Phương Đại Trù

Chương 25: Cây nho thỏ cùng Tiểu Kết Ba




Ăn xong điểm tâm, Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước theo Thẩm Nhất Bác, Thẩm Kiệt cùng với ba nha dịch nữa xuất môn, đi tìm Tiểu Kết Ba kia.

Đặc điểm của người này tương đối rõ ràng, chưởng quỹ hiệu cầm đồ còn nói nghe giọng hẳn là một người địa phương, bởi vậy Thẩm Kiệt cho bọn nha dịch đi dò hỏi, có một người tên Tiểu Kết Ba như vậy hay không.

Không lâu sau, bọn nha dịch đã trở lại, đúng là đã hỏi được, có người nói ở đầu thôn trong thành bắc, có một người tên Tiểu Kết Ba, cha mẹ đều đã mất, bản thân tự dựng một ngôi nhà nhỏ lợp bằng cỏ để ở, thích trộm vặt, tính nết cũng bướng bỉnh. Có điều bởi vì thân thế hắn đáng thương lại không chốn nương tựa, bởi vậy người trong thôn đều không tính toán với hắn. Hắn thường tới Đông Hạng phủ để làm thuê vài việc vặt, nuôi sống chính mình.

Thẩm Nhất Bác nghe thế khẽ nhíu mày, hỏi: “Một hài tử đáng thương như thế, sao lại liên quan đến án lừa bán hài tử này? Hơn nữa hắn là người địa phương, có thể đi đến những châu huyện lân cận để gây án không?”

“Có thể là cuộc sống cùng đường phải làm để lấy kế sinh nhai? Hoặc là bị người khác lợi dụng?” Thẩm Kiệt hỏi, “Bằng không, chúng ta đi tìm hắn?”

Thẩm Nhất Bác gật đầu, mang theo mọi người đi đến thôn ở bắc thành có tên gọi là thôn Vương Cương, thôn kia chỉ có khoảng trăm hộ cư dân, tương đối hẻo lánh. Thôn Vương Cương phía nam là hồ Vấn Kết, ở nơi đó thôn dân một nửa trồng trọt một nửa đánh cá, cũng có một số dùng cho sinh hoạt.

Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng dưới sự hướng dẫn của Thẩm Nhất Bác đi vào thôn Vương Cương, vừa vào thôn, liền thấy ở giữa đồng một tiểu hài tử béo béo đen đen, đưa tay chỉ vào bọn họ kêu, “Cha mau nhìn, trên hông đeo đao, quan gia tới rồi!”

Cha của hài tử kia đang cùng hắn trồng trọt vội vàng che cái miệng của hắn.

Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, chỉ thấy hai bên trái phải vài một tiểu hài tử cũng đều chạy đi, trong miệng hô: “Quan gia tới, quan gia tới!”

“Còn chưa có tra xét, đã bị lộ ra thân phận.” Thẩm Nhất Bác nhíu mày.

“Tiểu hài tử hầu hết đều như vậy.” Thẩm Kiệt cũng có chút bất đắc dĩ lắc đầu, “Thấy quan binh liền sợ hãi.”

“Ta lại cảm thấy như là canh gác mới đúng.” Thẩm Dũng đột nhiên mở miệng.

Thẩm Nhất Bác cùng Thẩm Kiệt đều sửng sốt, không giải thích được xoay mặt nhìn hắn.

“Tướng công, canh gác cái gì cơ?” Phương Nhất Chước hỏi Thẩm Dũng.

“À…” Thẩm Dũng có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, nói: “Khi ta còn bé cũng hay sử dụng chiêu này, tìm mấy người thư đồng đứng ở trước cửa, thấy cha tới, thư đồng liền chạy vào bên trong, vừa chạy vừa la một cái ám hiệu gì đó.”

Thẩm Nhất Bác có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Thẩm Dũng, tự nói: thảo nào đám thư đồng kia trong viện Thẩm Dũng luôn luôn thét to loạn xạ, đều không phải trời mưa hay nổi gió, mà là ra ám hiệu cho bên trong, uổng bản thân làm tri phủ nhiều năm như vậy, cư nhiên lại bị một tiểu tử qua mặt mà không hay biết gì.

Thẩm Kiệt bắt được một tiểu hài tử đi ngang qua, hỏi hắn: “Này, hỏi ngươi một chuyện, thôn này có một người tên Tiểu Kết Ba không?”

Tiểu hài tử mở to đôi mắt, đảo loạn, đánh giá đám người Thẩm Kiệt, Thẩm Nhất Bác.

