Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y

Chương 2: 2: Sủng Độc Nhất Vô Nhị






Lúc Bạch Chân tỉnh dậy, mặt đã trời lên cao, nhưng biết làm thế nào được, bị Chiết Nhan lăn lộn đến tàn nhẫn! Chàng xoa xoa eo, từ trên giường giãy giụa chậm rãi bò lên: "Chiết Nhan? Chiết Nhan?"
Nghe thấy gọi của tiếng Bạch Chân, Chiết Nhan lập tức từ phòng bếp chạy ra, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy, Chân Chân? Không thoải mái à? Ta xoa cho ngươi."
Động tác trên tay nhẹ nhàng, nhưng...!không thành thật chút nào!
Bạch Chân đỏ bừng mặt, xấu hổ đẩy Chiết Nhan ra, mất tự nhiên nói: "Ta đói bụng!"
"Ngươi chờ chút, sắp xong rồi!" Chiết Nhan trộm hôn lên môi Bạch Chân một nụ hôn chào buổi trưa, liền đứng dậy đến phòng bếp.
Chỉ chốc lát sau, Chiết Nhan bưng một bát cháo rau củ vào, cầm thìa múc một thìa đặt bên miệng thổi thổi, lại nhấp một miếng nhỏ thử độ ấm, sau đó vô cùng lưu loát tự nhiên mà đút cho Bạch Chân: "Nào, Chân Chân, há mồm!"
Đỏ ửng trên mặt Bạch Chân vẫn luôn chưa lui: "Ta...!Ta đâu có yếu đuối như vậy, cũng đâu phải con gái.

Ta tự ăn!" Nói xong giơ tay định đoạt lấy bát trong tay Chiết Nhan.
Chiết Nhan nhẹ nhàng lắc mình một cái, né tránh tay Bạch Chân đoạt cháo: "Chân Chân, đừng quậy, cẩn thận nóng! Cứ để ta đút cho ngươi ăn đi, cũng đâu phải chưa từng đút!"
Bạch Chân hờn dỗi nói: "Đó là chuyện khi còn nhỏ."
Chiết Nhan nhướng mày, nghiêm trang nói: "Chân Chân chẳng lẽ đang oán ta không săn sóc ngươi bằng lúc nhỏ sao? Ta sửa!"
Bạch Chân giả vờ trách mắng: "Trước kia sao không phát hiện ngươi mặt dày vô sỉ thế này chứ?!"
Chiết Nhan cười cười, tay tiếp tục đút cháo: "Bây giờ phát hiện cũng không muộn, hơn nữa, ngươi sẽ quen thôi!"
Bạch Chân hừ một tiếng không nói lời nào, rướn người ngậm cái thìa...
Một người vui vẻ đút, một người thẹn thùng ăn, cứ thế ái ái muội muội, xấu hổ e thẹn mà ăn hết một bát cháo.
Chiết Nhan bưng bát không ra ngoài, Bạch Chân không muốn thừa nhận mình bị tra tấn đến khó có thể xuống giường, vì thế xốc chăn lên định ra cửa vận động thân thể.

Mới vừa thật cẩn thận mà dịch tới cửa, Chiết Nhan đã bưng một bát thuốc vào, thấy Bạch Chân lết từng bước một muốn ra ngoài, vội vàng một tay bưng thuốc, một tay ôm eo Bạch Chân đỡ lên giường: "Sao ngươi không nghỉ ngơi? Muốn lấy cái gì bảo ta là được rồi!"
Nỗ lực cả buổi, vất vả lắm mới dịch tới cửa, lại bị Chiết Nhan đỡ về giường, Bạch Chân bĩu môi, không vui: "Ngươi đừng có cản ta, ta muốn đi ra ngoài!" Quay đầu thấy thuốc trong tay Chiết Nhan, lập tức rúc vào bên trong giường: "Tại sao lại phải uống thuốc? Ta không uống!"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhó của Bạch Chân, Chiết Nhan kiên nhẫn giải thích: "Chân Chân ngoan, muốn ra ngoài thì phải uống thuốc, bằng không thân thể ngươi chịu không nổi đâu, sẽ khó chịu!"
Đối với việc uống thuốc, mỗi một lỗ chân lông trên người Bạch Chân đều cự tuyệt: "Ta không uống! Đều là ngươi sai, tại sao lại bắt ta uống thuốc? Nếu không phải ngươi, ta cần gì phải nằm trên giường qua ngày?"
Chiết Nhan đỏ mặt rối tinh rối mù, đây là bị ghét bỏ nha! Thật là mất hết mặt mũi.

