Cảnh Trăn gật gật đầu, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc lại "Anh rất hiểu cảm nhận của em. Bởi vì trong hiện thực, em là người phòng thủ, anh mới là người đột phá, tấn công cảm thấy chính mình bị vũ nhục, bất lực."
Lần đầu tiên Phương Chu không hề giữ được tinh thần lúc đối mặt, cậu hoàn toàn ngây ngẩn cả người, bị nhận lấy một câu như vậy chẳng lẽ anh không phải đang dụng tâm lương khổ tiêu hao bao nhiêu trí lực suy tính để đánh mình một trận sao.
Cậu thấy được mất mát trong mắt Cảnh Trăn cẩn thận tự hỏi trong lời nói của anh có ý tứ gì, hình như cảm nhận được một chút, bản năng kêu một tiếng anh.
"Phương Chu! Từ khoảnh khắc em mở miệng nhận người anh này gọi một tiếng *anh*. Anh luôn cho rằng em chân chính là em trai của anh, đã chấp nhận người anh này... bụng làm dạ chịu.... Nhưng càng về sau anh mới phát hiện chuyện không đơn giản như vậy... Em lúc nào cũng bao phủ quanh mình một lớp bảo hộ phòng ngự suốt hai mươi bốn tiếng không hề mệt mỏi. Em có bí mật của em, có kiêu ngạo không thể đụng vào, em còn nghĩ tới muốn tự cấp tự túc như thế nào, đó có phải hay không tất cả những nỗ lực của anh muốn đi vào thế giới của em, ở trong mắt em anh rất là buồn cười phải không ?"
Lúc Cảnh Trăn nói ra lời này anh cảm giác chính mình đã móc trái tim đưa ra tới, lập tức cảm thấy ngực trống rổng.
Phương Chu nắm chặt nắm tay "Anh! Em không có ý như vậy mà!" Cậu thật không dám nhìn vào đôi mắt Cảnh Trăn, chỉ có thể đem ánh mắt ngắm nhìn bao cát lớn phía sau anh.
"Đi ra ngoài làm công em thừa nhận em có ý không nghĩ xài đến tiền của nhà nhưng càng nhiều vẫn là muốn nếm thử, em muốn biết nếu không có các anh em có phải hay không cũng có thể sống sót."
Cảnh Trăn đem dưỡng khí áp xuống trước ngực thật sâu, đi vài bước đến bên cửa sổ, quay người đi nói "Vào bốn tháng trước em nói những lời này, anh sẽ cảm thấy em kiên cường. Bây giờ em nói như vậy, anh chỉ cảm thấy em thật ấu trĩ."
Phương Chu cắn chặt môi, không nói gì.
"Làm con cái Cảnh gia, em từ lúc sinh ra đã có sẵn chức trách cùng kỹ năng cần thiết phải có. Nếu em nông cạn chỉ nghĩ đến phải nuôi sống mình như thế nào thì bối cảnh gia đình của em, tài phú của em thậm chí giáo dục em, đều là bày mưu lập kế chấp chưởng làm mưa gió cho tương lai, em phải học được tập hợp vận dụng những tài nguyên đó, đi sáng tạo giá trị lớn nhất chứ không phải cầm huy hiệu học sinh xuất sắc đi làm công việc phạm pháp."
Phương Chu nâng nâng mí mắt, nhẹ giọng nói:
"Thế nhưng trước mắt mà nói em chỉ có chút năng lực này, chút tài nguyên bản lĩnh này."
Cảnh Trăn nếu bình tâm tĩnh khí mà cùng cậu nói chuyện sẽ không truy cứu tranh luận của cậu.
"Trước mắt là lúc em nên tích góp tài nguyên, năng lực. Em là sống cả đời chỉ muốn làm sao kiếm tiền chứng minh năng lực, không cảm thấy chỉ vì cái trước mắt sao? Thời gian nào? Làm chuyện gì? Làm sao để sau này có nhiều năng lực cùng tài nguyên hơn. Có thể lùi lại thành công để đạt được càng thành công, em đang sốt ruột cái gì?"
Phương Chu biết anh hiện đang không phải răn dạy, không phải chỉ trích, chỉ là khai đạo mở đường nên cũng yên lòng với những lời anh vừa nói.
