Ngày tiếp theo, hoàng cung còn đang đắm chìm trong niềm vui đại thọ của hoàng đế, lại được nghênh đón tân khoa Trạng
Nguyên, thêm chuyện sắc phong một công chúa, tâm tình của Hoàng Thượng
vô cùng tốt, bởi vậy toàn bộ kim điện đặc biệt vui mừng theo.
Phương Nhất Chước cũng không hiểu nhiều về quy củ lễ nghi, chỉ cư xử đúng theo những gì bản thân nghĩ, tuy rằng ngây thơ vụng về, nhưng hoàng đế lại
tìm được một chút yên bình ở nàng. Hơn nữa trước đây hoàng đế đánh giá
rất cao Thẩm Nhất Bác cho nên cũng nổi hứng thú đối với Thẩm Dũng, hắn
lại là bằng hữu của tân khoa Trạng Nguyên Lưu Mậu cùng Cảnh Dật quen
biết… Đủ loại yêu thích cùng xuất hiện đồng thời khiến cho hoàng đế đối
những người trẻ tuổi này rất vừa ý, tán thưởng bộc lộ thẳng ra trong lời nói.
Ở bên kia, Cảnh Mạn vẫn đang cố nén giận, hắn phái người
đi điều tra chi tiết về Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng, cha mẹ của
Phương Nhất Chước sớm đã chết, không có manh mối nào để điều tra. Mà
Thẩm Dũng cũng là con nhà danh môn, Thẩm Nhất Bác ở trong triều có rất
nhiều bằng hữu, hắn cũng không tìm ra được sai lầm nào.
Oán giận càng lúc càng nhiều, Cảnh Mạn phân phó Tần Trọng tức tốc chuẩn bị mọi
việc, nếu hoàng đế thật sự muốn phế trưởng lập ấu, thì trên tay hắn vẫn
còn có một điểm lợi thế hơn Cảnh Dật, đó chính là hắn nắm trong tay một
phần binh quyền.
Phương Nhất Chước không còn nguy hiểm, tâm
trạng Thẩm Dũng cũng được thả lỏng hơn rất nhiều, có điều hắn biết, hiện tại chưa phải lúc vui mừng, vẫn phải đề phòng Cảnh Mạn, kẻ này làm
người bất chính, trong bụng đầy mưu mô tính toán.
Vì thế, Thẩm Dũng cùng Cảnh Dật thương lượng một chút.
Cảnh Dật có vẻ thuần lương, đối với hoàng huynh của hắn vẫn luôn tín nhiệm,
không có hoài nghi, ngược lại còn cảm thấy Thẩm Dũng đối với hoàng huynh của hắn lo lắng thái quá, hắn vốn không có ý đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, hoàng huynh nhất định sẽ không khó xử hắn. Thẩm Dũng nói bóng nói gió
vài lần, thấy Cảnh Dật không có phản ứng gì, cũng biết đây chính là vấn
đề, Cảnh Dật không hề phòng bị Cảnh Mạn, khó tránh khỏi đến lúc bị đánh
sẽ trở tay không kịp.
Thoáng cái đã nửa tháng trôi qua, thời
gian này, Phương Nhất Chước theo Thẩm Dũng, nơi nào nên đến đều đã đến,
thứ gì nên ăn đều đã ăn, cảm giác tò mò mới mẻ khi vừa đặt chân đến kinh thành không còn nữa. Thấy Thẩm Dũng cả ngày lo lắng, nàng liền kéo hắn
tới hỏi, “Tướng công, chàng đang lo lắng chuyện gì thế?”
Thẩm Dũng cùng nàng ngồi ở trong sân, thấp giọng nói: “Ta lo lắng chuyện quốc sự.”
Nhất Chước nghe thế không nhịn được cười, nói: “Chàng cũng quan tâm đến quốc sự sao…”
“Ta không thể quan tâm chuyện quốc sự sao?” Thẩm Dũng bỗng duỗi tay kéo
nương tử lại hỏi: “Nương tử, dạo này có thèm ăn chua hay không?”
Phương Nhất Chước trừng mắt nhìn hắn một cái, “Nói bậy bạ gì đó?”
Thẩm Dũng cau mũi, “Vẫn chưa sao? Chi bằng chúng ta tiếp tục cố gắng?”
