Phượng Giá

Chương 44: Thử Tửu (5)




Edit: Chiêu

Beta: Huyên





Tạ Hi Tri nhạy bén nhìn ra được sau khi Sở Đông Ly trở về như mang một trời ngổn ngang trăm mối tâm sự. Khổng Tước và Đông Nam Phi cũng nhìn ra được, Khổng Tước nhìn Tạ Hi Tri, ý bảo y mau đi hỏi thử xem. Tạ Hi Tri lắc đầu, có một số chuyện Sở Đông Ly muốn nói thì tự nhiên sẽ nói ra, còn đã không muốn nói thì bọn họ hỏi han chỉ khiến hắn thấy khó xử mà thôi.

Thấy đám Khổng Tước lo lắng, tâm trạng của Sở Đông Ly có hơi phức tạp, Khổng Tước và Đông Nam Phi là thức thần của hắn, còn Tạ Hi Tri... Sở Đông Ly coi Tạ Hi Tri như bạn tốt, so với tình bạn khéo còn sâu đậm hơn, đi chung với y tâm tình rất thoải mái, có thể làm những gì mình muốn... Người ngoài thì hết lòng quan tâm đến mình, người thân lại muốn đuổi cùng giết tận mình, nghĩ mà thấy thật nực cười.

Còn đang miên man suy nghĩ, đột nhiên trán bị đụng một cái, ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Hi Tri chẳng biết đã ngồi xổm trước mặt hắn tự bao giờ.

"Sở Sở đang nghĩ gì vậy?"

Sở Đông Ly thuận miệng đáp: "Nghĩ đến ngươi đấy."

Tạ Hi Tri nói: "Nhất định không phải nghĩ đến ta, nghĩ đến ta sẽ không cau có buồn bực như thế."

Sở Đông Ly bật cười: "Vậy ngươi thấy ta nghĩ đến ngươi sẽ có vẻ mặt gì?"

Tạ Hi Tri nói: "Vui cười như hoa."

Sở Đông Ly cười: "Vậy thì ngươi phải cố gắng làm ta vui vẻ đi, hiện tại có đôi khi ta nghĩ đến ngươi thấy chạnh lòng dữ lắm."

Tạ Hi Tri không hiểu: "Sao lại chạnh lòng?"

Sở Đông Ly bày ra vẻ ưu sầu: "Vì ngươi không thể biến thành tiểu phượng hoàng cho ta sờ."

Tạ Hi Tri: "... Ta có thể mà."

Sở Đông Ly giơ ra một ngón tay: "Ta tin ngươi đấy, ta cho ngươi thời gian một tháng."

Tạ Hi Tri: "... Được."

Khổng Tước vẫn không kìm lòng được, đi tới hỏi: "Tiểu Ly Tử, vừa rồi ngươi làm gì thế?"

Sở Đông Ly nói: "Đánh nhau với người ta đó."

Tạ Hi Tri lập tức thấy lo lắng: "Sở Sở không bị thương chứ?" Vừa nói vừa trách: "Sở Sở không nên bảo bọn ta đi trước, chúng ta có thể hỗ trợ mà."

Khổng Tước nghiêm túc gật gù.

Sở Đông Ly cười ha ha: "Một mình ta có thể ứng phó bọn họ rồi, không phải chỉ là hai tên quỷ khó ưa thôi sao, được rồi, đã muộn rồi, đi ngủ cả đi."

Khổng Tước còn muốn hỏi tiếp thì Đông Nam Phi đã lôi hắn đi mất.

...

Sở phủ rất rộng, có rất nhiều phòng trống, nhưng Tạ Hi Tri nhất quyết muốn chung phòng với Sở Đông Ly, Sở Đông Ly cũng chiều y, dẫu sao giường đủ rộng, hai người cùng ngủ không thành vấn đề.

