Cậu biết Cảnh Thăng Hồng không có mạnh khỏe lắm, khi cậu ngơ ngác đứng ở mép giường chăm chú nhìn bác sĩ cùng các y tá bận rộn xung quanh Cảnh Thăng Hồng, nghe được trong lời nói Bác Sĩ Triệu y thuật cao minh vẫn không che dấu được lo lắng, nhìn sang khuôn mặt tái nhợt, suy yếu của Cảnh Thăng Hồng trên giường... cậu mới biết mình đã làm ra chuyện gì.. Cậu muốn xích lại gần chút nhìn xem, cũng muốn hỏi mình có thể giúp được gì không ? Đột nhiên cánh tay bị một bàn tay kéo lại. Cậu còn chưa kịp quay đầu lại đã nghe giọng nói Dịch An An mang theo chút mờ mịt cùng không biết làm sao.
"Tiểu Chu!"
Phương Chu cắn cắn môi, không có nói nào là không được đụng vào tôi, hay không được kêu tôi như vậy mà cậu chỉ kêu một tiếng.
"Dì Dịch!"
Cậu nhìn vào mắt Dịch An An, trong ánh mắt bà mang theo vài phần khẩn cầu. Bà do dự một chút, mở miệng, giọng nhẹ, mềm như bông.
"Con có thể ra bên ngoài chờ không?"
Phương Chu không khỏi nhíu mày lập tức nghe Dịch An An giải thích.
"Bác sĩ nói, ba của con không thể chịu thêm đả kích."
Phương Chu không có rời đi, cậu đứng ngay cửa phòng ngóng chờ tình hình bên trong.
Bên trong Dịch An An thỉnh thoảng kiểm tra truyền dịch, lại thỉnh thoảng đo nhiệt độ cơ thể Cảnh Thăng Hồng. Cậu nhìn bóng dáng bà thêm chút già nua nhưng vẫn phong thái phi phàm không thay đổi... Đột nhiên cậu cảm thấy mình quá tàn nhẫn.... Tâm tình trong lòng cậu trở nên hỗn loạn, phức tạp. Cậu biết mình là một người hiền lành, thẳng thắng nhưng tuyệt không phải một đứa bé có tấm lòng ấm áp. Cậu tự hỏi chính mình, giờ khắc này mình làm đối với Cảnh Thăng Hồng cùng với năm đó ông ta bỏ rơi mẹ con cậu có khác gì nhau đâu?
Phương Chu nhìn Dịch An An cam tâm tình nguyện chăm sóc Cảnh Thăng Hồng như thế... cẩn thận từng chút trước sau hầu hạ, ngoan hiền nghe theo, vui lòng phục tùng. Từng cái đưa tay, nhấc chân đều rất dịu dàng, tinh tế... Thật giống như muốn đem cả trái tim đều giao cho người đàn ông này mà cảm thấy vẫn không đủ.
Cậu bổng nhiên cảm thấy...... Mẹ của mình là một phụ nữ kiêu ngạo... chắc không tình nguyện làm phu nhân Cảnh gia.
Tiếng bước chân dồn dập ở cầu thang làm Phương Chu đang suy nghĩ miên mang tỉnh táo lại. Lòng căng thẳng, vừa xoay người qua quả nhiên nhìn thấy gương mặt đen xì của Cảnh Trăn đang bước nhanh tới, đằng sau còn có anh hai. Cậu cảm thấy Cảnh Trăn thở ra một hơi thở mà cậu chưa từng tiếp xúc qua bao giờ.... Không phải tức giận hay kinh ngạc, cũng không phải uy nghiêm... nó mang theo nôn nóng, cuống quýt, và hơn thế nữa là ngập tràn thất vọng....
Phương Chu không dám nhìn thẳng anh ba đi phía trước. Cậu chỉ dùng dư quan cảm nhận được Cảnh Trăn đang đi về hướng cậu như một luồng áp suất thấp mạnh mẽ đang dần dần ập tới gần, đánh thức tất cả các sợi dây thần kinh chuẩn bị đón chờ anh trách cứ. Nhưng mà, Cảnh Trăn không hề nhìn cậu một cái, thoáng qua bên người cậu chỉ cách 10 centimet lập tức đi vào phòng. Thậm chí Phương Chu còn cảm nhận được nhiệt độ thân thể anh không biết là vừa từ bên ngoài vào hay là vì cái gì. Cả người Cảnh Trăn đều tỏa ra một luồng khí lạnh sắc bén làm cho cậu thoáng nhẹ rùng mình.
