Phượng Điểm Giang Sơn

Chương 47: Hắc Dạ Kinh Phong




Triệu Vũ Quốc nhận lấy mở ra xem, chỉ là một chiếc khăn lụa màu trắng, khăn lụa bình thường bên trên đều thêu cỏ cây hoa lá, nhưng là chiếc khăn lụa này hoàn toàn trắng trơn, không có chút họa tiết nào

"Như thế nào nhỉ?" Hắn hỏi.

Thủy Nhan nhíu mày, lộ ra kinh hãi, vốn cho là hắn sẽ hỏi sao khăn này không có cái gì, lại không nghĩ hắn biết rõ khăn này có Càn Khôn.

Nhìn thấy Thủy Nhan hơi lộ ra kinh hãi, hắn nói: "Ta không thể lý giải vì sao ngươi lại muốn đưa ta thứ này…"

"Ha ha…" Lúc này đây, Thủy Nhan bị hắn đùa mới nở nụ cười, tiếng cười nhẹ nhàng.

"Ách…" Hắn vốn định nói gì đó về nụ cười của nàng, nhưng rồi lại phát giác ra không nên nói nên vội thu lại.

Mà giờ phút này Thủy Nhan cũng ý thức được mình thất thố, vội vã thu lại nụ cười, thấp giọng nói: "Một chén nước, có thể cho thêm nửa muỗng muối."

"Đây là phương pháp hai tỉ muội kia dạy cho ngươi?"

"Sao ngươi biết?" Hắn đoán được là do hai tỷ muội họ Tưởng dạy cho mình, nàng cảm thấy rất kỳ quái.

"Đây là tuyệt kỹ của triều đình Nam quốc, không truyền ra ngoài."

Nghe lời giải thích của hắn Thủy Nhan càng kinh ngạc, chính là không ngờ tới, hắn lại biết đây là tuyệt kỹ của triều đình Nam quốc không truyền ra ngoài.

Chứng kiến vẻ mặt nghiêm túc đang suy nghĩ của nàng, Triệu Vũ Quốc biết lời này của mình đã gây ra cho nàng sự chú ý, cũng không giải thích, cẩn thận đặt khăn lụa trong người, nhàn nhạt hỏi: "Mặt trên bức tranh là cái gì?"

"Là bản đồ của Đào hoa lâu"

"Ngươi có thể miêu tả bản đồ?" Triệu Vũ Quốc lắp bắp kinh hãi.

"Làm sao vậy?" Thủy Nhan hỏi.

Đối với kinh ngạc của hắn, Thủy Nhan cảm thấy kỳ quái, đối với nàng mà nói, lợi dụng người giám thị bị vượt mặt, nàng đi khắp Đào hoa lâu, lại có thêm sự dẫn đường của hai tỷ muội họ Tưởng, việc ghi nhớ lại đường đi trong Đào hoa lâu không hề khó, dựa theo cấu tạo, thu nhỏ lại tỷ lệ, vẽ thành biểu đồ thực dễ như ăn một quả đào, sao hắn lại biểu lộ ra vẻ như thế?

"Ách… Làm sao mà ngươi vẽ được?" Hắn không tin tưởng nàng vẽ.

"Nhìn qua rồi vẽ thôi." Nàng đáp.

Nội tâm Triệu Vũ Quốc buông lỏng, âm thầm cười, "Nàng không phải là quân sĩ sao có thể vẽ được địa hình tinh vi kia, mà lại là dựa vào trí nhớ, có lẽ chỉ là phác thảo sơ sơ thôi."

Chứng kiến ánh mắt kinh ngạc của Triệu Vũ Quốc, Thủy Nhan cảm thấy kỳ quái, trong lòng buồn bực, "Vẽ kia có gì mà khó khăn, không khó bằng việc ta né tránh giám thị..."

"Ngươi không uống rượu?" Triệu Vũ Quốc hỏi.

Thủy Nhan lắc đầu, "Ta chỉ uống chút, nếu có người hỏi thì trên người có mùi rượu là ổn, không cần uống nhiều."

Triệu Vũ Quốc cười cười, "Ngươi sợ uống rượu!"

Thủy Nhan cười cười rồi lăc đầu: "Rượu này… Rất thanh rất đạm, Uống khó chịu!"

Triệu Vũ Quốc sửng sốt, nghiêm túc dò xét Thủy Nhan, ánh mắt kia cho nàng biết hắn có điểm đối với nàng không bình thường.

"Hôm nay ngươi rất kỳ quái." Nàng nói.

"Ân.. Ta cũng thấy vậy." Hắn không phủ nhận.

"Là vì không có Trà Hương ở trong này?"

Hắn lắc đầu, nhìn về phía nàng, trong mắt lộ ra vẻ ung dung: "Ta đoán ngươi đã có biện pháp làm cho nàng ta biến mất hoàn toàn."

