Phượng Hậu

Chương 3




Đại Thiên triều thủ phủ — kinh thành.

Trải qua năm trăm bảy mươi sáu năm, 121 vị hoàng đế, hiện nay tình hình quốc gia đạt đến cường thịnh, uy danh cùng lãnh thổ đều là tốt nhất từ trước tới nay, không chỉ có tứ di thần phục, ngay cả ngoại bang cũng không ngừng đến đây triều cống.

Kinh thành, một tòa uy nghi dùng ngói lưu ly cùng tường thành đỏ dựng nên, tồn tại qua nhiều thế hệ đến nay khuếch trương, chỗ loang lổ điêu tàn, cũng có nơi phồn vinh hoa lệ, chỗ chạm trổ tinh xảo, chính như ánh sáng cùng hình dáng đối lập ngày xưa, ẩn sau vẻ ngoài sáng lạn lộng lẫy, khi mặt trời mọc đằng Đông cũng là lúc che đậy sự ô uế, bày ra ngoài sức sống náo nhiệt nơi thủ phủ. Tửu lâu, trà quán, hí viện (kịch viện) khắp nơi san sát, có thể nghe rõ xôn xao tiếng người; xe qua lại không ngớt, thương thị giao dịch thân thiện; người người y phục lộng lẫy xinh đẹp, phong thái tao nhã mê người, lễ độ với nhau, hiện ra toàn bộ hòa thuận vui vẻ, ấm áp, ca múa mừng cảnh thái bình.

Nếu đèn hoa sáng lên, mặt trời chiều ngả về Tây, màn đêm buông xuống, liền được thay thế bởi xa hoa đồi trụy. Thỏa thích tửu sắc, phóng đãng kinh người, mặc sức hoan lạc, nơi nơi đều đắm chìm vào cảnh sắc thối nát.

Diện mạo kinh thành tiếng tăm khác biệt như vậy, một là danh chấn tứ di, thủ phủ được người kính ngưỡng; một là coi trọng hưởng lạc, mê hoặc nhân tâm cùng yên vui.

Dù theo phương diện nào mà nói, duy nhất giống nhau chính là: kinh thành mãi mãi là ước mơ cùng biểu tượng trong lòng mọi người.

Nhưng sự việc luôn luôn ngoại lệ, nơi cách kinh thành ước chừng trăm dặm, có một người từ đáy lòng không hi vọng gặp lại nơi này, thậm chí chỉ mong sao xa xa mà tách khỏi, đến lúc nó không còn cách nào mới thôi…, nhưng trời không chiều lòng người, cho dù không muốn, số phận — chính là đưa hắn quay về kinh thành.

Bảy màu ngói lưu ly nơi ánh mặt trời chiếu xuống phát ra muôn vạn hào quang, chói mắt vô cùng, xa từ trăm dặm đã nhìn thấy kim quang.

Ra trăm dặm, cát vàng cuồn cuộn, khoảng chừng mười kỵ mã đang cấp tốc lao đi, hướng phía kinh thành. Mỗi người trên mặt đều mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng chẳng dám nghỉ ngơi chút nào, vẫn cứ tiến tới không ngừng, chỉ vì có thể sớm một bước tiến vào kinh thành.

Phượng Băng Cao ngẩng đầu nhìn phương xa truyền đến hào quang, hiểu rõ kinh thành chính là chỗ ấy, trong lòng trầm xuống, thoáng chốc cảm thấy khó mà gánh vác, có ý muốn quay về lưng ngựa, chạy thẳng về biên cương.

Căn cứ theo tốc độ bọn họ lao đi như vậy, phải giữa trưa mới đến được cổng thành, nhưng càng đến gần kinh thành hắn càng cảm thấy sợ hãi, đó là đối số phận không biết nảy sinh sợ hãi, cũng là đối dự đoán bão tố sắp bắt đầu.

“Dừng ngựa nghỉ ngơi một chút.” Trước khi nhận ra hành động của bản thân, Phượng Băng Cao đã giơ tay phải lên, lớn tiếng hô, muốn mọi người nghỉ ngơi một chút.

“Tướng quân, không gấp rút lên đường sao?” Không lâu nữa thì có thể đến cổng…”

Lý Tu Viễn thúc ngựa đi tới bên cạnh Phượng Băng Cao thấp giọng hỏi.