"Ờ thì...!việc giường chiếu...!ta cũng không có kinh nghiệm.

Mọi việc luôn phải có quá trình, về sau ta sẽ cẩn thận." Hắn xấu hổ mà sờ sờ mũi, giữ chặt tay nhỏ của Bạch Chân: "Chân Chân, ngươi chớ có ghét bỏ, ta sẽ cố gắng học tập, sau này nhất định sẽ không làm ngươi khó chịu!"
"Ta...!Ta đâu có...!đâu có nói khó chịu..." Bạch Chân kéo chăn qua, ngăn cách mình với Chiết Nhan, mặt đỏ phừng phừng mà kháng nghị: "Chỉ là eo hơi đau thôi, cái khác không sao hết, không cần uống thuốc!"
Chiết Nhan nghĩ nghĩ, đặt thuốc lên mép giường: "Không muốn uống thuốc cũng được, ta đây cho ngươi hai lựa chọn, tự ngươi chọn, thế nào?"
"Nói nghe thử xem?" Chỉ cần không uống thuốc, cái gì cũng thương lượng được.
"Một là uống thuốc, hai là thoa ngoài da." Chiết Nhan giơ thẳng hai ngón tay lên, lắc lắc trước mắt Bạch Chân.

"Ngươi chọn cái nào?"
Bạch Chân lắc đầu nguầy nguậy.


Cái lão phượng hoàng này, thật là tìm mọi cách mà sàm sỡ mình! "Ta không cần!"
Chiết Nhan thở dài một hơi, lắc đầu, bưng bát thuốc uống một ngụm, một tay ôm cổ Bạch Chân, nhắm ngay miệng, cúi xuống...
Bạch Chân chớp chớp mắt, quên luôn phản kháng, kỳ thật...!chàng cũng không muốn phản kháng!
Lặp lại vài lần, bát thuốc một nửa vào bụng Chiết Nhan, một nửa vào bụng Bạch Chân, Bạch Chân túm chặt chăn, thở hồng hộc.
Kỳ thật, thuốc này cũng không đắng lắm!
Thuốc của Chiết Nhan Thượng Thần đương nhiên là thuốc tốt, không bao lâu, cảm giác khó chịu của Bạch Chân đã giảm bớt rất nhiều.

Dưới yêu cầu mãnh liệt của chàng, Chiết Nhan dùng một cái công chúa ôm bế Bạch Chân ra ngoài phòng, cứ việc đã khỏe hơn hẳn, Chiết Nhan vẫn không đành lòng để chàng động gân cốt nhiều.
Vừa đặt Bạch Chân ngồi yên, cha của Bạch Chân, Bạch Chỉ tìm tới cửa...
Bạch Chân gọi một tiếng cha, định đứng lên nghênh đón, lại bị Chiết Nhan đè vai lại: "Ngươi đừng lộn xộn!"
Bạch Chỉ rộng rãi cũng không để ý, mới vừa ngồi xuống liền trực tiếp mở miệng nói: "Chiết Nhan, Tiểu Ngũ này bất hảo thành tánh, ta muốn cho nó tới bái ngươi làm thầy, để ngươi thay ta quản giáo ước thúc một phen, thế nào?"
Không ngờ, Bạch Chân và Chiết Nhan đồng thanh lên tiếng....
"Không được!"
"Không ổn!"
"..." Bạch Chỉ nghi hoặc, nhìn Bạch Chân hỏi: "Sao lại không được?" Quay đầu lại hỏi Chiết Nhan: "Sao lại không ổn? Tiểu Tứ từ nhỏ cũng thụ giáo ngươi, cầm kỳ thi họa, đạo hạnh thuật pháp, làm người xử sự đều do ngươi dạy dỗ, hiện giờ đã trưởng thành thành tài, ngươi chỉ cần dạy dỗ một mình Tiểu Ngũ, Tiểu Tứ đã không cần tốn nhiều tâm lực nữa.


