*Tiểu long bao: Là một loại bánh bao nhỏ của Trung Quốc, có xuất xứ từ vùng ngoại ô Thượng Hải. Bánh có nhân làm từ hỗn
hợp gạch cua thịt lợn, và trứng. Tiểu long bao đặc biệt ở chỗ là nước
dùng nóng hổi được “gói” trong từng miếng bánh. Khi cắn bánh nướng dùng
sẽ chảy ra, vô cùng ngon miệng…ực.
Warning: H văn, thỉnh các vị độc giả chú ý. *cúi đầu tạ lỗi*
Thẩm Dũng duỗi tay muốn vén khăn voan của Phương Nhất Chước, trong lòng vô
cùng khẩn trương, về phần tại sao lại khẩn trương thì hắn không biết,
cũng không phải lần đầu gặp mặt nhau, hơn nửa năm cùng nàng ngủ chung
giường nhưng cảm giác bây giờ vẫn rất lạ.
Có điều khẩn trương
thì khẩn trương, Thẩm Dũng vẫn cảm thấy việc vén khăn voan này thật có ý tứ, tốt nhất là sau này mỗi ngày có thể làm một lần như vậy, mỗi ngày
đều vén khăn voan, nhìn xem hôm nay nương tử có bộ dạng gì, điều đó thật thú vị.
Thẩm Dũng nghĩ thế liền khẽ cười một tiếng, Phương Nhất Chước đang bị khăn voan che mặt lại càng khẩn trương, không biết Thẩm
Dũng đang cười cái gì.
Bỗng nhiên Thẩm Dũng nhìn thấy bên giường còn có thanh gỗ nhỏ, không biết có phải dùng để vén khăn voan hay
không, có điều hắn thấy không tốt lắm, thứ này cứng như vậy, không may
khiến Nhất Chước bị thương thì sao? Vẫn nên dùng tay thì hơn…(Leo: Em
xin anh, cái đó là phong tục, được chưa? Được rồi, em thừa nhận là em
đang ghen tỵ)
Theo lý mà nói, việc vén khăn voan này có không ít quy
củ, nhưng Thẩm phu nhân không dạy Thẩm Dũng. Trước lúc thành thân Thẩm
Dũng có đi hỏi nhưng Thẩm phu nhân không những không trả lời còn mắng
hắn, “Ngươi biết những quy củ đó để làm gì? Dù sao cũng thành thân một
lần, ngươi nhớ rõ, trọng điểm là hài tử, hiểu không? Ta muốn hài tử!”
Thẩm Dũng xoa xoa tay, vừa nghĩ đến hài tử, máu nóng lại phun trào. Cảm thấy không nên do dự, hắn liền hít sâu một hơi, nhẹ nhàng duỗi tay, vén khăn voan đỏ trên đầu Phương Nhất Chước ra.
Trên người Nhất Chước
mặc bộ hỉ phục màu đỏ thẫm, thần sắc trên mặt ngượng ngùng, tóc được vấn lên cao, bên trên còn cài chiếc trâm Thẩm Dũng mới mua cho nàng hôm
trước, trên trán đính chu sa, đôi mắt to tròn, hai hàng mi khẽ run,
khuôn mặt bình thường chỉ thoa chút phấn trang điểm, nay lại thêm một
đôi đỏ mọng, khiến Thẩm Dũng nhìn ngây ngẩn, có chút choáng váng. Trên
mặt nàng tuy rằng xấu hổ nhưng khóe miệng lại cong cong cho thấy sự vui
mừng, khe khẽ mỉm cười, hồn nhiên, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, làm cho tâm Thẩm Dũng rung động không thôi.
Thẩm Dũng càng nhìn càng vui mừng, chỉ biết ngây ngốc ngồi ở mép giường.
Nhất Chước thấy hắn ngây ngô, liếc nhìn hắn rồi lại nhìn hai ly rượu giao bôi đặt trên bàn.
