Phượng Giá

Chương 32: Đồng Chân (2)




Edit: Halex

Beta: Huyên





Sở Đông Ly bị đánh thức, hắn mở một con mắt ra thì thấy Khổng Tước trợn tròn mắt lăm lăm nhìn mình.

Sở Đông Ly khó hiểu nhưng hắn đang rất buồn ngủ nên không có tâm tư quan tâm đến Khổng Tước. Hắn nhắm mắt, vừa đưa tay vớ cái chăn vừa mơ hồ nói: “Có gì chờ ta tỉnh rồi nói, đừng quấy rầy lúc ta ngủ.”

Khổng Tước vừa trừng nam nhân mắt đen trên giường vừa đưa tay đẩy Sở Đông Ly: “Tiểu Ly Tử, ngươi khoan ngủ đã, trong chăn ngươi có một nam nhân kìa.”

Sở Đông Ly chui nửa cái đầu ra, mắt lim dim thèm ngủ: “nam nhân cái gì cơ?”

Khổng Tước bèn dứt khoác quay đầu hắn sang bên kia…

Tóc đen như mây, mày như tranh vẽ, mắt phượng như sao trời, ánh mắt long lanh tà mị câu nhân… Đó là một nam nhân có dung mạo cực kì tuấn mỹ, lúc này lại hơi lo lắng nhìn Sở Đông Ly.

Sở Đông Ly tỉnh táo quay đầu lại hỏi Khổng Tước: “Hắn là ai?”

Khổng Tước mờ mịt: “Ta còn đang muốn hỏi ngươi đó!”

Sở Đông Ly gật đầu: “Vậy là không quen biết.” Nói xong đã một cước đạp người kia xuống giường, dặn Khổng Tước: “Trước tiên trói lại đi, chờ ta tỉnh ngủ rồi tính tiếp.”

Nói xong hắn kéo chăn lại tiếp tục ngủ.

Khổng Tước sững sờ.

Người dưới đất ngây ngẩn một chút, sau đó đưa tay kéo Sở Đông Ly từ trên giường xuống đất, nghiến rang nghiến lợi nói: “Ai cho ngươi ngủ!”

Sở Đông Ly xù lông: “Ta hận nhất có người không cho ta ngủ. À, thì ra ngươi chọn cái chết!” Dứt lời, hắn không nói tiếng nào đã động thủ đánh người kia.

Người nọ không đề phòng nên mắt phải bị đánh trúng, lập tức bầm tím. Y che mắt, trừng Sở Đông Ly: “Tự nhiên sao ngươi lại đánh ta?”

Sở Đông Ly trừng lại, “Ngươi không cho ta ngủ.”

Trừng mắt nhìn nhau hồi lầu, hai người lại vung tay vật nhau xuống đất đánh lộn.

Khổng Tước trợn mắt há mồm, ngẩn người một lúc thì nghĩ đến chuyện ôm Tiểu Hi Tri ra để tránh bị ảnh hưởng đến. Nhưng hắn vừa quay đầu thì đã nhận ra trên giường chỉ có một cái chăn mà làm gì có bóng dáng Tiểu Hi Tri… Khổng Tước chớp chớp mắt, đột nhiên thấy chiếc áo hoa sen của nam nhân dưới đất kia nhìn quen quen, không lẽ…

Sở Đông Ly áp người đó xuống đất, thở hồng hộc hỏi: “Tiểu tử, ngươi là ai? Sao lại nằm trên giường của ta?”

Người nọ tức tối nói: “Ta là Tạ Hi Tri, đồ óc heo này!”

Sở Đông Ly: “…”

Ngoáy ngoáy lỗ tai, Sở Đông Ly ngẩng đầu hỏi Khổng Tước: “Hắn nói hắn là ai?”

Khổng Tước khẳng định: “Hắn nói hắn là Tạ Hi Tri, là con phượng hoàng mà ngươi nhặt về ấy.”

Sở Đông Ly chớp chớp mắt, nhìn chiếc giường không một bóng người rồi lại nhìn Tạ Hi Tri bị mình đè xuống đất, mặt mũi đúng là khá giống Đoàn Đoàn… Gãi gãi đầu, Sở Đông Ly cau mày: Không lẽ nội đan của mình làm cho Tiểu Hi Tri biến thành Đại Hi Tri, mình đâu có muốn đâu…

Sở Đông Ly buông Tạ Hi Tri ra, leo về giường nằm xuống, nhắm mắt giả chết.

Huhu, mao cầu biến thành một đứa con nít đã đau khổ lắm rồi, bây giờ đứa con nít đó trong một đêm lớn lên, ừ thì cũng được đi, nhưng ghét nhất là dáng vẻ lại đẹp trai hơn mình. Thật là đả kích người khác mà.

Tạ Hi Tri từ dưới đất đứng lên, khó hiểu nhìn Sở Đông Ly đang dùng chăn gói mình thành một cục. Y sờ sờ đầu, hỏi Khổng Tước: “Hắn làm gì vậy?”

Khổng Tước sờ cằm, nghiêm túc nói: “Trị thương.”

Tạ Hi Tri mờ mịt.

Khổng Tước nói với Tạ Hi Tri: “Tâm trạng Tiểu Ly Tử không tốt lắm, cứ để hắn ngủ đi, ta đi trước có việc.” Vừa đi được hai bước, hắn quay đầu lại bổ sung: “Chăm sóc Tiểu Ly Tử cho tốt, đừng quấy rầy hắn ngủ.”