Ngươi đã dạy được một đứa, dạy thêm một đứa nữa thì có làm sao?"
Bạch Chân tư tâm không muốn bất luận kẻ nào chia sẻ bớt sự chú ý của Chiết Nhan với mình, cũng không muốn rừng đào mười dặm này của Chiết Nhan thu nạp người khác, thế nên mới vừa nghe cha lên tiếng đã buột miệng phản bác, giờ nghĩ lại, cũng thấy Tiểu Ngũ thời gian qua ham chơi nghịch ngợm như thế quả thật không ổn, nhất thời trong lòng vô cùng rối rắm...
Mà Chiết Nhan thì lại không muốn có ai khác quấy rầy thế giới hai người với Chân Chân nhà mình, rừng đào này, trừ Chân Chân ra cũng không muốn có người khác tồn tại, hơn nữa cũng không muốn Chân Chân ghen, đương nhiên phải từ chối đề nghị của Bạch Chỉ: "Bởi vì không phải uổng phí tâm tư.

Ta tất nhiên là quen tiêu sái vô cầu, Chân Chân từ nhỏ đi theo ta, thói quen đã thành tự nhiên, bây giờ ngươi lại nhét một tiểu nha đầu cho ta, sợ không phải ta quản giáo nó, ngược lại là nó uốn nắn ta."
"Việc này..." Nhớ trước đây nhờ hắn giáo dưỡng Tiểu Tứ, hắn vui vô cùng, sao đổi sang đứa khác thì lại từ bỏ? Bạch Chỉ không nghĩ tới Chiết Nhan sẽ cự tuyệt, thế nên bây giờ bị đối phương mở miệng khéo léo từ chối, nhất thời cũng không biết làm sao thuyết phục hắn.
Bạch Chân thấy Chiết Nhan từ chối tất nhiên là rất vừa lòng, nhưng việc của tiểu muội nhà mình thì phải giải quyết thế nào? "Vậy Tiểu Ngũ việc phải làm sao đây?"
Bạch Chỉ cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, Tiểu Ngũ cũng không thể cứ sống uổng thế.

Sau này nó còn phải làm Nữ Quân Thanh Khâu.

Chiết Nhan, ngươi có thượng sách gì không?"
Chiết Nhan nghĩ nghĩ, nói: "Không sao, ta sẽ tự chọn một vị lương sư cho nó!"
"Vậy là trong lòng ngươi đã có người được chọn rồi?" Bạch Chỉ vội hỏi.
Bạch Chân ở dưới bàn kéo kéo tay áo Chiết Nhan: "Nhất định phải đánh bại được nó, Tiểu Ngũ cứng đầu lắm!"
Chiết Nhan cười cười: "Chiến thần Mặc Uyên được vạn người Tứ Hải Bát Hoang kính ngưỡng thế nào?"
"Nếu Chiến thần có thể nhận Tiểu Ngũ, tất nhiên là không thể tốt hơn, nhưng chẳng phải Côn Luân Hư luôn luôn không thu nữ đệ tử sao? Tuy ngươi thân là huynh trưởng, nhưng Mặc Uyên có thể nghe ngươi phá lệ thu Tiểu Ngũ không?" Bạch Chỉ có chút lo lắng Mặc Uyên không muốn nhận Bạch Thiển.
Nhưng Bạch Chân lại tin tưởng Chiết Nhan tuyệt đối: "Cha đừng lo, Chiết Nhan đã nói như thế, nhất định là có cách để Mặc Uyên thu nhận Tiểu Ngũ."
Cũng đúng, Chiết Nhan nói được, vậy chắc chắn là được.


