Phương Đại Trù

Chương 9: Hoa sơn trà cuốn cùng Trường Nhạc am




Buổi trưa, đường đi đến Đông Sơn vắng lặng, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đằng xa, người ngồi trong xe chạy tới Trường Nhạc am thắp hương bái thần không ai khác chính là Thẩm phu nhân, Phương Nhất Chước… Cùng với vẻ mặt tẻ nhạt không hứng thú – Thẩm Dũng.

Thân xe được làm bằng gỗ hắc đào, tuy rằng thoạt nhìn khéo léo tinh tế nhưng cũng rất rắn chắc vững vàng, đỉnh xe cong cong hình vòm chống đỡ bằng dây mây mềm dẻo phủ lên bên trên là da trâu, quét trên gỗ hắc đào một lớp sơn. Trong toa xe bốn vách chạm trạm trổ hoa văn giản đơn, chỉ là các loại hoa lá bình thường mà thôi, mang theo phong cách đơn giản nhưng tinh xảo. Bên trong là hai mảnh trúc tử (mành trúc), dùng để chắn gió, chỉ là tiết trời không lạnh, ánh nắng chan hòa, bởi vậy được cuốn cao lên. Bánh xe rất lớn, do loại gỗ lim tốt nhất làm thành, ở giữa trục bánh xe làm bằng gỗ mun.

Cả chiếc xe giá trị xa xỉ nhưng lại không đến mức xa hoa, thượng đẳng mà không phô trương, như chủ nhân của nó tri phủ Thẩm Nhất Bác có điểm giống nhau, tuy rằng tuổi tác làm quan chưa già vẫn đầy hứa hẹn, nhưng luôn duy trì nét cần kiệm, thanh cao, thậm chí còn có một chút cũ kỹ, cổ hủ của văn nhân.

Phương Nhất Chước mới lần đầu tiên đi xe ngựa, cũng rất thích ngồi trong, chỗ này sờ một chút, chổ kia sờ một tý. Thầm Dũng cũng ngồi trên xe, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Phương Nhất Chước nói, “Có cái gì thích thú, ta lần sau mang ngươi đi xe ngựa mạ vàng khảm ngọc.”

Phương Nhất Chước giương mắt, đối với Thẩm Dũng cười, gật đầu: “Được.”

Thẩm Dũng nghiến chặt quai hàm, nha đầu kia lúc nào cũng cười, có chuyện gì làm cho nàng vui vẻ như vậy?

Hắn thực không biết, Phương Nhất Chước hiện tại vô cùng cảm tạ người đã đánh nàng choáng váng Phương lão gia, để nàng thay con gái hắn gả đến đây. Trước kia nàng không cha không mẹ lưu lạc khắp nơi, hôm nay nàng đã có một phu quân rất tốt, hơn nữa cha mẹ chồng yêu thương, sao có thể không vui?!

Xe ngựa đi một đường xóc nảy, Thầm phu nhân ngồi trong xe trên một cái đệm thật dày, còn không ngừng dặn xa phu, chạy chậm một chút cố gắng đừng để xóc nữa.

Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng liếc mắt nhìn nhau —— quả nhiên có sao?!

—————

Ngồi xe được nửa canh giờ, rốt cục cũng tới được chân núi Trường Nhạc, tiếp theo phải đi bộ leo lên núi, xe ngựa không thể đi lên được. Thẩm phu nhân xuống xe, ngẩng mặt nhìn bậc thang thật dài, có chút lo lắng, Nhất Chước đi lên sẽ không có việc gì chứ. Phương Nhất Chước thấy thế, khẽ đẩy Thẩm Dũng một cái, hất mặt về phía Thẩm phu nhân.

Thẩm Dũng không hiểu rõ lắm, lại thấy Phương Nhất Chước đối với hắn cau mũi, làm tư thế… Ý bảo hắn đi tới chỗ mẫu thân.

Thẩm Dũng phản ứng lại, hắn tuy rằng bình thường cà lơ phất phơ không học chịu học hành gì, có điều là đối với mẹ hắn lại rất hiếu thuận: “Mẫu thân, để con cõng người đi lên.”