"Anh vẫn luôn nói với em, tầm nhìn xa một chút, không nên chỉ nhìn ích lợi trước mắt. Em có nghĩ tới, nếu vì chuyện này mà trên hồ sơ em bị bôi đen một điểm thì em bị mất đi bao nhiêu cơ hội? Em có nghĩ tới, nếu vì kiếm tiền mà chậm trễ việc học, không phải nhặt hạt mè mà bỏ trái dưa hấu sao? Em có nghĩ tới, muốn cầm được chứng chỉ làm giáo viên phải trải qua đào tạo phiền phức, trải qua kỳ thi đòi hỏi thật cao là vì cái gì sao? Em dựa vào cái gì cảm thấy những cái đó so em nhỏ hơn vài tuổi là một học sinh trung học, đáng giá đem tương lai của mình giao ở trên tay mình?" Cảnh Trăn càng nói càng hỗn loạn pha chút nghiêm khắc.
Phương Chu có một chút không phục, cậu cũng tốn bốn năm tiếng soạn bài cho một tiết học một tiếng rưởi, nhưng mà thực mau nghĩ đến, anh là một người cực kỳ nghiêm túc, thường thường vì giảng một đạo đề, là có thể liệt ra hơn mười phương pháp giảng đề, thống kê ra mấy chục cái điểm tri thức.
"Đến nỗi em nói tự mình kiếm tiền."
Cảnh Trăn lại liếc Phương Chu một cái.
"Anh không có cách lý giải khác nào chính em trai của mình không muốn xài tiền của mình bởi vì người làm anh này quá thất bại."
Phương Chu có chút gấp gáp.
"Anh, em không phải không muốn."
Cảnh Trăn theo dõi từng cử động con ngươi Phương Chu.
"Em còn biết anh là anh của em!"
Anh thật hận luyện sắt không thành kim mà cho một cước vào cẳng chân cậu.
"Nuôi nấng em, dạy dỗ em, bảo hộ em là trách nhiệm, là nghĩa vụ, cũng là bản năng làm anh của anh, em có hay không nghĩ tới cảm thụ của anh khi em bày ra tư thế phòng ngự ngày càng cách xa ngàn dặm?"
Phương Chu chỉ im lặng không có lại biện giải, cậu vốn là một đứa nhỏ cực kỳ mẫn cảm, tâm tư tinh tế, đương nhiên có thể cảm nhận được dụng tâm của anh mình.
Cả một tuần luôn chứa tức giận, có chút bực bội, nhưng ít nhiều vẫn có tỉnh lại. Cậu cúi đầu, thanh âm thực nhẹ lại thực kiên định "Anh, thực xin lỗi.".
Cảnh Trăn không có hỏi lại vì cái gì nửa, anh biết, lần này đứa bé này thật sự biết sai rồi, vì thế đưa tay tát vào mông cậu một cái.
"Còn có lúc để em thực xin lỗi...."
🍂🍂🍂
Lại lần nữa ra cửa, huấn luyện đã kết thúc tiếp cận, tất cả mọi người đều bắt đầu làm kéo duỗi.
Triệu Tư Đạt vốn đang một chân đạp lên một nam sinh sải bước lên, giúp đỡ cậu ta bò ếch, thấy hai người bọn họ ra tới, liền lấy bao cát phụ đè lên người nam sinh chính mình đã đi tới. Một bộ dáng bất cần đời, liếc liếc mắt Phương Chu một cái, đưa tay đánh vào vai Cảnh Trăn.
"Đổi tính nha, nhân từ như vậy!"
Cảnh Trăn nghiêng người một cái né tránh cánh tay anh ta, trừng mắt nhìn Triệu Tư Đạt một cái.
"Có chút bộ dáng nào là huấn luyện viên sao?"
Triệu Tư Đạt cùng Cảnh Trăn tranh cãi không thành, quay lại đối mặt Phương Chu.
"Anh em thật thương em nha, trước giờ Tiểu Dục bị kêu đi vào, lúc ra không thể nào chính mình đi ra được."
Lời nói vừa ra, sắc mặt Cảnh Trăn liền trầm xuống.
Phương Chu đứng ở bên cạnh đúng lúc nhìn thấy sắc mặt không tốt của anh, cũng không dám nhiều lời hỏi những nghi vấn ở trong lòng chỉ đứng cúi đầu.