Ngủ đến nửa đêm, Tạ Hi Tri phát hiện không thấy Sở Đông Ly nằm bên cạnh. Chỗ nằm còn hơi ấm, Tạ Hi Tri suy nghĩ rồi xoay người xuống giường. Cửa phòng khép hờ, ánh trăng rọi vào qua khe cửa, chiếu theo một dải ánh sáng dài tới trước giường. Tạ Hi Khi mở cửa ra ngoài, đang nghĩ xem đi đâu tìm người thì chợt nghe thấy tiếng leng keng be bé từ trên mái nhà truyền đến.

Đêm khuya, tĩnh mịch.

Trăng tròn như mâm ngọc xuyên giữa tầng mây, ánh trăng nhàn nhạt phủ lên vạn vật màn sương bạc mỏng manh.

Trên mái nhà đặt một vò rượu, hai cái bát lớn, trong một bát chứa đầy rượu, còn trong bát kia thì có nguyên một con tiểu long trắng bạc. Cằm của tiểu long gác lên miệng bát, hai chân nhỏ nhịp nhịp gõ vào thành bát tạo thành tiếng leng keng trong trẻo vang lên giữa đêm khuya u tịch.

Tạ Hi Tri bước đến ngồi cạnh tiểu long. Tiểu long dường như không chú ý có thêm một người ngồi bên cạnh mình, nó vẫn vui vẻ chơi với cái bát của mình.

Tạ Hi Tri không nói gì, chỉ yên lặng ngồi như thế. Gõ mệt rồi, tiểu long thò đầu sang bát bên cạnh uống vài ngụm rượu, ngửa bụng nằm thoải mái trong bát, híp mắt ngắm trăng sáng trên trời cao.

Tạ Hi Tri vươn tay ấn lên cái bụng căng tròn của tiểu long lại bị móng vuốt của tiểu long đẩy ra.

Tạ Hi Tri cũng không làm loạn, bắt chước bộ dáng của tiểu long, hai tay đan nhau gối đầu nằm trên mái nhà... ngắm trắng.

Một người một rồng không ai nói chuyện với ai. Ánh trăng bàng bạc nhẹ nhàng phủ lên bọn họ.

"Đoàn Đoàn, hỏi ngươi một chuyện này."

"Chuyện gì?"

"Nếu tìm được kẻ trước đây hại ngươi, ngươi sẽ làm gì?"

"Có thù tất báo."

"Đánh không lại cũng muốn báo thù?"

"Sáng không được thì tối được."*

(*Không đánh ngoài sáng, đường đường chính báo thù được thì âm thầm trả thù từ trong tối.)

"Đoàn Đoàn, ngươi thật xảo trá."

"Nhượng bộ đôi khi có thể giải quyết vấn đề nhưng có lúc không thể nhượng bộ mãi, bởi có một số người sẽ được voi đòi tiên."

"Nói cũng có lý, có thù phải báo."

Tiểu long từ trong bát leo lên ngực Tạ Hi Tri, lắc lắc chân nói đầy hào khí: "Cảnh đẹp như này, Đoàn Đoàn, chúng ta không say không về!"

Tạ Hi Tri chọt chọt bụng tiểu long, nói: "Sở Sở, ngươi uống thành rồng bụng bự rồi."

Tiểu long sờ sờ bụng, đúng ha, nhỏ như này có thể uống được bao nhiêu rượu chứ, biến lại thành người uống mới đã.

Đêm đó, Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri ta một bát ngươi một bát uống đến sạch sẽ rượu nho nghe nói là thứ Khổng Tước rất quý...

BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!

Hôm sau, Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri bị tiếng thét thảm thiết của Khổng Tước làm cho giật mình tỉnh giấc.

"Cái tên chó má nào* uống trộm rượu nho của ta!!!"

(*Sát thiên đao: Chỉ người xấu, vô lại, gian ác,... nói chung là chửi người ấy)

Tạ Hi Tri và Sở Đông Ly đang ở trên mái nhà sờ sờ mũi, nhìn trời. Khổng Tước lần theo mùi rượu mò lên mái nhà thì thấy một bình rượu rỗng tuếch, hai cái bát trống trơn úp ngược, hắn chỉ tay vào Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri, giận dữ: "Các ngươi trả rượu nho cho ta!"

