Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Chương 19-1: PN. ...... Và sau này !!!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây là Phiên ngoại mà tác giả dọn dẹp, tổng vệ sinh cho máy tính tình cờ phát hiện mình có viết Phiên ngoại này từ thời xa xưa mà chưa có đăng lên cho mọi người đọc..... Và tác giả cũng có cảnh báo cách hành văn trong phiên ngoại này rất rời rạc, ngây thơ và có phần hơi khoa học viễn tưởng....

🔹🔹🔹🔹🔹

Đúng vậy a! Phiên ngoại này có rất nhiều mẫu chuyện nhỏ vừa ở quá khứ xen lẫn cả tương lai.... đọc rất là rối não nên mình tách ra nhiều phần nho nhỏ để mọi người không bị rối não hoang mang khi dịch cũng như đọc giống như mình a...😄😄😄😄

💗💞 Mừng căn nhà nhỏ được 200🌼 nên đăng cho cả nhà Phiên Ngoại nhỏ dễ thương của anh em Cảnh Trăn - Phương Chu mà mình vừa mới mò tìm được.

☆ Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ, tránh Covy an toàn nha nha nha☆!!!!!!

🌟🌟🌟🌟🌟


Phiên Ngoại .............Và Sau này !!!


Nhiều người cho rằng tình cảnh Phương Chu được đón về nhà họ Cảnh giống như những cảnh trong các bộ phim thần tượng đó là ..... chú ếch con bổng chốc trở thành hoàng tử.

Vào một ngày mưa, cậu bé bị một vệ sĩ đeo kính râm đánh thức và đưa về nhà họ Cảnh.

Cậu bé nghĩ rằng lần đầu tiên gặp hai người anh của mình, cả hai đều bận tây phục chỉnh tề, ngồi trên ghế sofa, má lúng đồng tiền cười chào sau đó tự giới thiệu và đưa mình đi tham quanh xung quanh nhà.

Một số người nghĩ rằng cậu bé mười bốn tuổi sẽ thèm thuồng khối tài sản khổng lồ của nhà họ Cảnh và sẽ ra sức tranh đấu kịch liệt để tranh đoạt tài sản....

Nhưng cũng có người cho rằng nhà họ Cảnh thật là phúc đức ba đời mới tự nhiên có lợi, lụm một đứa con choai choai đem về nhà....

Trên thực tế, khoảng thời gian đầu giống như mọi việc như trong dự liệu, bất ngờ và đáng suy nghĩ, lúng túng lại bướng bỉnh.

......... Vào lần đầu tiên Phương Chu gặp Cảnh Trăn. Cảnh Trăn mặc một bộ quần áo thể thao màu đen với những hạt mồ hôi sáng lấp lánh trên trán. Thở hổn hển có chút gấp gáp.

"Xin chào bạn nhỏ, tôi là anh ba của bạn tên là Cảnh Trăn."

Giống như tất cả các đứa bé vị thành niên khác, Phương Chu không thích bất kỳ sự đụng chạm cơ thể nào từ người lạ. Vì vậy, bàn tay định xoa đầu đã bị cậu nhóc nhẹ nhàng tránh ra và chẳng quên đáp lại bằng một ánh liếc nhìn chán ghét, ngập tràn ý vị cảnh cáo.

........Và sau này, Cảnh Trăn mới nói với cậu rằng anh đã quên nói lý do tại sao ngày hôm đó mình lại bận như vậy. Nguyên nhân là bị anh phạt chạy bộ đến công ty nhưng mới chạy được nữa đường đã nhận được cuộc gọi của anh nên mới xuất hiện trước mặt Phương Chu trong bộ đồ thể thao.

......... Và sau rất nhiều năm, Cảnh Trăn vẫn tò mò.

"Lần đầu tiên gặp anh cảm thấy anh thế nào? Có đẹp trai không?"

Phương Chu ngượng ngùng cười cười, lùi lại một bước.