“À!” Thẩm Dũng lập tức hiểu được, vội vàng chạy tới lấy rượu, đưa một chén
cho Nhất Chước, chính mình cũng cầm một chén, hai người ngồi đối diện
nhau, Phương Nhất Chước duỗi tay phải ra, Thẩm Dũng lại cầm chén tay
trái thấy nàng duỗi tay cũng ngờ nghệch duỗi theo, nửa ngày hai người
vẫn không quấn tay lại được, Phương Nhất Chước thấy không đúng vội vàng
đổi tay mà Thẩm Dũng cũng đổi lại thành cả hai đều giơ tay trái… Cuối
cùng đổi thành một phải một trái, hai cánh tay rốt cục cũng quấn lấy,
hai người nhìn nhau, cười rộ lên.
“Nương tử a.” Thẩm Dũng cười nhìn Phương Nhất Chước, “Uống hết chén rượu giao bôi này, chúng ta sẽ trở thành phu thê thực sự.”
Phương Nhất Chước nhìn nhìn nơi khác, nhỏ giọng nói thầm, “Cho đến bây giờ cũng không phải giả.”
“Hắc.” Thẩm Dũng gật đầu, “Tất nhiên, nương tử thật tinh mắt.”
Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn hắn đang đắc ý cười.
Thẩm Dũng vội vàng gãi đầu, “Ta thật may mắn!”
Hai người thật vất vả mới thu lại ánh mắt đang quấn lấy nhau, thành thật
uống hết chén rượu giao bôi, trong lòng âm thầm hứa hẹn ngày sau vinh
nhục cùng hưởng, sinh tử không rời.
Thẩm Dũng uống cạn chén rượu một giọt cũng không thừa, rồi tiếp nhận lấy chén không trong tay Phương Nhất Chước, đi đến bên cạnh bàn đặt xuống, quay đầu lại, thấy Phương
Nhất Chước đang ngồi ở trên chăn gấm, mỉm cười nhìn hắn.
Thật lâu sau.
Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn Thẩm Dũng, hỏi: “Nghi lễ kết thúc rồi sao?”
“Ừ.” Thẩm Dũng gật gật đầu, “Xong rồi, khụ khụ… Nương tử, tiếp theo…”
Phương Nhất Chước gật đầu, mặt đỏ hơn vài phần.
Thẩm Dũng vui sướng, chạy tới, duỗi tay buông màn xuống, trong lòng bắt đầu bồn chồn.
Nương theo ánh sáng yếu ớt từ ngoài màn nhìn vào trong giường, Thẩm Dũng chỉ
thấy ánh mắt Phương Nhất Chước đang lặng lẽ nhìn mình. Cái gọi là ngắm
mỹ nhân, thật đúng là giống với câu “Phù dung hoa phóng hàm xuân ý,
phong thụ diệp phiêu huyễn thu quang”*. Thẩm Dũng vò đầu bứt tai không
biết làm sao, trong đầu càng khẩn trương, tự nói, sợ cái gì chứ, dù sao
bản thân cũng là một kẻ lưu manh, hôm nay coi như được bồi thường nguyện vọng bao lâu nay, không thể buông tha được!
*Phù dung hoa phóng hàm xuân ý, phong thụ diệp phiêu huyễn thu quang: Chắc là một câu thơ
của ai đó, khụ… ta tạm dịch là: hoa phù dung hé ra xuân ý, lá phong tình trong nắng thu bay.
Nghĩ xong, Thẩm Dũng mượn sự vô lại để tăng thêm can đảm, cũng như che dấu đi sự xấu hổ, nói: “Nương tử, ta đến đây!”
Phương Nhất Chước dở khóc dở cười, Thẩm Dũng động phòng hay là giở trò lưu manh đây?
May mắn Thẩm Nhất Bác đã dự kiến trước được, đoán hai người đều là lần đầu
tiên, chắc chắn sẽ có ngượng ngùng, bởi vậy rượu giao bôi đêm nay chuẩn
bị cho hai người đặc biệt nặng, hiệu quả khỏi phải nói.
