Cảnh Trăn nghiêm khắc nhìn, giọng điệu tràn đầy khí chất không có đường đàm phán.
"Phương Chu! Lý lẽ đã nói quá nhiều, bây giờ là lúc cho em trả lời. Nếu em hôm nay dùng thân phận cấp dưới đến đàm phán vấn đề với tổng giám đốc thì anh đương nhiên chỉ đem yêu cầu tiêu chuẩn của nhân viên- "
Cảnh Trăn hơi cong cong ngón tay gõ gõ xuống bàn hai cái.
"Bản án này đối với bất kỳ thực tập viên làm ngày đầu tiên nào cũng làm không được cho nên em cũng không cần sửa lại, yêu cầu để làm chi!"
Nói đến đây, biểu cảm đột nhiên trở nên dữ tợn, vẻ thất vọng không nguôi trong mắt anh khiến Phương Chu không có chỗ nào để trốn.
"Nếu hôm nay em đến với thân phận là đứa em trai giận lẩy, bực bội..."
Cảnh Trăn làm ra vẻ rất tự nhiên.
"Khóa cửa lại, cởi quần, cúi lên ghế sô pha."
Phương Chu thất kinh hồn vía đến mức không thể mở miệng nói thêm tiếng nào. Nhưng mà so với khiếp sợ càng nhiều hơn nữa là lạnh buốt thấu xương như thể cậu không biết mình từ lúc nào đã rơi xuống dòng sông băng vô tận.
Lời nói của Cảnh Trăn khiến mặt đất dưới chân cậu ầm ầm chấn động rung chuyển đánh vở sông băng. Một câu nói xong chỉ còn một mảnh yên lặng, những khe nức của sông băng xông lên khí lạnh thấm nhập vào tận xương tủy của cậu, trong lúc lơ đảng tản mát ra toàn thân.
Cậu biết hôm nay mình tùy hứng, nhưng cậu không thể tin được, Cảnh Trăn từng xoa đầu cậu và nói tùy hứng là phúc lợi của em trai mà bây giờ lại muốn đánh mình ngay trong văn phòng của công ty.
Cảnh Trăn thấy cậu bất động cũng không ép, anh quay lại phía sau bàn làm việc của mình, cầm bản thiết kế dự án của Phương Chu thảy vào góc xa nhất cũng không hề ngẩng đầu liếc nhìn cậu, bắt đầu xử lý một đống văn kiện chồng chất trên bàn.
Cảnh Trăn rất chuyên tâm với công việc và thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Đôi khi trôi qua bốn năm tiếng đồng hồ mới nhớ đến uống chút nước, tận ba bốn giờ chiều mới nhớ mình chưa ăn gì cũng là chuyện rất bình thường nhưng hôm nay bởi vì có đứa em trai bướng bỉnh đang đứng xa xa làm cho anh không tài nào tập trung cho được. Anh ngước nhìn đồng hồ sau khi đọc xong một tập tài liệu thì mới trôi qua ba mươi phút.
Phương Chu đã bắt đầu đứng không vững, vừa định cử động cái cổ của mình, Cảnh Trăn đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng điệu xa lạ của anh phủ một lớp băng giá lên trái tim Phương Chu.
"Đến góc tường đứng không vững thì quỳ."
Phương Chu cảm thấy đau nhói trong lòng, nhưng sau đó nghĩ lại mình sắp bị đánh trong văn phòng thì quỳ gối có đáng gì đâu. Thực sự thì hôm nay cậu không đứng được lâu, từ hai mươi phút đầu cậu đã cảm thấy không thể đứng vững được và bước chân lúc này cũng vô cùng nặng nề, hóa ra tâm trạng không tốt cảm giác thể chất cũng yếu đi.
Khoảnh khắc đầu gối chạm đất, Phương Chu cảm thấy có hàng ngàn con côn trùng nhỏ trong xương đang ăn mòn từng chút một, tiêu hao hết hy vọng của cậu.
🍃🍃🍃
Lúc Cảnh Chí đến Phương Chu đã quỳ được bốn mươi phút, lúc anh vào thì trực tiếp đẩy cửa, hai người trong phòng đồng thời kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Cảnh Chí thoáng thấy sự hoảng sợ trong mắt Cảnh Trăn sau bàn làm việc nên cảm thấy khó hiểu. Cho tới bây giờ mình bước vào văn phòng của em trai đều không gõ cửa, vì thế anh rất tự nhiên nhìn quanh văn phòng quan sát thấy Phương Chu đang quỳ ở một góc bốn mươi lăm độ, trong mắt không che dấu hết ngập tràn ủy khuất.
