"Đứng lên đi."
Phương Chu sửng sốt, nghiêm khắc chỉ trích vậy đã xong?
Còn đang ngây người đã thấy Cảnh Trăn cúi xuống đỡ cánh tay cậu. Cậu không có cậy mạnh nói không cần, bởi vì cậu biết.... Chính mình thật sự cần...... Không phải đau đến đứng dậy không nổi mới cần, mà cậu cần độ ấm đến từ anh lâu rồi không có mà thôi.
Nương theo lực của Cảnh Trăn, cậu ngồi ở mép giường, bởi ngồi áp sát vào anh như vậy làm cậu không được tự nhiên lắm.
Cảnh Trăn để ý từng cử chỉ nhỏ của Phương Chu, trái tim anh như bị rút cạn máu. Đứa bé này mấy ngày trước còn đeo theo phía sau mình van nài, năm nỉ dạy nó kéo chân, giờ mới qua có mấy tiếng đồng hồ mà như có bức tường thành xây cao chắn giữa hai người.
Đe dọa nên kết thúc, bắt đầu chơi tâm lý a.
"Phương Chu! Kể cho anh nghe một chút về dì Phương đi! Dì là một người phụ nữ thế nào?"
Cậu bé cảm thấy trái tim mình đang bị kẹt ở rảnh đá dưới đáy biển sâu bị giọng nói ôn nhu, ngọt ngào của Cảnh Trăn từng chút từng chút vớt lên, còn có tư thái hỏi chuyện, cách phát âm của anh làm Phương Chu không còn chút phòng bị nào.
Có lẻ bởi vì lâu lắm không có nói đến mẹ nên khi trả lời cậu có chút không được tự nhiên lắm.
"Thật khó diễn tả bằng một hoặc hai từ."
"Vậy chọn từ có tính khái quát nhất đi."
Phương Chu dành vài giây để nhớ lại và ngoan ngoãn nói.
"Khoan dung, tốt bụng, mạnh mẽ, kiên cường, rất có lập trường.... Mẹ thật không giống một phụ nữ bình thường"
Nghĩ nghĩ lại đỏ mặt, cúi đầu.
"Bất cứ đứa con nào cũng đều cảm thấy mẹ của mình đều không giống người thường a!"
Cảnh Trăn khẽ lắc đầu, quay đầu lại, khoé miệng vẽ lên một đường cong khó kiểm soát.
"Anh tin Dì Phương là một người mẹ không giống người thường. Bởi vì từ em có thể nhìn ra được."
Phương Chu hơi sửng sờ lại muốn khóc. Từ sau khi bị anh nổi trận lôi đình lần nửa thấy bóng dáng ấm áp của anh, cậu hận mình không thể lập tức nhào vào ngực anh khóc lớn một trận.
Cảnh Trăn làm lơ tâm tình của cậu, nói thẳng.
"Em hẳn từ nhỏ đã biết mình là con trai Cảnh gia. Vậy mà vào lần đầu tiên anh gặp em, em thật kiêu ngạo, em như muốn đem cái ót của mình dán lên trần nhà, nhưng anh có thể nhìn ra được, em không phải sinh ra và lớn lên trong thù hận. Một người luôn sống trong cừu hận đều rất khó coi, bởi vì tâm hồn họ luôn bị cừu hận dày dò làm dáng người lạnh lẽo và khó gần. Thế nhưng từ khi em bước vào cửa tựa như mặt trời nhỏ đã làm cho căn nhà này sáng và ấm áp hơn rất nhiều."
Phương Chu cắn cắn thịt non trong môi, những lời nói như vậy khiến cậu không thể không rơi vào hồi ức.
Phương Ngạn Nhi xác thực từ nhỏ đã không có che dấu, lừa gạt thân thế cậu. Bà luôn cảm thấy con trai mình không phải một thỏ con trong lồng nhỏ, nhất định phải có chút năng lực thừa nhận điều này, cho nên từ rất nhỏ đã nói cho cậu biết cha cậu bởi vì nguyên nhân bắt đắc dĩ mới rời đi. Đã nói với cậu rằng, cha cậu muốn gánh lấy trách nhiệm mà người thường không thể tưởng tượng được. Đã nói với cậu rằng, cha cậu đã hỗ trợ tài chính đủ để mẹ con cậu có cuộc sống đầy đủ. Khi sống trong thế giới này mình không thể luôn luôn là người có được, mà nên cảm ơn những gì mình không chiếm được, để mình giữ lại tất cả những điều tốt đẹp đang có được cho đến sau này...... Đã thay đổi hình thành bản tính khoan dung, rộng lượng, hiền hậu trong quan niệm đời sống của cậu từ khi nào cậu cũng không biết nữa......
Nhưng mà con nít dù sau vẫn là con nít, đặc biệt đi vào sau tuổi dạy thì nổi loạn thì tính tình con nít ở Phương Chu càng thấy rỏ ràng hơn....