Cậu được lệnh chờ ở cửa nên chỉ đứng cạnh cửa lặng lẽ nhìn Cảnh Chí bước đến đở lấy Dịch An An như sắp té ngã. Cậu thấy khóe miệng Dịch An An hơi nhếch lên, đưa tay tái nhợt nắm lấy tay Cảnh Chí liền xoay người đưa lưng lại phía con trai lớn, vừa vặn làm cậu nhìn thấy bà đưa tay lên lau nước mắt.
Bác Sĩ Triệu nói vài câu gì đó. Cảnh Chí thỉnh thoảng gật đầu trả lời. Cảnh Trăn vẫn không nhúc nhích đứng nhìn Cảnh Thăng Hồng trên giường. Sau đó Phương Chu lại nhìn thấy Bác Sĩ Triệu ra một ám hiệu bằng mắt với Cảnh Chí. Cảnh Chí lôi kéo Cảnh Trăn liền cùng Bác Sĩ Triệu đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn Dịch An An và các y tá.
"Tình hình gần giống như đột quỵ, bệnh tình này một lần phát tác sẽ càng nghiêm trọng hơn lần trước đó cho nên ngày thường nhất mực chú ý khống chế cảm xúc, ngăn ngừa là chủ yếu."
Bác Sĩ Triệu đóng cửa và thì thầm với hai anh em. Cảnh Chí cùng Cảnh Trăn trở nên nghiêm túc trong chốc lát. Phương Chu đứng bên cạnh, cắn chặt môi, trong lòng như bị ngọn núi ngũ hành sơn đè ép chặt lại.
"Nhưng vẫn còn mai mắn lần này chỉ là một cơn đột quỵ nhẹ, máu trong não thực mau cung cấp đủ cho nên cũng không có bị ảnh hưởng lớn gì."
Bác sĩ Triệu từ nhỏ nhìn hai anh em lớn lên, cũng biết trên người bọn họ có bao nhiêu gánh nặng. Lúc này vừa muốn nói cho hai anh em biết rỏ sự tình cùng muốn hai anh em được nhẹ nhỏm hơn nhưng mà rất khó a.
Cảnh Chí gật gật đầu cảm ơn Bác Sĩ Triệu và hỏi:
"Khi nào ba mới tỉnh lại ?"
"Lúc trước có tỉnh lại. Tôi tiêm cho ông ấy chút thuốc ngủ, ông đang ngủ mà thôi."
Cảnh Chí vẫn như cũ.
"Vậy có còn cái gì phải chú ý nữa không ?"
Phương Chu nhì anh hai luôn như một vị thần bày mưu tính kế khống chế toàn cục đột nhiên tinh tế hơn phụ nữ làm lòng cậu càng thêm đau xót.
Bác Sĩ Triệu đột nhiên quay sang Cảnh Trăn vẫn không nói câu nào hỏi.
"Bao tử cậu thế nào rồi?"
Cảnh Trăn như mới vừa tỉnh mộng, sắc mặt vẫn còn mơ hồ, căng cứng.
"Cũng nhờ Bác Triệu đã đở hơn nhiều."
"Hừ! Cậu lại lăn lộn để tôi còn có đi tìm thuốc cho cậu."
🔹🔹🔹
Hai anh em sau khi tiễn Bác Sĩ Triệu về quay trở lại, Phương Chu vẫn đứng như khúc gổ ở đó, không hề nhúc nhích.
Lần này Cảnh Trăn không có bỏ qua cậu. Anh đi đến đứng trước mặt cậu, nhìn cậu cái đầu tiên từ sau khi bước chân vào cửa, yên lặng nhìn cậu vài giây.
Phương Chu còn đang suy nghĩ vì sao anh không quan tâm đến mình, nhưng bây giờ bị ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn chăm chú, cậu đột nhiên cảm thấy quá hối hận a.
Bị bức đến không chổ dung thân, Phương Chu chỉ có thể đem ánh mắt dời đi, cũng trong phút chốc ấy cậu nhìn thấy bàn tay Cảnh Trăn đột nhiên dơ mạnh lên. Cậu không tự chủ nhắm mắt lại nhưng đau đớn không có ập tới. Cậu hơi hé hé mắt thấy Cảnh Chí ở phía sau đưa tay nắm chặt cánh tay Cảnh Trăn lại. Nhưng mà, Cảnh Trăn không hề quay đầu nhìn Cảnh Chí cái nào, cũng không tránh né khỏi Cảnh Chí. Ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cậu. Tay trái lập tức đưa lên, lần này thật nhanh, chuẩn xác rơi vào mặt Phương Chu chưa kịp phản ứng gì.