Sở Đông Ly cười gượng: "Trả, trả, nhất định trả!"

Cuối cùng, Khổng Tước bắt Sở Đông Ly đề giấy trắng mực đen* mới chịu bỏ qua.

(*Lập tự cứ: ừm thì kiểu kí sổ nợ đó, lập biên bản =)))

Sở Đông Ly kêu khổ với Tạ Hi Tri: "Rõ ràng ta mới là chủ nhân mà đứa nào cũng leo lên đầu ta ngồi vậy, không phải chỉ là uống của hắn một vò rượu thôi sao, thế mà bắt ta viết giấy cam đoan, lẽ nào ta đây lại quỵt nợ hắn hay sao?"

Đông Nam Phi lên thu dọn rượu cùng bát nói: "Ngươi đang quỵt nợ thật, cả cũ lẫn mới ngươi đã uống trộm của Khổng Tước hai mươi vò rượu rồi, nhưng ngươi mới trả có mười vò."

Sở Đông Ly: "..."

Tạ Hi Tri: "Sở Sở, ngươi thật không đáng tin."

"..."

Sau đó ăn sáng, Khổng Tước vẫn nhìn Sở Đông Ly đầy oán trách. Cũng không biết Sở Đông Ly mũi chó kiểu gì*, giấu rượu trong ao sen mà cũng bị hắn tìm được.

(*mũi chó=mũi thính=đánh hơi được chỗ giấu rượu?)

Cái mặt già của Sở Đông Ly giữ không nổi, bèn thề: "Ta nhất định sẽ trả rượu cho ngươi."

Khổng Tước hỏi sâu xa: "Bao giờ?"

Sở Đông Ly đáp hàm hồ: "Hôm nay, hôm nay nhất định trả ngươi một bình rượu nho."

Khổng Tước lầm bầm: "Ngươi tốt nhất nhớ kỹ lời mình nói."

Ăn sáng được nửa chừng, con mèo ở ngoài vườn hoa đột nhiên kêu lên hai tiếng meo meo.

Khổng Tước đang ngồi bên cửa sổ, ngó ra ngoài thăm dò một phen, thích thú: "Tiểu Ly Tử, mèo của người đang bắt nạt người!"

Trong vườn hoa, sáu con mèo con đủ màu khác nhau mà Sở Đông Ly nuôi đang đuổi mãi không buông một người. Người kia trèo lên cây, đám mèo con cũng leo lên cây, người kia nhảy lên ghế đá, đám mèo con cũng nhảy lên ghế đá, người kia chạy về phía trước, đám mèo con từ bốn phương tám hướng bao vây hắn... Người nọ bị đuổi vô cùng chật vật, ống quần bị xé rách te tua thành vải vụn.

Vừa trông thấy Sở Đông Ly, người kia đã kêu to cứu mạng.

Sở Đông Ly nhìn thấy, mắc cười: Trách sao đám mèo con đuổi người ta chạy cong cả mông lên, hóa ra là một con chuột tinh.

Tạ Hi Tri bước tới ôm mấy bạn mèo con đi, đám mèo thấy Tạ Hi Tri thì lập tức ném con chuột tinh kia ra một xó, từng con từng con nhảy lên người y.

Khổng Tước hỏi Sở Đông Ly: "Tiểu Hi được hoan nghênh hơn ngươi từ bao giờ thế?"

Đông Nam Phi ở bên cạnh đáp một câu: "Lúc ngươi không biết."

Sở Đông Ly bày ra vẻ ý vị sâu xa: "Lẽ nào vì đều là họ dày lông nên đặc biệt thân với nhau?"

Khổng Tước, Đông Nam Phi: "..."