Khổng Tước bảo bận rộn chứ thật ra là đi nhiều chuyện với Đông Nam Phi. Nhưng chuyện hắn nói Sở Đông Ly tâm trạng không tốt là thật. Vừa rồi hắn phát hiện thần thái trong mắt Sở Đông Ly phai nhạt sao với trước kia, cả người cũng rất chán chường nên tốt nhất không nên ở lại quấy rầy lúc hắn ngủ. Lúc đi cũng thuận tay lôi mấy mao cầu đang chờ Sở Đông Ly rời giường theo cùng, để bọn nó không ở bên ngoài phá giấc ngủ của Sở Đông Ly.

Tạ Hi Tri đứng tại chỗ sững sờ một lúc rồi mới đi tới mép giường nhìn nhìn, nhận ra Sở Đông Ly đã ngủ.

Y đưa tay rút cái chăn trong ngực Sở Đông Ly ra, giũ giũ rồi đắp lại.

Tạ Hi Tri mang một cái ghế tới ngồi kế bên giường nhìn Sở Đông Ly ngủ.

Y không biết tại sao mình khôi phục được trong vòng một đêm, nhưng chắc chắn là có liên quan đến Sở Đông Ly. Cúi đầu nhìn người kia ngủ yên bình, Tạ Hi Tri trong lòng trăm mối ngổn ngang.

“Sở Sở, cảm ơn ngươi."

Mãi đến khi mặt trời khuất bóng, Sở Đông Ly ngủ no nê một giấc mới chịu mở mắt.

“Sở Sở, ngươi tỉnh rồi?” Vừa thấy hắn tỉnh lại, Tạ Hi Tri lập tức sáp tới.

Sở Đông Ly chớp chớp mắt, hình như một lúc lâu cũng không nhớ nổi y là ai.

Tạ Hi Tri bóp mặt hắn, “Sở Sở, ta là Tạ Hi Tri.”

Sở Đông Ly lấy tay gạt tay y, trợn mắt: “Ta không mất trí nhớ.”

Tạ Hi Tri lấy ngón tay chỉ mắt phải, “Nhìn đi, đây là bằng chứng ngươi mất trí nhớ.”

Sở Đông Ly đẩy y ra, lầm bầm: “Ai bảo ngươi không cho ta ngủ, đáng đời.”

Tạ Hi Tri: “Tỉnh dậy thì ra ăn cơm đi, Khổng Tước có tới xem ngươi mấy lần.” Y vừa nói vừa kéo hắn dậy chải tóc thay quần áo.

Sở Đông Ly không quen bị người khác chăm sóc như vậy. Rõ ràng một ngày trước hắn còn chăm sóc người ta.

“Nè, ” Sở Đông Ly chọc chọc vai y, “Trí nhớ của ngươi đã phục hồi chưa?”

Tạ Hi Tri lắc đầu: “Chưa.”

Sở Đông Ly an ủi y: “Đừng gấp gáp, một ngày nào đó sẽ nhớ ra thôi.”

Tạ Hi Tri bật cười: “Ta đâu có gấp, không nhớ được thì ăn bám ngươi cả đời thôi.”

Sở Đông Ly liếc y, hừ một cái: “Ngưô không còn là con nít nữa, đừng hy vọng ta nuôi ngươi cả đời.”

Tạ Hi Tri: “Vậy ta nuôi ngươi cả đời.”

Sở Đông Ly bĩu môi: “Bổn đại gia cần ngươi nuôi bao giờ.” Hắn vừa nói vừa nhìn Tạ Hi Tri từ trên xuống dưới, sờ cằm nói: “Ta thấy ngươi có chút khác.”

Tạ Hi Tri nhún vai: “Không thấy gì hết.”

Sở Đông Ly vỗ vai y, gật đầu khẳng định: “Khác ở chỗ ngươi hiểu chuyện hơn. Nhưng mà ta vẫn thích lúc ngươi là mao cầu hơn. Hay là ta coi ngươi như mao cầu được không?”

Tạ Hi Tri nắm lấy bàn tay đang để trên vai y, vừa đi ra phòng khách vừa nói: “Ngươi nuôi nhiều mao cầu như vậy cơ mà, chúng cũng đâu có kém ta.”

Sở Đông Ly không để ý đến chuyện bị y nắm tay dắt đi. Dù Tạ Hi Tri là một người đàn ông tuấn mỹ nhưng trong mắt Sở Đông Ly, y cũng chỉ là một con mao cầu hắn nuôi đột nhiên biến thành người mà thôi.

“Bọn nó không dễ thương bằng ngươi. Dù sao ta đã giúp ngươi, mà ngươi lại không thể biến trở lại thành mao cầu an ủi ta, ngươi đúng là vong ân phụ nghĩa!”

Tạ Hi Tri bất đắc dĩ: “Tạm thời ta không thể biến thân được.”

Sở Đông Ly không tin: “Ngươi không lấy lí do này trả lời cho có lệ chứ?”

Thấy Sở Đông Ly chưa từ bỏ ý định muốn y biến lại thành mao cầu, Tạ Hi Tri đành nói: “Bây giờ ta không thể khống chế được linh lực. Mà dựa theo hình thái này thì cho dù có biến thì cũng biến thành đại phượng hoàng chứ cũng không trở lại thành tiểu phượng hoàng như trước. Ngươi nhất định muốn ta biến trở về?”

Nghe vậy Sở Đông Ly mất hết hứng, hắn chỉ thích tiểu phượng hoàng, còn đại phượng hoàng thì không có hứng thú.

Khi đến phòng khách, Sở Đông Ly kéo Tạ Hi Tri, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Vậy sau này ngươi còn biến thành tiểu phượng hoàng được nữa không?”