Thẩm
Dũng mượn rượu, đem hết những ẩn nhẫn thường ngày cùng với chân tình
trong lòng đều nói hết ra, Phương Nhất Chước tuy rằng ngượng ngùng,
nhưng nghe thấy Thẩm Dũng nhỏ giọng tâm sự bên tai, cũng trở nên tâm
động tình loạn, thấy bản thân đem cả đời này phó thác cho hắn, đúng là
không uổng.
Đêm đó, vành tai và tóc mai chạm vào nhau quyến
luyến không rời, Thẩm Dũng tất nhiên vô cùng thỏa mãn, chung quy vẫn là
tuổi trẻ khí thịnh, dây dưa ép buộc Phương Nhất Chước đến hơn nửa đêm,
mới vừa lòng buông tha. Đứng dậy đi lấy nước ấm, cẩn thận chăm sóc cho
nương tử, đợi hết thảy xong xuôi, Phương Nhất Chước cũng đã ngủ say.
Thẩm Dũng cầm lấy tay nàng đi vào giấc ngủ, trong lòng vô cùng mỹ mãn, đêm
đó hắn nằm mơ nương tử sinh cho hắn một đống hài tử béo tròn.
Xong rồi… H đấy… H văn đấy, mọi người đừng trông chờ gì nữa nhá ~~~~ ╮( ̄▽ ̄”)╭
Mọi người đừng gạch đá, ta đã tạ tội ở trên kia rồi =))
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Dũng dậy sớm hơn cả Phương Nhất Chước, thấy nàng vẫn
còn buồn ngủ, liền gọi Tiểu Kết Ba đến, mang tiểu lung bao và sữa đậu
nành hôm qua Phương Nhất Chước làm hâm nóng lại mang đến.
Thức ăn được đưa đến đặt lên trên bàn, Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước đã tỉnh, mở to đôi mắt, tựa vào chăn mềm nhìn hắn.
Thẩm Dũng tiến lại gần, ngồi ở bên giường, nhỏ giọng gọi: “Nương tử.”
Phương Nhất Chước dùng chăn che đầu, hơi ngượng ngùng.
Thẩm Dũng bật cười, duỗi tay kéo chăn ra, “Đừng che, có mệt hay không?”
Nghe xong kia câu hỏi có mệt hay không, Phương Nhất Chước càng buồn bực, có mệt hay không hắn phải biết chứ?
“Đi thỉnh an cha mẹ thôi.” Thẩm Dũng cười hì hì chọc nàng, “Có động đậy được không? Ta cõng nàng đi?”
Phương Nhất Chước thò đầu ra khỏi chăn, trừng mắt nhìn Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng cười ha ha đi lấy bộ đồ mới mà Thẩm phu nhân hôm qua đã chuẩn bị săn đến, dìu nàng đứng lên thay.
Phương Nhất Chước đứng lên ăn điểm tâm, sữa đậu rất mềm hương lại thơm, đặc
biệt ngon miệng, gạch cua trong bánh rất nhiều, còn có thêm lòng đỏ
trứng gà và thịt cua, gói bên trong vỏ bánh, cắn vỡ bánh còn còn thấy
được nước dùng nóng hổi, vô cùng ngon miệng.
Thẩm Dũng mỉm cười nhìn Phương Nhất Chước ăn, hắn cũng vừa mới ăn rồi nhưng không hiểu sao, lại thấy đói bụng.
Thẩm Nhất Bác cùng Thẩm phu nhân đã sớm thức dậy đi đến sảnh đường, vừa ăn điểm tâm vừa chờ đôi vợ chồng son đến dâng trà.
Nhị lão ngồi ăn điểm tâm mà sốt ruột.
“Ai, bà nói xem, hôm qua có thành hay không?” Thẩm lão gia hỏi.
“Chắc là thành.” Thẩm phu nhân nói thầm, “Nếu không thành, con trai ông nên mua đậu phụ đâm đầu vào đó đi.”
Thẩm lão gia thấy cũng đúng, lại hỏi: “Lát nữa có nên hỏi hay không?”
