Chân trời dần ló dạng, ánh bình minh rơi trên ngọn cây hồng nhạt trên lấp lánh sáng lên, hương hoa vương vấn, sâu trong rừng đào truyền ra một trận tiếng vui đùa ầm ĩ thanh thúy, dễ nghe êm tai như tiếng gió lướt qua bụi lau, lời lời ngọt ngào, chữ chữ lưu luyến.
"Nhận thua chưa?" Bạch Chân ngồi bên hông Chiết Nhan, cũng bắt lấy hai tay Chiết Nhan ấn hai bên đầu hắn, cúi người nhìn thẳng vào đôi mắt đựng đầy nhu tình kia, cười ngạo nghễ càn rỡ: "Kêu một tiếng dễ nghe, ông đây sẽ buông tha ngươi."
Đêm hôm trước Bạch Chân bị lăn lộn đáng thương, đến nỗi chịu không nổi mà ngủ gục trên tiệc cưới của Bạch Thiển, Chiết Nhan đau lòng chàng, đêm qua chỉ thân mật một chút liền để chàng ngủ yên.
Một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, Bạch Chân lúc này đang tinh thần khoan khoái, tinh lực dư thừa, mới vừa ngủ dậy đã bắt đầu làm ầm ĩ với Chiết Nhan, Chiết Nhan cũng phối hợp mặc chàng nghịch phá.
Hai người trên giường ngươi tới ta đi triền đấu ba hiệp, Chiết Nhan nhất thời sơ ý cuối cùng bị vũ lực áp chế, lúc này đang không thể xoay người.
Thật không hiểu sao cái giường chưa bị hai người bọn họ lăn lộn đến vỡ tan thành từng mảnh, trải bao năm tháng dài lâu bị hai vị chủ nhân chà đạp trời sụp đất nứt mà vẫn còn có thể kiên trì đến nay.
Đúng là vui buồn lẫn lộn!
Khóe miệng Chiết Nhan cong lên một tia cười ta, bỗng nhiên ra sức ngẩng đầu, cắn một cú lên đôi môi hồng hào của Bạch Chân, Bạch Chân gần như dán sát vào hắn, lần đánh lén này đương nhiên dễ dàng thực hiện được.
Không trong chốc lát Bạch Chân đã mềm nhũn trong lòng Chiết Nhan, hai tay bắt lấy cổ tay Chiết Nhan dần dần dịch lên trên, cuối cùng mười ngón đan vào nhau.
Một lát sau, hai người trao đổi vị trí, Chiết Nhan ấn đôi tay Bạch Chân, môi dán lên tai chàng, ngậm lấy vành tai đáng yêu kia cọ cọ, nghe được người dưới thân liên tiếp truyền đến những tiếng rên rỉ mềm mại mới vừa lòng mà há miệng, tiếp theo lại thổi một hơi vào lỗ, trầm giọng nói: "Kêu một tiếng dễ nghe, ông đây sẽ buông tha ngươi."
Bạch Chân bị trêu đùa toàn thân tê dại, lại vẫn tràn đầy không phục, nghiêng đầu cắn một cú lên cái cổ trắng nõn của Chiết Nhan, mặt phồng lên, thở phì phì phản kháng: "Không cần!"
Chiết Nhan cười khẽ bên tai chàng: "Xác định không cần?"
Bạch Chân đảo đảo hai mắt, đáng thương vô cùng nói: "Ta đau eo, ngươi nhẹ chút nhé."
Chiết Nhan đau lòng Bạch Chân, không nỡ để bảo bối của mình có gì không thoải mái dù chỉ một chút, bởi vậy vốn không thật sự ngồi cưỡi lên hông chàng, hoàn toàn dựa vào hai chân gánh trọng tâm, mông hơi nhếch lên, chỉ đủ áp chế lực đạo, tất nhiên là sẽ không làm chàng đau eo.