Lời này mời trong lòng Thủy Nhan có cảm giác thoải mái, lúc nào cũng có thể sáng tỏ, đó là một trong những nguyên nhân nói chuyện với hắn không hề nhàm chán.

"Vậy ngươi vì cái gì mà như vậy?"

Hắn nhún nhún vai thoáng cười, "Nhưng lại không biết về ngươi nhiều cho lắm…"

Thủy Nhan nhíu mày, nàng không thích cảm giác mình bị người khác nghiên cứu về mình, Nhưng nàng cũng ý thức được mình trước mặt quên che giấu, vội vàng nói: "Là ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta không có trí nhớ mà."

Hắn không nói gì, đôi mắt đen sâu thẳm khẽ nheo lại, mang theo sự vui vẻ, Thủy Nhan cúi đầu uống trà, nụ cười kia, khiến cho người ta hoa mắt… truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Ánh trăng như nước, lại chỉ có thể vào trong Đào Hoa Lâu này một chút, chỉ là vì nơi này không cần không màng danh lợi hay là khinh khi, chỗ này cần chính là tà tâm không ngừng cùng với xa hoa trụy lạc, hoang dâm hưởng lạc

Triệu Vũ Quốc tối nay không có ngủ lại, hắn ra về, nàng hỏi hắn, "Thời gian rất gấp?"

Hắn không nói gì, chỉ gật đầu, lập tức đi ra khỏi Đào hoa lâu, trong phòng còn lưu lại hương bạc hà nhàn nhạt, nàn biết, đó là hương từ cơ thể hắn lưu lại…

Vào lúc này, đôi tai nhạy bén của nàng nghe thấy ở bên ngoài truyền đến một âm thanh khác thường, nàng gấp gáp đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy một bóng cây lớn, hình như có nữ tử từ giữa nhô đầu ra, ngay lập tức bị một người khác lôi vào, không một tiếng động, nhưng trong không khí kia tràn ngập một cỗ không khí mà nàng quen thuộc.

Đó là mùi máu tươi, tuy rằng rất nhạt, nhưng là nàng có thể ngửi được, trước khi nàng đến thanh lâu, sinh tử của ngươi khác đối với nàng, giống như thần tiên trên trời nhìn phàm nhân sinh lão bệnh tử vậy, căn bản không chút để ý.

Mà khi nàng biết những giọt huyết lệ điểm lên sự phồn hoa của thanh lâu, nàng không thể tiếp tục thờ ơ, trốn tránh được nữa, cho nên nàng liều chết kiếm về bức bản đồ kia, ra sức làm việc cho Tử Hạ.

Nàng đã từng nghĩ tới, không biết rốt cục những việc mình làm chỉ là vì hiệp định với Tử Hạ hay còn là vì cái gì khác?

Trước đây nàng đã nghĩ chỉ vì hiệp định kia, nhưng giờ phút này lại nghĩ tới một thiếu nữ tuổi trẻ bị giết hại hay bị hành hạ thành ra như Ách muội và Tiểu Ách, nàng rốt cuộc hiểu được lòng mình, là muốn hủy Đào hoa lâu này, muốn thả hết những người đáng thương bị giam giữ nơi đây, bất luận là nam nhân hay nữ nhân.

Thủy Nhan bình tĩnh đóng cửa sổ lại, các ngón tay vì nắm chặt mà trở nên trắng bệch, nàng tức giận…

Thủy Nhan chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, vốn muốn mượn hương bạc hà trong phòng xua tan đi mùi máu tươi tràn ngập kia, nhưng không biết vì sao, nghĩ tới vừa rồi bản thân bất lực, nàng đã sinh khí, mà mùi máu tươi kia tựa như giòi bọ cứ thế bám chắc vào toàn thân.

Nàng gắt gao nhíu mày, nổi giận đùng đùng như lửa trong minh giới, chỉ muốn thiêu cháy một trận, thiêu hủy hết thảy, trong cơ thể một cỗ khí dâng lên, làm cho chân mạch toàn thân đau đớn, mà thân thể cũng theo nhiệt độ bay lên, Thủy Nhan ý thức được bản thân không theo kịp, gấp rút thu liễm tinh thần, kiệt lực hít vào thở ra, lúc này mới hãm được cỗ khí tàn phá cơ thể xuống dưới, nhưng mặc dù là như thế nàng vẫn cảm thấy khô nóng dị thường, gấp gáp gọi người mang một thùng nước lạnh tới, dự định dùng nước lạnh hạ nhiệt độ.

Nàng bỏ xiêm y, không chút do dự bước vào thùng tắm, nước lạnh tức khắc vây quanh nàng, cả người vốn đang khô nóng đau đớn tức khắc tiêu giảm, nàng thoải mái nhắm hai mắt, mà giờ phút này cửa sổ vốn đóng chặt bị mở ra, nhân lúc nàng chưa kịp la lên, một gã nam tử đã nhảy tới trước mặt nàng.

Nàng kinh hô: "Là ngươi!"