Lấy cớ, lấy cớ, lấy cớ....
Hết lần này đến lần khác, Phương Chu tự nhắc nhở trong lòng rất dữ dội, cậu bé đang chạy điên cuồng trên đường băng sân vận động, mặc cho không khí mùa đông lạnh như băng rót vào phổi. Cậu cứ chạy vậy cho đến khi cảm thấy gần kiệt sức, nếu còn chạy chắc chắn sẽ té xỉu bị người khiêng ra, cậu thật không cam lòng đi tới hướng cửa. Nhưng thật bất ngờ, cậu đụng mạnh vào bức tường thịt cạnh cánh cửa. Khi nhìn lên, trong đầu còn hoang mang đã nhìn thấy gương mặt ngàn năm không đổi, luôn mỉm cười của Cảnh Trăn, cậu lập tức tỉnh táo lại. Không biết là vừa mới chạy xong hay là bởi vì nhìn thấy Cảnh Trăn sợ tới mức không thở được, giọng nói Phương Chu thật suy yếu lẫn sợ hãi.
"Anh đến đây từ khi nào? Sao không gọi em?"
Cảnh Trăn không thèm để ý tới câu hỏi giấu đầu lòi đuôi của cậu. Anh chỉ từng bước nhỏ, từng bước nhỏ thong thả bước lên phía trước làm cho Phương Chu từng bước, từng bước lùi lại phía sau. Hai người cứ từng bước như vậy thẳng đến khi cậu nghe được tiếng cổng phía sau lưng bị Cảnh Trăn đưa tay kéo đóng lại.
Cảnh Trăn đột nhiên nắm lấy cổ tay Phương Chu đem cánh tay cậu uốn vặn ra phía sau, dùng lực đẩy cậu vào tường cổng. Phương Chu giống như phạm nhân trên truyền hình bị bắt đẩy vào tường.
Bàn tay Cảnh Trăn như mưa rơi giữa trưa hè nện xuống cái mông nhỏ chỉ cách lớp quần thể thao mỏng. Mông vốn đang đau nhức lợi hại bởi chạy suốt mấy tiếng, giờ lại bị lực cánh tay cực mạnh của Cảnh Trăn đánh vào, mông giống như muốn nổ tung, đau đến Phương Chu toát cả mồ hôi lạnh, cơ thể trượt luôn xuống tường.
"Đứng lên!"
Cảnh Trăn hét lên một tiếng làm cậu bé lập tức phục tùng đứng chuẩn quân tư đối diện tường.
'Bốp!~' Tiếng đánh vang vọng quanh quẫn trong sân tập thể dục. Dù biết rằng không có ai nhưng Phương Chu vẫn mắc cở đến đỏ cả mặt.
"Không phải thể lực rất tốt sao? Ba giờ thức dậy chạy ba tiếng đồng hồ, bị anh hai bắt ép trở về tắm rửa một cái lại tới đây chạy tiếp ba tiếng nửa. Cơm không ăn, nước không uống, ngủ cũng không ngủ, chẳng phải em muốn bị đòn sao?"
Theo tiếng la mắng, bàn tay mạnh mẽ liên tục rơi vào mông cậu, đau đến mặt mày cậu bé bóp méo biến dạng.
Vừa chạy suốt ba tiếng không cảm thấy khó chịu, giờ đứng ở nơi này, dạ dày trong bụng giống như sóng biển từng cơn, từng cơn đập phình phịch như muốn nhảy ra ngoài, cơ bắp toàn thân đang kêu gào đau đớn dữ dội. Phương Chu sớm đã không có thói quen ẩn nhẫn trước mặt anh, huống hồ cậu biết Cảnh Trăn thật không muốn động gia pháp phạt cậu, nghiêng đầu qua nói:
"Áaa! Em chịu không nổi nữa!"
Vừa dứt lời liền ngã cả người vào ngực Cảnh Trăn. Cảnh Trăn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, trợn mắt liếc cậu nhóc một cái, đưa tay vào trong túi lấy ra hai viên đường Glucose nhét vào miệng Phương Chu, ôm chầm lấy cậu đi vào trong nhà.
Dưới sự đe doạ của Cảnh Trăn, Phương Chu mới ngoan ngoãn tắm rửa, miễn cưỡng húp chén cháo rau, hiện đang nằm trên giường nhưng không thể nào ngủ được.
Ngay lúc hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, ngoài cửa đột nhiên vang vọng tiếng bước chân dồn dập, còn chưa đợi Cảnh Trăn trả lời, cửa đã bị đẩy ra. Hai người đồng loạt ngó ra thấy Lâm Dục một thân đồ thể dục đứng tại cửa, mồ hôi đầm đìa, dường như lại chạy bộ vô tình chạy tới nơi này cũng không biết. Cảnh Trăn oán thầm, hôm nay là ngày marathon toàn quốc sao?
