Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Chương 3-2: 🐬




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh Trăn rất ít không gõ cửa mà tùy tiện bước vào, nhưng hôm nay anh xác thật không còn tâm trạng để ý tới tâm tư của người trong phòng.

Bởi vì đi làm quá nhàn nhã, bác sĩ Trương đang ngồi lướt điện thoại, đột nhiên hiệu trưởng bước vào sợ tới mức vội vàng bật đứng lên. A.. hình như đây là lần đầu tiên Cảnh hiệu trưởng đích thân tới phòng y tế.

"Hiệu Trưởng Cảnh..." còn chưa dứt lời đã bị Cảnh Trăn cắt ngang.

"Cô Trương! giúp tôi chuẩn bị những dụng cụ điều trị vết thương lại đây, lấy thêm hai bình nước muối sinh lí để trên bàn đi. Những việc còn lại để tôi, trước đi ra ngoài."

Vừa nói vừa đi rửa tay.

Bác sĩ Trương bị dọa hết hồn khi nhìn thấy tay Phương Chu. Học sinh đến đây thường là đau đầu, sốt hoặc xin vài miếng băng keo cá nhân, có khi nào thấy qua vết thương dữ tợn như thế này. Vì thế vội vàng chuẩn bị tốt mọi thứ, đẩy Phương Chu ngồi xuống.

Vài phút trước khí thế ngút ngàn mà giờ đây Phương Chu như cái bong bóng bể. Cảnh Trăn không lên tiếng, cậu cũng không dám ngồi, cắn môi chịu đựng đau.

Mới vừa rồi vì quá tức giận một quyền đánh xuống không cảm thấy đau chút nào, bình tĩnh lại mới cảm nhận từng trận đau đớn từ cánh tay dâng lên làm cho mày Phương Chu nhíu lại càng chặt.

Cảnh Trăn rửa tay xong bước ra nhìn thấy Phương Chu bị bác sĩ Trương đẩy ngồi mà không dám ngồi, câu nói đầu tiên đã chịu thốt ra với Phương Chu.

"Vừa rồi không phải rất oai phong sao? Giờ làm gì quy củ như vậy. Ngồi xuống giường, đưa tay đây."

Cảnh Trăn thuần thục mở hộp y tế, đổ nước muối sinh lí, mang bao tay, cầm băng gạc ướt thật cẩn thận lau vết máu, cầm nhíp cẩn thận gấp từng mảnh thủy tinh vụn ra.

Cảnh Trăn nghiêng nghiêng đầu nói với bác sĩ Trương đang ngây người đứng nhìn.

"Cô có thể đi ra ngoài."

Bác sĩ Trương nhìn nhìn Cảnh Trăn, thầm nghĩ chẳng lẽ Cảnh hiệu trưởng xuất thân học y sao?

"Hiệu Trưởng có cần gì gọi điện cho tôi" liền đóng cửa đi ra ngoài.

Miệng vết thương được xử lý sơ qua nhìn càng thêm dữ tợn.

Vốn dĩ những mãnh vụn thủy tinh không sắc bén lắm, cũng không đâm vào sâu lắm. Mà do Phương Chu một quyền nện xuống mà nơi đầu quyền chỉ có khớp xương không có thịt, cứng đối cứng nên có chút huyết nhục mơ hồ.

Cảnh Trăn cúi đầu tỉ mỉ kiểm tra kỹ lưỡng từng miệng vết thương rất nhỏ, sợ để sót lại những mãnh pha lê nhỏ xíu, lại dùng nước muối sinh lí một lần nửa rửa miệng vết thương rửa đến lộ ra cả thịt non mới dùng băng gạt lau khô. Một loạt động tác nước chảy mây trôi, gọn gàng ngăn nắp. Nếu trong mắt không hiện lên đau lòng không thể che dấu được thì anh thật giống như người làm y dày dạng kinh nghiệm.

Phương Chu từ đầu tới cuối vẫn luôn cắn răng, cậu sợ hơi mở miệng sẽ đau đến kêu ra tiếng. Cậu biết, Cảnh Trăn hôm nay thật tức giận. Nếu là ngày thường, phạm vào một ít lỗi nhỏ, Phương Chu đã sớm mặt dày mày dạng nằm vạ rồi. Cậu là đứa biết xem sắc mặt, hiện giờ, một câu cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm vết thương chồng chất ở tay, như miếng thịt đang trên thớt mặc người xâu xé.

Cảnh Trăn không mở miệng, cậu cũng chỉ cắn răng. Phương Chu thật có điểm ấm ức, không phải nhiều lắm mà chỉ một chút thôi.

Trần Hiện Đống nói, từng câu từng lời đều bắn thẳng đến đầu trái tim, xuyên qua lớp thịt mỏng nhất trong người cậu.