Thẩm phu nhân mở to hai mắt nhìn Thẩm Dũng, hơi chấn động… Con trai của mình đã thông suốt rồi sao, còn biết đau lòng thay mẹ! Trong lòng càng thêm một trăm hai mươi phần tin lời nói Thẩm Nhất Bác trước đó, đạo sĩ nói… “Dâu hiền vào cửa, Thẩm Dũng sẽ thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt)!” Mừng rỡ khiến vành mắt đều đỏ lên.

Thẩm Dũng đang muốn chạy đến đằng trước khom lưng xuống, Thẩm phu nhân đã nói, “Như vậy sao được, tuy ta đã già, nhưng bả đầu khớp xương vẫn còn hoạt động tốt, cũng không đến mức bốn mươi hơn bốn mươi tuổi đã không thể đi đứng được, ngươi đến cõng nương tử đi.”

Thẩm Dũng xoay mặt lại nhìn Phương Nhất Chước một bên hừng hực khí thế chuẩn bị sẵn sàng, tự nói… thân thủ nàng ta so với mình còn mạnh mẽ hơn, còn muốn được cõng?!

Phương Nhất Chước cũng cười, nói: “Mẫu thân đừng lo, để tướng công cõng người, con đi được mà!”

Thẩm phu nhân nhìn Phương Nhất Chước sức sống dồi dào, gấp đến độ vội vàng hấp tấp nói: “Chậm một chút, chậm một chút, đừng chạy lộn xộn cẩn thận thân thể.”

Phương Nhất Chước bật cười, mẹ chồng cho rằng nàng là loại con gái nũng nịu, cửa lớn không ra cửa sau không bước qua sao? Bản thân nàng thế nhưng còn đánh được hổ nữa.

“Dũng Nhi!” Thẩm phu nhân giận tái mặt, nói: “Hôm nay, phàm là đường xa, đường dốc, đường thủy, ngươi đều phải cõng nương tử ngươi cho ta, bằng không chính là bất hiếu, nghe rõ chưa?!”

“Hả?” Thẩm Dũng mở to hai mắt nhìn, hỏi: “Vì sao?”

Thẩm phu nhân trừng hắn liếc mắt, nói: “Biết rõ rồi còn hỏi, người đã lớn như vậy, sắp có tiểu hài tử đến nơi? Cũng phải biết chăm sóc nương ngươi đi chứ!”

“Con…” Thẩm Dũng còn muốn nói thêm vài câu, lại thấy Thẩm phu nhân giận tái mặt, Thẩm Dũng cũng không có thể nói thêm cái gì nữa, mẫu thân hắn mà bộc phát tính tình, nói không chừng cũng sẽ đánh hắn… Không thể làm gì khác hơn là thở dài gật đầu.

Phương Nhất Chước cũng nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ… Mẹ chồng nàng thật tốt nha, thế nào lại quan tâm con dâu như vậy, nàng đúng là may mắn a.

Sau đó, Thẩm phu nhân bảo Liên Nhi đến đỡ nàng, chống quải trượng lên núi, xa phu cầm theo hai hộp đựng thức ăn đi ở phía sau.

Thẩm Dũng bất đắc dĩ đi tới phía trước Phương Nhất Chước cúi thắt lưng: “Lên đây đi.”

Phương Nhất Chước nhìn hắn, hỏi: “Ngươi chắc chắn chứ, ta rất nặng.”

“Được rồi.” Thẩm Dũng liếc mắt nhìn Phương Nhất Chước, cũng bình thường, không mập, vóc dáng thuộc loại nhỏ nhắn đoán chừng cũng không đến nỗi nặng lắm.

Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng thật sự có ý định cõng mình, nhịn không được ý cười lan khắp mặt mày, đi tới ôm cổ trèo lên lưng hắn.

“Này…” Thẩm Dũng bị nàng ép tới thấp xuống, nhịn không được nói, “Ngươi là quả cân à? Sao lại nặng như thế?”

Phương Nhất Chước ghé vào hắn trên vai, nói: “Ta béo, nhiều thịt nhưng đều bị dấu mất rồi, ngươi nhìn sẽ không thấy.”

“Giấu chỗ nào rồi?” Thẩm Dũng hiếu kỳ quay đầu lại nhìn nàng, Phương Nhất Chước nhanh tay véo lỗ tai hắn, “Dám nhìn!”