"Đi ra ngoài!"
Cảnh Trăn đối mặt với đứa sư đệ này luôn hoài nghi sự kiên nhẫn của mình với tư cách giáo viên thật không đủ dùng mà.
Lâm Dục sợ tới mức run lên, lúng túng, vụng về đóng cửa lại, gõ gõ cửa lần nửa, ba âm thanh lần này rất có tiết tấu và ổn định.
Cảnh Trăn không để ý tới, nhìn Phương Chu hỏi:
"Không ngủ?"
"Ngủ không được."
Phương Chu thấy hy vọng của mình vội nghiêng đầu sang một bên. Thêm ba tiếng gõ cửa nửa, Phương Chu kéo cổ dài ra:
"Anh Lâm Dục! Mời vào!"
Cảnh Trăn hung hăng trừng mắt nhìn người trên giường. Phương Chu ấm ức nhưng không dám nhìn anh.
"Đây là phòng của em."
"Sư huynh!"
Lâm Dục đứng ở mép giường, nheo mắt nhìn Cảnh Trăn.
"Em không biết anh cũng ở đây."
Cảnh Trăn vẫn không để ý tới Lâm Dục, đứng dậy nói với Phương Chu.
"Bây giờ không ngủ, tối nay tám giờ phải đi ngủ cho anh."
Phương Chu vừa định phản bác lại, chợt nghe đến thanh âm lành lạnh của Cảnh Trăn.
"Em muốn trả nợ.... mọi lúc, mọi nơi...."
Cảnh Trăn vòng qua cuối giường đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Lâm Dục vẫn không quên ghé vào tai Lâm Dục dặn dò một câu:
"Quá lười gõ cửa. Thêm năm mươi cú đấm mỗi sáng và tối."
🔹🔹🔹
Cảnh Trăn vừa ra khỏi cửa, Lâm Dục thở ra một hơi, ngồi xuống giường Phương Chu.
"Cậu lại bị đánh?"
Cậu nhóc mặt đỏ lên:
"Không có a...."
"Vậy 8 giờ tối phải ngủ là vụ gì?"
Phương Chu sửng người một lúc, nghĩ nghĩ và nói:
"Tối qua ngủ không ngon."
Lâm Dục nheo mắt nhìn cậu.
"Cậu là một nhóc con mà buổi tối lại ngủ không ngon giấc sao?
Phương Chu cúi đầu, không nói gì.
Lâm Dục tiếp tục nhìn cậu.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Anh Lâm Dục! Em muốn hỏi anh cái này."
Giọng nói Phương Chu có chút thận trọng.
"Anh có ghét ba mẹ mình không?"
Lâm Dục nhìn vào mặt cậu với ánh mắt kỳ lạ, sau đó cười nhạo nói:
"Đây là cải nhau với ba cậu."
"Xem như thế đi."
Phương Chu cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm Lâm Dục, lòng đầy chờ mong nghe được những câu nói an ủi cỏi lòng mình. Thế mà chỉ thấy Lâm Dục vổ một cái lên cái mền, nói:
"Có gì lớn lao đến mức ngủ không được chứ? Tôi đã từng cải nhau với ba tôi ngay tại lễ trao giải phát sóng trực tiếp toàn cầu a. Cha con với nhau sao có chuyện chưa từng cải nhau chứ."
Phương Chu trợn trắng mắt.
"Sau khi cải nhau thì thế nào?"
Lâm Dục hướng cửa, chu chu miệng.
"Thì bị anh ta đánh cho một trận."
Phương Chu nuốt nước miếng, lặng lẽ nhìn huấn luyện viên Lâm với ý đồ muốn được anh ta đưa ra cách khai sáng độc đáo và sáng tạo cho mình.... Đột nhiên cậu cảm thấy không nên hỏi là hơn...
Kỳ thật, Lâm Dục dở nhất là cách khích lệ, an ủi người. Cậu không có tinh tế, tỉ mỉ, mẫn cảm như Phương Chu, và cũng không có lý trí, bình tĩnh như Cảnh Trăn. Trước giờ quan hệ giữa người và người luôn là điểm yếu của cậu.
Tuy nhiên, quan điểm của trẻ tự kỷ luôn khác với người bình thường.
"Phương Chu! Cậu đối với bản thân mình hiện giờ có hài lòng không? Chẳng hạn như trường học, gia đình, cuộc sống sinh hoạt và những thứ xung quanh cậu, nhìn tổng thể toàn mặt."