Nhưng nhìn vào đôi mắt xinh đẹp giảo hoạt kia, biết rõ đối phương đang dùng khổ nhục kế, Chiết Nhan vẫn không kiềm được mềm lòng, nghe thấy chàng kêu đau, thân thể càng phản ứng theo bản năng, mông nhếch lên, nháy mắt bắn lên khỏi vòng eo gầy nhưng rắn chắc kia.
Mà biến cố phát sinh ngay trong khoảnh khắc này.
Chỉ thấy Bạch Chân thu đùi lại, cong đầu gối dùng năm phần lực đạo đâm tới mông Chiết Nhan đang nhếch lên, tư thế của Chiết Nhan bất tiện, ứng đối không kịp, toàn thân không chịu khống chế mà lao tới phía trước.
Chiết Nhan sợ mình sẽ đè lên đầu Bạch Chân làm chàng đau, vội vàng buông đôi tay đang kiềm chế cổ tay Bạch Chân ra, dùng lực ổn định thân thể của mình, ai ngờ lúc nghìn hết sức cân treo sợi tóc, đôi tay Bạch Chân được giải thoát lập tức ôm chặt eo Chiết Nhan, nhẹ nhàng xoay người một cái, lại lần nữa thành công đè Chiết Nhan dưới thân.
Chiết Nhan không khỏi nhíu nhíu mày, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm túc lên, cũng bất chấp bị tập kích mông, vội vàng đĩnh eo kéo hai tay Bạch Chân từ dưới thân ra: "Có làm cộm ngươi không? Có đau hay không?"
"Không đau, không cộm, giường này mềm lắm!" Bạch Chân bám vào bả vai Chiết Nhan cọ cọ lên trên, toàn bộ thân bò vào lòng đối phương, mặt cười ngọt ngào như xuân về hoa nở, đỉnh đầu thả ra lỗ tai hồ ly lông xù xù của mình gãi gãi cằm hắn: "Lão phượng hoàng đang đau lòng tiểu bảo bối của ngươi sao?"
"..." Chiết Nhan há mồm cắn cái lỗ tai đang làm loạn kia vào miệng, một cái khác cắn không được liền dùng lòng bàn tay vỗ về chơi đùa, tựa như cho hả giận.
Bảo bối hắn yêu thương cưng chiều che chở như vậy, ngày thường bị va chạm một chút cũng không nỡ, mà đương sự lúc này đang không nhẹ không nặng trêu chọc quyến rũ, lại cứ hắn còn không thể đánh không thể mắng, chỉ cần nặng lời một chút liền u uất.
Bảo bối u uất, cuối cùng đau lòng vẫn là hắn!
Không có thiên lý, hắn lại vui vẻ chịu đựng!
"Ư..." Tai hồ ly của Bạch Chân so với vành tai của chàng còn mẫn cảm hơn vài phần, giống như cái đuôi vậy, chịu không nỗi giày vò nhất, lúc này mới bị đụng vào, trong miệng tức khắc nhịn không được nức nở ra tiếng, nhỏ giọng rên rỉ tên Chiết Nhan: "Chiết Nhan, Chiết Nhan, đừng..."
Chiết Nhan thật sự yêu thích đôi tai kia cực kỳ, liếm hơn nửa buổi mới lưu luyến không rời buông tha chàng: "Chân Chân không ngoan, nên phạt!"
Lúc này thể xác và tinh thần của Bạch Chân đều mềm nhũn, trừ nơi nào đó không an phận.
"Chiết Nhan..." Bạch Chân ngoan ngoan ngoãn ngoãn chui đầu vào cổ Chiết Nhan cọ xát, một bàn tay nhỏ túm chặt vạt áo trước ngực Chiết Nhan, nhẹ giọng nói: "Làm...!ta!"
Giọng nói rơi xuống, Bạch Chân chỉ cảm thấy thứ đang chọc ở bụng nhỏ mình càng cứng thêm, vừa nóng vừa hút người.
Chàng nâng lên đôi mắt ướt dầm dề nhìn về phía Chiết Nhan, khóe miệng mỉm cười: "Cái này của ngươi mới thật sự cộm ta."