“A…” Thẩm Dũng đau đến nghiến răng: “Ngươi sao lại hung dữ như vậy.”

Bậc thang phía trên, Thẩm phu nhân quay đầu lại mắng “Ai, hai ngươi muốn liếc mắt đưa tình từ từ chờ lên núi đã, nhanh một chút đừng chậm trễ thì giờ nữa!”

“Vâng.” Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước cùng nhau ngẩng lên hướng về phía Thẩm phu nhân gật đầu, Thẩm Dũng cõng Phương Nhất Chước, đi lên núi.

Phương Nhất Chước hai tay ôm cổ Thẩm Dũng, nói: “Tướng công, nếu ngươi đi không được phải nhớ nói cho ta biết, ta sẽ tự mình đi.”

Thẩm Dũng mũi cau, nói: “Ta bây giờ đã không đi được rồi.”

Phương Nhất Chước tủm tỉm cười véo lỗ tai hắn, “Cái gì?”

“Không…” Thẩm Dũng thở dài một tiếng, tiếp tục đi, tự nhủ: đây là phụ thân là tìm vợ cho hắn sao? Không bằng tìm mẹ đi…

Tại nha môn tri phủ, bên trong thư phòng thẩm án, Thẩm Nhất Bác … hắt hơi một cái, sờ sờ mũi, lẩm bẩm: “Hừ, nhất định lại là tên tiểu tử kia!”

—————–

Thật vất vả, Thẩm Dũng thở hồng hộc cõng Phương Nhất Chước lên đến đỉnh núi, vừa buông Phương Nhất Chước, Thẩm Dũng đã ngồi phịch xuống đất, ngửa mặt lên trời không ngừng thở dốc.

Nhìn mặt hắn, chỉ thấy cả mặt đều đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi.

Phương Nhất Chước móc ra khăn tay vội tới đưa cho hắn, Liên Nhi cũng mang một bình nước tới cho hắn uống.

Thẩm phu nhân nhịn không được nở nụ cười. Lúc này, ở trước cửa Trường Nhạc am, một tiểu ni cô đang quét rác thấy Thẩm phu nhân liền nhanh chân chạy ra nghênh đón, nói: “Thẩm thí chủ, tới thắp hương sao?”

Thẩm phu nhân nhìn ni cô đang đi đến chắp tay hành lễ, nói: “Tiểu sư phụ, Tĩnh Di sư thái đang ở trong chùa?”

“Đúng.” Tiểu ni cô gật đầu, nói: “Sư phụ đang ở bên trong ngồi thiền, Thẩm thí chủ muốn gặp người sao?”

“Đúng thế.” Thẩm phu nhân nhanh chóng gật đầu, nói: “Ta đi trước bái Bồ Tát, chờ sư thái tọa thiền xong, chúng ta sẽ đàm đạo.”

“Được.” Tiểu ni cô nhanh nhẹn dẫn mọi người đi vào bên trong viện.

Phương Nhất Chước đi theo phía sau, Thẩm Dũng ở một bên nhỏ giọng nói thầm: “Ni cô miếu thật ít, đèn nhang một chút cũng không vượng, Bồ Tát khẳng định không linh.”

Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn hắn, hạ giọng nói: “Ngươi đừng có nói bậy, cẩn thận đắc tội với Bồ Tát.”

“Xùy.” Thẩm Dũng bĩu môi… Vừa định nói hắn không tin, dưới chân đã bị vấp phải tảng đá …

“Ai nha…” Thẩm Dũng cả người té ngã nằm trên mặt đất, nguy hiểm thật may không đụng đến hàm răng.

“Cẩn thận một chút.” Thẩm phu nhân ở phía trước đi tới, cũng không biết xảy ra cái gì, chỉ là quay đầu lại thấy Phương Nhất Chước đang đỡ Thẩm Dũng, “Lớn như vậy, vẫn còn để người khác lo lắng!”

Thẩm Dũng đứng lên, hai đầu gối đều đã bị thương, Phương Nhất Chước đến chỗ hắn phủi phủi: “Trời ơi, A di đà phật, Phật tổ, Bồ Tát các người không nên trách hắn, hắn thật không cố ý.”

Thẩm Dũng cũng vuốt vuốt cái ót, lẩm bẩm… thật là quái quỷ… A di đà phật!

