Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y

Chương 40: 40: 《 Sinh Mệnh Tất Nhiên Quan Trọng 》






Lụa mỏng màu xanh lục theo gió nhẹ tung bay như thác nước, cây lựu ngoài cửa sổ đựng đầy ánh dương minh diễm như lửa, còn có vài sợi dây leo bò lên bệ cửa sổ, lá cây khoe ra sức sống...!Đây đại khái là phong cảnh sáng ngời duy nhất làm người ta chú ý trong gian nhà này, sói con đánh giá như thế.
Sói con khó khăn lắm mới tỉnh ngủ, vừa mở mắt liền cực kỳ cảnh giác mà cẩn thận đánh giá toàn bộ nơi này.

Nó không biết mình đang ở đâu, nhưng nó vẫn nhớ rõ cái người đang gục bên "giường" mình, chính là tên ngu ngốc bị nó hung hăng cắn một cú kia.

Lúc ấy nó có nghe thấy những người của Thanh Khâu gọi hắn Tư Mệnh...!Là Tư Mệnh Thần Quân chưởng quản mệnh cách phàm nhân trên Cửu Trùng Thiên?
Nghĩ vậy, nó không khỏi dời tầm mắt về phía cổ tay của Tư Mệnh, băng gạc đã tháo ra, dấu răng kia nổi rõ, ứ sưng chưa tiêu hết, sói con không khỏi nhíu mày, vuốt nhỏ vươn ra phía trước, đệm thịt mềm mụp đè đè miệng vết thương kia.

Lúc nó hạ miệng rất mãnh liệt, trong răng còn có độc, miệng vết thương tuy nhìn có vẻ đã đỡ, nhưng...!tội gì phải thế?
Sói con do dự một lát, hơi hơi duỗi cổ, cúi đầu xuống, mở miệng, đang định vươn đầu lưỡi, bên tai lại đột ngột truyền đến giọng nói ôn hòa của người nọ, nó sợ tới mức suýt nữa cắn đầu lưỡi mình.
"Ngươi còn muốn cắn ta một cái à?" Tư Mệnh gió thỏng mây bay, cũng không thu hồi cánh tay dưới vuốt sói lại.
Sói con ngẩng đầu hung hăng trừng hắn, sau đó uy hiếp xòe ra toàn bộ vuốt sắc, móng vuốt ấn xuống, đè mạnh cổ tay kia, như thể chỉ cần Tư Mệnh còn dám vô nghĩa một câu, nó sẽ một móng vuốt cào đi một lớp thịt.
Cặp mắt màu lục đậm kia rất đẹp, cho dù ra vẻ hung ác, hốc mắt lại lộ ra hơi nước yếu ớt, Tư Mệnh trong lòng mềm nhũn, nhất thời quên phản ứng, mãi đến khi cảm thấy trên cổ tay lạnh lẽo ướt ướt, hắn mới kinh ngạc phát hiện sói con đang giúp hắn liếm láp miệng vết thương, chỗ sưng tấy đau nhức nháy mắt giảm đi rõ rệt.
Tư Mệnh có chút lâng lâng, rốt cuộc không bị cắn oan một cú, sói con này chung quy vẫn có lương tâm.
Sói con liếm vài cái liền mất tự nhiên quay đầu đi, gục một bên bất động.

Nó chưa bao giờ liếm láp vết thương cho bất cứ kẻ nào, kể cả là người nhà, nhưng vết thương của người nọ là do bị nó cắn, nếu muốn nhanh chóng hóa giải độc tố, khép lại miệng vết thương, đây là phương pháp mau lẹ nhất.
Tư Mệnh lại đặc biệt thỏa mãn, ôm cổ tay ngắm nghía hồi lâu.

Vết thương này với hắn mà nói không là cái gì, chính hắn cũng chưa để ý nhiều, chỉ là rốt cuộc không dễ xử lý như bị sói cắn bình thường thôi.