Chiết Nhan bị cặp mắt kia câu hồn đến chịu không nổi, rất kiêng kị mà giơ tay phủ lên, hơi hơi giật giật chân, đổi lấy người trong ngực rùng mình một cái, hơi thở nóng bỏng lập tức phun vào lỗ tai hồ ly lông xù xù kia: "A, cũng thế, cũng thế!"
Bạch Chân đuôi mắt đỏ bừng, cắn yết hầu Chiết Nhan trả thù.
Cùng với tiếng thở dốc thô nặng triền miên, một phòng xuân ý dạt dào.
Ước chừng qua một canh giờ, giường gỗ đỏ vạn năm kia mới được giải thoát khỏi một hồi đất rung núi chuyển.
Bạch Chân một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, nằm bẹp trên giường mềm nhũn thành một vũng nước, mặc Chiết Nhan ôm chàng đi tắm gội bôi thuốc thay quần áo.
Chiết Nhan an trí thỏa đáng cho Bạch Chân xong lại ngồi với chàng trong chốc lát, xoa bóp sau cổ chàng, trấn an hôn lên chóp mũi chàng, thử thăm dò: "Ngươi cứ nghỉ một chút đi, ta đi làm vài món cho ngươi, được không?"
Bạch Chân từ nhỏ đã dính lấy Chiết Nhan, sau khi liên hệ tâm ý càng quấn chặt hơn, đặc biệt là lúc chàng buồn ngủ hoặc mới ngủ dậy, nhất là khi kiệt sức sau tình sự, ham muốn ỷ lại vào người khác này càng dày đặc hơn.
Lúc trước Bạch Chân còn sẽ vì thẹn thùng mà khắc chế, nhưng hôm nay bọn họ đã bái đường thành thân, là phu phu danh chính ngôn thuận, vì thế Bạch Chân liền bắt đầu không kiêng nể gì cậy sủng mà kiêu.
Mỗi khi ở loại thời điểm này, Chiết Nhan đều ôm tiểu hồ ly trêu đùa dỗ dành, hưởng thụ cực kỳ!
Quả nhiên, Bạch Chân nghe vậy chậm rãi mở to mắt, chống thân mình nhắm thẳng trong lòng Chiết Nhan, hai móng vuốt gắt gao túm vạt áo hồng nhạt không buông tay, rầm rì nói: "Không được!"
Lời nói còn lộ ra một tia tức tưởi không dễ phát hiện, như thể nếu Chiết Nhan dám rời đi, chàng sẽ dám khóc ngay lập tức.
Bạch Chân sau khi bị giày vò lăn lộn là kiều khí nhất, lại còn cực kỳ vô lý.
Chiết Nhan cười khẽ ra tiếng, lại nói: "Ta bảo Tất Phương chuẩn bị cơm trưa được không?"
Bạch Chân phủ quyết tức thì: "Không được!"
Tài nấu nướng của Tất Phương coi như tạm ổn, Bạch Chân cũng không phải bắt bẻ, chỉ là sâu trong nội tâm, chàng luôn thiên vị bất cứ thứ gì xuất phát từ tay Chiết Nhan, đương nhiên, ngoại trừ thuốc!
Sau lúc hoan ái, Bạch Chân nũng nịu chỉ muốn ăn gì đó của Chiết Nhan!
Chiết Nhan sờ lên bụng, bàn tay to ấm áp lượn lờ khắp bụng tiểu hồ ly: "Chân Chân chưa đói bụng sao?"
"Cũng không phải rất đói bụng..." Bạch Chân đã hoãn lại, Chiết Nhan tuy ham muốn tàn nhẫn, nhưng lần nào cũng hết sức dịu dàng, xong việc tuy không khỏi bủn rủn, nhưng cũng sẽ không quá khó chịu.
Chẳng qua chàng thích ăn vạ làm nũng trong lòng Chiết Nhan, muốn dính cho đủ rồi mới thả người.