Triệu Tư Đạt không sợ Cảnh Trăn, nhưng mà vài tháng không gặp nên không đành lòng vừa thấy mặt lại đi rải muối vào vết thương của anh em, nên tự mình đi giảng hòa cho mình, may mắn Triệu Tư Đạt có một cái đầu thật thông minh, cơ trí, vì thế quay sang một đám học sinh đang làm động tác co duỗi bên cạnh.
"Hôm nay các em thật có nhãn phúc, các em mau chia ba người một nhóm làm thành cái giá ba chân, chúng ta mời vị khách đặc biệt này cho mọi người nhìn một cái 720 bay lên không sau toàn!"
Cảnh Trăn 'Đáp ứng lời mời' kế đá năm cái 720 bay lên không sau toàn, ba lần kéo chân, hai lần phân liệt đá, sau đó mang theo Phương Chu dưới ánh mắt sùng bái của học viên cũng với nụ cười nham nhở của Triệu Tư Đạt đi ra khỏi hội quán.
🍂🍀🍂
Phương Chu không muốn trốn tránh, càng không nghĩ làm anh cảm thấy mình đang trốn tránh. Vì thế sau khi về đến nhà, thay đổi quần áo xong, cậu lập tức đi đến thư phòng Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn đang ngồi ở sau bàn làm việc, hai khuỹu tay chống ở trên bàn, vững như Thái sơn làm tăng thêm vài phần sắc bén uy nghiêm, không hề còn vóc dáng nhẹ nhàng nhanh nhẹn như lúc đá chân vừa rồi.
Nhìn thấy người tới, liền từ trong túi rút ra một sắp bài kiểm tra lớn nhỏ.
Phương Chu liếc mắt một cái, liền biết đây là các sách bài tập cùng bài kiểm tra của mình, lập tức muốn đem cái mặt nạ đeo lên mặt.
Cảnh Trăn không quan tâm Phương Chu xấu hổ, đem cả chồng đó quăn đến trước mặt Phương Chu.
"Tự mình coi có vấn đề gì nói nghe một chút."
Phương Chu cắn chặt môi, bước lên một bước nhỏ, cầm lấy sách bài tập tiếng Anh ở trên cùng, qua loa ngó qua những bài tập đã làm gần đây nhất.
"Không nghiêm túc làm Bài Tập Tiếng Anh."
Cảnh Trăn nhíu mày, thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn nhưng lại lộ ra áp bách hơn, cả người dựa vào ghế, ngón tay trỏ nhẹ nhàng nắm tay vịn.
Tim Phương Chu bỗng nhiên thắt lại một cái cảm thấy mạch máu đều bị ngắt đoạn, vội vàng nói.
"Lúc phiên dịch Tiếng Anh đã lười biếng...."
"Đi lấy thước anh hai đã cho em đến rồi nói tiếp."
Thanh âm Cảnh Trăn thực nhẹ, Phương Chu nghe đến lại không khỏi rung lên.
Cậu không dám do dự, nhanh chóng trở về phòng lấy thước, lúc quay lại cửa còn lộ tính trẻ con đem thước dấu ở sau lưng, dạo bước đến trước mặt anh mới hai tay nâng thước lên.
Cảnh Trăn nhìn cậu một cái, chỉ chỉ khoảng trống bên cạnh.
"Đứng ở đây."
Phương Chu nắm chặt thước, lại dọn đống bài tập, bài kiểm tra đang làm cho cậu không chổ dung thân, vòng qua bàn đi đến bên người Cảnh Trăn, tay vẫn thẳng tắp nâng thước.
Cảnh Trăn cầm lấy thước thuận tay quất một cái vào mông Phương Chu.
"Nói lại lần nữa."
Dù cách lớp quần, Phương Chu vẫn đau đến hai chân căng cứng, không dám lại chơi tâm nhãn với anh, cầm lên Sách Tiếng Anh nói "Phiên dịch Tiếng Anh chỉ dịch đoạn đầu cùng đoạn cuối, tỉnh lược bỏ đi đoạn giữa."
Cảnh Trăn giơ thước lên, cậu thực tự giác xoay người, lưng hơi cong xuống.
'Bốp bốp bốp bốp bốp'
Liên tiếp năm thước, lực đánh thật mạnh, thước nâng lên rơi xuống pha lẫn trong không khí tức giận mạnh mẽ quất xuống mông Phương Chu.