Cậu trầm mặc suy ngẫm, nhìn biểu tình anh ôn nhu hơn lúc nảy nhiều, thật lâu sau mới nói:
"Mẹ là một người rất bao dung!"
Giọng nói Cảnh Trăn rất chắc chắn lại nói ra một câu rất nhẹ nhàng.
"Vậy còn em?"
Bị hỏi đến, một lần nữa cậu cảm giác mình đang từng bước bước vào trận hình do Cảnh Trăn bày bố, nhưng lại không khống chế được bước chân mình, cứ thẳng tắp bước tới.
Cảnh Trăn không có buộc cậu trả lời, đưa tay đánh một cái nhẹ vào đùi cậu, toàn bộ cơ bắp ở chân cậu vốn đang đau nhức khó nhịn, một bàn tay này của Cảnh Trăn đã làm cậu quỳ rạp xuống đất lại. Vẻ mặt đau đớn lắng nghe anh nói.
"Dù đối phương là ba hay những người khác, một khi người nào đó làm sai chuyện, em sẽ mang thù hận để sống, và muốn làm gì thì làm, bất chấp để trả thù hay sao? Đây hẳn không phải là tiêu chuẩn của Dì Phương đi."
Anh đã không cho Phương Chu có cơ hội để biện minh, lập tức quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu.
"Phương Chu! Anh nói với em về những điều này không phải vì muốn tìm cớ chối bỏ, bào chữa cho lỗi lầm của ba. Anh chỉ muốn em từ trong việc này đem tầm mắt nhìn xa hơn, theo từ khía cạnh của em mà nói, em muốn em trở thành một con người như thế nào, là bám mãi theo đuôi người không tha, nhất định muốn gậy ông đập lưng ông, hay là trở thành một người nguyện ý chấp nhận người khác xin lỗi, cùng đền bù hướng tới cuộc sống, sinh hoạt tích cực hơn."
Phương Chu thấy được sự khích lệ và hy vọng trong mắt anh mình. Cảnh Trăn nói đối với cậu không phải không có xúc động, nhưng mà hiện giờ cậu thật sự không biết trả lời thế nào, ánh mắt cũng dần mờ đi.
"Em không biết."
"Không sao."
Cảnh Trăn trả lời không chút do dự, liền mạch. Phương Chu lời còn chưa nói ra, giọng nói trầm mạnh như ngọn lửa thảo nguyên thực nhẹ và rất cẩn thận làm lòng người êm ả, yên bình hơn:
"Vừa rồi anh hỏi em như vậy chỉ muốn giúp em hiểu rỏ hành động hôm nay của em là báo thù, hay chỉ biểu đạt thù hận. Anh vẫn luôn tin tưởng em trai mình không phạm sai đến mức tàn nhẫn như vậy, em chỉ thuộc người sau. Và cách biểu đạt của em vẫn còn rất trẻ con, không đúng lúc và thuần thục mà thôi.
Em hôm nay cùng lắm gọi là cho hả giận, lòng được sảng khoái, và hậu quả đầu tiên là em không thể khống chế, hậu quả thứ hai là vẫn không đạt được mục đích.
Anh hy vọng chuyện này có thể làm em học được, không bị lung lay, biểu đạt phẫn nộ như thế nào, học được che dấu uất ức như thế nào, và không cam lòng cùng lo nghĩ bản thân."
Hoà lẫn cảm động, áy náy, uất ức cùng không biết làm sao, nước mắt Phương Chu không thể cầm lại được. Cậu biết rỏ anh nhìn vấn đề một cách thấu đáo, thông suốt, có khi thấu đáo đến mức cậu cảm thấy rằng mình không còn nơi nào để che dấu sự riêng tư của mình. Nhưng hôm nay cậu thật là may mắn có được một người luôn bên cạnh, thay cậu phân tích từng hành động của mình như hiểu cậu còn hơn cả bản thân cậu.
Cảnh Trăn cố tình không nhìn tới vành mắt đã đỏ hoe của Phương Chu, mắt nhìn phía trước tiếp tục nói.
"Thật ra anh hoàn toàn không hiểu hết những gì đã xảy ra trước đây nhưng anh có thể hiểu được sự tức giận của em, và cũng hiểu được em dùng cách này để thể hiện cừu hận..... Nhưng mà Phương Chu! Em thật sự muốn cả đời sống trong cừu hận ư?"
Trước đây dù có rất nhiều câu trả lời mơ hồ, và những lời nói của anh cậu cũng chỉ nghe vào một nửa mà thôi, nhưng lần này cậu là thiệt tình chân ý mà lắc đầu, mồ hôi trên đầu theo tóc rơi nhỏ hết vào quần áo Cảnh Trăn...... Cậu thật không muốn.....
