“Cái gì gọi là một đoạn oán hận mấy đời nha?” Phương Nhất Chước nghe không hiểu, liền hỏi Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng cắn bánh chưng lắc đầu, nói: “Nương tử, nói ra sợ nàng không tin,
Từ Văn Mậu, còn có cha hắn, ông nội hắn, mấy thế hệ đều liên quan đến
chuyện lửa trời, không có cách nào thoát khỏi.”
Phương Nhất Chước khẽ nhíu mày, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, hỏi: “Chuyện này từ đâu nói đến?”
“Chuyện xưa nói ra rất dài! Phán đoán lúc trước của chúng ta kỳ thật cũng không sai, cái gọi là kiếp nạn lửa trời, là thiên tai ba mươi năm một lần,
cũng chính là cổn lôi.” Thẩm Dũng bắt đầu giảng giải cặn kẽ cho Phương
Nhất Chước, “Thiên tai này xảy ra cũng vì địa thế sông núi của Loan thôn đặc thù, chứ không phải bị nguyền rủa linh tinh hoang đường gì đó.”
“Ừ.” Phương Nhất Chước gật gật đầu.
“Tổ tiên của Từ Văn Mậu, chính là một thầy phong thủy đi phiêu bạt giang hồ xem phong thuỷ cho người ta.” Thẩm Dũng nói, “Sở trường nhất chính là
tìm những nơi phong thuỷ có những điểm đặc biệt, có điều người của Từ
gia dường như không phải ai cũng có bản lĩnh này, đối với thuật phong
thuỷ cũng không quá hiểu rõ. Trùng hợp là ở Loan thôn quanh năm làm nông nên đối với việc đoán thiên tượng rất có kinh nghiệm và năng lực. Lúc
ấy, Từ gia sống ở ngoại ô Đông Hạng phủ, cách Loan thôn không xa.”
Phương Nhất Chước cảm thấy có hứng thú, cầm chiếc bánh chưng ngây ngô nghe.
Thẩm Dũng chọc chọc bánh trong tay nàng, ý bảo nàng tiếp tục ăn.
“Có một lần, tổ tiên của Từ Văn Mậu, đại khái là cha của ông nội hắn, người có thể đoán trước được hung cát linh tinh của phong thuỷ, tiếng tăm
cũng khá nổi. Hắn được một thôn dân nhờ vả đến Loan thôn xem phong thuỷ, khi đó còn chưa được gọi là Loan thôn đâu, cụ thể gọi là gì thì không
ai còn nhớ.” Thẩm Dũng nói tiếp, “Cụ tổ Từ Văn Mậu nhìn qua thế sông núi của Loan thôn, nói nơi này không may mắn, chỉ sợ sẽ có tai họa lớn.”
“Hắn nói cũng không có sai nha.” Phương Nhất Chước nói, “Đúng là một nơi không tốt.”
“Đũng thế.” Thẩm Dũng gật gật đầu, “Lúc ấy thôn dân đều muốn hắn đoán trước
thời gian tai hoạ phát sinh cụ thể, để phòng bị thật tốt, cụ tổ Từ Văn
Mậu lại là kẻ hám danh, được thôn dân thổi phồng nên rất cao lên đầu óc
trở nên mê muội, bởi vậy bịa chuyện sắp có thiên tai xảy ra.”
“Ai nha.” Phương Nhất Chước lắc đầu, “Loại chuyện này có thể nói bậy được sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Dũng cũng cảm thấy không đúng, “Năm đó có mấy cái lão nông
phản bác lại lời nói của hắn, nói hắn chỉ là một kẻ bịp bợm, lừa đời để
lấy tiếng, nhưng phần lớn thôn dân còn lại đều tin vào lời của cụ tổ Từ
Văn Mậu, bắt đầu chuẩn bị cho thiên tai, bọn họ ngay cả lương thực cũng
không trồng, chính là chờ thiên tai rơi xuống sẽ bỏ chạy. Nhưng không
nghĩ đến, tới thời điểm cụ tổ Từ Văn Mậu nói, thiên tai không có xảy ra, các gia đình không có thu hoạch, sau đó xảy ra nạn đói. Thôn dân đói
chết rất nhiều, hơn nữa những lão nông lúc trước lại châm ngòi thổi gió, chúng thôn dân bắt đầu oán hận cụ tổ Từ Văn Mậu.”