“Một người tên Tiểu Kết Ba, tầm mười lăm mười sáu tuổi.” Thẩm Kiệt nói.

“Không…” Tiểu tử kia lắc đầu, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Không biết.”

Thẩm Kiệt cùng Thẩm Nhất Bác liếc mắt nhìn nhau, tiểu hài tử này dường như là đang nói dối.

Thẩm Dũng ở một bên thấy thế, liền nói: “Tiểu hài tử, cha mẹ ngươi đâu?”

Tiểu hài tử có chút khẩn trương nhìn Thẩm Dũng, hỏi: “Ngươi… Các ngươi muốn làm gì?”

“À, chúng ta đi hỏi cha mẹ ngươi một chút, xem bọn họ có biết ngươi cùng Tiểu Kết Ba chơi với nhau hay không.” Thẩm Dũng trả lời.

Hài tử kia lập tức khẩn trương, vội nói: “Cái đó, không được!”

“Vậy ngươi nói đi, Tiểu Kết Ba ở nơi nào?” Thẩm Dũng hỏi: “Còn nữa, có đúng hắn để các ngươi ở chỗ này để báo tin cho hắn hay không?”

Tiểu hài tử có chút do dự, một lát mới nói, “Không thể phản bội huynh đệ.”

“Ha ha.” Thẩm Kiệt bị hắn chọc cười, “Tóc còn chưa đủ dài đã biết đến huynh đệ? Vậy Tiểu Kết Ba nếu như thật sự phạm tội, ngươi cũng bị bắt cùng hắn vào ngồi trong đại lao, mỗi ngày chỉ có thể ăn cơm nguội, uống nước lạnh.”

Tiểu hài tử sợ đến mặt mũi trắng bệch.

Phương Nhất Chước thấy hai người một vặn hỏi một hù dọa một tiểu hài tử, cũng có chút bất đắc dĩ, liền nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi nói cho chúng ta Tiểu Kết Ba ở nơi nào, chúng ta sẽ không nói cho hắn là ngươi nói.”

“Thực sự sao?” Tiểu hải tử hỏi Phương Nhất Chước: “Các ngươi… chắc chắn nha!”

“Ừ!” Phương Nhất Chước gật đầu, “Chúng ta chắc chắn.”

Tiểu hài tử đưa tay chỉ chỉ phía sau một khu rừng trúc cách đó không xa, nói: “Tiểu Kết Ba ở nhà lá bên trong rừng trúc kia, hắn bảo chúng ta đứng canh ở đầu thôn cho hắn, nếu có người đeo đao tiến đến, liền hô ‘Quan gia tới rồi’ để ra hiệu, hắn sẽ mời chúng ta ăn đùi gà, trong nhà hắn nuôi rất nhiều gà Lô Hoa.”

Thẩm Dũng thở dài, thì ra tiểu hài tử này là bị một cái đùi gà mua chuộc.

Mọi người không làm khó tiểu hài tử kia nữa, vội vàng đi về hướng rừng trúc.

“Hắn chắc hẳn đã chạy đi.” Thẩm Kiệt nói: “Vừa rồi đám tiểu hài tử kia đã hô lớn như vậy.”

“Chạy khỏi chùa cũng không chạy được khỏi miếu.” Thẩm Nhất Bác nói, “Sớm muộn sẽ trở lại, chúng ta đi vào trong rừng tìm xem, một tiểu hài tử có thể chạy đến chỗ nào.”

Mọi người vào rừng trúc, khi thấy nhà của Tiểu Kết Ba đều sửng sốt.

Lúc trước bọn họ còn tưởng rằng, một tiểu hài tử ở trong lều cỏ, nào có thể là một chỗ ở tốt, khẳng định là rất rách nát, thế nhưng hôm nay nhìn, lại giật mình.

Chỉ thấy nhà nhỏ này là từ mảnh gỗ dựng nên, tường đất có đính cây cỏ, bao quanh là trúc xanh, còn có một hàng rào tre.

Một cây nho quấn vào rào tre, cây đã đến thời kì kết quả, tím tím hồng hồng.

Trên mặt đất trồng rất nhiều loại rau, đều được chăm sóc tỉ mỉ.

“Ở đây có vẻ rất thoải mái.” Phương Nhất Chước nhìn một chút, cười nói: “Tiểu hài tử này cũng thật biết sống.”