“Phi!” Phương Nhất Chước đẩy Thẩm Dũng ra, hai người đang vui đùa, thì lão đạo từ bên ngoài tiến vào, thấy hai người đang thân thiết thì vội vàng che
mắt trốn tránh, “Ai nha, thật xin lỗi, các ngươi cứ tiếp tục…”
“Lão gia tử!” Phương Nhất Chước nóng vội, trừng mắt Thẩm Dũng, “Đều là tại chàng.”
Thẩm Dũng thở dài, quay sang nói với lão đạo, “Lão gia tử, có chuyện gì sao?”
Lão đạo hắc hắc cười cười, tiến lại đây, “Rốt cục cũng hành động rồi!”
“Hành động gì?” Thẩm Dũng khó hiểu.
“Ở ngoại ô Hoàng thành có một đội binh mã tập kết, chúng ta vừa đi điều
tra, là binh mã của Tần Trọng.” Lão đạo thấp giọng nói, “Hôm nay ở ngự
hoa viên có yến tiệc, Hoàng Thượng mở tiệc chiêu đãi bách quan nói nói
là có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, các ngươi nói xem, thái tử có thể thừa dịp này dấy binh nổi loạn hay không?”
“Dấy binh nổi loạn?” Phương Nhất Chước kinh hãi, hỏi: “Thật sự sao?”
“Nhanh như vậy ư?” Thẩm Dũng hỏi, “Ta cảm thấy Cảnh Mạn còn chưa đủ lông đủ cánh đâu!”
“Chắc là vì là nghe nói Hoàng Thượng muốn an bài hắn đến biên quan, hắn sẽ
mất đi quyền lực, cho nên lo sợ muốn ra tay trước! Bởi vậy mới không
chịu nổi mà phát động binh biến. Vốn tính toán của hắn rất kín kẽ, muốn
lợi dụng chuyện của Nhất Chước để khiến cho Hoàng Thượng hận nhị hoàng
tử, nhưng không nghĩ tới trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hiện tại
Hoàng Thượng càng thêm sủng ái nhị hoàng tử, phong Nhất Chước làm công
chúa, cho nên hắn chó cùng rứt giậu.”
“Chuyện đó thật ra lại có
lợi với chúng ta.” Thẩm Dũng nói, “Dù sao ta thấy chuyện Cảnh Mạn ra tay với Cảnh Dật để chiếm lấy ngôi vị chỉ là sớm hay muộn mà thôi, so với
việc hắn đủ thực lực để làm phản, thì lúc này hắn chưa đủ lông đủ cánh
vẫn dễ giải quyết hơn! Chúng ta cũng dễ dàng ngăn cản… Nhưng mà Tần
Trọng là ai?”
“Tần Trọng là tâm phúc của Cảnh Mạn, Cảnh Mạn từng có ơn với hắn, bởi vậy hắn đối với Cảnh Mạn nói gì hắn nghe nấy.” Lão
đạo thở dài, “Hiện tại phiền toái chính là Cảnh Dật không tin Cảnh Mạn
sẽ đoạt vị mà cho dù có tin, cũng không có binh quyền, tuổi hắn còn nhỏ. Phương pháp trực tiếp nhất, chính là gọi tới chung quanh hoàng thành
đóng quân, khi thời cơ thích hợp thì tới cứu giá.”
“Chung quanh có quân đội hoàng thành không?” Thẩm Dũng hỏi.
“Có! Chủ soái là Lưu Vĩ, nhưng đội quân này do Hoàng Thượng trực tiếp quản
lý, không có ấn tín của Hoàng Thượng không ai có thể điều động, mấu chốt hơn là, bọn họ không có sự chuẩn bị, tập kết xuất binh cũng phải mất
vài canh giờ, nhưng chuyện này không chậm trễ được, đợi đến khi bọn họ
tập hợp xong rồi, có lẽ quân của Cảnh Mạn và Tần Trọng đã đánh vào hoàng thành, giết Cảnh Dật rồi.”
Đang nói chuyện, bên ngoài có người gõ cửa, Lưu Mậu và những người khác, đều đến đây.
“Sao rồi?” Lão đạo hỏi Thương Mãn Vân cùng Mạc Phàm Đường.
Đông Đông lại cướp lời, “Tần Trọng nhất định sẽ nhân yến hội hôm nay mà khởi binh, người của hắn cách thành đô rất gần, chỉ cần hạ lệnh là có thể
sát nhập vào trong cung, nếu không có chuẩn bị, Cảnh Dật chắc chắn không thể chống lại được!”