Vào bên trong miếu… Phương Nhất Chước phát hiện ở đây đèn nhang đích thực đều không phải rất vượng, chính miếu đặt tượng một lão thái thái chính là Tống Tử Quan Thế Âm, bụng có chút lớn.

Thẩm Dũng vừa nhìn đến lão thái bà bụng lớn này, bất giác sợ hãi tránh thật xa, vẻ mặt không thoải mái….

Thẩm phu nhân cũng không để ý đến phản ứng của hắn, kéo Phương Nhất Chước vào miếu thắp nhang.

Tống Tử Quan Thế Âm ở Trường Nhạc am được tạc bằng bạch ngọc, khác với những phật tượng khác trang nghiêm túc mục, Tống Tử Quan Thế Âm này mặt mũi hiền lành, một tay cầm Lan Hoa Chỉ, tay kia nâng một tiểu hài tử mập mạp, cười tủm tỉm khả ái như búp bê.

Thẩm phu nhân kéo Phương Nhất Chước quỳ gối xuống đệm hương bồ, thành kính khấn vái Bồ Tát, phù hộ con nàng sớm sinh quý tử nối dõi, con cháu được bình an.

Phương Nhất Chước cũng lạy bái. Phương Nhất Chước từ nhỏ đã có một tật xấu, mỗi lần nàng cúi người khấn bái, trong đầu đều là trống rỗng, cũng không biết ước nguyện cái gì, nhưng vẫn rất hài lòng. Nàng cảm thấy mỗi lần quỳ xuống, Bồ Tát đã có thể thấu ước nguyện của lòng của nàng, trong khi chính nàng còn chưa suy nghĩ được điều gì có thể Bồ Tát đã đáp ứng được nàng rồi… Vì vậy, mỗi lần Phương Nhất Chước khấn bái đều cười tủm tỉm, khi bái xong cũng rất hài lòng. Nàng bái mỗi một Bồ Tát đều rất linh, bởi vì nàng chưa bao giờ biết chính mình ước nguyện cái gì, cho nên hẳn là đại bộ phận nguyện vọng đều thực hiện được đi.

Sau đó, Thẩm phu nhân dẫn theo Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước ở bên trong miếu thắp nhang, bố thí, lại đi dạo chốc lát, dự định buổi tối sẽ ở tại chỗ này ăn đồ ăn chay, qua đêm, sáng sớm ngày thứ hai mới trở về.

Sau khi Thẩm phu nhân rời đi, Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng mắt to trừng mắt nhỏ, Thẩm Dũng ngồi xổm xuống bĩu môi, “Sức lực đã hết.”

Phương Nhất Chước nhìn vết thương trên đầu gối hắn, liền quay sang hỏi tiểu ni cô, gần đây có nước hay không?

Tiểu ni cô nói phía sau núi có một dòng suối nhỏ, Phương Nhất Chước để Liên Nhi cùng xa phu ở lại trong miếu bố thí, rồi lôi kéo Thẩm Dũng đi ra phía sau núi.

“Để làm gì?” Thẩm Dũng không có hứng thú hỏi, “Ở đây chờ đến khi trời tối đen là được.”

Phương Nhất Chước lôi kéo hắn nói, “Vết thương của ngươi bên trong đều là bụi bẩn, nếu không rửa sẽ bị thối.”

“Xùy, kiến thức của tiểu nha đầu.” Thẩm Dũng bất mãn nói thầm, nhưng vẫn bị Phương Nhất Chước kéo đến dòng suối nhỏ sau núi.

Phương Nhất Chước bắt Thẩm Dũng ngồi xuống, đem ống quần của hắn kéo lên, chính mình thì ngồi xổm xuống vốc nước lên rửa cho hắn.

Thẩm Dũng buồn chán ngồi dưới đất, hai tay chống mặt đất, ngẩng mặt quan sát khắp nơi… Chỉ thấy nơi này một mặt là vách núi, một mặt là cánh rừng, một bên còn lại cũng là vách núi đen sì. Nhìn thêm một chút hắn đột nhiên chú ý tới bên trong rừng, mơ hồ có khói tỏa ra.