Thẩm phu nhân khoát tay, “Không cần hỏi, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra!”
“Thật không?” Thẩm lão gia khó hiểu, “Liếc mắt như thế nào?”
“Chậc…” Thẩm phu nhân trừng mắt nhìn phu quân, “Một người đắc ý, một người xấu hổ.”
Thẩm lão gia cảm thấy rất có lý.
Thẩm phu nhân cười bảo Thẩm lão gia không cần động, trong chốc lát xem ánh mắt của nàng là được.
Quả nhiên không bao lâu, Thẩm Dũng nắm tay Phương Nhất Chước chậm rãi đi tới, đến trước mặt nhị lão thỉnh an.
Thẩm Nhất Bác vội vàng nhìn sang Thẩm phu nhân, thấy phu nhân nhà mình mặt
mày hớn hở, kéo ghế đến để cho Phương Nhất Chước ngồi xuống.
Nhất Chước ngồi xuống, thấy Thẩm phu nhân nhìn chăm chú mình thì ngại ngùng, dù sao cũng là nữ nhân, rất dễ hiểu nhau, Nhất Chước cười tủm tỉm không nói lời nào, Thẩm phu nhân vui mừng đến nỗi miệng không khép vào được,
tính toán thời gian, khoảng chừng một năm nữa khả năng sẽ có cháu bế!
Thẩm Nhất Bác cũng rất vừa lòng, bảo Thẩm Dũng mấy ngày nữa không cần làm
gì, cùng nương tự đi dạo vài nơi, sau đó chuẩn bị lên kinh thành.
Vài ngày này, Thẩm Dũng giống như bị nghiện, cả ngày si mê quấn quít lấy
Nhất Chước, theo vào theo ra, Nhất Chước đi đến chỗ nào cũng thấy hắn kề cận bên cạnh, đánh đuổi cũng không đi. Có điều Thẩm Dũng chỉ là quấn
theo nàng thôi, các phương diện còn lại đều rất biết tiết chế.
Nhất Chước cũng dịu dàng không làm khó hắn, phu thê cả ngày ngọt như mật, khiến người ngoài ghen tỵ.
Chớp mắt đã qua ba ngày, mọi người đều chuẩn bị tốt để đi kinh thành.
Từ sáng sớm, Thẩm Dũng đã kéo xe ngựa đến, trong xe dọn dẹp sạch sẽ, còn đặt một chiếc thảm thật dày.
Phương Nhất Chước đi ra thấy thế, lại quay ra nói với hắn, “Tướng công, ta cưỡi ngựa là được rồi.”
“Như vậy sao được?” Thẩm Dũng vội vàng lắc đầu, “Nàng ngồi xe ngựa, trong
vòng ba tháng không được phép cưỡi ngựa, biết không? Buồn nôn, mệt mỏi,
muốn ăn chua hay là có chỗ nào không thoải mái đều phải nói cho ta, biết chưa?”
“Được rồi.” Phương Nhất Chước bất đắc dĩ, cũng hiểu ý tứ của Thẩm Dũng, nhỏ giọng nói thầm, “Phải như vậy ba tháng sao?”
“Chúng ta ở kinh thành chơi đùa nhiều nhất một tháng, tính cả thời gian đi về
tháng thứ hai có thể đã trở lại, chắc là sẽ không vượt qua ba tháng, ba
tháng sau… Hắc hắc.” Thẩm Dũng đang nói, lại bỗng nhiên ngây ngốc nở nụ
cười.
“Cười cái gì?” Phương Nhất Chước đạp Thẩm Dũng một cái.
Thẩm Dũng tiến lại gần, ghé vào bên tai nàng, thấp giọng nói câu gì đó,
Phương Nhất Chước đỏ bừng mặt, trắng mắt liếc hắn, “Muốn chết sao?”
Thẩm Dũng hắc hắc cười.