“Sau đó thì sao?” Phương Nhất Chước có chút lo lắng, “Như thế tình cảnh của cụ tổ Từ Văn Mậu chẳng phải là rất nguy hiểm?”
“Hắn muốn cuốn gói bỏ chạy, có điều bị thôn dân chặn được, sau đó bị đám
thôn dân phẫn nộ đánh chết.” Thẩm Dũng nói xong, chỉ thấy Phương Nhất
Chước mặt mũi đều nhăn lại, “Ai nha, những thôn dân đó sao có thể đánh
chết người được?”
Thẩm Dũng nhún nhún vai, “Lúc ấy chắc là mọi
người quá rất tức giận, nên lỡ tay đi? Cụ tổ của Từ Văn Mậu còn có một
đứa con trai.”
“A… Chính là ông nội của Từ Văn Mậu sao?” Phương Nhất Chước hỏi.
“Ừ.” Thẩm Dũng gật gật đầu, “Lúc đó ông nội của Từ Văn Mậu vẫn còn nhỏ… Mà
không may hơn nữa, chính là sau khi cụ tổ của Từ Văn Mậu chết không bao
lâu, Loan thôn đúng là gặp phải cổn lôi, cổn lôi tới liên tục hung mãnh, nhưng thôn dân lại không hề phòng bị, cho nên gặp phải tai họa lớn.”
“Thiên tai thật sự xảy ra sao?” Phương Nhất Chước hỏi, “Thôn dân có chết nhiều hay không?”
“Nghe nói năm đó cũng có một số người tử thương, nhưng thôn xóm hầu hết bị
thiêu hủy.” Thẩm Dũng nói, “Mà những lão nông lúc ấy lại nói, đó không
phải là thiên tai, mà là hồn cụ tổ Từ Văn Mậu trở về trả thù.”
Phương Nhất Chước lắc đầu.”Những lão nông đó cũng thật là.”
“Sau khi lớn lên, ông nội của Từ Văn Mậu đối với chuyện này luôn canh cánh
trong lòng.” Thẩm Dũng nói, “Ông ta cũng giống cha ông, trở thành thầy
địa lý, hơn nữa đối với dân chúng của Loan thôn vô cùng oán hận. Sau khi cha ông ta chết còn mang tiếng xấu là lừa đời để lấy danh, cho nên hắn
thực sự bất mãn, vì thế nghĩ trăm phương nghìn kế đưa thuật phong thuỷ
truyền lưu ra ngoài, gọi là thuật phong thủy Từ gia.”
“Thuật phong thuỷ cũng không phải của nhà hắn.” Phương Nhất Chước nói, “Sao có thể nói là của cha hắn tự nghĩ ra được.”
“Cho nên mới nói người nhà bọn họ đều có tật xấu sao.” Thẩm Dũng khó hiểu
lắc đầu, “Oán hận quá sâu, dễ để tâm đến những chuyện vụn vặt, hơn nữa
vận mệnh trêu cợt.”
“Đúng thế.” Phương Nhất Chước gật đầu, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó lại đến cha Từ Văn Mậu nghiên cứu thuật phong thuỷ.” Thẩm Dũng nói
tiếp, “Chính là sau khi Loan thôn bị thiêu hủy, được xây dựng lại, cũng
không biết từ đâu có lời truyền, cổn lôi ngày đó là lời nguyền, bởi vì
đắc tội yêu nghiệt, mà yêu nghiệt kia, chính là cụ tổ của Từ Văn Mậu.”
“Ai nha, thế không phải ông nội hắn sẽ càng tức giận sao?” Phương Nhất Chước nhíu mày lắc đầu.
“Ông nội hắn đối với việc này vô cùng tức giận, có điều nghe nói ông nội hắn là kỳ tài trong phương diện phong thuỷ.” Thẩm Dũng nói, “Sau đó nghiên
cứu được nguyên nhân hình thành cổn lôi ở Loan thôn, ngay cả việc ngăn
chặn như thế nào cũng biết, hắn dự đoán với thôn dân hơn hai mươi năm
sau sẽ lại có đại họa, hơn nữa còn nói mình có biện pháp ngăn chặn, chỉ
tiếc, đám thôn dân vẫn không tin hắn.”