Cảm giác như lửa đốt bỏng đó thật sự tra tấn người, băng bó vào càng làm hắn cảm thấy như bọc một mồi lửa mãi không tan đi, vô cùng khó chịu, hắn liền đơn giản không băng bó, không ngờ sói con này tùy tiện liếm một cái lại có thể sáng ngang với linh đan diệu dược của Chiết Nhan Thượng Thần.
Tư Mệnh nhịn không được muốn ôm sói con vào lòng xoa xoa, lại cố kỵ thương tích của nó, sợ làm nó đau, đành phải lấy lui làm tiến sờ sờ đầu nó: "Nhãi con, ngươi đang áy náy sao?"
Thân mình sói con đột nhiên cứng đờ: "..." Ai là nhãi con hả?
"Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn, để ta xem vết thương trên người của ngươi thế nào." Tư Mệnh bắt lấy hai chân trước của nó, nhẹ nhàng lật qua, sói con liền bị lật ngửa ra.

Thuốc Chiết Nhan Thượng Thần tất nhiên là thuốc tốt, sói con hôn mê hai ngày, ngủ một giấc dậy miệng vết thương đã khép lại hơn phân nửa, chỉ là nguyên khí hao tổn quá độ, trong người vẫn suy yếu, vùng vẫy trong tay Tư Mệnh mấy cái, rất nhanh mất hết sức lực, chỉ đành ngoan ngoãn nằm, tùy ý đối phương giở trò trên ngực nó.
Ai ngờ Tư Mệnh kiểm tra xong rồi cũng không buông tay, như si mê nắm lấy hai móng vuốt nhỏ kia, ngón cái nhéo nhéo lòng bàn chân mềm mại, phát ra từ nội tâm cảm thán: "Chao ôi, đệm thịt này mềm quá!"
Sói con mặt không cảm xúc phóng ra lưỡi dao sắc bén.
Một luồng sáng trắng hiện lên, trên mặt Tư Mệnh nhiều thêm hai vết máu: "Ái da! Hung quá!"
Hôm nay, Tư Mệnh lại đến rừng đào mười dặm xin thuốc, vết thương nhàn nhạt trên mặt thành công khiến cho Chiết Nhan chú ý: "Tư Mệnh, mặt của ngươi..."
"À, hai ngày trước bị nhãi con cào.

Vật nhỏ này dễ nổi cáu, chọc một chút là phát hỏa." Ngữ khí còn rất đắc ý.
"Nhãi con?" Chiết Nhan dừng một chút mới phản ứng lại, nhãi con đây hẳn là con sói con kia.

"Chút bị thương ngoài da nho nhỏ này, ngươi động ngón tay là có thể khép lại, còn giữ làm cái gì? Đẹp à?"
Tư Mệnh hơi hơi mỉm cười, giải thích: "Chiết Nhan Thượng Thần có điều không biết, vết thương này có tác dụng rất lớn.

Nhãi con cứng đầu, hơi không chú ý là có thể chọc xù lông, nhưng tâm địa nó lại mềm, nếu ta không cẩn thận lại chọc giận nó, đến lúc đó giơ vết thương này ra trước mặt nó, cho dù nó giận đến mấy cũng ngại động thủ với ta."
"Vẫn là Chân Chân nhà ta hiền lành." Chiết Nhan cười gió xuân đầy mặt, từ từ nói tiếp: "Y chưa bao giờ nỡ cào ta cả."
Tư Mệnh: "..." Chân Chân nhà ngài ở bên ngoài một chút cũng không hiền lành, đặc biệt là lúc phá nhà người khác!
Phòng bếp nhỏ truyền đến mùi canh hoa đào thoang thoảng, Chiết Nhan bỗng nhiên mất kiên nhẫn: "Ngươi tới là vì chuyện gì? Mau nói rõ ràng đi! Chân Chân đang ngủ, ta phải nhanh chóng về phòng với y, y thức dậy tìm không thấy ta sẽ không vui."
Tư Mệnh theo bản năng giương mắt nhìn trời, đã sắp giữa trưa rồi, Chiết Nhan Thượng Thần cũng quá có thể...
"Vết thương trên người nhãi con gần như đã lành, nhưng vẫn rất suy yếu, tiểu tiên cả gan, muốn cầu Thượng Thần thêm chút linh đan diệu dược." Tư Mệnh cực kỳ cung kính, lại há mồm nói: "Đại ân của Thượng Thần hôm nay, Tư Mệnh ngày nào đó chắc chắn dũng tuyền tương báo, núi đao biển lửa, vạn..."
"Được rồi được rồi!" Chiết Nhan móc ra một lọ thuốc viên ném vào trong tay hắn, lộ rõ vẻ ghét bỏ: "Không sợ cắn lưỡi à? Mau cút đi!"
Tư Mệnh nhận thuốc, biết nghe lời phải mà cút ra khỏi rừng đào mười dặm.
Chiết Nhan vào phòng bếp nhỏ, mở nắp nồi, mùi canh hoa đào bay ra bốn phía, khói trắng lượn lờ như sương mù.