"A? Không phải rất đói bụng à?" Ánh mắt Chiết Nhan tối sầm lại, cúi đầu tiến đến bên tai Bạch Chân, tay ấn trên bụng chàng tăng thêm vài phần lực đạo ái muội: "Trong bụng Chân Chân mới vừa ăn xong rất nhiều tinh nguyên của ta, hẳn cũng đủ no rồi, ha ha..."
"..." Bạch Chân đang hưởng thụ ấm áp nghe vậy thân mình cứng đờ.
Cho dù dưới sự nỗ lực của Chiết Nhan, lòng thẹn thùng của chàng hiện giờ đã chẳng còn thừa bao nhiêu, nhưng chung quy cũng theo không kịp bước chân của Chiết Nhan càng đi càng xa trên con đường độc lãnh phong tao.
Như dự kiến, Bạch Chân xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, thậm chí chỉ muốn chui xuống đất, đáng tiếc mặt đất không nứt ra một cái hố, chàng chỉ có thể đem mình vùi vào lòng đầu sỏ gây tội: "Lão phượng hoàng, không biết xấu hổ.
Trong bụng ta còn lâu mới có cái thứ này!"
Rõ ràng đã rửa sạch ra rồi, còn là lão phượng hoàng không biết xấu hổ kia tự mình động tay!
"Không có á?" Chiết Nhan tâm tình rất tốt, nào sẽ dễ dàng buông tha chàng: "Nhưng ta nhớ rõ ràng là ta đã tiết bên trong, còn tiết rất nhiều mà."
"..." Da đầu Bạch Chân tê dại, bởi vì thân thể đang cầm lòng không nổi phối hợp với lời Chiết Nhan, bắt đầu hồi tưởng lại cảm giác nóng bỏng mà kịch liệt khi từng luồng tinh nguyên đánh sâu vào nơi yếu ớt nhất trong cơ thể.
Càng đáng sợ chính là, Chiết Nhan thậm chí không cần động thủ, đôi câu vài lời là có thể làm chàng liệt hỏa đốt người: "Đừng nói nữa!"
Dáng vẻ thẹn thùng của Bạch Chân hoàn toàn gãi đúng chỗ ngứa trong lòng Chiết Nhan, hứng thú càng thêm dạt dào, cúi đầu nói: "Lần sau ta nỗ lực, tranh thủ cho ngươi ăn nhiều chút, cho ngươi ăn đến no luôn, được không?"
Bạch Chân nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng thật sự không thể nhịn được nữa, lửa giận bùng lên, giơ tay bịt kín mít cái miệng đang nói không lựa lời kia.
Chiết Nhan vươn đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay chàng.
Bạch Chân càng cáu, nhưng mà đối diện với đôi mắt dịu dàng như nước kia, chàng lại không tránh khỏi vướng sâu vào vũng lầy mà sa vào đó, đâu còn rảnh lo thẹn quá hóa giận?
Bạch Chân không nỡ giận dữ với Chiết Nhan, cuối cùng vâng theo bản tâm, đặc biệt không muốn xa rời mà ôm lấy Chiết Nhan, cực kỳ dịu ngoan cọ cọ hắn, lấy lòng hắn: "Chiết Nhan..."
Hơi thở nóng rực phả vào cổ, Chiết Nhan theo bản năng liếc xuống hạ thân Bạch Chân một cái, rốt cuộc phát hiện tiểu hồ ly của hắn không bình thường.
Tiểu hồ ly của bị dăm ba câu của hắn châm lửa.
Chiết Nhan không kịp tự hào, lỡ bảo bối mềm mại trong ngực lại cọ tiếp, nhất định sẽ một phát không thể vãn hồi.
Hắn rất muốn, nhưng hắn không thể, bảo bối của mình chỉ có thể đau lòng nâng niu.