Theo bọn họ mấy ngày nay ngày đêm ra roi thúc ngựa mà suy đoán nên, hắn hẳn là lòng nóng như lửa đốt muốn hồi kinh giải cứu hữu thừa tướng mới phải, sao sắp đến nơi trước mắt lại cho nghỉ ngơi chứ? Này không hợp với cách hành sự thường ngày của hắn…

“Tu Viễn, không biết trên chiến trường gặp qua bao nhiêu sóng to gió lớn ta lại có thể có chút sợ sệt… Rất kì quái không?”

Phượng Băng Cao xoay người xuống ngựa, đem ngựa dắt đến dưới bóng râm, cũng tháo ra túi nước đeo nơi thắt lưng, giở ra, ngửa miệng mà uống.

Lý Tu Viễn cũng theo đó mà đem ngựa dắt đến dưới bóng râm, tách ra những người khác một chút “Không kì quái, tướng quân, hiện tượng này gọi là cận hương tình khiếp, ngươi rời khỏi tướng quân phủ cũng gần 10 năm, người trong phủ nhất định rất nhớ mong, lần này quay về kinh mẹ ta chắc chắn vui vẻ cực kỳ.”

“Ngươi cũng thế? Theo ta xuất chinh nhiều năm như vậy, cũng không chịu cho ngươi quay về thăm nãi nương, cẩn thận bà mắng ngươi bất hiếu.”

Theo đề tài Lý Tu Viễn nói, Phượng Băng Cao vui vẻ thoải mái mà nói chuyện, tạm thời không nghĩ đến vấn đề phiền não kia.

“Ta van ngươi, nếu như xin nghỉ phép dài hạn về kinh thành phồn hoa ung dung tự tại, còn ai chịu ở lại cái nơi chim không đẻ trứng này? Vì phòng ta thực sự phạm đại tội đào ngũ, cho nên mới không muốn trở lại kinh thành, cái này gọi là khả năng dự đoán, hiểu không?”

“Ha ha ha … khả năng dự đoán khá lắm, nguyên là bởi vì như vậy ngươi mới liều chết không quay về, ta còn tưởng rằng là vì nãi nương thúc ngươi thành thân chứ!”

Phượng Băng Cao chế nhạo hắn, trước kia nãi nương đã sớm viết thư cho hắn than phiền, Lý Tu Viễn không dám về nhà nguyên nhân chủ yếu vốn là muốn trốn tránh hôn nhân đại sự, không phải theo như lời hắn ngụy biện.

“Ngươi biết rồi?” Lý Tu Viễn chán nản mà cười khổ, định là mẹ hắn mật tin bán đứng hắn “Biết cũng đừng cười ta, coi chừng ngươi cũng trốn có điều là mẹ ta thích làm mai hỏng… A! Xin lỗi…”

Lý Tu Viễn khe khẽ tự vả miệng, biết mình nói sai rồi.

Nếu hoàng đế đối Phượng Băng Cao chấp niệm bất biến (một lòng thương nhớ), vậy chuyện hắn muốn kết hôn đại khái phải kiếp sau mới có thể.

“Không sao, ngươi không cần để ý.” Phượng Băng Cao phát ra vẻ tươi vui, cố thoải mái mà đem tâm sự phiền não nói ra “Cảm giác ta hiện nay có thể nói là cận hương tình khiếp, chuyện kia có thể giải quyết, nhưng ngươi và ta đều hiểu rõ tình hình thực tế không phải như thế… Lần này hồi kinh, lành dữ chưa biết, gặp phải việc khó gì, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm không yên, phải biết rằng trong kinh thành hoàng thượng làm chủ, hắn nếu thật muốn gây khó khăn, ta chính là trốn không thoát, chỉ có thể mặc hắn thao túng… Vừa nghĩ đến đó, không khỏi có chút thất vọng.”

“Yên tâm rồi! Theo ta đối tướng quân lý giải, căn cứ vào bản lĩnh thuần phục người khác của ngươi, nói không chừng thuần phục được hoàng thượng một phương kia.” Lý Tu Viễn nháy mắt, cố ý trêu chọc Phượng Băng Cao, hy vọng mượn việc ấy tách hắn khỏi suy nghĩ bất an.

Còn nhớ hay không mấy năm trước Vương công tử được đưa tới Thanh Châu để phản tỉnh? Đều là ta vai không gánh nổi, tay không nhấc nổi, động một tí là thương xót, giống như đàn bà gối thêu hoa. Nhưng sau mấy tháng huấn luyện, mọi người đều có trách nhiệm, có khí phách nam nhi thật tốt, làm thân vương ấy rơi nước mắt cảm kích, gọi ngươi là Bồ Tát sống, để cho con cháu bọn họ thay da đổi thịt, thành rường cột triều đình.”