Cảnh Chí bước đến ngồi xuống ghế sô pha gần Phương Chu nhất.
Cảnh Trăn đâu còn dám ngồi an ổn trên ghế thái sư của mình, anh lập tức bước nhanh tới đứng xéo trước mặt Cảnh Chí.
Cảnh Chí liếc nhẹ anh ta một cái, không nói gì.
Cảnh Trăn xấu hổ gượng nói.
"Anh có cái gì dặn dò gọi điện thoại Trăn nhi lên tìm anh là được."
Cảnh Chí nhướng mày.
"Có vẻ như đang trách anh đến không đúng lúc."
Phương Chu đang quỳ bên cạnh co giật vai, cắn chặt môi.
Cảnh Trăn dường như thấy từ trán rớt xuống một hột mồ hôi, câu 'Trăn nhi nào dám!' Ẩn chứa hàm ý làm nũng ra đến miệng rồi mà khi nói ra lại đột nhiên trở thành.
"Trăn nhi không dám."
Có ánh cười kỳ quái xẹt qua mắt Cảnh Chí.
"Anh tới đây cùng em coi hồ sơ tuyển thêm nhân viên. À! Thông tin anh để quên trên lầu rồi, chờ một chút."
Cảnh Chí cầm điện thoại trên bàn cà phê bấm đường dây nội tuyến.
"Cậu Trần đem giúp tôi tập tài liệu màu xanh lá ở trên bàn xuống văn phòng Cảnh tổng tầng hai mươi ba."
Mặt Cảnh Trăn xám xịt, tuyển nhân tài này có khi nào cần mình nhúng tay vào. Nhưng anh cũng phản ứng lại rất nhanh trước hành động kỳ quặc của Cảnh Chí. Trợ lý đến đưa tài liệu đương nhiên không thể để Phương Chu quỳ nữa. Anh miễn cưỡng phân phó.
"Phương Chu mau đi pha trà cho anh hai. Pha Trà Chính Sơn."
Phương Chu đỡ bức tường đứng dậy, ngay khi đầu gối rời khỏi mặt đất, cậu cảm thấy chân mình rung lên không ngừng, mồ hôi vừa đọng lại trên thái dương lăn dài từng giọt. Cậu bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay, không thèm liếc nhìn Cảnh Trăn cái nào, lê bước chân nặng nhọc ra khỏi phòng liền nhìn thấy trợ lý của Cảnh Chí đi ra khỏi thang máy.
Phương Chu pha trà mang vào thấy Cảnh Trăn vẫn còn đứng ở chỗ đó.
Phương Chu để trà xuống, vừa định đứng bên cạnh Cảnh Trăn thì thấy Cảnh Chí ra hiệu cho cậu tới gần anh.
"Có chuyện gì vậy?"
Phương Chu đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn người sau đó cúi xuống lại, đầu lắc lắc như chú chó nhỏ bị mắc mưa, ấp úng nói.
"Ưm! Chỉ là chuyện của phòng kế hoạch."
Cảnh Chí uống một hớp trà, cố ý không nhìn tới vẻ mặt ngượng ngùng, cũng bỏ qua sự do dự trong giọng điệu của Phương Chu chỉ nhìn nước trà lơ lửng trong tách.
"Cảnh Trăn! Em dạy em ấy nên trả lời thế nào."
Một câu rơi xuống, hai người đang đứng đều luống cuống, hoảng hốt. Trong lòng Phương Chu chỉ nhớ tới lời Cảnh Trăn vừa mới dọa đánh mình ở đại sảnh. Còn Cảnh Trăn rõ ràng biết Cảnh Chí muốn mình làm gì nhưng hình như cả người anh như bị cứng đờ.
Qua một lúc lâu, Cảnh Trăn mới mở miệng phá vỡ sự im lặng.
"Phương Chu! Đứng thẳng người! Nếu người lớn hỏi chuyện không được tránh nặng tìm nhẹ, nói sang chuyện khác ..."
"Trước đây anh dạy em như vậy hả?"
Giọng Cảnh Chí không lớn nhưng lại đánh mạnh vào trái tim Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn cắn chặt răng.
"Không phải."
Cảnh Chí liếc mắt nhìn hai người.