Rõ ràng chính mình mới là đương sự, ông ta chỉ là người dựng chuyện, rõ ràng biết những lời đó là giả dối không phải sự thật, rõ ràng cũng không để bụng người khác nhìn mình như thế nào, nhưng mà thương tâm thì không có bất cứ biện pháp gì khống chế được.

Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa bao giờ cùng thầy, cô tranh chấp kịch liệt như vậy, cậu cũng biết lời nói hôm nay có khắc nghiệt chút, nhưng so với lời trong miệng Trần Hiện Đống phun ra đã quá nhân từ, ôn hòa rồi. Cậu không hiểu Cảnh Trăn tức giận cái gì, cậu cảm thấy nếu lại gặp chuyện như thế này lần nửa, cậu vẫn sẽ giáp mặt cùng đối phương xé rách mặt. Cậu biết rõ đáy lòng không đành lòng nhất là đụng vào bí mật vậy mà lại bị làm đề tài đưa lên bàn ăn, còn muốn cậu nhìn như không thấy giả ngu giả ngơ sao?

Băng bó được một nửa, tiếng chuông vào học đã vang lên. Phương Chu lén nhìn anh trai vẫn đang cúi đầu.

"Thầy Cảnh! Tiết này là tiết học của chúng ta."

Cảnh Trăn ngay cả mí mắt cũng chưa nâng một chút, tiếp tục băng bó. Chờ băng bó đùa nghịch thỏa đáng, thu dọn rác, cất dụng cụ, hộp y tế... mới bước ra cửa đi thẳng hướng phòng học 10A6.

Phương Chu nhìn thoáng qua tay phải đang bị băng gạt quấn quanh như đòn bánh tét, giật giật ngón tay, hơi đau chút miễn cưỡng vẫn có thể viết được, kéo tay áo đồng phục mùa thu xuống qua khỏi cổ tay che bớt đòn bánh tét lại mới chạy đuổi theo Cảnh Trăn.

Tiết toán học hôm nay học thực nghiêm túc. Đã không có vui đùa, đã không có hài hước, thậm chí vấn đề đưa ra cũng rất ít. Cảnh trăn chưa kịp lấy giáo án, bút ký nhưng định nghĩa, suy luận, ví dụ mẫu, bài tập ào ào giảng ra không thiếu sót chút nào. Chỉ là hôm nay viết bảng nhiều hơn....

Lớp kỳ thật đã sớm truyền nhau 'Phương Chu giữa trưa đại náo văn khoa văn phòng, sau đó bị thầy Cảnh xách đi ra ngoài'. Hiện giờ tất cả mọi người rất cẩn thận không một ai muốn chọc vào họng súng đã lên đạn Cảnh Trăn cả.

Mà giờ phút này đầu sỏ gây tội càng không có chút tâm tư nghe giảng bài.

Phương Chu mãi ngơ ngác nhìn chằm chằm tập, viết của mình thẳng đến chuông tan học vang lên, cậu mới thấy rõ nét chữ tuấn tú tuyệt đẹp của mình 'Chương 1: tập hợp cùng mệnh đề'. Vội vàng ngẩng đầu chỉ thoáng thấy nhưng lại rất rõ bóng dáng Cảnh Trăn ra khỏi phòng học.

Cậu có chút tự trách, có chút phẫn hận, có chút không biết làm sao, càng nhiều là khổ sở khó chịu. Đặc biệt là, chỉ một ánh mắt thoáng nhìn cậu thôi mà Cảnh Trăn cũng không cho. Khổ sở, đau đớn, khó chịu trong cậu đã lên đến tột cùng.

Cậu nhóc có chút mẫn cảm.

Cảnh Trăn không phải không biết Phương Chu mẫn cảm, chỉ là cảm thấy phạm sai lầm còn muốn chiếu cố tâm tình sao, vậy cuộc sống này trải qua quá thoải mái rồi. Huống chi, anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

"Cô Tùy, tiết cuối cô có lên lớp không?"

".........."

"Vậy phiền cô đến phòng tôi một chuyến."

🔹🔹

Tùy Nhỉ Ôn tuy rằng thâm niên dạy học không lâu lắm, nhưng dù phương diện cô dạy học hay phong cách làm người Cảnh Trăn xưa nay thực hài lòng.

Cô mang đặc tính của một thế hệ giáo viên mới, không sợ hãi quyền uy, giỏi về biến báo, vui với tiếp thu việc mới mẻ lại không thiếu chính mình kiên trì cùng nguyên tắc, càng khó có thể đáng quý ở trên người cô nhìn không thấy bản tính thông thường nóng nảy cùng cực đoan của tuổi trẻ. Cảnh Trăn chọn một người như vậy làm nhân chứng xem như tương đối công bằng.

"Ngồi." Chiêu bài miệng tươi cười của hiệu trưởng Cảnh.