Xe ngựa chuẩn bị thỏa đáng, Thẩm Dũng đi tìm Tiểu Kết Ba, nhưng tìm một
vòng lại không thấy người, cuối cùng hắn hỏi Đông Đông đang ngồi bên
cạnh xe ngựa, “Tiểu Kết Ba đi đâu rồi vậy?”
“Hắn nói đi mua chút rượu để uống trên đường.” Đông Đông trả lời.
“Từ khi nào lại trở nên nghiện rượu như vậy?” Thẩm Dũng có chút bất mãn.
“À, là hôm qua ta nói với hắn.” Lưu Mậu cũng đã đến, nói: “Rượu nhưỡng quế
hoa của Cổ đầu bếp rất ngon, nói xong còn nhắc hắn mua một chút để hôm
nay mang theo, vạn nhất đêm muốn ăn thứ gì đó, trời lạnh có thể uống
chút rượu cho ấm.”
“Cổ đầu bếp?” Thẩm Dũng ngẩn người, lại như nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Có phải Cổ Đại Hoa hay không?”
Lưu Mậu gật đầu, lại hỏi: “Thẩm huynh quen biết sao?”
Thẩm Dũng cười cười, “Chỉ coi như biết, không thân.” Nói xong, quay sang
nháy mắt với Phương Nhất Chước —— chính là đầu bếp gà mờ kia.
“Tửu lâu đó không phải đã đóng cửa sao?” Phương Nhất Chước hỏi, “Cổ đầu bếp hiện tại ở đâu?”
“Hắn mở một cửa hàng cuối đường cùng đường với tửu lâu đó, ở đó bán rượu.”
Lúc này, Thẩm kiệt và Lưu Đại Phương cũng đã đến, đáp lời chính là Lưu
Đại Phương, “Có điều buôn bán không tốt lắm.”
“A?” Thẩm Dũng
nghi hoặc, hỏi: “Hắn không phải là đầu bếp nổi danh sao? Tại sao lại
không tìm đến một tửu lâu nào đó, dù sao cũng tốt hơn việc tự thân bán
rượu nha.”
“Thiếu gia, ngươi đúng là đắc tội với người ta mà
không biết.” Thẩm kiệt vỗ vỗ bả vai Thẩm Dũng, “Ngươi nghĩ xem, sau khi
thiếu gia cùng thiếu phu nhân đến tửu lâu làm cơm, danh hiệu đệ nhất đầu bếp Đông Hạng phủ của Cổ Đại Hoa cũng không còn nữa, nhiều người còn
nói hắn là kẻ lừa gạt. Hơn nữa, chưởng quầy tửu lâu cũng đã chết, một
đầu bếp như hắn đâu còn có người muốn thuê làm việc, lại nói hắn không
phải đắc tội ngươi sao?”
Thẩm Dũng khó hiểu, “Hắn đắc tội ta chỗ nào?”
Lưu Mậu gật đầu, cười nói: “Thẩm huynh quả nhiên rộng lượng, lại không nhớ rõ chuyện này.”
Phương Nhất Chước nhắc nhở nói, “Tướng công, hắn từng dập đầu nhận sai với
chàng, bây giờ chàng đã có tiền đồ, mọi người đều chê cười hắn năm đó có mắt không tròng. Tường đổ người đẩy thôi.”
“Đúng!” Lưu Đại Phương gật đầu, “Vẫn là thiếu phu nhân hiểu đạo lí đối nhân xử thế!”
Mọi người đang nói chuyện thì thấy Tiểu Kết Ba từ đằng xa chạy lại, trên tay cầm một bình rượu.
“Mau lên, chúng ta khởi hành thôi!” Thẩm Dũng nói một tiếng, mọi người bắt đầu lên ngựa và lên xe.
Thẩm lão gia cùng Thẩm phu nhân vừa kịp lúc đi ra, đưa cho Phương Nhất Chước một gói bạc lớn và một ít thức ăn, còn có một cái áo khoác da cáo.