Thẩm Dũng nhíu mày, “Trước phải tìm người đi thông báo cho Lưu Vĩ mới được!”
“Ai đi chứ?” Phương Nhất Chước hỏi, “Vẫn nên đi bẩm báo với Hoàng Thượng, để người nghĩ biện pháp?”
“Chờ Hoàng Thượng hạ lệnh điều binh, thì không kịp rồi.” Thẩm Kiệt lắc đầu, Đã sắp đến yến hội.”
Đang trong lúc khó khăn, bỗng nghe Lưu Mậu nói, “Không bằng, để ta đến quân doanh của Lưu Vĩ?”
Tất cả mọi người nhìn hắn, ngươi đi?
“Hắn họ Lưu, ta cũng họ Lưu, coi như người trong tộc, có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn.” Lưu Mậu không vội vã, còn có tâm tình đùa giỡn, “Các ngươi đều có võ công, một thư sinh như ta cũng không giúp được nhiều, chi bằng để ta đi tìm Lưu Vĩ, thuyết phục hắn chuẩn bị mọi chuyện, trong hoàng thành
có động tĩnh sẽ lập tức xuất binh!”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có lý.
Thẩm Dũng tuy cảm thấy hợp lý nhưng vẫn có chút lo lắng, “Chuyện đó chỉ có
thể phiền huynh! Nhưng huynh… có biện pháp thuyết phục Lưu Vĩ sao?”
“Ha ha, sao lại nói là làm phiền?” Lưu Mậu hơi mất hứng, “Huynh đệ một nhà, hơn nữa, ta là quan mới vừa được bổ nhiệm, thật vất vả mới thi đỗ Trạng Nguyên, nếu đã gánh trách nhiệm mà trơ mắt nhìn quốc gia gặp nạn thì
thật có lỗi với hương thân phụ lão. Về phần biện pháp… chắc chắn sẽ có.” Nói xong, không chút hoang mang muốn rời đi.
Thẩm Kiệt vội vàng đuổi theo hắn, “Ta đi cùng ngươi, tránh cho trên đường phát sinh sự việc gì không hay!”
Lưu Mậu nghĩ nghĩ, cảm thấy thỏa đáng nên gật đầu, cùng Thẩm Kiệt rời đi.
Lão đạo thấy việc này không thể chậm trễ, liền phân phó: “Thẩm Dũng, ngươi
và Nhất Chước đi vào cung, thuyết phục Cảnh Dật bảo hắn mau mau trốn đi, binh mã của Cảnh Mạn một khi đã tiến vào được hoàng cung, chuyện khác
không nói, nhưng chắc chắn người phải chết đầu tiên chính là hắn!
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước vội vàng đứng dậy thay quần áo, rồi tiến cung đi tìm Cảnh Dật.
Thương Mãn Vân cũng là một nho sinh, không giúp được nhiều chuyện nên mọi
người để hắn ở trong nhà cùng Đông Đông và Tiểu Kết Ba chờ tin tức.
Lão đạo cùng Mạc Phàm Đường lẻn vào hoàng cung, lão đạo trước kia là thị vệ đại nội, tuổi lớn hơn nữa do sự việc năm đó nên mới xuất gia làm đạo
sĩ. Hắn từng bảo hộ bên cạnh Hoàng Thượng nhiều năm, hoàng đế đối với
hắn cũng rất tin tưởng, bởi vậy hắn muốn lẻn vào cấm cung một chuyến,
đem chuyện chuyện tình lần này bẩm báo cho hoàng đế, để người có chuẩn
bị.
Mọi người thương lượng xong xuôi, liền chia nhau đi làm việc.
Những người khác chưa kể tới, trước tiên nói về chỗ Nhất Chước và Thẩm Dũng.
Hai người vốn là phụng chỉ tiến cung dự yến tiệc nhưng lại đi thẳng đến cung của nhị hoàng tử.
“Hai ngươi sao lại đến đây?” Nhị hoàng tử đang thay quần áo, thấy Phương
Nhất Chước vẫn mang dáng vẻ của một nha đầu bình dân, liền cười nói,
“Hoàng tỷ sao lại mặc thường phục đến?” Nhưng suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, Phương Nhất Chước được phong là công chúa dân gian, cũng
không có hoa phục công chúa, có điều hôm nay đến dự yến tiệc trong cung, cô nương gia tất nhiên cũng nên ăn mặc đẹp chút, nếu không người khác
sẽ chê cười, liền nói, “Đi, ta dẫn hoàng tỷ tới chỗ mẫu thân, người có
rất nhiều xiêm y, để người trang điểm cho hoàng tỷ một chút.”