Chiết Nhan rất vừa lòng, ống tay áo vung lên, tắp bếp, lại tìm chung đựng canh múc ra, chuẩn bị bát nhỏ và thìa ngọc, liền vội vàng bưng đến phòng ngủ.
Bạch Chân còn chưa ngủ dậy, mơ mơ màng màng ngửi thấy mùi thơm ngọt quen thuộc, cái mũi nhỏ không ngừng giật giật, Chiết Nhan nhìn thích thú, nhịn không được cúi đầu hôn hôn khóe miệng chàng, sợi tóc rũ xuống quét qua cổ Bạch Chân, làm Bạch Chân ngứa rụt rụt cổ.

Chiết Nhan vội vén tóc ra sau đầu, nhẹ giọng dỗ: "Ngoan, ta ở đây, cứ ngủ đi."
Chuyện lớn cỡ nào cũng nhất định phải chờ Chân Chân nhà hắn ngủ no rồi hẵng nói.

Canh hoa đào mới ra khỏi nồi, đang nóng, nhưng chung đựng canh kia giữ nhiệt, chờ một thời nửa khắc nữa ăn là vừa lúc.

Chiết Nhan tính toán một chốc, lúc này đã chuẩn bị thỏa đáng, Chân Chân nhà hắn tỉnh dậy là có thể ăn, dù sao ban đêm vận động quá mạnh, thể lực tiêu hao nhiều, hắn không nỡ làm bảo bối nhà mình thức dậy lại phải đói bụng chờ.
Dỗ Bạch Chân ngủ xong, Chiết Nhan định đứng dậy cởi giày nằm lên theo, ai ngờ tay áo lại bị Bạch Chân giữ chặt.

Hắn bất đắc dĩ cười, chỉ phải nhẹ nhàng thay đổi tư thế, dùng gót chân đạp rớt giày, vừa nằm xuống, Bạch Chân đã ngựa quen đường cũ mà rúc vào lòng hắn, khuôn mặt nhỏ vùi vào ngực cọ cọ, còn chép miệng gọi một tiếng Chiết Nhan.

Quả tim của Chiết Nhan lập tức tan thành một hồ xuân thủy, mềm mại rối tinh rối mù.
Thật là, càng ngày càng thích hơn!
Nửa canh giờ qua đi, Bạch Chân quả nhiên từ từ tỉnh dậy.
Chiết Nhan gần như không chớp mắt mà nhìn chằm chằm gương mặt ngủ của tiểu hồ ly suốt nửa canh giờ, mí mắt Bạch Chân vừa động đậy, hắn liền biết bảo bối nhà mình hẳn đã ngủ đủ rồi, lập tức đặt một nụ hôn lên đôi mắt chưa kịp mở, lại chuyển qua môi mềm mại, cẩn thận hôn môi hồi lâu.
Bạch Chân xưa nay thích như vậy, chàng thích trước khi đi vào giấc ngủ được Chiết Nhan dỗ nhắm mắt lại, ngày hôm sau lại tỉnh dậy trong dỗ dành của Chiết Nhan.
"Bảo bối, có đói bụng không?" Chiết Nhan nhéo nhéo eo Bạch Chân, lại phủ lên bụng nhỏ sờ sờ, lại hướng lên trên một chút sờ đến hình dạng xương cốt, trong lòng đột nhiên tê rần, nhíu mày nói: "Sao lại gầy thế này!"
Canh giờ này bên ngoài mặt trời đã lên cao, nhưng kỳ thật Bạch Chân cũng không ngủ bao lâu, vừa mới thức dậy, đầu óc còn mờ màng, hai mắt mê mang không quá tỉnh táo nhìn Chiết Nhan, thấy hắn nhíu mày liền theo bản năng bắt đầu lấy lòng, nhỏ giọng nói: "Ta ăn nhiều một chút là có thể béo lại ngay thôi."
Thái quá! Hai người ngày thường khôn khéo bao nhiêu, thế mà ai cũng không ý thức được ngủ cả đêm chưa ăn cơm, bụng sẽ xẹp xuống một chút, sờ đến xương sườn là bình thường.