Thẩm Dũng ở một bên nhìn nàng, thừa dịp Thẩm Kiệt cùng Thẩm Nhất Bác đi tới phía trước gọi cửa, liền tiến đến bên cạnh Phương Nhất Chước ghé vào tai nói thầm một câu: “Người ta tốt xấu gì cũng đã mười lăm tuổi, ngươi bao nhiều tuổi mà cũng muốn gọi hắn là tiểu hài tử?”

Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi cũng xấp xỉ mà.”

Thẩm Dũng nheo lại con mắt, ở bên hông Phương Nhất Chước bấm một cái.

Phương Nhất Chước trừng hắn, duỗi tay bảo vệ thắt lưng, trên mặt đỏ hồng, Thẩm Dũng lại một lần nữa hối hận, lúc trước thế nào lại không viên phòng, một phần đậu cô ve xào cùng ngó sen mà khiến lỡ chuyện tốt của hắn.

Thẩm Kiệt gọi cửa một lúc, không thấy ai trả lời, liền lộn người nhảy qua hàng rào vào bên trong, gõ cửa phòng, những vẫn không ai đáp trả.

Đẩy cửa phòng lại phát hiện cửa cũng không khóa, liền đi vào, trong phòng không có một bóng người.

Thẩm Nhất Bác cũng tiến vào, Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước vén váy muốn vượt qua hàng rào, liền lại gần, nói: “Ta ôm ngươi vào trong?”

Phương Nhất Chước cười với hắn, “Ta có thể nhảy vào bên trong, tường cao hơn thế này ta cũng có thể bay qua, xem ta nha.”

“Tiểu thư khuê các phải cho ra dáng.” Thẩm Dũng giả bộ nghiêm túc nói, “Ngươi một chút cũng không biết làm nũng.”

Phương Nhất Chước hơi dẩu môi, nhưng lại không có chủ ý chính là đang do dự, Thẩm Dũng nhanh tay, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhíu: “Ai nha, nhìn như đậu giá ôm tảng thịt .”

Phương Nhất Chước tức giận, Thẩm Dũng thả người nhảy vào bên trong sân, đắc ý dào dạt đem Phương Nhất Chước buông ra.

Vừa đặt chân xuống đất, thấy Thẩm Dũng cười đến vui vẻ, một vài nha dịch phía sau leo tường vào cũng đều nín cười, Phương Nhất Chước có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng đạp Thẩm Dũng một cái.

Thẩm Dũng xoa xoa bắp chân bị Phương Nhất Chước đạp trúng, trong lòng bối rối.

Thẩm Nhất Bác thấy kỳ cục, ho khan một tiếng, nhìn hai người, ý bảo Thẩm Dũng —— muốn làm chuyện này về nhà làm.

Thẩm Dũng sờ sờ đầu, nhìn sang nơi khác.

“Trong phòng không có ai.” Thẩm Kiệt đi ra nói, “Có điều là trong chén trà nước vẫn còn ấm, xem ra là vừa chạy đi.”

Thẩm Nhất Bác nhăn mi, phân phó bọn nha dịch, “Chia ra bốn phía đi tìm!”

Vì vậy, bọn nha dịch đều chạy đi vào trong rừng trúc.

Phương Nhất Chước cũng muốn đi tìm, Thẩm Dũng lại kéo nàng, “Trong rừng nhiều côn trùng sâu bọ không nói, chưa biết chừng còn có rắn, để cho bọn họ đi tìm, ngươi không cần giúp vui.”

Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng, trong lòng buồn bực… Từ khi Thẩm Dũng học công phu, bắt đầu trở nên… ừ, lợi hại.

Thẩm Nhất Bác cùng Thẩm Kiệt ra phía sân sau kiểm tra, Thẩm Dũng rảnh rỗi, liền kéo Phương Nhất Chước đến ngồi xuống bên dưới dàn cây nho, đưa mắt nhìn ra bốn phía, cười nói, “Ở đây cảnh trí cũng không tệ lắm.”

“Ừ.” Phương Nhất Chước trả lời, từ trên dàn nho bẻ lấy hai quả nho lớn, lại từ trong bọc nhỏ bên hông, lấy ra một con dao nhỏ, tự mình mân mê.

Thẩm Dũng ở một bên nhìn nàng, ngắm cái cổ trắng nhỏ nhỏ của nàng, lại nhìn lỗ tai tròn tròn, cảm thấy có chút khát, kéo Phương Nhất Chước ngồi xuống, nói: “Nương tử.”