“A, nơi đó sao có thể có khói?” Thẩm Dũng chỉ chỉ rồi hỏi Phương Nhất Chước

Phương Nhất Chước xoay mặt theo phương hướng ngón tay hắn chỉ, thấy quả thật là có khói trắng nhàn nhạt tỏa ra, không giống như là cháy, khói tương đối loãng.

“Đi xem đi? Có thể chỉ là đốm lửa nhỏ nhưng lát nữa nếu cháy to thì thật nguy hiểm.” Phương Nhất Chước dùng khăn buộc lại vết thương của Thẩm Dũng, hai người đứng lên đi về phía cánh rừng.”

Đẩy ra bụi cây rậm rạp, Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng nhìn vào phía trong… Ngạc nhiên nhảy dựng lên, chỉ thấy ở giữa cánh rừng, có một ngôi mộ. Trên mộ có hương nến đang cháy, trên mặt đất còn có giấy tiền đốt thành tro… Khói lúc nãy đúng là khói đốt của giấy tiền này, có thể thấy được là vừa có người tế bái qua.

“Xui xẻo!” Thẩm Dũng nhịn không được nói.

Phương Nhất Chước nhìn một chút bia mộ kia, không giải thích được hỏi: “Này, tướng công, vì sao trên bia mộ kia không có chữ? Người này không tên sao?”

Thẩm Dũng cười cười, nói: “Bia mộ không tên có rất nhiều, có thể là người chết không có tên hay, hoặc là vi phạm pháp lệnh, sợ sau này có người đến đào thi cốt, cho nên mới làm bia không có chữ.”

“Như thế thật đáng thương.” Phương Nhất Chước lẩm bẩm.

“Có cái gì đáng thương.” Thẩm Dũng túm lấy nàng, nói: “Đi thôi, nơi này rất xui a!” Nói xong, kéo Phương Nhất Chước.

“Chờ một chút.” Phương Nhất Chước nói, “Nến kia rớt rồi.” Nói xong, liền chạy tới, đem ngọn nến trước phần một dựng lên, Thẩm Dũng ở một bên không kiên nhẫn chờ, lại thấy Phương Nhất Chước nhìn chằm chằm hắn ngoắc ngoắc tay, “Tướng công tướng công, ngươi mau đến xem!”

Thẩm Dũng đi lại hỏi: “Làm sao vậy?”

Phương Nhất Chước chỉ vào mặt đất, nói: “Ngươi xem cái nhẫn này, nhìn quen mắt không?”

Thẩm Dũng híp mắt ngồi xổm xuống, chỉ thấy trên mặt đất, bên trong đám tro tàn của giấy tiền, như ẩn như hiện có một chiếc nhẫn bạch ngọc màu trắng. Chất ngọc tinh tế nhẵn nhụi, vừa nhìn là biết hàng thượng đẳng, phía trên nhẫn, còn có một đoạn dùng dây kim tuyến thật cẩn thận buộc vào, xem ra đã từng bị đứt.

“A?” Thẩm Dũng nhìn chằm chằm nhẫn đó một lát, duỗi nay nhặt lên, thổi đi lớp tro bụi bám bên ngoài, nhìn một chút, liền mở to hai mắt nói: “Đây không phải là cái nhẫn vẫn mang trên tay chưởng quầy kia sao? Lần trước do tranh đoạt món ăn ngươi làm nên bị đứt, tơ vàng này không phải là ngươi buộc lại cho hắn sao?”

“Đúng vậy.” Phương Nhất Chước gật đầu, cảm thấy gió lạnh từng trận, đứng lên kéo lấy Thẩm Dũng, nói: “Tướng công… Không phải là âm hồn của chưởng quầy kia chứ?”

“Âm hồn cái gì?” Thẩm Dũng nói, “Âm hồn lại hoá vàng mã cho chính? Hơn nữa, án kia vẫn chưa giải quyết được, thi thể của lão chưởng quầy hiện tại hẳn là đang ở trong phòng nghiệm tử thi của nha môn, thế nào có khả năng ở chỗ này?”

“Vậy… Nhẫn kia sao lại ở chỗ này?” Phương Nhất Chước hỏi.

“Chớ không phải là bị người khác cầm… Có thể là… hung thủ?”

“A!” Phương Nhất Chước kêu lên một, Thẩm Dũng thấy nàng hoảng sợ, hỏi: “Làm sao?”