“Nhị hoàng tử!” Thẩm Dũng bất đắc dĩ lắc đầu, “Họa lớn đến nơi rồi người còn ở đó vui đùa?”
“A?” Cảnh Dật khó hiểu, “Họa lớn nào?”
Thẩm Dũng đem chuyện Tần Trọng tập hợp binh mã ở bên ngoài hoàng thành nói
qua, Cảnh Dật nghe xong cả kinh, nhíu mày: “Hoàng huynh… thật sự muốn
tạo phản sao?”
“Ngay cả binh mã hắn cũng đã tập hợp, không phải
muốn tạo phản thì là muốn làm gì?” Thẩm Dũng nhíu mày, nhị hoàng tử này
không biết là ngây thơ hay là ngu ngốc đây.
“Vì sao phải tạo phản?” Cảnh Dật vẫn cảm thấy khó hiểu, “Hắn đã là thái tử, ta cũng không có ý đồ tranh ngôi vị hoàng đế!”
Thẩm Dũng nhớn mi, “Ngươi không cùng hắn tranh đấu, nhưng hắn cảm thấy ngươi muốn cùng hắn tranh! Ngươi là quân tử không có nghĩa là người khác cũng nghĩ như thế!”
“Nhưng ta đã nói với phụ hoàng, ta muốn đi biên
quan!” Cảnh Dật có chút bất đắc dĩ, “Ta không ở hoàng thành, hoàng huynh còn lo sợ chuyện gì?”
“Cái gì?!” Nghe đến đó, Thẩm Dũng và
Phương Nhất Chước đều sửng sốt, hai người liếc mắt nhìn nhau, “Ngươi
muốn đi biên quan sao?”
Cảnh Dật gật gật đầu, “Đúng vậy.”
“Nhưng…” Thẩm Dũng khó hiểu, “Bên ngoài đồn đại nói Hoàng Thượng muốn thái tử
đến biên quan… để hắn mất đi quyền lực, sau đó phế trưởng lập ấu!”
“Làm sao có thể!” Vẻ mặt Cảnh Dật khiếp sợ, “Ai lại tung tin đồn như vậy?
Nhất định là đám nô tài trong cung! Chuyện này ta mới chỉ nói với phụ
hoàng, những người khác ai cũng không biết!”
Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, cảm thấy chuyện có kỳ quái, hay là…
“Tần Trọng thật sự ở tập kết binh mã ở ngoài thành sao?” Cảnh Dật bất mãn,
“Ta đã hiểu, hoàng huynh chỉ vì nghe tin đồn này cho nên muốn mới muốn
tạo phản? Hắn chẳng lẽ không để ý đến tình huynh đệ cùng tình phụ tử
sao?”
Thẩm Dũng và Nhất Chước nhìn nhau, cảm thấy Cảnh Mạn lần này thực sự xúc động: “Có thể hắn thật sự hiểu lầm rồi.”
“Ta phải đi tìm phụ hoàng…” Cảnh Dật còn chưa nói xong, quan viên truyền
chỉ đã tới, truyền đạt lại ý chỉ của Hoàng Thượng —— hôm nay không cho
phép Cảnh Dật vào cung, phái hắn cùng với Thẩm Dũng đến quân doanh của
Lưu Vĩ, Phương Nhất Chước ở lại trong cung, nấu cháo phỉ thúy cho Hoàng
Thượng, sau đó đến ngự hoa viên cùng dự tiệc.
“Cái gì?”Thẩm Dũng vừa muốn phản bác, lại thấy quan viên truyền chỉ cau mày, “To gan, còn không mau tiếp chỉ?”
Thẩm Dũng bị Phương Nhất Chước túm xuống, không cam tâm tình nguyện tiếp nhận thánh chỉ.
Chờ quan viên kia rời khỏi, đến cả Cảnh Dật cũng cảm thấy buồn bực , “Vì sao phụ hoàng lại phái ngươi và ta đến chỗ của Lưu Vĩ?”
Thẩm Dũng phủi phủi thánh chỉ, “Ta mặc kệ, mình ngươi đi thôi! Cũng tốt, chỗ của Lưu Vĩ nhất định sẽ an toàn, chỗ này rối loạn. Ngươi đi đến đó một
mình, ta không đi, để nương tử ở lại đây một mình rất nguy hiểm!”