Phương Chu đột nhiên bị hỏi có chút lúng túng, nhưng mà cậu là một đứa nhỏ chưa bao giờ khiêm tốn không cần thiết, gật đầu nói:
"Hài lòng!"
"Vậy chẳng phải quá tốt rồi sao."
Lâm Dục vẻ mặt đương nhiên:
"Nếu cậu từ nhỏ lớn lên bên ba cậu, cậu còn có thể là cậu bây giờ ư ?"
Đầu Phương Chu giống như bị đập một cái thật mạnh, đôi mắt cậu đột nhiên trống rỗng.
Lâm Dục nói tiếp:
"Cậu cũng biết tôi bị bệnh bẩm sinh, tôi phải đi hận ai? Hận ông trời sao? Nhưng ổng ở quá xa. Hận ba mẹ, nếu như không nhờ bọn họ tôi sao có thể gặp được sư huynh, tôi sao có thể trở thành tôi của ngày hôm nay? Anh của cậu luôn nói với tôi, bây giờ có được chính là tốt nhất. Khi còn nhỏ tôi không có nghĩ ra mà cảm thấy mất đi mới là tốt nhất. Sau đó, tôi dần dần nhận ra mình có bao nhiêu mai mắn và hạnh phúc."
Lâm Dục nói tới đây, dừng lại một chút, tỉ mỉ nhìn sắc mặt tái nhợt tựa ở đầu giường của Phương Chu.
"Tôi rất ít hâm mộ người khác nhưng cậu là một trong số ít đó a. Lúc tôi gặp Sư huynh, anh cũng chỉ là đứa nhỏ hơn mười tuổi, mỗi ngày phải hoàn thành đống nhiệm vụ quá tải, anh trong mắt mọi người như là một siêu nhân, nhưng một câu phàn nàn anh cũng không dám nói ra..... Phương Chu! Cậu từ nhỏ học ở trường công lập, có bạn bè riêng quanh mình. Cậu có thể làm những gì cậu muốn, tan học trên đường về nhà có thể cùng bạn bè ăn uống ở những quán lề đường. Mỗi khi có một bộ phim điện ảnh mới, cậu có thể cùng bạn bè đi coi vả bàn luận về nó..... Những việc này thật rất bình thường, nhưng nó đối với gia tộc nhà cậu thì không thể nào tưởng tượng nổi a."
Phương Chu cắn mạnh bờ môi, Lâm Dục nói thật không sai cái nào. Ngay lần đầu tiên cậu gặp Cảnh Thăng Hồng cùng Dịch An An, cậu âm thầm thấy mình thật mai mắn, may mắn mình đã sống và lớn lên bên mẹ. Với tính cách tiêu sái không chịu trói buộc và kiêu ngạo của Phương Ngạn Nhi sao bằng lòng hoang phí nửa cuộc đời sau của mình để phục vụ cho một người đàn ông? Mỗi lần Phương Chu thấy mấy chồng tài liệu trên bàn của anh ngày càng tăng chứ không có giảm và đôi vai anh ngày thêm nặng trĩu. Và mỗi lần nghe đến những sự tích chói lọi, vinh quang của Cảnh Trăn trong những năm tuổi thiếu niên đã lập cho công ty, cậu ngoài sợ hãi, thán phục cũng thay mình thở dài nhẹ nhỏm một hơi.
"Nhưng đó là trách nhiệm của anh ấy a....! Sao có thể bởi vì kết quả hiện tại rất tốt, liền thừa nhận anh trốn tránh trách nhiệm là cách chính xác đâu?"
Phương Chu nghĩ đến chuyện này như thể cậu đã được thắp sáng. Trước mặt những người trong gia đình này không nên đặt chổ trước a....
Lâm Dục mặt liếc liếc cậu, miệng nói rất thản nhiên:
"Tôi không biết chuyện trước đây, nhưng tôi biết rỏ, trách nhiệm của cha mẹ đối với con cái, không chỉ có ở chổ làm bạn, mà quan trọng hơn, phải biết điểm tất yếu cái gì mới là tốt nhất cho con mình."
🔹🔹🔹
Dù sự tình đã cách ba ngày rồi, nhưng Cảnh Trăn nhìn thấy ba vẫn cần thời gian dài nằm trên giường để tịnh dưỡng, anh cảm thấy mình thật bất hiếu. Nhưng nghĩ đến ý đồ của mình đến, anh có chút tự tin hơn.
Đứng ở trước giường, Cảnh Trăn cảm thấy gương mặt của Cảnh Thăng Hồng không quen thuộc lắm làm anh càng chú ý hơn. Anh không biết từ khi nào, ngay khi lúc ba ngủ, khuôn mặt của ba lại bao phủ lên nhiều nếp nhăn như vậy, sắc mặt tái nhợt, đôi môi xám xịt, và ngay khi ngủ đôi mày cũng không được buông lỏng làm cho Cảnh Trăn khó giữ được tâm tình bình tĩnh.