“Đi mau, chúng ta đi mau!” Phương Nhất Chước lôi kéo Thẩm Dũng bỏ chạy, “Tránh một hồi lại gặp phải.”

Thẩm Dũng bất đắc dĩ, không nghĩ tới cũng có lúc Phương Nhất Chước lại sợ hãi, đã bị nàng lôi kéo chạy về Trường Nhạc am.

——————

Vào lúc ban đêm, sau khi tại Trường Nhạc am ăn thức ăn chay, Thẩm phu nhân cùng Tĩnh Di sư thái đi đến phật đường ngồi thiền.

Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng không có chỗ ở, Thẩm Dũng lại không thể ngủ trong phòng nhóm ni cô. Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là cùng Phương Nhất Chước ngủ ở ngăn tủ bên trong thiền đường.

Loại ngăn tủ này là bình thường các ni cô dùng để đựng đệm chăn, rất rộng rãi, cũng đã trải chăn đệm, vừa vặn có thể ngủ bên trong, Phương Nhất Chước ngủ ở ngăn trên, Thẩm Dũng ngủ ở phía dưới, mỗi người một tầng, mỗi tầng lại có một cửa, vừa an tĩnh vừa ấm áp.

Phương Nhất Chước lần đầu ngủ tại một nơi như thế này, cảm thấy rất mới mẻ, ghé vào trên gối, thông qua khe hở của tấm ngăn nhìn xuống Thẩm Dũng ở phía dưới. Thẩm Dũng nằm ngửa mặt, cầm trong nhẫn ngọc kia nhìn đến xuất thần.

“Tướng công, ngươi nghĩ cái gì vậy? Phương Nhất Chước hỏi.

“Hử?” Thẩm Dũng đáp một tiếng, theo kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Đói bụng, ăn không no.”

“Ai bảo ngươi vừa rồi chỉ ăn một chút như vậy?” Phương Nhất Chước nói.

“Ni cô trong am này làm đồ ăn kém xa ngươi nấu, rất khó ăn.” Thẩm Dũng bất mãn nói.

Phương Nhất Chước nghe được mị mị cười, hỏi hắn: “Ai, vậy bây giờ rất đói sao?”

“Đói” Thẩm Dũng gật đầu.

“Chúng ta đi tìm đồ ăn không?” Phương Nhất Chước nhẹ nhàng đẩy ra cửa ngăn tủ, thăm dò ý Thẩm Dũng.

“Bây giờ đi đến nơi nào mới có đồ ăn?” Thẩm Dũng nói, “Ở đây làm sao so được như ở nhà, chỉ có canh suông thôi.”

“Ngươi xem trong viện có hoa sơn trà.” Phương Nhất Chước hỏi, “Tại phòng bếp mặc dù thứ khác không có nhưng chắc là sẽ có bột mì đi, ta làm hoa sơn trà cuốn bột mì cho ngươi, có được hay không?”

“Tốt!” Thẩm Dũng vừa nghe đến tên như thế đã muốn ăn, vội vàng bật dậy… Không đề phòng đến tấm ngăn bên trên, đụng vào “Đông” một tiếng, đau đến nỗi chỉ biết há miệng nhe răng.

Phương Nhất Chước mặc quần áo cùng Thẩm Dũng đi ra khỏi phòng, hái được hai đóa hoa sơn trà lớn, lặng lẽ chạy đến phòng bếp phía sau hậu viện.

Phương Nhất Chước vui mừng phát hiện ra bên trong phòng bếp đã có sẵn bột mì, đại khái là chuẩn bị để làm bánh bao cho bữa sáng mai, liền lấy ra một phần để nhào bột.

Thẩm Dũng dựa theo lời nàng nói, đem cánh hoa sơn trà tách ra thành mảnh nhỏ. Phương Nhất Chước đem mảnh vụn cánh hoa bỏ vào bên trong bột mì đã nặn, lại lấy ra một bọc nhỏ treo bên người, lấy ra một cái lọ rắc rắc vào bên trong bột mì, Thẩm Dũng hiếu kỳ hỏi: “Đây là cái gì?”

Phương Nhất Chước cười tủm tỉm, “Hồ tiêu đen.”