"Những bài làm không tốt làm lại mười lần."
"Dạ."
Phương Chu cảm thấy phía sau đã nóng rát một mảnh, lại không dám chần chờ, biết anh không đánh liền xoay người cầm tiếp theo sách bài tập Hóa Học.
Hôm nay lúc nhận sách bài tập còn đang suy nghĩ đây không phải chính mình làm. Bởi vì mấy ngày nay cậu thực thất thần, mất tập trung, không có tinh tế truy cứu. Hiện giờ thanh tỉnh lại nhìn đến chính mình làm thật sự là không mặt mũi nhìn anh mà, giọng nói nhỏ giống như tiếng muỗi bay.
"Bài tập Hóa Học làm sai trang đếm. Ngày hôm qua học chất điện phân, em lại làm chất hữu cơ."
"Không hổ là học thần a, anh có phải hay không nên khen em không thầy dạy cũng hiểu a!"
Cảnh Trăn dưới sự tức giận cũng không đợi cậu xoay người, liên tiếp năm thước đánh vào sườn đùi bên ngoài.
Phương Chu cảm thấy thịt trên đùi đau đến co giựt, co giựt lại, cậu hết sức ổn định thân mình "Em biết sai rồi."
"Giống nhau, mười lần." Cảnh Trăn liếc Phương Chu một cái.
"Tiếp tục."
Phương Chu run run rẩy rẩy cầm lấy bài thi Ngữ Văn với số điểm 118 to đùng trên mặt giấy làm đau đớn chói cả tròng mắt cậu. Cậu còn nhớ rỏ ngày làm bài thi hôm đó, là ngày mà anh bảo lớp trưởng lên làm bài mẫu và được khen ngợi trước lớp mà bực bội, giờ lần nữa nhìn đến 'kiệt tác' của mình, lại ngắm thước trong tay anh, thật là sớm biết hôm nay hà tất lúc trước a.
Cậu nuốt một ngụm nước miếng, nói:
"Bài làm Ngữ văn sai bốn lỗi chính tả, là văn học hiện đại, không có đọc bài văn đã làm bài, chữ viết thì xiêu quẹo xấu xí."
Phương Chu vừa nói xong liền xoay người, không ngoài dự đoán của cậu, thước không khách khí mạnh mẽ rơi xuống, lần này liên tiếp mười thước, đánh đến thân mình Phương Chu không khỏi khuynh về phía trước.
"Em dám động một chút thử xem!"
Cảnh Trăn lại đánh một thước vào mặt sườn sau đùi cậu.
Cậu nghe ra anh tức giận, sợ tới mức đứng im không giám nhúc nhích nữa.
Cảnh Trăn đập xuống bàn một cái, sau đó một thước một thước quất vào mông Phương Chu.
"Học Vật lý thất thần bị bắt phạt đứng! Thực nghiệm Hóa Học số liệu dám đoán điền! Bài tập của Lưu Âm Trạch em mấy ngày không coi đến? Học thể dục cũng có thể đem chính mình đi lên phòng y tế! Phương Chu, đánh em vài thước, em nói em oan hay không oan!"
Cảnh Trăn thật tức giận, mấy ngày nay nhìn tâm trạng Phương Chu bất ngờ chuyển biến thất thần, không biết có bao nhiêu tức giận đè nặng trong lòng, rất nhiều lần muốn kéo cậu tới đánh một trận cho tỉnh, nhưng lại nghĩ cũng vì chính mình lãnh đạm cậu, tính tính Phương Chu lại mẫn cảm như vậy, chỉ sợ cũng bởi tại mình, đứa bé này mới thiếu kiên nhẫn thôi.
Phương Chu bị lệnh cưỡng chế không được nhúc nhích, biểu tình vẫn có thể có. Mặt đã nhăn nhó lại thật khó coi, hai tay nắm chặt ống quần, móng tay đã nhéo tới thịt rồi, phía sau đau như bị xé rách, rung rung nhưng vẫn duy trì tư thế.
Càng làm cậu tuyệt vọng chính là gạt anh lén đi làm thêm bị bắt tới cục cảnh sát bởi chưa đủ tuổi đi làm còn chưa có bắt đầu phạt đâu.
🐥🐥🐥