“Chậc.” Phương Nhất Chước lắc đầu, “Sau đó thế nào? Lại cháy sao?!”
“Ông nội Từ Văn Mậu thấy thôn dân không tin hắn, thì cũng mặc kệ, để cho bọn họ tự sinh tự diệt… Lần thứ hai cổn lôi xảy ra.” Thẩm Dũng cười thở
dài, “Thôn dân chết hơn phân nửa.”
“Thực đáng tiếc.” Phương Nhất Chước nhíu mày.
“Ông nội Từ Văn Mậu lại là tâm thuật bất chính, nhìn nhiều người chịu tội
như vậy, cũng mặc kệ, còn có hứng thú xem kịch vui, tư thế vì cha hắn
báo thù.” Thẩm Dũng một tay nâng cằm ngáp một cái, “Sau đó thôn dân đã
tin tưởng ông nội Từ Văn Mậu, mời hắn đến thôn, tiếp đãi thịnh tình, hỏi hắn về phương pháp tránh kiếp nạn lửa trời. Mà chỉ có ông nội hắn mới
biết, cổn lôi lần này xảy ra, thì phải ít nhất ba mươi năm nữa mới lại
đến, nhưng là hắn lại không muốn nói với thôn dân chuyện này, liền bịa
ra một biện pháp, đem tên thôn đổi thành Loan thôn.”
“À… Thì ra tên gọi Loan thôn đến như vậy.” Phương Nhất Chước gật gật đầu đâu, “Tiếp theo thì sao?”
“Tiếp theo a…” Thẩm Dũng cười lắc đầu, “Nương tử, nói ra thật khó tin, người
này đúng là xui xẻo tận mạng, uống nước cũng nghẹn được, Loan thôn vừa
mới xây dựng lại không đến một tháng, lại xảy ra hỏa hoạn, thiêu mất một nửa thôn!”
“Nha!” Phương Nhất Chước nhíu mày lắc đầu, “Những thôn dân này hẳn là hận chết Từ ông nội của Văn Mậu đi?”
Thẩm Dũng gật gật đầu, “Lúc này thôn dân trực tiếp đưa hắn lên cáo quan, tố
cáo hắn nói lời mê hoặc người… Ông nội của Từ Văn Mậu, bị sung quân đến
biên quan, không đến vài năm thì chết do tâm bệnh.”
Phương Nhất Chước nhíu mày, “Việc này thật đúng là không biết nói thế nào.”
“Đúng vậy.” Thẩm Dũng gật đầu, “Không chừng có báo ứng ở bên trong, ông nội
hắn vốn có thể cứu nhiều người, nhưng thấy chết mà không cứu, cuối cùng
khiến chính mình chết thảm.”
“Cha của Từ Văn Mậu thì sao?” Phương Nhất Chước hỏi.
“Cha hắn không hiểu lắm về thuật phong thuỷ, chỉ đại khái biết chuyện này,
ông nội Từ Văn Mậu cũng không nói cụ thể về chuyện cổn lôi với hắn. Hắn
chỉ biết hai lần đại hỏa ở Loan thôn, hại chết hai người thân của mình,
cho nên đối với Loan thôn rất oán hận.”
“Người nhà này đúng là cổ quái.” Phương Nhất Chước nhịn không được nói, “Cừu hận che lấp đi tâm tính thiện lương.”
“Đúng thế.” Thẩm Dũng gật đầu, “Cả ngày chỉ biết hận này hận nọ.”
“Tiếp theo thì sao?” Phương Nhất Chước hỏi, “Cha hắn làm chuyện gì?”
“Cha hắn tạo ra vòng sắt để phóng hỏa.” Thẩm Dũng nói, “Sau đó, cha Từ Văn
Mậu mở một cửa hàng giấy tiền, vì muốn trả thù người của Loan thôn nhưng hắn lại không biết cổn lôi ba mươi năm xảy ra một lần, nên trăm phương
ngàn kế muốn đốt Loan thôn thành tro bụi.”
“Sau đó hắn có thành công không?” Phương Nhất Chước hỏi.