“Ừ?” Phương Nhất Chước vừa trả lời vừa từ một quả nho cắt lấy một mảnh nhỏ, ở giữa rạch ra, một mảnh nhỏ liền chuyển thành hình dạng hai cái lỗ tai. Sau đó đem quả nho còn lại, ở giữa chính giữa khoét một lỗ hổng, đem hai cái lỗ tai kia gắn lên trên, lại ở phía trước mặt quả nho rạch một đường, biến thành cái miệng cười lớn.

Phương Nhất Chước nhìn chằm chằm quả nho kia nở nụ cười, đưa cho Thẩm Dũng xem.

Thẩm Dũng nhớn mi—— một con thỏ nhỏ!

“Hắc.” Thẩm Dũng cười đưa tay tiếp nhận lấy con thỏ bằng nho đó: “Thật thú vị.”

Phương Nhất Chước lại làm thêm mấy con thỏ nữa, hai người bưng mấy con thỏ nho ngồi cùng một chỗ cười khúc khích.

Thẩm Kiệt cùng Thẩm Nhất Bác từ trong phòng đi ra, thấy tình hình này, đều nhịn không được lắc đầu, đúng là tâm tính tiểu hài tử.

Rất nhanh, bọn nha dịch đã trở về, nói đã tìm khắp chung quanh nhưng không phát hiện ra bóng dáng của Tiểu Kết Ba.

Thẩm Nhất Bác nhíu mi, suy nghĩ một chút, nói: “Đều trở về đi, lúc khác trở lại!”

Mọi người có chút giật mình, có điều là Thẩm Nhất Bác từ trước đến nay uy nghiêm, bọn nha dịch cũng không dám hỏi nhiều, liền theo hắn ra khỏi rừng trúc.

Thẩm Nhất Bác mang theo mọi người ra khỏi làng, rồi nói, “Phân tán ra rồi quay trở lại rừng trúc, không được để người khác chú ý, tập trung mai phục trong rừng, chờ Tiểu Kết Ba trở về!”

Tất cả mọi người gật đầu, bắt đầu tản ra đi vào rừng.

Thẩm Dũng kéo Phương Nhất Chước đi qua đám cây dâu, lặng lẽ trở về rừng trúc, đã thấy cách đó không xa, bọn người Thẩm Kiệt cũng đã tới, đang âm thầm mai phục.

Sợ Phương Nhất Chước mệt, Thẩm Dũng lôi kéo nàng đến bên một tảng đá ngồi xuống.

Phương Nhất Chước đột nhiên nói: “Tướng công, ta nghĩ, Tiểu Kết Ba có lẽ không phải kẻ lừa gạt.”

“Vì sao?” Thẩm Dũng không hiểu.

“Ngươi xem hắn, trong vườn của hắn trồng một dàn nho, quang cảnh trong lành xinh đẹp, trong nhà đồ đạc bày biện gọn gàng sạch sẽ.” Phương Nhất Chước nói.

“Điều này chỉ có thể nói lên hắn là người ngăn nắp, cùng chuyện hắn có phải là kẻ lừa đảo hay không có can hệ gì?” Thẩm Dũng cười hỏi.

“Không hẳn như vậy.” Phương Nhất Chước nói, “Nhưng nói chung, ta nghĩ một người sống như vậy, sẽ không làm loại chuyện thương thiên hại lý này, huống chi hắn chỉ là một tiểu hài tử.”

Thẩm Dũng cũng không phản bác nàng, cùng nàng ngồi trong rừng chờ.

Mọi người chờ từ buổi trưa cho đến tận khi bầu trời tối đen… May là bọn nha dịch trên người có mang theo điểm tâm mà Phương Nhất Chước đã chuẩn bị lúc trước, gặm mấy miếng rồi lại tiếp tục chờ.

Buổi tối trong rừng trúc rất là dọa người, bóng trúc chập chờn, gió mát sưu sưu.

Thẩm Dũng kéo Phương Nhất Chước gần đến, muốn ôm nàng.

Phương Nhất Chước lại tựa hồ có chút câu nệ, Thẩm Dũng nói: “Sợ cái gì, ta có đúng là tướng công của ngươi hay không?”

Phương Nhất Chước liền nhích lại gần trong lòng hắn.

Ở cái góc độ này của Thẩm Dũng, vừa lúc có thể thấy cái cổ trắng tròn và lỗ tai của Phương Nhất Chước, trong lòng có chút luống cuống, đổi đề tài câu chuyện, nói: “Ai, thế nào còn chưa thấy, sợ Tiểu Kết Ba thật sự đã bỏ đi.”