"Anh dạy em thế nào?"
Cảnh Trăn mím chặt môi nhìn Cảnh Chí bằng ánh mắt cầu xin nhưng lại bị ánh mắt không thể nghi ngờ của Cảnh Chí làm kinh ngạc, anh bất đắc dĩ thốt ra hai tiếng.
"Vả miệng."
Anh không còn chịu nổi nữa, mềm nhũng gọi một tiếng.
"Anh!!!"
Cảnh Chí trực tiếp bỏ qua khuôn mặt trắng bệch của Phương Chu, thản nhiên dựa vào lưng ghế sô pha, ngón tay gõ vào ghế, yên lặng chờ đợi.
Cảnh Trăn dù biết đứa nhỏ đáng bị đòn nhưng từ trước đến nay là người luôn chú ý đến chiến thuật tâm lý, từ trong thái độ phạt đứng, phạt quỳ của Phương Chu cho thấy rất rỏ đứa nhỏ chưa nghĩ thông suốt, anh muốn để cậu nhóc quỳ thêm mấy tiếng đồng hồ nữa để mày dũa tính tình. Thế nhưng 'không thông suốt' rơi vào trong mắt Cảnh Chí lại biến thành không nghe lời thì làm sao có thể bỏ qua chứ.
Tuy nhiên, hơn hai mươi năm ăn ý không phải để bày trí, nhìn dáng vẻ bình tĩnh điềm nhiên của Cảnh Chí, Cảnh Trăn biết Cảnh Chí không thực sự tức giận Phương Chu. Vì vậy, anh bước lên hai bước gần Phương Chu, đưa tay đánh mạnh vào ót đứa nhỏ.
"Còn không mau xin lỗi anh hai, không phải ngày thường thông minh, cơ trí lắm sao?"
Mặt Phương Chu đỏ lên, ngoan ngoãn nghe lời.
"Anh hai! Em xin lỗi! Em không nên coi thường anh."
Cảnh Chí ngẩng đầu nhìn người.
"Ủy khuất?"
Phương Chu cắn môi không nói gì.
Cảnh Chí đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Có uất ức, bất bình cũng phải nhịn cho anh! Khi anh ba của em theo anh học việc, trong vòng vài ngày không thể thoải mái ngồi trên ghế làm việc là chuyện rất bình thường. Khi bị đánh, bị phạt cũng không dám để lộ ra chút bất bình, uất ức nào. Chưa kể anh ba em không nở trách phạt em tàn nhẫn mà có trách phạt em nghiêm khắc, em cũng phải ráng chịu cho anh."
"Dạ! em biết."
Phương Chu bị một tràng dạy dỗ của Cảnh Chí hù đến, cậu không có thời gian để suy nghĩ về những gì anh hai nói, nhưng có vẻ như lần đầu tiên bị Cảnh Chí rầy dạy một cách nghiêm túc như vậy.
Cảnh Chí giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, làm động tác ngồi với Cảnh Trăn.
"Nói chuyện chính."
"Dạ!"
Cảnh Trăn biết chuyện của Phương Chu đã xong thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng lại cố ý trầm mặt xuống nói với Phương Chu.
"Em đã nghĩ kỹ chưa?"
Phương Chu biết Cảnh Trăn đang hỏi chuyện mà mình chưa đưa ra được câu trả lời lập tức có chút bối rối, nhưng là một đứa nhỏ thông minh, cậu bước nhanh đến bàn làm việc của Cảnh Trăn cầm lấy file đề án ngập tràn lời phê bình.
"Em trở về sửa lại."
Cảnh Trăn xua tay.
Phương Chu chạy trối chết ra khỏi văn phòng.
Cảnh Chí làm gì coi tài liệu đang cầm trong tay mình là chính sự. Anh vẫn đang một mực bám lấy em trai mình cho đến khi chắc chắn Phương Chu đã rời khỏi mới lên tiếng hỏi.
"Là chuyện quan hệ với La Khải?"
Cảnh Trăn đưa ngón tay trỏ lên ấn ấn trán, có chút vô lực.
"Dạ! Chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt của con nít."
Cảnh Chí mỉm cười.
"Có thật là mấy chuyện trẻ con?"
Khi Phương Chu quay trở lại văn phòng, các đồng nghiệp nhao nhao bu lại.
"Cậu Chu! sao cậu đi lâu vậy."