“Không, bởi vì khi hắn chuẩn bị tốt mọi thứ cũng là lúc lửa trời xảy ra.”
“À…” Phương Nhất Chước gật gật đầu, “Tiếp đó, dân chúng Loan thôn bắt đầu
chuyển đi nơi khác, về sau Loan thôn không còn tồn tại nữa đúng không?”
“Đúng vậy.” Thẩm Dũng bật cười, “Nàng nói có tức người hay không? Cha Từ Văn
Mậu, cả đời nghiên cứu xem nên phóng hỏa như thế nào để báo thù, không
làm được chuyện gì khác, nhưng kết quả lại thất vọng khôn cùng, chỉ còn
một cửa hàng giấy tiền, kinh doanh còn không tốt… Cuối cùng cả ngày uống rượu, say rượu mà chết.”
Phương Nhất Chước nghe thế chỉ biết lắc đầu, “Người nhà này đến tột cùng là muốn thế nào đây?”
Thẩm Dũng nhún nhún vai, “Từ Văn Mậu sau khi lớn lên tiếp nhận của hàng giấy của cha hắn, dựa vào việc giúp thầy tướng số mù làm bùa chú mà kiếm
chút tiền, hắn hơi giống ông nội mình, đối với việc nghiên cứu thuật
phong thuỷ rất tâm đắc, rồi hắn bắt đầu nghiên cứu chuyện tình năm đó,
phát hiện ra bí mật cổn lôi.”
“À.” Phương Nhất Chước lại nghĩ
tới bộ dạng âm u của Từ Văn Mậu, nhớ đến việc chút nữa bị hắn thiêu cháy trong quan tài, cảm thấy cả người lạnh toát.
“Từ Văn Mậu không
chỉ hận cư dân Loan thôn, mà bản thân hắn cũng có dã tâm, có năng lực.”
Thẩm Dũng nói, “Hắn muốn mượn lửa trời lần này để lấy lại danh tiếng cho Từ gia, đồng thời báo thù Loan thôn.”
“Danh tiếng sao?” Phương Nhất Chước khó hiểu.
“Hắn muốn chứng minh, thôn dân Loan thôn chịu kiếp nạn lửa trời là do nguyền rủa, tổ tiên của hắn không sai.” Thẩm Dũng nói, “Mặt khác, ngoại trừ
nghiên cứu phong thuỷ Từ Văn Mậu, còn nghiên cứu về lời nguyền, thuyết
quỷ thần, cả ngày trầm mê như thế, hắn cảm thấy bản thân có thể dự đoán
trước được lửa trời, hắn cũng rất có năng lực. Mà sau khi đập lớn được
xây dựng, đã hủy đi kế hoạch của hắn, cổn lôi không thể xảy ra nữa. Bởi
vậy, Từ Văn Mậu dàn dựng phóng hỏa để trả thù hậu nhân của Loan thôn,
mặt khác lại xây dựng chuyện kiếp nạn lửa trời vừa nói, khiến cho Loan
thôn thôn dân nếm thử tư bị bị vứt bỏ, bị hoài nghi.”
“Nếu trong lòng không muốn, hơn nữa đã là khúc mắc của thế hệ trước, hà cớ gì cố
chấp làm những chuyện như thế? Chưa nói đến chuyện gây ra hành động đó
để trả thù, bản thân Từ Văn Mậu đã là một kẻ độc ác.” Phương Nhất Chước
lắc đầu thở dài, “Tướng công, thật may lúc nãy ngươi đến kịp, nếu không
ta có lẽ cũng chết cháy rồi.”
Thẩm Dũng duỗi tay nắm lấy cái mũi Nhất Chước, “Nàng còn nói thế sao, nếu phát hiện manh mối, phải nhanh
chóng trở về nói với ta chứ, một mình đi đến đó, đúng là dọa chết người
mà.”
Phương Nhất Chước cười tủm tỉm, “Tướng công không phải đã đến rồi sao… Ta biết chàng nhất định sẽ đến.”