Huống hồ thân hình Bạch Chân vô cùng hoàn mỹ, trước sau trên dưới cân xứng đến cực điểm, bụng tất nhiên không có một chút thịt thừa, lúc này mềm mại nằm, phập phồng quyến rũ, đại khái cũng chỉ có trên mông là có chút thịt.
Chiết Nhan bế người lên, đổ nước cho chàng súc miệng, dọn dẹp thỏa đáng xong vội múc canh hoa đào ra tự mình đút đến bên miệng chàng, ánh mắt vô cùng tha thiết: "Ăn tạm ít canh hoa đào lót dạ trước, lát nữa ta đi làm nhiều món ngon hơn cho ăn."
"..." Bạch Chân lúc này đã tỉnh táo, cũng không muốn ép mình mập lên: "Không, không cần, thế này lá đủ rồi." Hắn há mồm ngậm cái thìa Chiết Nhan đút, duỗi tay cầm lấy chén nhỏ: "Ta tự ăn."
"Chậc, không được tranh với ta" Chiết Nhan không muốn buông tay, nhíu mày lui ra nửa tấc, lại múc một thìa đút: "Chừng này sao đủ? Canh canh nước nước, ăn đỡ thèm thôi, không được để đói."
Bạch Chân cười khẽ, mặc hắn hầu hạ.


Ăn đến một nửa, khóe miệng Bạch Chân nhỏ xuống một giọt canh, đang định thè lưỡi liếm đi, lại bị Chiết Nhan nắm cằm, vô cùng tự nhiên mà thò miệng qua giúp chàng liếm sạch sẽ, liếm xong còn tận hưởng dư vị một phen, thành khẩn tán thưởng: "Rất ngọt!"
Bạch Chân tức khắc không còn tâm tư ăn cái gì nữa, thân mình ngả ra phía trước, vững vàng chen vào lòng Chiết Nhan, dán lên cho hắn một cái hôn ngọt ngào, hôn đủ rồi mới nói: "Rõ ràng thế này ngọt hơn."
Chiết Nhan nhẹ nhàng vỗ vỗ mông Bạch Chân: "Chỉ biết trêu chọc ta, lần sau ngươi lại xin tha ta cũng sẽ không buông tha ngươi đâu!" Nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Làm nũng cũng không được."
"Vậy..." Bạch Chân chui đầu vào cổ Chiết Nhan cọ cọ, như cố ý làm nũng, thanh âm mềm mại hỏi: "Vậy gọi phu quân được không?" Chưa xong còn ra vẻ đáng thương yếu thế nói: "Nếu thật sự không được, thì phu quân nhớ nhẹ chút nhé."
Dục hỏa của Chiết Nhan gần như nháy mắt bùng lên, đặt chén trong tay qua một bên, sau đó mãnh liệt áp đảo Bạch Chân xuống giường, há mồm căm giận gặm gặm xương quai xanh của Bạch Chân, gặm xong còn cảm thấy không thỏa mãn, lại ngậm lấy đôi môi tràn đầy ý cười của đối phương mút thật sâu vài cái.

Chỉ là đêm trước làm quá kịch liệt, Chiết Nhan không dám ức hiếp quá tàn nhẫn, ra vẻ xoa nắn vài cái rồi thôi.
Chiết Nhan chấm chấm chóp mũi Bạch Chân, ngữ khí sủng nịch: "Chỉ biết ỷ vào ta thương ngươi thôi!"
Bạch Chân ôm cổ Chiết Nhan, ánh mắt tràn đầy đắc ý vui mừng, nói rất đương nhiên: "Đúng vậy, ta chính là ỷ vào ngươi thương ta đấy!"
Có thể làm sao bây giờ đây, Chiết Nhan nghĩ.