Nhất Chước khuyên hắn, “Tướng công, như thế là kháng chỉ đó.”
“Kháng chỉ thì làm sao?” Thẩm Dũng giữ chặt nàng, “Ta lớn như vậy rồi, mà chỉ
một thánh chỉ của hoàng thượng là có thể khiến ta bỏ lại nàng sao? Không có cửa đâu!”
Trong lòng Nhất Chước không biết tại sao lại cảm động không thôi.
Cảnh Dật nhìn hai người, cười lắc đầu, “Công chúa thật may mắn, Phò mã
nguyện liều mình cũng không muốn cách xa ngươi, thật khiến người khác
cảm động.”
Phương Nhất Chước lắc lắc đầu, “Ta không muốn làm
công chúa gì đó đâu, ta thật sự muốn cùng tướng công trở lại Đông Hạng
phủ, nếu không phải do thân thế đặc biệt, sợ nguy hiểm cho tướng công
cùng mọi người, ta sẽ không đến đây đâu.”
Thẩm Dũng thấy Nhất
Chước đa cảm, vội vàng chuyển đề tài, khoát tay với Cảnh Dật, ý là hắn
đừng để bụng, nương tử chỉ hơi tức giận mà thôi. Đang êm đẹp lại xuất
hiện sự tình này, cho dù là ai đều tức giận, sau đó nháy mắt với Cảnh
Dật, ý bảo hắn mau rời đi.
Cảnh Dật ngầm hiểu, cũng không dây
dưa với hai người nữa, nói một câu: “Bảo trọng”, sau đó dẫn theo thị vệ
đi về phía cửa cung, tìm đến quân doanh của Lưu Vĩ, chuẩn bị điều binh
cứu giá.
Trong ngự thư phòng, Cảnh Vân Giai đang xem một phong
thư, thái giám vừa rồi phái đi truyền chỉ đã trở về, nói: “Hoàng Thượng, thánh chỉ đã tuyên rồi.”
Hoàng đế gật gật đầu, hỏi: “Phản ứng thế nào?”
“Nhị hoàng tử dường như hơi kinh ngạc, còn Thẩm Dũng có chút tức giận.” Thái giám trả lời: “Nếu không phải công chúa kéo hắn tiếp chỉ, hắn cũng
không chịu nghe.”
Hoàng đế cười cười, gật đầu: “Đúng là cha nào con nấy, chỉ có nữ nhân của bọn họ mới có thể chế trụ được tính tình táo bạo ấy.”
Thái giám cười cười, hoàng đế khoát tay với hắn, nói: “Ngươi lui xuống trước đi, theo những gì ta phân phó mà làm.”
“Vâng!” Thái giám đáp ứng một tiếng, sau đó rời đi.
Hoàng đế buông sách đứng lên, thong thả bước đi trong phòng, được một quãng, chợt nghe trên nóc nhà có tiếng động.
Cảnh Vân Giai tuy là hoàng đế, nhưng thời điểm còn trẻ cũng nhiều năm chinh
chiến sa trường, võ công không hề kém, hắn cười cười, lắc đầu: “Ai đến
thăm lúc này a?”
Chốc lát, đã thấy ngoài cửa phòng xuất hiện một người, mặc bộ quần áo đạo sĩ cũ rách, quỳ xuống dập đầu với hắn.
Cảnh Vân Giai ngẩn người, nhìn nhìn người đến rồi đột nhiên “Ai nha” một tiếng, vội vàng bước ra ngoài cửa: “Là ngươi sao?”
Lão đạo sĩ cười nói: “Nhiều năm không gặp, Hoàng Thượng có khỏe không?”
“Ai… Nói cái gì mà khỏe hay không.” Cảnh Vân Giai thở dài một tiếng, nói:
“Mấy năm nay đều không tốt, đám người các ngươi đều bỏ trẫm mà đi, chỉ
còn một mình trẫm dày vò ở trong này.”
Lão đạo bật cười: “Hoàng Thượng sao lại nói như thế?”
“Nhớ năm đó, ngươi dẫn tới lão Phương đầu bếp, để cho ta là thưởng thức hết
mỹ vị nhân gian này, ngày qua ngày thật là vui vẻ, nhưng đường đường thị vệ đại nội ngươi lại không muốn làm, bỏ đi xuất gia, có điều đối với
trẫm ngươi vẫn là thị vệ tâm phúc.”