'Chát!!!!'
Phương Chu cảm thấy mặt tê rần nhưng lại cảm thấy không đau lắm... sau này mới biết được lúc đó bởi vì quá sợ hãi. Nổi sợ hãi đó đã bao trùm hết những cảm giác khác. Cậu hơi cúi đầu xuống lập tức nâng lên nhìn thấy tay phải Cảnh Trăn vẫn bị Cảnh Chí giữ chặt, khóe miệng cứng đờ.
"Anh Ba! Anh Hai!.... Thực xin lỗi!"
Mặt Cảnh Trăn càng đen hơn giống như bị nước mực tàu nhuộm qua. Anh đột nhiên thoát khỏi kiềm chế của Cảnh Chí, đưa tay nắm chặt cổ áo mặc ở nhà dùng sức đẩy mạnh cậu vào bức tường phí sau. Lực mạnh đến Phương Chu cảm thấy phổi như bị moi ra quăng vào chốt lò xo bắn lên một cái. Bên tai vang vọng tiếng xương vai đụng vào tường, cậu dường như cảm thấy xương mình đã nát bấy.
Thế nhưng... càng làm cậu sợ hãi chính là hai tròng mắt thiêu đốt của Cảnh Trăn bắn ra gân xanh mà chưa bao giờ xuất hiện trên người anh cùng với hành động bạo lực này.
"Phương Chu! Sao em lại nhẫn tâm như vậy???"
Từng lời từng tiếng gằn hỏi đứa nhỏ dưới tay, anh cứ như vậy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy sợ hãi của Phương Chu đang không thể nào trốn tránh.
Từng lời của anh ta giống như từng hòn đá rơi tự do đập vào trái tim Phương Chu. Một câu nói xong, Phương Chu cảm giác cơ tim mình sắp tắt nghẽn. Cậu giờ một lời cũng không thốt ra khỏi miệng được, và ngay cả tiếng gọi *Anh* cậu cũng không có sức để gọi. Cổ họng giường như bị keo gián sắt gián chặt lại. Đôi mắt sợ hãi nhìn quanh khuôn mặt anh như muốn xác nhận đây có phải là gương mặt của anh trai mình không, một gương mặt lúc nào cũng mỉm cười với mình.
"Buông tay."
Giọng nói chắc nịch và kiên quyết của Cảnh Chí rơi vào lỗ tai Phương Chu. Trong ấn tượng anh hai hiếm khi sử dụng giọng điệu gần như mệnh lệnh như vậy. Bởi vì sự uy nghiêm bẩm sinh của anh cũng đủ làm người khác ngoan ngoãn nghe theo. Phương Chu cảm thấy bàn tay trên ngực nhẹ buông ra, dừng vài dây sức lực của anh dần rút đi.
Cảnh Chí lườm hai đứa em trai như đang muốn đánh nhau, lui về sau vài bước ngồi vào ghế sofa phòng khách.
"Đều đến đây."
Nhiệt độ trong giọng nói này chỉ có Cảnh Trăn nghe ra được ấm, lạnh. Cảnh Trăn biết rất rỏ hôm nay mình xúc động, trong lòng anh ngàn vạn lần muốn đánh mình. Anh không dám ngông cuồng nữa, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh đứng trước mặt Cảnh Chí.
Cảnh Chí hơi hất cằm lên.
"Ngồi."
Một tiếng nói ra, hai người rõ ràng không có phản ứng, mãi đến khi lông mài Cảnh Chí sắp nhăn lại. Cảnh Trăn sáng suốt bước lên ngồi xuống cạnh Cảnh Chí. Phương Chu vẫn bàng hoàng đứng yên ở đó, ánh mắt cố che đi sự sợ hãi, bối rối cùng ngây ngẩn.... Những cảm xúc này mười sáu năm qua cậu chưa từng trải qua như vậy.
Cảnh Trăn nhìn Phương Chu như khúc gỗ vừa muốn nổi giận lại thấy Cảnh Chí dùng mũi giày đá đá vào chân Phương Chu, sau đó thanh âm tròn trịa, êm dịu, trầm tĩnh nói ra
"Phương Chu! Ngồi đi, anh hai muốn nghe em nói một chút."
🔹🔹🔹