Một người đáng yêu như vậy, hắn không thương không chiều, thì còn có thể làm gì nữa!
"Bảo bối, ngươi còn như vậy ta sẽ nhịn không được!" Chiết Nhan bỗng nhiên đĩnh eo, dùng chỗ kia đâm đâm Bạch Chân.
"Sai rồi sai rồi!" Bạch Chân dừng lại trước giới hạn, buông tay đẩy Chiết Nhan ra, thái độ có lệ: "Ta sai rồi, ngươi dập lửa đi!"
Chiết Nhan sửa sửa xiêm y, nỗ lực tĩnh tâm: "Ta ra ngoài nấu cơm, ngươi phải ngoan đấy."
Bạch Chân ôm chén nhỏ, chuyên tâm ăn canh hoa đào, vô cùng ngoan ngoãn: "Ừ ừ."
Chiết Nhan thấy thế lại không nhấc chân nổi, trong lòng vô cùng lưu luyến.

Chân Chân nhà hắn sao có thể thu hút người ta như vậy? Ôn tồn một lát thôi hiển nhiên là không đủ! Chiết Nhan thở dài, cuối cùng không nhịn nổi, lại lén hôn một cái mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Món thịt thường thấy trong rừng đào mười dặm nhất chính là các chủng loại cá phong phú trong Bích Dao Trì kia, đã phải ăn ngay, Chiết Nhan đương nhiên không kiên nhẫn thả câu ngồi chờ, nhắm chuẩn hai con béo nhất, đầu ngón tay động một chút, dễ như trở bàn tay bắt lên.
Bạch Chân một mình chờ trong phòng chán nản, chỉ chốc lát sau liền lắc lư đi tới phòng bếp nhỏ, trong tay cầm khay gỗ đỏ, chung canh bát đũa xếp chỉnh tề trên đó, vào bếp tùy ý đặt sang một bên, bước chân dịch qua liền thành cái đuôi nhỏ dán bên người Chiết Nhan, trên mặt lúc này mới sinh ra chút linh hoạt, ồn ào muốn giúp đỡ.
"Sắp xong rồi" Dầu trong nồi đã nóng, Chiết Nhan đang định bỏ đồ ăn vào, thấy Bạch Chân thò qua vội dùng thân thể chặn người lại kín mít: "Ngươi đứng xa chút, đừng để dầu bắn vào."
"Được rồi." Bạch Chân không muốn thêm phiền, bưng hai đĩa thức ăn đã làm xong đi ra ngoài.
Hôm nay món ăn rất phong phú, thịt kho tàu, cá chua ngọt, thịt kho Đông Pha sơn trân dương xỉ, cà tím và măng xào tương, còn có canh trân châu bạch ngọc làm từ quả đào và tuyết liên.

Từng đĩa thức ăn bày đầy một bàn đá, còn chưa động đũa, Bạch Chân đã thấy dạ dày trầm xuống, cảm giác ăn không tiêu.
Bản thân Chiết Nhan không ăn mấy, chỉ lo gắp thức ăn cho Bạch Chân, thấy chàng ăn một miếng liền cao hứng phấn chấn như được thưởng.


Nhưng mặc cho Bạch Chân không muốn lãng phí thức ăn Chiết Nhan nấu, cũng thực sự ăn không hết quá nhiều.
"Vẫn hơi bình thường, cũng không biết Tất Phương chuẩn bị bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn, ăn đi ăn lại mấy món này, ngon mấy cũng ngán." Chiết Nhan nhìn đồ ăn thừa, âm thầm lắc đầu, phiền muộn một lát, đột nhiên lóe lên một ý: "Chân Chân, theo ta đến Côn Luân Hư ở một thời gian đi?"
Côn Luân Hư từ trên xuống dưới không quá chú trọng ăn uống, nhưng ở chốn long mạch, tẩm bổ ra rất nhiều món ăn sơn trân hoang dã màu mỡ, hơn nữa chủng loại phong phú, có thể ngày ngày điều chỉnh thực đơn cho Chân Chân nhà hắn, nhất định sẽ nuôi người ta trắng trẻo mập mạp.
"Không!" Bạch Chân lập tức cự tuyệt, như thể cảm thấy mình phản ứng quá mức kịch liệt, lại mềm giọng bổ sung: "Ta chỉ muốn ở rừng đào, không muốn đi đâu hết."
Chiết Nhan làm sao không biết Bạch Chân kiêng kị cái gì, nén cười, ra vẻ khó xử: "Vậy à? Nhưng hình như mấy ngày nữa Côn Luân Hư sẽ có tuyết rơi đấy! Ta nghe Mặc Uyên nói y cho người trồng mấy cây hồng mai sau núi, mỗi khi tuyết rơi sẽ nở hoa, trắng đỏ tôn lên nhau, trông rất đẹp mắt.

