
Hơi thở phả vào cổ có chút ngứa, Bạch Chân không khỏi rụt rụt bả vai.

Chàng không biết trong lòng Chiết Nhan đang nghĩ ngợi cái gì, chỉ cho rằng mình nhắc tới chuyện khi làm hắn cảm thấy buồn cười, liền cũng cười theo: "Cũng là vì chưa hiểu chuyện, bằng không sẽ không gọi ngươi như vậy."
"Chân Chân, ngươi thật sự rất thích ta." Chiết Nhan cọ cọ cổ chàng, ôm người kia sát hơn, lẩm nhẩm: "Ngươi thích ta rất nhiều!"
Bạch Chân muốn mắng Chiết Nhan không biết xấu hổ, nhưng lại cảm thấy chuyện này không có gì phải phản bác: "Đúng vậy, ta thích ngươi như thế, có phải ngươi đắc ý lắm đúng không?"
Chiết Nhan cười, hôn hôn vành tai chàng: "Ừ, đời này, đây là chuyện đắc ý nhất.".