“Nhất Chước, Dũng Nhi, ra bên ngoài phải cẩn thận!” Thẩm phu nhân căn dặn,
“Áo khoác này là khi ta còn trẻ, phụ thân lên núi bắt cáo trắng mà làm
cho ta, rất ấm áp, buổi tối nhớ mặc vào kẻo lạnh!”
“Đúng đúng!”
Thẩm Nhất Bác cũng liên tục gật đầu, “Chuyện gì cũng không cần làm, bắt
Dũng Nhi làm, nếu nó dám khi dễ hoặc không nghe lời, con trở về nói cho
ta biết, ta đánh gãy chân nó!”
Phương Nhất Chước cười gật đầu, tiếp nhận lấy đồ đạc nhị lão đưa cho.
Thẩm Dũng ngồi ở trên lưng ngựa nhíu mày, nhà người ta có nương tử quên mẫu thân, nhà hắn lại là có con dâu đã quên con trai.
Lúc này, Tiểu Kết Ba cũng chạy tới nơi, đem bình rượu đưa cho Thẩm dũng,
thở dốc, “Thiếu gia, cửa hàng của Cổ Đại Hoa đã đóng cửa, người cũng
không biết đã chuyển đi nơi nào, láng giềng đều nói hắn đi xa rồi, ta
mua ở nhà khác, cũng là rượu quế hoa, đành uống tạm vậy.”
Thẩm Dũng gật đầu, đem bình rượu treo lên trên yên ngựa.
Tiểu Kết Ba nhảy lên xe ngựa, quay sang nói với Phương Nhất Chước, “Thiếu
phu nhân, cô ngồi cẩn thận, đừng quên cái bồ đoàn nha!”
“Ừ, ta tốt lắm!” Phương Nhất Chước ngồi ở trên bồ đoàn mềm mại, gật đầu với hắn.
“Đi thôi!” Thẩm Dũng chờ mọi người nói chia tay với Thẩm lão gia và Thẩm
phu nhân xong, liền thúc ngựa bắt đầu khởi hành, Liên Nhi và Tiểu Thạch ở phía sau vẫy tay liên tục, Phương Nhất Chước ngó đầu ra khỏi cửa xe,
ngoắc ngoắc tay với hai nha đầu: “Liên Nhi, Tiểu Thạch, chăm sóc cha mẹ
cho tốt!”
Hai nha đầu mắt nước mắt lưng tròng, “Thiếu phu nhân, cô phải nhanh chóng trở về a!”
Phương Nhất Chước gật đầu, Thẩm Dũng bĩu môi, “Là đi kinh thành chơi đùa đó, sao có thể về sớm được?”
Lưu Mậu cũng cười, Thẩm kiệt cưỡi ngựa đi ở phía trước, chỉ có Lưu Đại
Phương, hắn để ý thấy Thẩm Dũng ngoài miệng nói rất thoải mái, nhưng ở
đáy mắt, dường như có chút u sầu… Mặt khác, đối với việc Thẩm Nhất Bác
để cho chính mình đi theo bọn họ, Lưu Đại Phương cảm thấy rất khó hiểu.
Hơn nữa trước khi đi, Thẩm Nhất Bác luôn nhắc nhở, lần này nhất định
phải giúp đỡ Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước. Lưu Đại Phương nghĩ mãi
không ra, chuyến đi kinh thành lần này, không phải để vợ chồng son đi du ngoạn giải sầu sao? Sao lại giống như đoạn đường phía trước có rất
nhiều kiếp nạn vậy? Hay là… có chuyện bí mật gì đó?
Thẩm Dũng
vẫn cưỡi ngựa đi ở phía sau, không nhanh không chậm vừa vặn ngang bằng
với xe ngựa của Phương Nhất Chước, vui vẻ nói chuyện với nương tử đang
vén rèm cửa ngắm phong cảnh. Cười đùa thì cười đùa, nhưng trong lòng
Thẩm Dũng hiểu được, chuyến đi đến kinh thành lần này, không có đơn giản như vậy. Hắn và nương tử có thể bên nhau trọn đời, con cháu đầy đàn hay không… còn phải xem một tháng này.