Lão đạo cười cười, nói: “Khi đó bởi vì vi thần cũng lớn tuổi rồi.”
“Ngươi nói đi là đi luôn, sau này lại xuất hiện một Thẩm nhất Bác, mặc dù mỗi
ngày đều cùng trẫm tranh luận nhưng thật ra lại là người có khả năng.”
Hoàng đế cười khổ, “Hắn đúng là có bản lĩnh, đã giúp đỡ trẫm rất nhiều
chuyện, ầm ỹ một hai năm, ngay cả chức tể tướng trẫm cũng muốn cho hắn
làm, nhưng hắn lại cố tình vì một nữ tử thanh mai trúc mã, bỏ ấn từ
quan, một lời từ biệt cũng không, chỉ để lại một phong thư rồi khoái
hoạt ra đi, còn sinh con trai, có điều nghe nói con của hắn không nghe
lời, làm cho hắn khổ sở mười mấy năm bây giờ mới tốt lên, ta đây cũng
cảm thấy thống khoái hơn chút!”(Chưa thấy hoàng đế nào khổ như bác này…)
Lão đạo lắc đầu: “Lúc trước Thẩm Dũng đúng thực là không dạy bảo nổi, có
điều sau này đã quay đầu, thần thấy hắn cũng là kẻ có tài, lại có duyên
với Nhất Chước, cho nên mới tác hợp cho hai người bọn họ.”
“Ai…
Người cãi nhau đã không có, trẫm tìm được một một người mà trẫm thật
lòng yêu thương, nhưng người này lại cố tình theo đầu bếp của trẫm chạy
trốn… Nay tìm được một cô nương, không cha không mẹ lẻ loi hiu quạnh
không nói, nhưng lại là con dâu của Thẩm Nhất Bác, còn biết nấu cháo phỉ thúy, tên gọi Nhất Chước, Vân Thanh vẫn luôn thông minh, ta có đuổi
theo cũng không bắt kịp nàng, nhưng một cái tên một chén cháo, đã nhốt
được tâm ta, một cử động nhỏ cũng không dám. Ngươi cùng lão Phương vốn
là anh em kết nghĩa, ngươi nói thật xem Phương Nhất Chước, đến tột cùng
là khuê nữ của trẫm, hay là của lão Phương?”
Lão đạo thản nhiên một chút, nói: “Hoàng Thượng… Kỳ thật…”
“Ta biết.” Hoàng đế tự giễu một chút, “Ta hạ lệnh đuổi giết lão Phương và
Vân Thanh, trông có vẻ như là lão Phương đoạt thê tử của ta, nhưng kỳ
thật là ta cướp nương tử của hắn.”
Lão đạo sửng sốt, nhìn hoàng đế: “Hoàng Thượng đã sớm biết rồi sao?”
“Bởi vì trẫm tò mò tại sao mỗi ngày lão Phương đều dành một phần thức ăn cho ai, cho nên mới phái người theo dõi hắn đến Cẩm Tú lâu, nghe nói ở đó
hắn có một tiểu tình nhân vô cùng xinh đẹp.” Hoàng đế thở dài, “Ta vốn
chỉ là tò mò xem có thật sự xinh đẹp hay không, nhưng không ngờ lại bị
nàng hớp hồn, không để ý đến chuyện khác liền đem về trong cung, là ta
hèn hạ, hai người bọn họ bỏ trốn cũng là bất đắc dĩ, đều do ta gây
nghiệt.”
Lão đạo cũng thở dài một tiếng, thì ra Hoàng Thượng sớm đã biết, chẳng trách ngoài miệng vẫn nói muốn đuổi giết hai người,
nhưng thực tế cũng không có phái người đi, sau đó thấy phần mộ của Vân
Thanh cùng lão Phương, ảm đạm bi thương rất lâu, thì ra là tâm sinh áy
náy.
“Việc nhà của ta vốn xử lý không tốt, lại liên lụy các
ngươi.” Cảnh Vân Giai đột nhiên chuyển sang chuyện khác, duỗi tay cầm
lên lá thư ở trên bàn, nói: “Ngươi đừng tưởng ngươi học tiên pháp, đạo
hạnh phi phàm võ nghệ siêu quần, nhưng có người so với các ngươi còn
tinh tường hơn, trong lòng hắn đã biết rõ ràng mọi chuyện.”