“Ồ, hồ tiêu đen mà ngươi lúc nào cũng mang theo bên người sao?” Thẩm Dũng tiếp tục hỏi.

“Đây là do chính ta làm ra, lúc trước khi ăn vằn thắn thường rắc lên trên, như vậy hương vị sẽ ngon thêm vài phần!” Nói xong, Phương Nhất Chước đem hoa sơn trà cuốn bột mì đặt vào bên trong lồng hấp

Thẩm Dũng ở một bên chờ, Phương Nhất Chước còn ở trong phòng bếp tìm đầu ra một lọ dưa muối, nói A di đà phật xong liền lấy ra một chút, đem ra xào.

Thẩm Dũng ở một bên chảy nước miếng, Phương Nhất Chước xào dưa muối hương thơm có thể so với người khác nấu thịt.

Chẳng bao lâu sau nước đã sôi, lồng hấp cũng bắt đầu tỏa ra hơi nóng, Phương Nhất Chước mở nắp lồng, một mùi hương thơm nức bay ra bốn phía.

“Oa, thơm quá!” Thẩm Dũng vội vàng thò tay vào trong nồi hướng về phía bánh bột mì kia…

Nóng đến nỗi muốn nhảy lên, có điều hắn vẫn đưa đến trong miệng cắn một miếng.

Phương Nhất Chước nhìn thấy vậy gấp gáp nói: “Này, cẩn thận kẻo bỏng!”

“Vù vù… Không có việc gì… !” Thẩm Dũng cắn liền mấy miếng, gật đầu: “Thơm quá! Ăn ngon!”

Hoa sơn trà hương vị thanh nhã tươi mát ngọt ngào thẩm thấu vào trong bên trong bột mỳ, cắn ở trong miệng mềm mại thơm ngọt, hơn nữa còn mang vị đặc thù của hồ tiêu, Thẩm Dũng đã biết cái gì gọi là hương vị vô tận.

Phương Nhất Chước cũng cầm lên cho chính mình một cái cùng Thẩm Dũng cùng nhau tại phòng bếp ăn, đảo mắt lại thấy bên ngoài nhà bếp có một cây bạch quả.

“Tướng công.” Phương Nhất Chước đẩy đẩy Thẩm Dũng, nói: “Ngoài kia có cây bạch quả!”

Thẩm Dũng nhìn Phương Nhất Chước, “Bạch quả?”

“Đúng!” Phương Nhất Chước nói: “Ta đi hái mấy quả xuống, chúng ta xào ăn!” Nói xong, xắn cánh tay áo dáng bộ như sắp leo cây.

Thẩm Dũng dở khóc dở cười, đây là tài nữ kiểu gì? Thật giống một nha đầu dân dã, trèo cây để hái bạch quả!

“Chờ một chút!” Thẩm Dũng trong tay còn đang cầm bánh bột mì vội nhét vào trong miệng, kéo Phương Nhất Chước nói, “Để ta trèo!”

Nói xong, cởi áo bào bền ngoài, Phương Nhất Chước cũng đi ra ngoài, không quên nói: “Này, ngươi hái vài trái thôi, ăn nhiều có độc!”

“Yên tâm!” Thẩm Dũng từ nhỏ trèo mái nhà đã thành thói quen, trèo lên cây cũng không thành vấn đề, hái được hơn hai chục quả, trực tiếp trượt xuống dưới.

Giao cho Phương Nhất Chước, Phương Nhất Chước cầm ở trong tay, xoay người tiến vào phòng bếp, thả vào trong nồi.

Lại nghe Thẩm Dũng “A?” lên một tiếng.

“Làm sao vậy?” Phương Nhất Chước ngẩng đầu nhìn hắn.

Thẩm Dũng vuốt đầu, nhìn chằm chằm vào lồng hấp trên bếp, hỏi: “Lúc nãy còn ba cái bánh bột mì của ta đâu?”

Phương Nhất Chước ngẩng đầu… liền cảm thấy da đầu giật iật mấy cái, tóc gáy thẳng dựng thẳng, nhảy dựng lên kéo cánh tay Thẩm Dũng nói: “Nha, bánh bột mì đâu?”

Nguyên bản còn có ba bánh bột mì hấp… thế nhưng lại biến mất.