Thẩm Dũng kéo ghế ngồi gần lại một chút, nói: “Nương tử, không gạt nàng, lần này Từ Văn Mậu vốn định phóng hỏa ở phía Đông, may mắn nàng tìm đến
hắn, bằng không hậu quả thật không tưởng tượng nổi. Lưu Đại Phương nói,
thần trí hắn đã không còn bình thường nữa, mà giống như ma quỷ.”
“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Ta cũng cảm thấy, tinh thần hắn dường như rất hoảng hốt.”
Hai người nói xong, Thẩm Dũng liền duỗi tay ôm lấy Nhất Chước, để người nàng dựa vào hắn, tay hắn vẫn nắm chặt tay nàng…
“Khụ khụ.”
Đúng lúc đó chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan.
Hai người cả kinh, xoay mặt lại, thấy Thẩm Nhất Bác đứng ở cửa nhìn hai
người bọn họ, nhìn nữa… Tiểu Thạch cùng Liên Nhi đang lấy tay che mặt,
mặt đỏ hồng nhìn hai người thân thiết.
Mặt Phương Nhất Chước đỏ đến tận tai, vội vàng đứng lên đi lấy bánh chưng cho Thẩm Nhất Bác.
Thẩm Dũng ngây ngô cười, “Phụ thân, vụ án thẩm tra xong rồi sao? Từ Văn Mậu xử lý như thế nào?”
Thẩm Nhất Bác nhận lấy bánh chưng Phương Nhất Chước đưa lại, nói: “Tuy rằng
thân thế của hắn đáng thương, nhưng phóng hỏa hành hung giết người nhiều như vậy, không có khả năng tránh được tội chết.”
Phương Nhất
Chước cùng Thẩm Dũng liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy tiếc hận, kẻ đó
đáng hận nhưng cũng đáng thương, đường đường một người, lại đẩy chính
mình vào đường cùng, hận thù quá sâu nặng.
“Chuyện vui của hai
ngươi thì tính sao?” Thẩm Nhất Bác vừa ăn bánh chưng vừa nói, “Lâu như
vậy rồi, cũng nên viên phòng đi, chuẩn bị khi nào thì cho ta ôm cháu
đây? Cho ta một cái tin chính xác, đừng để mẫu thân ngươi mỗi ngày đều ở chỗ ta than thở.”
Thẩm Dũng nhìn Phương Nhất Chước, Phương Nhất Chước cũng quay lại nhìn Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng nhớn mày lên, chính là muốn nói, “Nàng chọn ngày đi.”
“Ta thấy chọn ngày không bằng đụng ngày, ngày kia đi.” Thẩm Nhất Bác ăn
bánh chưng, “Trong phủ đã dọn dẹp xong rồi, chúng ta cũng không tính mời người khác, một bàn tiệc rượu, trang trí hỉ phòng, có mẫu thân ngươi
cùng vài nha đầu thu xếp là đủ rồi. Ngày kia, cùng nhau uống rượu mừng,
buổi tối hai ngươi các ngươi liền cái kia đi…”
Mặt Phương Nhất Chước càng đỏ hơn, Thẩm Dũng gật đầu, nhìn nàng, “Nương tử, nàng nói đi? Ta thấy cũng được.”
Phương Nhất Chước nghĩ nghĩ, gật đầu, nói: “Ừ, được.”
Thẩm Dũng vui vẻ, nương tử hắn gật đầu đồng ý rồi.
Ngày hôm nay, Phương Nhất Chước bị dọa hoảng sợ một trận, may mắn chỉ là sợ
hãi chứ không có nguy hiểm gì, Thẩm Dũng tự nhiên là dỗ ngon dỗ ngọt,
lúc nào cũng ở bên cạnh xoa dịu.
Khi ăn cơm chiều, Lưu Mậu cũng
đến đây. Vụ án đã truyền khắp toàn bộ Đông Hạng phủ, mọi người đối với
kỳ án trăm năm này nghị luận không ngớt. Cư dân Loan thôn vốn bị ghét bỏ xua đuổi, cũng được rửa sạch oan tình, không còn người nói bọn họ bị
nguyền rủa nữa, nhiều người còn hứa hẹn, giúp đỡ bọn họ tu sửa lại chợ
thành Tây.