Lão
đạo sĩ sửng sốt, duỗi tay tiếp nhận lá thư hoàng đế đưa qua, vừa nhìn đã thấy Thẩm Nhất Bác ký tên, ý tứ trong thư rất đơn giản, đại khái là,
biết chuyện của Hoàng Thượng gần đây khó xử lý, đặc biệt đưa đến con
trai và con dâu nhà mình cho hắn làm mồi câu. Hắn muốn Hoàng Thượng diễn thật tốt chuyện lần này, hù dọa đám nhỏ cũng tốt, coi như giúp chúng có thêm kinh nghiệm. Đặc biệt là Thẩm Dũng để cho hắn học hỏi được một số
việc, cũng muốn hắn mau chút lớn lên. Về phần những người khác, đều
không hay biết gì, mọi người vì Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đã suy
nghĩ nhiều, đặc biệt là lão đạo sĩ không chỉ có tác hợp nên nhân duyên
của Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước, còn dạy võ công cho Thẩm Dũng, giúp
hắn văn võ toàn tài, thật sự là không biết báo đáp thế nào, Thẩm Nhất
Bác thỉnh cầu Hoàng Thượng thay hắn nói tiếng cảm ơn.
Lão đạo
xem xong thư, nửa ngày vẫn không biết nói gì… Hóa ra, lão hồ ly Thẩm
Nhất Bác đã nhìn ra hết mọi chuyện, ngay cả Cảnh Mạn có phản tâm cũng
thấy được, chỉ là vừa vặn lợi dụng chuyện tình của Phương Nhất Chước, mà đốc xúc hắn binh biến.
“Hoàng Thượng quả nhiên cao minh.” Lão đạo đem thư buông xuống, lắc đầu: “Lão thần đã già thật rồi, hổ thẹn.”
“Ai.” Hoàng đế lắc đầu, “Ta cũng thật phiền lòng, lần này Cảnh Mạn thật là
quá phận, lòng dạ hắn hẹp hòi như thế, không phải là người có thể làm
nên đại sự, phải dạy bảo hắn một chút, ngôi vị này, chỉ có thể truyền
cho Cảnh Dật. Mặt khác, ta muốn thử tân khoa Trạng Nguyên kia đến tột
cùng có thể thuyết phục được Lưu Vĩ hay không, để xem hắn có bản lĩnh
gì.”
“Hoàng Thượng thánh minh.” Lão nhân cười khổ hành lễ với
Cảnh Vân Giai, nói: “Không còn chuyện gì của thần nữa, thần xin phép cáo lui…”
“Ai, đợi chút!” Hoàng đế ngăn lại hắn, nói: “Đừng đi, hôm nay ta muốn diễn trò, ngươi ở lại xem diễn đi.”
“Hoàng Thượng còn muốn diễn trò gì?” Lão nhân không rõ, “Muốn thử xem Nhị hoàng tử có đủ tư cách làm thái tử hay không ư?”
“Đây là một phần.” Hoàng đế cười nói, “Mấu chốt chính là Thẩm Dũng.”
Lão đạo hơi hơi ngẩn người.
“Nhất Chước là nữ nhi của ta, Thẩm Dũng chính là Phò mã, nếu muốn ta đem công chúa giao cho hắn, phải xem hắn có thể chăm sóc cho Nhất Chước cả đời
hay không. Đôi phu thê này vốn là chim rừng, tai vạ đến nơi đều tự bay,
tiểu tử kia nếu có thể không sợ chết mà che chở cho khuê nữ của ta, thì
chức phò mã này sẽ để hắn làm, người cũng giao cho hắn, nếu không thể,
hừ… Ta cũng không muốn cùng Thẩm Nhất Bác kết thành thông gia đâu!”
Lão đạo há hốc mồm, trong lòng nhủ thầm, chính hắn vốn có ý tốt muốn đưa
Phương Nhất Chước tới kinh thành để phá giải đoạn nghiệt duyên này, hơn
nữa giúp đỡ hoàng đế bình định phản loạn, nhưng không nghĩ tới Hoàng
Thượng kỳ thật đã sớm có chuẩn bị, không biết Thẩm Dũng… có thể trụ được hay không. Lại nghĩ… quên đi, chuyện của nhà hắn rất loạn, tốt hơn là
mặc kệ!
…
Lúc này, bên trong phòng bếp Phương Nhất Chước vừa ngâm nga một điệu hát dân gian, vừa làm điểm tâm sáng. Thẩm Dũng
chạy đi ra ngoài một chuyến, đến khi trở lại đã thay một bộ quần áo của
hạ nhân.