Chuột tinh chạy khỏi vuốt mèo thở phào một hơi, gã lau lau mồ hôi trên trán, hành lễ với Sở Đông Ly. Sở Đông Ly lại đánh giá gã mấy phen, tên chuột tinh này mi thanh mục tú, rất là ưa nhìn.

Phần lớn yêu quái ở quận An Bình này đều nhận ra Sở Đông Ly, gặp phải phiền phức không ít lần nhờ Sở Đông Ly giúp đỡ, vậy nên yêu quái tới cửa xin giúp đỡ là chuyện thường ở huyện.

Sở Đông Ly chỉ chỉ băng ghế, ý bảo ngồi xuống rồi nói. Chuột tinh cảm ơn một tiếng, có chút câu lệ mà cẩn thận ngồi xuống. Tạ Hi Tri vuốt ve mấy con mèo con ngồi bên cạnh Sở Đông Ly, có lẽ là do bản tính tự nhiên, chuột tinh thấy mèo có hơi rén, gã ngồi nửa mông trên ghế đá, cảnh giác nhìn chằm chằm đám mèo con, chuẩn bị sẵn sàng cao chạy xa bay khi có biến. Nhưng lũ mèo chẳng thèm để ý gã, ba đứa làm ổ trên đùi Tạ Hi Tri lau mặt chùi mép, ba đứa khác thì nhảy đến chỗ Sở Đông Ly làm nũng. Chuột tinh sờ đầu, mãi mới dám lết nửa mông còn lại lên băng ghế.

Sở Đông Ly hỏi gã: "Tìm ta có chuyện gì?"

Chuột tinh kể: "Gần đây con người tích cực săn bắt bọn ta, trong một tháng ngắn ngủi số lượng của bọn ta đã giảm mất một nửa, bọn ta đã thương lượng với nhau nhưng vẫn nghĩ ra đối sách, đành phải tìm đến tiên sinh mong ngài giúp đỡ, hi vọng tiên sinh có thể nghĩ giúp một cái giải pháp."

Khổng Tước nói: "Các ngươi chuyển nhà đi là được rồi?"

Chuột tinh nói: "Quận An Bình linh khí dồi dào, trong bọn ta có rất nhiều người không muốn phải rời đi, đám người kia cũng không phải cứ thấy chuột là bắt, họ chỉ bắt mấy đời chuột mới sinh, hiện tại toàn bộ quận An Bình hầu như không tìm được một chuột sơ sinh nào."

Khổng Tước khó hiểu: "Bọn họ bắt chuột con làm gì?"

Chuột tinh nói: "Ngâm rượu chuột, mặc dù lúc nào cũng có người bắt tụi nhỏ nhà bọn ta để ngâm rượu nhưng gần đây lại tự nhiên tăng mạnh, cũng không rõ vấn đề phát sinh ở đâu."

Khổng Tước nhỏ giọng hỏi Đông Nam Phi: "Rượu chuột là cái quái gì?"

Đông Nam Phi đáp: "Ngâm chuột con mới sinh chưa mọc lông chưa mở mắt vào trong rượu trắng."

Khổng Tước hỏi chuột tinh: "Vậy rượu này dùng để làm gì?"

Chuột tinh nói: "Nghe nói để nắn gân cốt*."

(*Trật đả: một hình thức trị liệu gân cốt, khí huyết, ví dụ như gãy xương, sái khớp, bong gân,... phương pháp: uống, xoa bóp ngoài da, châm cứu,...)

Nghĩ một hồi, Sở Đông Ly hỏi chuột tinh: "Ngươi nói gần như toàn bộ chuột non mới sinh đều bị bắt đi ngâm rượu, vậy những thứ rượu này bán ở đâu?"

