Phượng Đường Hoàng Hậu

Chương 3: Chương 3





Vãn Yên điện vào mùa hoa đều rất đông người tới, vừa là tới để cầu phúc và cũng để thưởng hoa.

Mùi hương của kê đản hoa và ngu mĩ nhân hòa vào nhau phảng phất trong không khí tạo nên cho nơi đây một khung cảnh yên bình thanh tĩnh đến cô quạnh
“ Vãn Yên điện mọi năm vẫn yên bình như vậy sao?”.

Bất Ý tự thì thầm hỏi chính bản thân, nàng cũng không biết câu trả lời là gì, bởi đã quá lâu rồi nàng mới tới nơi này.

Nơi này từ năm nàng hòa thân tới cũng đã từng đi lại rất nhiều
Nơi này cũng chính là nơi đầu tiên nàng gặp mặt Nhị thân vương gia, người không mặc triều phục chỉnh tề, chỉ giản dị giống như một thiếu gia tới vãn lai thăm cảnh.

Điều làm nàng ấn tượng là cử chỉ dịu dàng của Nhị thân vương, trái hẳn với Ngôn Tận khi ấy
Ngày ấy hắn gặp nàng, mang tới cho nàng một bông thố tử, lại dịu dàng cùng nàng trò chuyện rồi đi quanh Vãn Yên điện một vòng.

Ngày nàng khước từ đi lời ngỏ ý của Nhị thân vương rồi lại gả vào cung cho Ngôn Tận, hắn không khóc, nhưng ánh mắt mang theo sự đau thương buồn bã của hắn tới tận bây giờ Bất Ý vẫn còn nhớ rõ
Nàng thật ra không phải là ham hư vinh thanh lợi, nàng chỉ vì trọng trách của một vị công chúa xuất giá, hòa thân đổi lại an bình cho Tản Liên thành và Tỏa Liên quốc… Nếu như ngày đó nàng không gả vào cung, nhất quyết gả tới cho Nhị thân vương, liệu…
“ Bất Ý, nàng đang nghĩ gì vậy”
Ngôn Tận lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu của nàng.


Bất Ý giật mình nhìn xuống, kiệu đã dừng lại trước cửa Vãn Yên, vô số cánh hoa rụng rơi đầy trên mặt đất.

Nàng mỉm cười lắc đầu, rồi đưa tay về phía của Ngôn Tận
Hắn đỡ nàng bước xuống kiệu, sau đó lại nắm tay nàng bước vào bên trong.

Nàng hướng tầm mắt ra phía xa xăm, dường như muốn tìm kiếm hình bóng quen thuộc nào đó.

Hay chỉ đơn giản hơn là tìm lại một nam nhân tay cầm quạt xếp, cùng với nữ nhân bên cạnh vui vẻ trò chuyện
Nhưng đổi lại những mong chờ của nàng chỉ có những cánh hoa rụng rời, và những vị khách tới lui ngắm cảnh.

Nàng thất vọng thu lại tầm mắt, điểm lên đôi đồng tử một chấm buồn, Ngôn Tận vòng tay qua eo nàng cùng bước vào trong điện
Nàng cùng hắn quỳ trước tượng phật, bắt đầu cầu phúc.

Tiếng chuông thanh thoát vang lên bên tai nàng, cùng với tiếng người cười nói bước vào bên trong.

Mất tới nửa ngày cũng cầu phúc xong, nàng lại cùng Ngôn Tận dạo một vòng xung quanh hồ nước lớn ở trước điện
“ Hoàng thượng, tử mạt lị ở đây rất đẹp, người xem có phải không? Hay là do có cả ngu mĩ nhân nên mới đẹp tới thế”
“ Ngu mĩ nhân, năm nào cũng rất đẹp”.

Ngôn Tận đáp lại câu hỏi của nàng hờ hững, lại ngước lên nhìn những bông hoa kia, tầng nắng xuyên qua những tán lá hắt xuống nền đá loang lổ.

Bất Ý nghe câu trả lời này, bất chợt thở dài ra một hơi
Nàng ngước lên cùng Ngôn Tận, nhưng không thể nào nhìn thấy những màu sắc đẹp đẽ kia.

Bất Ý tự cười giễu mình, sau đó lại thu lại dáng vẻ bi thương kia, có lẽ hắn cũng đang tìm kiếm một hình bóng nào đó giống như nàng
Nhưng bóng hình hắn tìm tất cả chỉ còn lại một đám hoa rơi, rụng xuống bỏ lại những chiếc lá xơ xác.