Tùy Nhỉ Ôn cười ngồi xuống, thoáng nhìn cái ly nước trên bàn.

"Hiệu trưởng là vì chuyện giữa trưa sao?"

Cảnh Trăn biết Tùy Nhỉ Ôn là một người thông minh, cũng không nói nhiều.

"Hy vọng cô Tùy cung cấp toàn bộ sự việc tương đối khách quan."

Tùy Nhỉ Ôn nhấp một ngụm nước, nghĩ nghĩ.

"Nếu ngài nguyện ý nghe, tôi đây khẳng định tận lực bảo đảm mọi việc đều xác thực. Nhưng mà thứ tôi không có cách nào làm được là khách quan."

Cô cười khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn vào trong mắt Cảnh Trăn thế nhưng mang theo vài phần khinh thường.

"Này nếu là tôi lúc mười lăm tuổi, một quyền kia không phải đơn giản chỉ đánh vào cái ly......"

🍷🍷🍷

Tan học, Cảnh Trăn vào lớp, anh chọn vài loại đề thường được ra đấu vòng loại cải biến chút cùng cả lớp bàn luận một chút xu thế đề ra mấy năm gần đây.

Từ cửa sau tiến vào lớp tới trước chỗ ngồi Phương Chu, sắp giấy đề thi trong tay gõ gõ tay phải cậu.

"Thu dọn cặp sách đi văn phòng đem bài tập làm."

Cả hai trong lòng hiểu rõ mà không nói ra chính là 'đêm nay sẽ là một đêm rất dài.'

Loại luyện làm bài tập, sách bài tập tương ứng này căn bản không làm khó được Phương Chu.

Cảnh Trăn hơn sáu giờ rưởi quay lại văn phòng nhìn thấy Phương Chu còn chưa làm xong, thật vất vả trải qua một buổi trưa áp xuống tức giận, cố giữ dáng vẽ bề ngoài bình tĩnh, khuỷu tay đè lên tập sách luyện hóa học của cậu.

"Bốn phía xung quanh ta tồn tại trạng thái gì?"

Phương Chu sửng sốt, cậu hoàn toàn không có dự đoán Cảnh Trăn sẽ đặt câu hỏi, vội nói.

"Trạng thái khí!"

Cảnh Trăn không nói gì, chỉ có ánh mắt từ trên tập dời đến khuôn mặt cậu.

Phương Chu nơi nào chịu được ánh mắt đầy áp lực, giật mình một cái.

"Không đúng, là trạng thái cố định."

Cảnh Trăn cầm tập đưa cậu.

"Xem lại."

Phương Chu thoáng nhìn vội vàng mở ra coi quả nhiên là thể khí.

Xong bài tập hóa đến hành văn vẫn là cách luyện tập nhàm chán này. Đề là có một linh hồn nhỏ bé tồn tại.

Cảnh Trăn ở phòng ngoài thấy Phương Chu chạy tới nói làm xong, cũng không kiểm tra, cầm chìa khóa xe liền đi. Hà tất, chính mình cấp chính mình đổ thêm dầu vào lửa.....

Một đường không nói chuyện, Cảnh Trăn tập trung lái xe, Phương Chu nghiêm túc mà khẩn trương, tay phải đang băng bó cứ nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt. Cậu biết Cảnh Trăn tức giận, nhưng chính cậu cũng nghẹn một bụng khó chịu không biết xì chỗ nào.

Về đến nhà nghe dì Vân nói, anh hôm nay thế nhưng đang chờ hai người bọn họ cùng ăn cơm. Vì thế Cảnh Trăn không thay quần áo, chạy lên lầu mời Cảnh Chí xuống ăn cơm.

Cảnh chí vừa đến nhà ăn thấy tay Phương Chu sửng sốt quay lại nhìn Cảnh Trăn phía sau hỏi.

"Sao lại thế này?"

Thầm nghĩ khó trách em trai lúc mới tới kêu mình đã thấy tâm tình hơi kỳ lạ, nếu là ngày thường nhìn thấy tâm tình mình thoải mái đã sớm không lớn không nhỏ dính lên người mình.

Cảnh Trăn bước lên trước hai bước, cúi người hướng Cảnh Chí.

"Thực xin lỗi! Anh! là Trăn nhi sai, Trăn nhi không chiếu cố tốt Phương Chu."

Khoảng cách giữa hai mài Cảnh Chí càng thu nhỏ lại, ngữ khí đạm đến thấm người.

"Em là muốn anh ở nơi này vã miệng em đúng không?"

Cảnh Trăn cùng anh dẫu thân mật cũng không quá phận. Hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói sang chuyện khác, tránh nặng tìm nhẹ, đã thật lâu không có phá quy tắc như vậy.

Một câu rơi xuống, Cảnh Trăn còn chưa kịp phản ứng lại.