Chân Chân..." Chiết Nhan mặt mày dịu dàng, nùng tình trong mắt khiến Bạch Chân gần như muốn tan chảy: "Ngươi còn nhớ ngày này năm ấy, chúng ta dạo bước trên nền tuyết không? Chân Chân, ngươi thật sự không muốn cùng ta về lại chốn xưa sao?"
Bạch Chân có chút ngứa ngáy, Chiết Nhan thấy ý chí chàng đã buông lỏng, dụ dỗ càng thêm hăng say: "Bảo bối, ta còn muốn hôn ngươi dưới đầy trời tuyết trắng." Hôn từ tóc xanh đến bạc đầu.
Bạch Chân đỏ bừng mặt, ngập ngừng nửa ngày cũng không có thể nói nổi một chữ từ chối, cứ thế bị Chiết Nhan lừa đến Côn Luân Hư.
Mặc Uyên đang nhàn rỗi, thấy hai người bọn họ cầm tay mà đến, vội ra đón: "Huynh trưởng tới." Lại quay sang Bạch Chân mỉm cười thăm hỏi, chắp tay thi lễ, câu chữ rõ ràng hô: "Chào tẩu tẩu."
Bạch Chân: "..." Biết ngay mà!
"Mặc Uyên, ngươi...!ngươi đừng gọi như vậy!" Chiết Nhan đã đưa Bạch Chân đứng đắn dập đầu trước bài vị của Phụ Thần, Mặc Uyên xưng chàng một tiếng trưởng tẩu là hợp tình hợp lý.

Nhưng chàng là nam nhân, xưng hô kia dùng trên người mình, cứ cảm thấy quái quái, ngượng ngùng nói: "Xưng hô tên họ là được rồi."
"Tuyệt đối không thể, lớn nhỏ có thứ tự, bối phận như thế, không thể đi quá giới hạn." Mặc Uyên sắc mặt nghiêm túc, cực kỳ chấp nhất, như thể trực tiếp gọi tên họ Bạch Chân là phạm vào tội đại bất kính dĩ hạ phạm thượng.
Quỷ mới biết Mặc Uyên vì sao chấp nhất cái này như vậy.

Từ ngày Chiết Nhan và Bạch Chân thành hôn, mỗi khi y gặp mặt Bạch Chân đều sẽ tất cung tất kính gọi một tiếng "tẩu tẩu".
Chàng còn nhớ rõ ngày ấy thành thân, sau khi lạy thiên địa khai tịch, Mặc Uyên tới kính rượu bọn họ, trước mặt các khách nhân mặt không đổi sắc gọi một tiếng: "Tẩu tẩu." Bạch Chân nghe xong, một ngụm Đào Hoa Túy nghẹn trong cổ họng suýt nữa sặc chết.

Chiết Nhan đau lòng Bạch Chân, vội trấn an chàng, quay đầu liền rót hết ba bầu rượu cho Mặc Uyên, tiếng là xả giận, nhưng lại còn khen Mặc Uyên một câu: "Gọi rất dễ nghe!"
Từ đây, bất luận Bạch Chân sửa đúng thế nào, Mặc Uyên cũng không muốn sửa miệng.
Kỳ thật so với Dạ Hoa tuy là đệ đệ ruột một mẹ đẻ ra rồi lại mang một thân huyết mạch khác, tình cảm của Mặc Uyên đối với nghĩa huynh Chiết Nhan càng sâu nặng hơn.

Từ nhỏ y đã coi Chiết Nhan là ca ca ruột của mình mà đối đãi, hiện giờ mở miệng là có thể giúp huynh trưởng lòng vui như nở hoa, sao lại không làm?
Đừng nhìn Bạch Chân bên ngoài có phần không thích ứng, trong lòng hẳn cũng rất thích, chẳng qua ít nhiều có chút ngượng ngùng thôi.

​​​.