“Hoàng thượng có thể nào so với những người đó? Ta chức quan xưa kia lớn hơn, lại nắm quyền sinh sát, đương nhiên có thể sai khiến bọn họ, nhưng hiện nay tình hình trái ngược, là hoàng thượng nắm quyền sinh sát, có chút không thuận ý, khả năng liên quan rất nhiều người thay ta chịu tội, sao có thể quơ đũa cả nắm?”

Phượng Băng Cao giống như hao tâm tổn trí mà vân vê hai đầu chân mày, thấy rõ vấn đề này quấy rối lâu nay, mới có thể khiến hắn đau khổ như vậy.

“Tướng quân thực sự là trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường!” Lý Tu Viễn lắc đầu thở dài, có chút thông cảm bởi vì áp lực mà dẫn đến Phượng Băng Cao tâm thần rối loạn “Ảo thuật mỗi người phải thay đổi, có những điểm khéo léo khác biệt. Ta cũng không phải nói ngươi đi lấy đá chọi với đá, trực tiếp thách thức hoàng thượng quyền thế, mà là uyển chuyển một chút, đổi phương thức, dùng thủ đoạn du dỗ đi thuyết phục hoàng thượng, dùng vẻ khuất phục thay đổi quyết định của hoàng thượng. ‘Nước chảy đá mòn’ đạo lý này không phải ngươi vẫn luôn nhắc tới sao?”

Nghe xong, Phượng Băng Cao khóe môi cong lên mà phì cười, thần sắc cũng hăng hái lên. “Tu Viễn, hảo huynh đệ! Hảo tham mưu! Ngươi thật đúng là đa mưu túc trí.”

“Tường quân khách sáo, ngươi chỉ là tạm thời luống cuống mới nghĩ không ra đạo lý này.” Trong miệng nói lời khách sáo nhưng xem Lý Tu Viễn cười đắc ý, Phượng Băng Cao chỉ biết khen ngợi tâm ý hắn, rất thoải mái.

“Vậy đạo lý giả lui để tiến, giả tiến để lui, chính là kế dụng binh địch yếu ta mạnh, địch mạnh ta yếu, Tu Viễn, binh pháp này ngươi cũng thập phần thấu suốt a!”

Tựa như hiểu ra, Phượng Băng Cao lập tức lý giải dụng ý mà Lý Tu Viễn đã nói, lập tức khôi phục thần thái hăm hở ngày xưa.

“Không dám, không dám, là tướng quân thường ngày chỉ bảo a!”

“Thôi, khách sáo nữa sẽ thành đạo đức giả, ngươi sinh ra đã tiếp nhận những lời ca ngợi này rồi!”

“Đúng! Đa tạ tướng quân.” Lý Tu Viễn tận lực khom lưng hành lễ vái lạy, tạ ơn Phượng Băng Cao khen ngợi “Vậy thì, chúng ta phải chăng có thể lên đường hồi kinh?”

“Đương nhiên, truyền lệnh xuống đi!”

Gọn gàng xoay người lên ngựa, Phượng Băng Cao lập tức thúc ngựa lao vụt lên trước. Trong đôi mắt sáng lóng lánh kia có lý trí kiên nghị, trong vóc người dẻo dai gầy gầy cũng chất chứa sức mạnh, đủ để nghênh đón bất luận thách thức gì.

Chờ đi! Hoàng thượng, ta – Phượng Băng Cao không thể dễ dàng có ý khuất phục hầu hạ như vậy, nhất định ngươi phải trả giá xứng đáng.

“Ha ha ha …” tiếng cười vui vẻ theo tốc độ lao đi mà vang xa, phô bày cá tính hào khí cùng tinh thần bất phục của Phượng Băng Cao.

Lý Tu Viễn an ủi mà bám theo sau, tướng quân bọn họ vừa khôi phục lại vẻ cao hứng “Binh lai tương đáng, thủy lai thổ yêm” (binh tới thì đem vật ra chắn, nước tới thì đất ngập), khí phách hào hùng.

“Lúc này mới giống tướng quân đây! Phải cẩn thận a! Hoàng thượng, nếu ngài chờ đợi chính là một Phượng Băng Cao ngoan ngoãn phục tùng, vậy khẳng định là phải thất vọng rồi, mà còn là thất bại thảm hại đấy.” Lý Tu Viễn không khỏi kiêu ngạo mà nghĩ.

Một nhóm 10 người hướng phía kinh thành tiến tới, nghênh đón đối mặt với số phận…