Đứng ở tám bước xa Phương Chu nhịn không được. Phương Chu có bao nhiêu kiêu ngạo, nơi nào chịu được hai anh em ở trước mặt mình, anh một lời em một câu, kẻ muốn cho người muốn nhận mà đem đương sự là mình bài trừ bên ngoài.

Một buổi trưa bị áp lực uất ức cùng không cam lòng giống như là bị chọc thủng khí cầu, toàn bộ hơi khí đều xông lên ót, bất chấp lễ nghi gia giáo, đưa chân dũng mảnh bước lên vài bước, đứng trước mặt Cảnh Chí.

"Đây là tôi tự mình làm thương tay mình, hỏi ngài ấy làm gì? Ngài ấy là hiệu trưởng không phải bảo tiêu của tôi, có thể hai mươi bốn giờ đi theo tôi sao?"

Nói lại chuyển hướng Cảnh Trăn, cũng không quan tâm người trước mắt tức giận đến tột cùng.

"Còn ngài nửa, xem náo nhiệt gì chứ! Là tôi cùng thầy giáo cãi nhau, là tôi nháo loạn làm văn phòng gà bay chó sủa, cùng ngài có quan hệ sao? Không hề sai sao lại nhận sai, ngài diễn xã thân cứu em diễn đến nghiện rồi phải không? Người như vậy, tôi kêu ông ấy một tiếng thầy, ông ấy nên để tay lên ngực tự hỏi có thể chịu nổi sao? Nếu còn có lần sau, trong miệng lại không sạch sẽ, tôi liền......"

'Chát' một cái tát dừng trên mặt Phương Chu, đánh gãy lời cậu, đánh giết khí thế của cậu, cũng đả thương tự tôn của cậu.

Phương Chu nghiêng mắt nhìn về phía con ngươi Cảnh Trăn, đầu tiên là mang theo không thể tưởng tượng, sau đó là chợt lóe lên uất ức, bất bình cuối cùng trở thành hàn khí bức người lạnh băng. Hốc mắt lập tức ngập tràn nước mắt, môi run rẩy, thừa dịp nước mắt chưa kịp chảy xuống, xoay người chạy lên lầu.

Lúc chiều Cảnh Trăn sau khi nghe Tùy Nhỉ Ôn nói lại đã rất đau lòng, là bởi lời nói Trần Hiện Đống thật quá đáng, nghĩ mình lạnh cậu cả buổi chiều muốn cậu có thời gian nghĩ lại.

Cảnh Trăn là mềm lòng, lúc băng bó vết thương lòng anh đã từng trận đau đớn không thôi, nhìn bộ dáng Phương Chu thật cẩn thận cũng không muốn tàn nhẫn phạt cậu. Không nghĩ tới lần này 'Tỉnh lại' thế nhưng không hề có tác dụng, nhìn bộ dáng Phương Chu nói chuyện liền biết Phương Chu không hề biết mình có sai, còn tuyên bố uy hiếp lại có lần sau....

Cảnh Trăn nhìn bộ dáng nói chuyện vừa rồi của Phương Chu nơi nào còn có một phân quy củ giáo dưỡng, mà là tư thái bộ dáng của một đứa lưu manh đường phố đang gây chuyện đánh nhau. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt Phương Chu chiếu vào mình, cái loại khinh thường không kềm chế được hỗn loạn vài phần uất ức, Cảnh Trăn vẫn là do dự. Anh biết mình không có tâm tính như Cảnh Chí, cho dù đối mặt hiểu lầm lớn cỡ nào vẫn có thể kiên định mục tiêu của chính mình. Anh thật chịu không nổi ánh mắt đó.

Cảnh Chí vỗ vỗ bả vai em trai mang theo điểm bàng quan ý cười.

"Ai mấy ngày trước cùng anh nói đứa nhỏ này thực mẫn cảm, lúc này khen ngược, chính mình đi theo giằng co...."

"Anh......"

Cảnh Trăn có chút mệt mỏi. Anh không phải là người làm ra vẻ cũng không phải là người cho phép mình kêu mệt than mỏi. Nhưng giờ phút này, anh cảm thấy gánh nặng trên người mình quá nặng, nặng đến lần đầu tiên trong đời hoài nghi chính mình có phải hay không thật sự gánh không nổi.

Cảnh Chí nhún vai, vẻ mặt vô tội.

"Chính mình dạy chiều ra như vậy, chính mình đi mà dạy lại."

Quay người đi đến hướng bàn ăn.

"Anh có bảo dì Vân nấu cho em chút cháo, quá muộn không nên ăn đồ ăn cứng ."

Cảnh Trăn nhìn anh, một người ngồi trước bàn ăn nhai bánh trứng nướng ngon ngọt mình yêu thích, trong miệng lại bay lời có chút đắng chát a.

🍒🍓🍒