Bất Ý hơi nghiêng đầu, trông xuống mặt hồ trong vắt lác đác những cánh hoa, bất chợt nàng cảm thấy một vật được cài lên trên đầu
“ Hoàng thượng,…”
Ngôn Tận mỉm cười, ôm lấy eo nàng bước tiếp, lại cản cánh tay nàng muốn đưa ra phía sau sờ lên vật mới được cài lên: “ Đợi tới khi nàng về An Các cung gỡ xuống là sẽ thấy rõ thôi”

Nàng nở một nụ cười, tầm mắt nàng bất chợt hắt ra phía xa, bóng hình quen thuộc nhẹ nhàng lướt qua trước mắt nàng.

Bất Ý nhìn tới ngây ngốc, nam nhân năm xưa đem thố tử tặng cho nàng… Nhị thân vương gia
“ Hoàng hậu, nàng đang nghĩ gì sao?”
Nàng lại đưa mắt nhìn nam nhân bên cạnh mình, lại cúi đầu mỉm cười: “ Đã lâu rồi thần thiếp không tới đây, ngày hòa thân từ Tản Hoa thành tới, nơi đầu tiên đặt chân xuống cũng chính là Vãn Yên điện.

Dù sao cảnh sắc cũng khó mà quên đi được”
Ngôn Tận nhìn nàng đăm chiêu, hắn bất chợt siết chặt eo nàng hơn.

Thật ra hắn cũng sớm biết không phải là cảnh sắc quen thuộc với nàng, mà là cố nhân chốn cũ mới khiến nàng như thế.

Nhưng Ngôn Tận vẫn im lặng, dù sao đi nữa hắn cũng mới là người bạc tình với nàng
“ Tham kiến hoàng thượng vạn tuế, tham kiến hoàng hậu nương nương cát tường”
Lời thi lễ khiến nàng bất ngờ, Ngôn Tận nhìn người trước mắt lại nở ra một nụ cười không mấy vui vẻ: “ Nhị thân vương gia, hôm nay người cũng tới Vãn Yên điện cầu phúc hay sao?”
Nam nhân mặc thường phục mỉm cười, phẩy cây quạt xếp trên tay: “ Ta nghe nói mùa hoa ở Vãn Yên lại nở rồi, nên mới tới đây vãn cảnh, không ngờ lại có thể gặp được hoàng thượng và hoàng hậu ở nơi này”
Ánh mắt ôn thuận của Ngôn Lạc Úy chiếu lên gương mặt Bất Ý, đáy mắt lại mang theo tia tiếc nuối tràn ngập.

Nàng nhìn hai người nam nhân đằng đằng sát khí thì mỉm cười lên tiếng phá vỡ đi không khí ngột ngạt
“ Nhị thân vương mới trở về hoàng cung không lâu lại có nhã hứng tới Vãn Yên điện ngắm cảnh sao?”
Lạc Úy mỉm cười không đáp, ánh mắt hắn nhìn nàng có bao nhiêu lời muốn nói, lại muốn trực tiếp kéo nàng ra khỏi vòng tay của người bên cạnh mà ôm chặt lấy.

Nhưng tất cả chỉ là dòng suy nghĩ của hắn, hắn cũng không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn nàng
“ Được rồi, bây giờ cũng đã không còn sớm, một lát nữa sương xuống sợ rằng hoàng hậu ở ngoài lạnh sẽ lại nhiễm phong hàn.


Nhị thân vương cứ ở đây vãn cảnh, trẫm và Hoàng hậu hồi cung trước”
Lạc Úy không đáp, hắn cúi người hành lễ.

Bất Ý nở một nụ cười hướng về phía hắn rồi mau chóng quay người rời đi.

Ngôn Tận ở bên cạnh nhìn xuống nàng, sự vui vẻ hiếm có kia xuất hiện trên gương mặt nàng khiến lòng hắn trào lên một cảm giác khó chịu
Hắn biết sự vui vẻ trong ánh mắt nàng vốn không phải vì ngày hôm nay ở Vãn Yên điện với hắn, mà là vì nàng có thể gặp lại cố nhân trong lòng.

Ngày nàng gả vào trong cung cũng là ngày Lạc Úy dẫn quân ra biên ải trấn giữ, cho tới bây giờ mới trở về
Thế mà, Lạc Úy của trước đó và bây giờ vẫn như thế, vẫn một ánh mắt ôn nhu, một cây quạt xếp đứng lặng lẽ phía sau hướng về phía Bất Ý.

Ngôn Tận bước nhanh hơn, đoạn đường từ đại điện tới cánh cửa chính điện đặt kiệu không xa, nhưng hắn cảm giác bước chân thật nặng
Bất Ý nắm tay Ngôn Tận, để hắn đỡ nàng bước lên kiệu.

Trước khi rời đi nàng vẫn không thể kìm lòng mà quay lại nhìn một cái đầy luyến tiếc, nam nhân mặc thường phục kia vẫn đứng ở đó, vẫn trông theo chiếc kiệu xa dần.