Chuột tinh đáp: "Bọn ta tìm hiểu thì chỉ có Hòa Thiện Đường và Tế Thế Đường là hai hàng thuốc bày bán loại rượu này, nhưng có một điểm kỳ lạ, bọn ta nhìn qua hai tiệm thuốc này thấy hàng tích trữ của bọn họ đều rất ít, chỉ có mấy chum mà thôi, theo lý mà nói nhiều chuột non nhà bọn ta bị bắt như vậy không thể nào chỉ ngâm ra vài chum thế được, ta từng cố ý hỏi thử, ông chủ nói loại rượu này không có nhiều người mua nên cũng chỉ chuẩn bị vài chum vậy thôi."

Tạ Hi Tri nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên chêm lời: "Nói như vậy, đám chuột non của các ngươi bị bắt đi có khả năng không phải dùng để ngâm rượu."

Chuột tinh hơi lơ mơ: "Họ chuột bọn ta không thể ăn được, không dùng để ngâm rượu vậy bắt đám chuột non nhà bọn ta làm gì?"

Sở Đông Ly sờ cằm, chuyện này đúng là hơi kỳ lạ, nhưng nói cần điều tra cũng không biết nên tra từ đâu.

Hắn nói: "Không phải ta không chịu giúp mà là ta cũng không biết làm sao giúp giúp các ngươi."

Chuột tinh ủ dột.

Sau khi tiễn chuột tinh rời đi, Khổng Tước hỏi Sở Đông Ly: "Tiểu Ly Tử, ngươi có thể giúp tên chuột tinh này không?"

Sở Đông Ly nói: "Có thể giúp tất sẽ giúp, vấn đề là giúp kiểu gì? Đâu thể bắt Hồ Ngọc ban lệnh cấm bắt chuột được."

Tạ Hi Tri nói: "Đây cũng là một biện pháp."

Sở Đông Ly đáp: "Nếu như ta thật sự để Hồ Ngọc ban lệnh cấm như vậy, chức Thái Thú này của hắn khỏi cần làm nữa."

Khổng Tước nói: "Thật sự không có cách nào, chỉ có thể để những con chuột này dời đi."

Sở Đông Ly bất đắc dĩ: "Xem ra chỉ có thể làm thế."

Ăn xong bữa sáng, Sở Đông Ly cầm cây lược gỗ, vốn định chải lông cho mao cầu của mình, mới ngồi xuống thì Đông Nam Phi từ dưới nhà bếp hô vọng lên: "Sở Đông Ly, hết gạo rồi, đi mua gạo!"

Sở Đông Ly: "..." Thức thần của hắn có phải thấy hắn rất nhàn rỗi không?

Còn đang nhây việc thì Đông Nam Phi lại bảo: "Tiện mua ít khoai tây về đây."

Sở Đông Ly: "..." Thôi, vẫn mau đi thôi, bằng không một lúc mua cái này, một lúc lại mua cái kia, không phải hành hắn mệt chết sao.

Tạ Hi Tri thấy Sở Đông Ly cần ra ngoài, tự nhiên mà đi theo. Hai người còn chưa đi đến cửa, Đông Nam Phi lại hô cần mua ít bí đỏ.

Sở Đông Ly bịt kín tai, một bên chạy thẳng ra ngoài, một bên tự thôi miên mình: "Ta không nghe thấy, ta không nghe thấy gì hết."

Khổng Tước ở phía sau ha ha cười vui sướng khi thấy người gặp khổ.

...

Trước mua gạo sau mua khoai tây và bí đỏ, Sở Đông Ly thấy xách đồ quá nặng nên dứt khoát thuê một cỗ xe để người ta chở về Sở phủ, hắn và Tạ Hi Tri chậm rãi mà đi về.

Đi bộ đến phố Đông thì thấy một đám người vây lại bên đường, cũng không biết có gì nhốn nháo.

Nắng mặt trời rất gắt, Sở Đông Ly không có tâm tư dưới cái nắng này hóng hớt, đang muốn cùng Tạ Hi Tri rời đi, vừa ngoảnh đầu lại thì thấy một lão già... Cái lão già chuyên bẫy người ta.

Chương 45