Cảnh Thăng Hồng chưa bao giờ là người ba hiền lành, cũng không có đầu óc mềm mại, linh hoạt. Trong một số việc, ông ta thậm chí còn là một người đáng ghét khiến người ta khinh thường cổ hủ. Tuy nhiên, trong thế giới này, tình cảm chân thành giữa người và người, dù cách thể hiện tình yêu thương có khác nhau nhưng nó luôn cho cảm giác ta cảm nhận đến....
Cảnh Trăn có yêu cầu rất cao đối với bản thân. Ngay cả khi anh tốt với người khác, anh cũng chú ý đến phương pháp để hiểu hơn tính cách của mình. Cái gọi là tùy theo tài năng tới đâu dạy tới đó dùng trên người anh như thể cá gặp nước, biết rỏ người nào thích hợp với phương thức nào, và cách nào dễ để mọi người chấp nhận. Một khi cách đó dễ cho người chấp nhận nhưng đối với bản thân mình khó thể chấp nhận, anh lại có thói quen tự an ủi mình.... ước nguyện ban đầu của người khác là ước nguyện tốt, chỉ cần thoả mãn điểm này, anh liền vui vẻ lý giải cùng cảm ơn.
"Có lời cứ nói."
Cảnh Thăng Hồng đột nhiên lên tiếng làm Cảnh Trăn thoát khỏi suy nghĩ. Nhìn cha vẫn nhắm nghiền hai mắt, Cảnh Trăn cân nhắc một chút.
"Trăn nhi chỉ muốn đến xem ba, vẫn quấy rầy đến ba rồi."
Mí mắt Cảnh Thăng Hồng từ từ mở ra, chúng như bị dính vào nhau một thời gian dài, như cố gắng lắm mới mở ra được, giọng nói như đang trong mộng nói ra:
"Đến cũng đã đến, không nói lời nào thật đáng tiếc."
Kỳ thật mấy ngày nay, Cảnh Trăn luôn tìm cơ hội nói chuyện với ba một chút. Thấy quan hệ giữa ba và Phương Chu trở nên xa cách, lúng túng hơn, đứa bé kia luôn ẩn nhẫn cùng sợ hãi, cha thì lãnh đạm cùng thất vọng đau khổ, tất cả giống như từng châm, từng châm đâm vào lòng của anh. Đều là thân nhân anh yêu nhất, anh nên làm thế nào? Cảnh Trăn bóp bóp nắm tay, nói:
"Lúc sáng Bác Lưu có hỏi, nghi thức nhập từ đường vẫn tiếp tục ư?"
"Ừ! Ý của cậu thế nào?"
Cảnh Thăng Hồng uể oải nói. Vốn bài vị nhập nhà thờ tổ gia tộc họ Cảnh có một loạt nghi thức phiền phức, người phụ trách là Bác Lưu thường bị hỏi nhiều hơn. Nhưng mà loại sự tình này, trước giờ Cảnh Trăn không hề can thiệp vào, ngay cả hỏi đến, anh đã cảm thấy mình đi quá giới hạn. Cảnh Thăng Hồng đột nhiên hỏi đến, đúng là anh không biết làm sao, chỉ gật đầu nói:
"Trăn nhi không dám bình luận."
Cảnh Thăng Hồng quét mắt liền nhìn thấy con trai nắm chặt nắm đấm, nói:
"Cái này cũng không dám thêm bình luận, làm thế nào cậu dám mở miệng cùng tôi đàm phán về sự tình của Phương Chu?"
Cảnh Trăn cắn môi một cái, một chút suy nghĩ nhỏ của mình cũng không dấu diếm được ba, vì vậy nói:
"Trăn nhi cho rằng, việc này vốn là một sự kiện nhạy cảm, không nên quá công khai. Những nghi thức phiền phức tốt hơn nên miễn đi."
Thật sự đây cũng không phải việc khó lựa chọn. Ở Phương Chu, cậu bé nhất định muốn tất cả việc liên quan đến Phương Ngạn Nhi tránh hết thảy những người trong nhà này. Ở Cảnh Thăng Hồng việc nhập thiếp vào nhà thờ tổ cũng không phải chuyện vinh quang gì...... Càng không cần phải nói đến Dịch An An.
Cảnh Thăng Hồng ừ một tiếng và nói:
"Tôi cũng nghĩ như vậy, chỉ sợ Phương Chu cảm thấy ủy khuất mẹ nó."
🔹🔹🔹🔹🔹