Phương Chu hờ hững ừ một tiếng, cậu ở trường học là một học trò không phải dễ hòa đồng với bạn học đương nhiên ở công ty cũng không có khéo léo, tinh tế bằng La Khải.
Luôn luôn là giọng điệu khiến người ta bối rối không biết đó là cười nhạo hay xu nịnh.
"Cảnh tổng nhỏ thiên vị quá à nha! Mà như vậy rất tốt. Từ nay các đồ án không bị Cảnh tổng lớn trả trở về. Giám đốc Cù của chúng ta cũng thường bị Cảnh tổng lớn chửi xối xả đến không còn mặt mũi. Vẫn là Cảnh tổng nhỏ hiền hơn."
Phương Chu chỉ cau mày không trả lời.
Hai người ở bàn đối diện đang nói chuyện phiếm với nhau.
Phương Chu hít thở sâu một phút, sau đó ép mình sửa lại đồ án vừa bị trả lại còn cẩn thận đọc lại một lần.
Sau đó, cậu không tài nào làm thêm được văn kiện thứ hai. Từng trận đau nhức từ đầu gối tỏa ra làm cho cậu có thêm một trải nghiệm xấu hổ mới, cậu nhịn không được nhớ đến những lời Cảnh Trăn nói ở văn phòng, vô tình hay hữu ý đưa mắt liếc nhìn La Khải, mình giống như đúng thật là người có lòng dạ hẹp hồi. Thêm vào đó, nghĩ đến Cảnh Trăn ở phòng làm việc muốn đánh mình, còn có Cảnh Chí mới nói chuyện với mình có vài lời liền muốn vả miệng mình... cậu cảm thấy lòng đều nguội lạnh.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại, Phương Chu biết rỏ nếu bây giờ bắt đầu làm một kế hoạch dự án khác chắc chắn là tự mình đào mồ cho mình. Còn tới hai mươi phút mới đến giờ tan sở, Phương Chu sắp xếp bàn làm việc gọn gàng, lau máy tính và bàn phím bằng thuốc khử trùng, tưới cây trong góc phòng, rồi lần đầu tiên trong lịch sử đúng giờ tan sở.
Đây thực ra là một thói quen tốt đã được toi luyện từ thời còn là học sinh, cậu chưa bao giờ tự lừa dối bản thân và giả vờ là một học sinh tốt, biết khi nào thì đạt hiệu quả cao nhất và khi nào trạng thái tinh thần không tốt, nhiệm vụ đầu tiên là tự điều chỉnh cảm xúc của mình.
Phương Chu đi đến cửa ra vào đột nhiên có ai đó choàng tay móc cổ cậu, cơ hồ đem một nửa trọng lượng của cơ thể cậu ta đè lên Phương Chu. Đầu gối vẫn còn đau, cậu loạng choạng thốt một tiếng rên nhỏ, quay đầu đập vào mắt gương mặt nhất vô tội côn đồ La Khải và còn bị cậu ta trêu chọc.
"Lâm Đại Ngọc à? Đứng cũng không vững."
Phương Chu không giấu giếm vẻ chán ghét trên mặt.
"Thân với cậu lắm sao?"
La Khải ra vẻ trả lời đúng trọng tâm.
"Không thân lắm nhưng cậu rất thân với Chu Uẩn nha!"
Phương Chu thực sự không quen Chu Uẩn nhưng trong ấn tượng của cậu, Chu Uẩn thuộc tuýp học sinh ưu tú, hiền lành, ít nói.
Phương Chu nhớ mang máng có lần cô vì chưa làm xong bản thảo bị hội trưởng hội học sinh nói mấy câu đã cúi đầu, mắt đỏ hoe làm người ta thoáng nhìn đã không đành lòng.
Phương Chu không phải là người tọc mạch nhưng ở độ tuổi công chính, dũng cảm của cậu, cậu vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện La Khải đưa nữ sinh trung học đến nơi mê loạn của rượu và thuốc lá.
"Ý cậu là cái quái gì?"
Phương Chu không có kiên nhẫn.
La Khải mỉm cười.
"Hôm nay cô ấy hát ở nơi đó, đi gặp cô ấy?"
Phương Chu cau mày thật sâu, lạnh lùng nói:
"Không đi."
Đang quay người định bỏ đi, có một giọng nói gần như mỉa mai ở đằng sau--
"Sợ về nhà bị đánh à?"
--------------------------------------