Bạch Chỉ gật gật đầu, phóng khoáng lên: "Vậy được, ngày mai ta đưa con bé tới đây tìm ngươi, làm phiền ngươi đích thân đưa nó đi một chuyến!"
"Không cần phiền, ngươi bảo nó tự tới đây là được rồi!" Chớ nói hai người họ là tương giao, chỉ riêng vì Bạch Chân thôi, việc này nhất định phải làm cho thỏa đáng!
Tiễn đi Bạch Chỉ, Bạch Chân giữ chặt tay áo Chiết Nhan, đỏ mặt hỏi: "Vì sao ngươi không thu Tiểu Ngũ? Tuy nó trời sinh tính hơi bất hảo, nhưng cũng thông minh lanh lợi, nếu ngươi dụng tâm dạy dỗ nó, ngày nào đó nhất định có thể thành tài.

Đến lúc đó, nói không chừng có thể làm ngươi nở mày nở mặt không ít đâu!"
"Ồ? Vậy giờ ta đi nói với cha ngươi, bảo không cần đưa Tiểu Ngũ đi Côn Luân Hư nữa, ta tự mình dạy nó." Chiết Nhan làm bộ đuổi theo.
Bạch Chân vội vàng kéo hắn: "Này, ngươi..."
Chiết Nhan hài hước cười cười: "Chiết Nhan ta muốn nở mày nở mặt, còn cần đồ đệ giúp cho ta sao?" Đôi tay quấn lên eo Bạch Chân, dán sát vào tai chàng: "Hơn nữa, nếu ta thật sự thu đồ đệ, Chân Chân của ta chắc chắn sẽ ghen.

Ta không nỡ làm Chân Chân của ta không vui!"
"Lão phượng hoàng, không biết xấu hổ, ai thèm ghen?" Bạch Chân đẩy Chiết Nhan ra, xoay người muốn vào phòng.
Chiết Nhan vội đuổi theo đỡ eo Bạch Châm: "Vậy sao khi nãy cha ngươi nói muốn ta thu Tiểu Ngũ làm đồ đệ, ngươi lại phản ứng như vậy mãnh liệt vậy? Nói không được ngay lập tức, hử?"
Bạch Chân phản bác: "Hừ, đó là vì ta sợ cái lão già mà không đứng đắn ngươi dạy hư con cháu người ta, hại Tiểu Ngũ nhà ta!"
Chiết Nhan ra vẻ thương tâm: "Chân Chân, ngươi chê ta già sao?" Sau đó lập tức biến thành bộ dáng sói háo sắc, tay nhéo hông Bạch Chân: "Vậy buổi tối cho ngươi xem cho kỹ, ta rốt cuộc có già hay không?"
"..."
Bạch Chân vốn thấy hắn thương tâm, cho rằng mình hơi nặng lời, dù sao tuổi tác của Chiết Nhan thật sự không nhỏ, phượng hoàng đầu tiên thuở khai thiên lập địa, sợ là chính Chiết Nhan cũng không nhớ rõ mình đã trải qua bao nhiêu tháng đổi năm dời rồi, còn định an ủi một chút, bảo mình chỉ đùa thôi, ai ngờ...!Tên này vừa đảo mắt liền biến thành tay ăn chơi già đời.
Bạch Chân bị Chiết Nhan chặn họng nói không nên lời, chỉ biết mặt đỏ tim đập mà yên lặng đỡ trán, trong lòng chửi thầm: Đúng như hắn nói, mình thật sự phải nhanh chóng làm quen thôi!
Chiết Nhan nhìn mặt Bạch Chân đỏ ửng, trong lòng cười trộm: Chân Chân của ta thật dễ đùa giỡn nha!.