“Sợ là đã không dám trở về.” Phương Nhất Chước nói, “Có điều… hắn nhất định biết cái gì, nếu không vì sao phải sợ người của quan phủ như vậy?”

“Hắn sợ có lẽ là người đeo đao mới đúng.” Thẩm Dũng nhưng nói, “Ngươi còn có nhớ vừa rồi tiểu oa nhi đã nói thế nào không? Tiểu Kết Ba nói với hắn, thấy người đeo đao… liền kêu lên quan gia tới.”

“Ừ, lời này có chỗ nào sai sao?” Phương Nhất Chước không giải thích được.

“Người đeo đao ai nói nhất định là người của quan phủ?” Thẩm Dũng hỏi lại.

“Ừ…” Phương Nhất Chước sờ sờ cằm, gật đầu: “Đúng vậy tướng công, nếu như là người xấu tới, mà những hài tử kia lại hô quan gia tới, thì những kẻ kia cũng sẽ thu liễm một chút!”

“Cũng có thể như vậy!” Thẩm Dũng gật đầu, “Tiểu Kết Ba này cũng rất lanh lợi đi.”

“Tướng công thật thông minh.” Phương Nhất Chước cười tủm tỉm nói.

Thẩm Dũng theo ánh trăng, nhìn khuôn mặt của Phương Nhất Chước, mông mông lung lông, liền cảm thấy bả vai nàng nơi hắn đang nắm cũng thật mềm mại, trong lòng buồn cười, nha đầu kia kỳ thực trên người cũng rất có da có thịt, chẳng qua là khung xương nhỏ, cho nên thoạt nhìn vóc người cũng nhỏ bé.

“Nương tử.” Thẩm Dũng ghé lại gọi một tiếng.

“Ừ?” Phương Nhất Chước nhìn hắn.

“Cho ta hôn một cái đi.” Thẩm Dũng nhỏ giọng nói thầm một câu.

Phương Nhất Chước đẩy hắn: “Có người.” Ý nhắc đám người Thẩm Kiệt cách đó không xa.

Thẩm Dũng nhăn mặt nhăn mũi, nói: “Thấy được thì làm sao? Ngươi là nương tử của ta, nương tử lại không được hôn sao?”

Phương Nhất Chước có chút ngượng ngùng, có điều là cũng không cự tuyệt, nghiêng đầu ghé nửa bên mặt về phía Thẩm Dũng.

“Không nên.” Thẩm Dũng nói, “Muốn hôn môi.”

Phương Nhất Chước mặt càng thêm đỏ, liếc hắn một cái.

Thẩm Dũng nhìn phía sau một chút, nói: “Ngươi sợ bị người thấy sao? Chúng ta lùi về phía sau một chút đi.”

Phương Nhất Chước không trả lời, Thẩm Dũng liền lôi kéo nàng về phía sau.

Đi vào bên trong vài bước, khi đã xác định đám người Thẩm Kiệt nhất định nhìn không thấy, Thẩm Dũng mới ôm Phương Nhất Chước, ghé lại gần muốn hôn môi.

Đúng vào thời điểm sắp chạm được vào môi ai đó… Đột nhiên nghe thấy trong trúc rừng “tất tất tác tác” một tiếng.

Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đều sửng sốt.

Phương Nhất Chước vội vàng ôm lấy Thẩm Dũng, “Tướng công, âm thanh gì vậy?”

Thẩm Dũng cũng nhíu mày, tự nói: hay là trong rừng này có dã thú? Có điều nghĩ lại thấy không đúng, đoán là thỏ rừng hay con gì đó.

“Tiếng gió thổi.” Thẩm Dũng vẫn không quên nụ hôn đang dở, hướng về phía Phương Nhất Chước nói, “Đừng động…” Nói xong, lại muốn bắt đầu.

Ngay lúc muốn hôn tiếp, đột nhiên, trong rừng lại phát ra thanh âm “khanh khách”.

Giữa đêm tốt, thanh âm tới quỷ dị, làm cho người nghe lông tóc dựng đứng.

“Là cái gì nha?” Phương Nhất Chước cũng sợ.

“Khanh khách lộc cộc…” Lại một tiếng.

Thẩm Dũng đột nhiên nhẹ nhàng “A” một tiếng, nói, “Nương tử, ngươi nói thanh âm này có giống như là…”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời —— gà Lô Hoa đẻ trứng!