Thấy cậu bất lực như vậy, Cảnh Trăn cuối cùng không thể giữ được bộ mặt lạnh lùng, làm ngơ được nữa, anh đưa cánh tay mạnh mẽ của mình ôm lấy cái cổ đang co rút của Phương Chu, trở tay vuốt vuốt đầu tóc có chút ướt sũng mồ hôi như thể dỗ dành một đứa bé con.
"Sợ hãi đi!"
Thanh âm kia như mang theo ma chú, khơi dậy tất cả nổi sợ hãi, uất ức trong lòng Phương Chu. Cậu nhắm mắt lại để ngăn nước mắt tuôn rơi. Cậu hôm nay đã khóc quá nhiều rồi. Nhưng mà phản ứng của cơ thể đã phản bội tâm lý của cậu. Cánh tay ôm ấp của anh quá ấm áp, quá ôn hoà thật làm cho người ta lưu luyến, cậu gần như dựa hẳn vào khuỷu tay của anh như sợ một chút không cẩn thận liền làm cho hơi thở ấm áp này lập tức biến mất đi.
Phương Chu gật đầu thật mạnh, cậu thật sự sợ hãi. Bất luận là lúc ba đột nhiên ngã xuống hay là anh quở trách dữ dội, cậu thật sự rất sợ, sợ mình dù có làm cái gì đi nữa cũng không thể cứu vãn lại được. Cái ôm hôm nay của Cảnh Trăn mở cho cậu một khoảng cách gần như vô điều kiện, nghĩ mà sợ cậu bé bắt đầu áy náy, cảm thấy có lỗi.
"Anh! Trách em ư?
Cảnh Trăn để Phương Chu tùy ý dựa vào tay mình, anh biết rỏ mấy tiếng đồng hồ qua Phương Chu trải qua cũng không thua gì mình. Anh đem bàn tay rắn chắc của mình nắm thật chặt cánh tay Phương Chu, và không để dư ra chút thời gian trầm mặc nào, thanh âm trầm tĩnh mà kiên định.
"Không có gì đáng để anh trách em cả. Em còn nhỏ như vậy làm sai chuyện là rất bình thường, dạy là được. Trách em có làm được cái gì."
Hai hàng nước mắt cậu bé tùy ý rơi trên áo Cảnh Trăn, lời nói này như một liều thuốc tịnh thần làm cho một đứa nhỏ hiền lành càng thêm tự trách hơn.
"Em nên cân nhắc đến lập trường của anh, lại để cho anh bị khó xử rồi."
Cảnh Trăn có một bụng đạo lý, phép tắc muốn giảng dạy nhưng anh cảm thấy mình vô lực chống cự, đứa nhỏ này không biết từ khi nào bắt đầu mọi chuyện đều suy nghĩ thay người anh này. Bỏ qua hết những lời dạy dỗ, trách cứ, anh lần nửa đưa tay vuốt mái tóc của Phương Chu có vẻ mềm mại hơn các bạn đồng trang lứa, cánh tay mạnh mẽ như muốn nâng bước mở đường cho Phương Chu cất cánh bay xa, bay cao. Giọng nói anh chưa từng có nghiêm túc như vậy.
"Khó xử!..... Phương Chu! Em có biết từ khi em xuất hiện..... Em là tài sản quý giá nhất của anh trong suốt hai mươi bốn năm qua không, so sánh với những cái gọi khó xử thì có đáng là gì...."
🔹🔹🔹
Bài học này trước sau gì Phương Chu cũng phải học.
Trong lòng cậu ta có cừu hận, Cảnh Trăn cũng không có bá đạo đến không cho phép cậu oán hận nhưng mà phải biết biểu đạt, sắp đặt nó như thế nào, làm thế nào đừng để cừu hận làm mờ đôi mắt của mình, làm thế nào đối với cuộc sống tương lai của mình.... Là điều cậu phải học.
Rõ ràng, cách Phương Chu thể hiện thù hận lần này không phải là lựa chọn tốt nhất. Đứa nhỏ dù sao cũng là đứa nhỏ, sách lược áp dụng là thông qua phẫn nộ cùng miệng lưỡi nhanh nhẹn, trong lúc vô hình muốn có được ưu thế tâm lý bù đắp bi thương, tránh khỏi ủy khuất....
Mà Cảnh Trăn hy vọng Phương Chu học được làm thế nào không bị lung lay biểu đạt tức giận, học được che dấu uất ức như thế nào, không cam lòng cùng lo nghĩ bản thân.
Biểu đạt những thứ này của bản thân chính là làm cho người ta hiểu rỏ điểm mấu chốt của mình, quá trình này trung tâm phải là chính mình (anh hy vọng bị như thế nào và như thế nào cư xử) mà không muốn chỉ vào người khác ( em muốn đem người khác làm như thế nào). Muốn Phương Chu phải học được tận lực cố gắng không đem người khác làm giá trị phán đoán. Nhưng quan trọng hơn trách nhiệm của em là để người khác hiểu được mình.....
🔹🔹🔹🔹🔹