Lưu Mậu gặp được Mạc Đông Đông, hai ngày nay Đông
Đông đang thu xếp mọi thứ, chuẩn bị uống xong rượu mừng của Phương Nhất
Chước và Thẩm Dũng, sẽ xuất phát đi kinh thành.
Thẩm Nhất Bác
nghe chuyện đó, liền nói chuyện với Thẩm Dũng, “Ngươi cũng đừng ở nhà
mãi thế, đi ra cho hiểu biết, mang theo cả Nhất Chước, cùng Lưu Mậu và
Đông Đông đi lên kinh thành du ngoạn một chút, khoảng thời gian này cũng vất vả rồi, đừng có cả ngày chỉ biết đến án này án nọ.”
Thẩm Dũng nghe thế đương nhiên vui vẻ, hỏi Phương Nhất Chước, tất nhiên nàng cũng đáp ứng, có thể đi lên kinh thành đó.
Ngày kế tiếp, trên dưới trong Thẩm phủ đều tất bật chuẩn bị việc vui, Phương Nhất Chước vì chuyện vui lần này, muốn trổ hết tài nghệ ra, mua rất
nhiều nguyên liệu nấu ăn. Thẩm Nhất Bác còn cố ý ở từ đường của Thẩm gia làm một cái điện thờ, bên trong đặt linh vị của cha mẹ Phương Nhất
Chước, để cho Thẩm Dũng dập đầu bái lạy, ở trước linh vị phát lời thề,
cả đời này sẽ chăm sóc bảo vệ Phương Nhất Chước.
Vì chuyện này, cả một buổi đôi mắt Phương Nhất Chước đỏ hoe, Thẩm Dũng còn chọc nàng, nói nàng vừa khóc vừa cười.
Hôm đó mọi người chuẩn bị đơn giản, chờ tiệc vui ngày mai.
Bánh chưng đã sớm bị một đám sói đói trong phủ phân chia sạch sẽ, Phương
Nhất Chước thấy vẫn còn một ít lá lau, liền nghĩ làm gạo nếp cốt* cho
mọi người.
*Gạo nếp cốt: lấy nguyên văn vì ta không biết nên gọi món này như thế nào.
Trước tiên, đem gạo nếp ngâm trong nước khoảng hai canh giờ (4 tiếng), sau đó vớt ra để ráo. Lá lau sau khi được rửa sạch, trải ra rồi bỏ gạo nếp lên trên, cho thêm một miếng xương sườn cắt khúc đã được ngâm rượu hoa điêu và nước tương vào giữa, sau đó gói lá lại thành một cuộn, cuối cùng bỏ
vào trong nồi, chưng chín.
Sau đó, nàng còn nấu một nồi canh đậu xanh giải nhiệt lớn cùng với bánh trứng gà, chia cho mọi người ăn, cơm canh
đơn giản mà lại vô cùng ngon.
Đêm buông xuống, mọi người lặng lẽ đi ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng bị tiếng
pháo trúc náo nhiệt làm bừng tỉnh.
Hai người rời giường, đã thấy toàn bộ phủ nha đã được giăng đèn kết hoa, chữ hỉ đỏ thẫm được dán khắp nơi.
Thẩm phu nhân đã thức dậy từ sáng sớm, thấy hai người đứng ngẩn người ở cửa
phòng, vội nhanh đến: “Mau mau, ra đây, nhanh đi thử hỉ phục, phòng này
chúng ta phải trang trí thành phòng tân hôn.”
Phương Nhất Chước
và Thẩm Dũng bị đuổi ra khỏi phòng, đứng ngoài rửa mặt, nhìn mọi người
tất bật ra ra vào vào, hết giăng hoa lại dán chữ thật đúng là vô cùng
náo nhiệt.
Lưu Mậu còn tặng một đôi câu đối, bên trên viết ——
hoan khánh thử nhật thành giai ngẫu, thả hỉ kim triêu kết lương duyên.
(Đại loại là: Mừng ngày vui nên vợ chồng, kết mối lương duyên đẹp bền,
tha cho ta, dịch thơ văn, thật sự kém~~)
Thẩm Dũng sai người đem câu
đối dán ở hai bên phòng tân hôn, quay đầu nhìn Phương Nhất Chước, thấy
nàng đang nắm chặt khăn tay, lỗ tai đỏ rực.