"Chân Chân ngoan!" Chiết Nhan ấn chặt Bạch Chân vào ngực không cho chàng lộn xộn: "Là ta không tốt, không nên cố ý trêu chọc ngươi!"
"Chiết Nhan, ta muốn!"
"Lại làm nữa ngươi sẽ khó chịu.
Ngoan, làm theo ta, hít sâu..."
"Không cần!" Bạch Chân chọc chọc thịt mềm bên hông hắn, bất mãn: "Rõ ràng là ngươi đốt lửa, dựa vào cái gì bắt ta nghẹn về?"
"..." Chiết Nhan châm chước một hồi, rốt cuộc vẫn không nỡ khiến Bạch Chân khó chịu.
Nghẹn khó chịu, nhưng tiếp tục làm sẽ càng khó chịu hơn, đành lấy lui làm tiến: "Ta dùng tay giúp ngươi được không?"
Không chờ Bạch Chân đáp ứng, bàn tay to của Chiết Nhan đã lần xuống tìm kiếm.
Kỳ thật Bạch Chân không phải thực sự muốn lần nữa, đôi câu vài lời đã đủ làm chàng bình tĩnh phần nào, ngoài miệng không thuận theo không buông tha cũng chỉ vì trả thù Chiết Nhan một chút mà thôi.
Chàng đoán lúc này Chiết Nhan nhất định không nỡ lăn lộn mình tiếp, thế nhưng nhất thời đã quên còn biện pháp nước đôi này.
Lửa sắp tắt lịm, lại bị trêu chọc bùng lên.
Bạch Chân mềm mại trong lòng Chiết Nhan, nội tâm đột nhiên sinh ra một loại cảm khái tự làm bậy không thể sống.
"Chân Chân không chuyên tâm." Chiết Nhan ra vẻ uể oải: "Là vi phu hầu hạ không tốt sao? Ta đây đổi phương thức được không?"
"Ơ?" Bạch Chân ngơ ngác nhìn Chiết Nhan, đang lúc chàng cho rằng Chiết Nhan rốt cuộc nhịn không được muốn tự mình ra trận, chỉ thấy thân mình Chiết Nhan hạ xuống co rụt lại, ngay sau đó dưới thân ấm áp.
Trong miệng Bạch Chân tràn ra một tiếng kinh hô: "Chiết Nhan..."
Bạch Chân chỉ cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình sắp bị Chiết Nhan hút đi mất rồi!
Thật lâu sau, Chiết Nhan liếm khóe miệng rướn lên hôn chàng, Bạch Chân bị bắt nhấm nháp hương vị của chính mình, nhưng chỉ cần lẫn với hơi thở của Chiết Nhan, dù tanh tưởi cũng có vẻ đặc biệt hấp dẫn.
"Đáng tiếc, bụng ta hơi lớn, chút này không đủ để ta no."
"..." Bạch Chân bị hôn đến mơ mơ màng màng, sắc mặt lập tức lại đỏ bừng, đôi mắt không tự giác liếc về phía bụng Chiết Nhan, rồi sau đó yên lặng che mặt.
Chiết Nhan nhìn Bạch Chân trên giường xấu hổ cuộn tròn lại, trong lòng một mảnh mềm mại: "Ngoan, không đùa ngươi nữa, ta đi làm cho ngươi chút đồ ăn.
Ngoan ngoãn chờ ta nhé."
Bạch Chân bụm mặt gật gật đầu, xem như đồng ý.
Tất cả những thứ kia của Bạch Chân vào bụng Chiết Nhan, không cần ngoại vật đã rửa sạch sẽ, một chút cũng không lãng phí, bớt phiền toái hơn so với dùng tay tạo thành hậu quả nhiều.
Bạch Chân thử giật giật thăm dò, cảm giác dưới thân thoải mái thanh tân, không chút nào dính nhớp, cảm thấy mỹ mãn vô cùng, nhịn không được hồi tưởng lại lần nữa.
Xem ra Chiết Nhan Thượng Thần hẳn là cũng ăn rất thỏa mãn!.