Phương Nhất Chước nhìn hắn: “Tướng công, sao lại ăn mặc như vậy?”
“Lát nữa sẽ trà trộn vào yến tiệc, ở bên cạnh bảo vệ nàng.” Thẩm Dũng nửa đùa nửa thật nói.
“Chàng thật sự muốn đi vào yến hội sao?” Phương Nhất Chước lo lắng, “Đó không phải kháng chỉ à, nếu như để hoàng thượng biết…”
“Nương tử, Cảnh Mạn cũng ở đó, hôm nay hắn muốn tạo phản, hắn hận nàng như vậy, ta làm sao có thể để nàng đến đó một mình!”
Phương Nhất Chước có chút lo lắng, nghĩ nghĩ, rồi tiến lại gần hôn Thẩm Dũng
một cái: “Ừ, được! Cùng lắm nếu hoàng thượng muốn lấy mạng chàng, ta sẽ
theo cùng.”
Thẩm Dũng cười hì hì ghé nửa bên mặt còn lại: “Nương tử, còn bên này nữa!”
Phương Nhất Chước cười cười, nhưng vẫn hôn hắn một cái, Thẩm Dũng vui mừng,
đảo mắt thấy trên bàn có một mâm tiệc rượu lớn, những tất cả đều là một
phần rất nhỏ, liền hỏi: “Nương tử, làm cái gì đây?”
Phương Nhất Chước cười cười, nói: “Nhất Chước yến.”
“Nhất Chước yến?” Thẩm Dũng khó hiểu, duỗi tay muốn cầm lấy cái đĩa.
“Không được ăn!” Phương Nhất Chước bắt lấy tay Thẩm Dũng, “Đây là thức ăn làm cho Hoàng Thượng!”
Thẩm Dũng bĩu môi, nói: “Nương tử, sao nàng lại đối tốt với một nam nhân khác hơn cả tướng công mình?”
“Lại huyên thuyên rồi” Phương Nhất Chước trừng mắt hắn một cái, nói: “Hôm
nay nếu Cảnh Mạn dấy binh thành công hoặc là Hoàng Thượng kết tội chàng
kháng chỉ, chàng và ta sẽ rơi vào hiểm cảnh, cho nên ta muốn làm chút đồ ăn thật ngon. Nếu mọi chuyện được thuận lợi hóa giải, ta đây cũng không ở lại kinh thành nữa, chúng ta lập tức sẽ quay về Đông Hạng phủ, cho
nên phải cáo biệt với Hoàng Thượng, Nhất Chước yến là ta làm riêng cho
người, ta cũng không biết đến tột cùng ai mới là cha ruột của ta, nhưng
coi như thể hiện hiếu tâm, dù là cha nuôi cũng không sao.”
Thẩm
Dũng nhíu mày: “Ừ… Nhưng nương tử à, nàng hiếu thuận là một chuyện, còn
tướng công đang rất đói! Hai ta không chừng sẽ thành uyên ương bỏ mạng,
nàng muốn ta làm quỷ đói sao?”
Phương Nhất Chước bất đắc dĩ nhìn hắn, thở dài, rồi lấy một hộp thức ăn ra: “Chàng có ngửi thấy mùi gì không?”
“Cái gì?” Thẩm Dũng thấy hộp thức ăn tinh xảo, duỗi tay đón lấy.
Nhất Chước ở bên cạnh cười nói: “Giống thức ăn ở trên bàn kia, Nhất Chước
yến.” Nói rồi còn đưa tay nắm lấy mũi Thẩm Dũng, “Làm sao có thể thiếu
phần của chàng!”
Trên tay Thẩm Dũng đang cầm hộp thức ăn, vì thế dùng hông đụng nhẹ vào thắt lưng của Nhất Chước, cười nói: “Nương tử à, thật ra để cho ta ăn nàng, so với việc ăn hết chỗ này còn no hơn!”
Phương Nhất Chước không nghe nổi nữa, đá Thẩm Dũng: “Đừng dài dòng, ăn xong, chúng ta còn phải ra trận!”
“Ừ!” Thói lưu manh nhiều năm của Thẩm Dũng lại dâng lên, gật đầu, “Đúng, lát nữa còn phải đánh nhau nữa!”
Nói rồi mở hộp thức ăn ra, cùng Phương Nhất Chước nàng một miếng ta một
miếng đến ngọt ngào, mọi nỗi lo lắng trong lòng tan biến hết.