"Anh à! Không ai nói cho anh biết, anh ăn mặc như xã hội đen à? Giống mấy tên bắt cóc con nít, hơn nữa da của anh cũng không phải da trắng, sau này đừng mặc đồ đen- aaah! Em sai, em sai rồi - "

........ Hôm đó là một tuần sau khi Phương Ngạn Nhi nhập viện.

🍃🍃🍃🍃🍃🍃

Mẹ Phương Chu đột ngột bị bệnh, bà đột nhiên lên cơn sốt, bà bắt đầu chán ăn và việc rời khỏi giường là điều xa xỉ.

Phương Chu mười bốn tuổi đã phải xem báo cáo chẩn đoán của bệnh viện và gõ vào thanh tìm kiếm trên máy tính: bệnh bạch cầu nguyên bào lympho T cấp tính.

Thanh thiếu niên mạnh mẽ và phải kiên cường.

Ngoại trừ một vài người bạn của mẹ có thể giúp đỡ trong thời gian ngắn, phần lớn thời gian, Phương Chu chỉ một mình trong hành lang hẹp và phòng khám bệnh, khoa ngoại trú, khoa nội trú, phòng tài chính, phòng thí nghiệm....

Sự bận rộn, vất vả liên tục khiến cơ thể vốn dĩ không được cường tráng, lộ ra sự kiệt quệ sâu tận xương.

Khi Cảnh Trăn xuất hiện, anh không biết phải biểu hiện ra sao ngoại trừ thỉnh thoảng nở một nụ cười nhẹ trên môi.

Bệnh tình của Phương Ngạn Nhi, việc học cuối cấp hai và đột nhiên bị số phận cô lập hoang mang đã tiêu hao hết sức lực của cậu bé mười bốn tuổi.

Phương Chu lúc đó ngoài mẹ mình, cậu thờ ơ với tất cả mọi người và mọi vật, chưa kể đến gia đình họ Cảnh vốn dĩ đã đan xen vào cảm xúc của tuổi trẻ ... Kết quả là thờ ơ, vô cảm.

Bên cạnh đó, vị thanh niên này, người nên được gọi là anh trai của mình theo quan điểm sinh học, ấn tượng ban đầu thực sự không tốt lắm. Nhìn thế nào đi nữa, xem ra cũng không có trí tuệ của một đại thiếu gia..... Ví dụ: anh không biết cách thanh toán bằng cách quét mã QR trên điện thoại di động của mình, cũng không biết cách gọi đồ ăn mang về bằng một ứng dụng, không biết cách nhìn vào biển báo khi nhận được taxi, và anh cũng không biết gì về quy trình hoạt động của ba bệnh viện hàng đầu.

Tuy nhiên, cậu bé mười bốn tuổi lần đầu tiên trong đời, ngàn vạn nổi lòng, cuối cùng cũng thấy ra được sức hấp dẫn từ nhà họ Cảnh này.

Sự xuất hiện của Cảnh Trăn đi kèm với một phòng bệnh riêng cao cấp cùng lời chia buồn của các bác sĩ chuyên gia trong bệnh viện, đi kèm chiếc giường êm ái và thoải mái là khuôn mặt tươi cười mà các bác sĩ và y tá thường kèm theo khóe miệng.

'.....Có gì mà đáng cười.' Mỗi lần Phương Chu đều nghĩ như vậy.

Đây được coi là áy náy, đền bù, trấn an hay là giấu đầu lòi đuôi.

Đây là đang sợ tôi sẽ nổi giận, phát điên chạy đến trụ sở Cảnh Giang kéo biểu ngữ xuống. Hay làm cảm thấy rằng tôi sẽ dành thời gian suy nghĩ và cố tình tranh giành về cái gọi là công danh và tài sản.

Nghĩ như vậy, xem ra... thật sự là vô lý.

........Và Sau này, khi Phương Chu mỗi khi nhớ đến những chuyện lúc đó như một chuyện hài hước hàng ngày và không kiêng kị thường nhắc tới trong mấy cuộc tán ngẫu, trò chuyện giữa mấy anh em.... Cảnh Trăn ngược lại cảm thấy khó chịu.

"Nếu anh sớm biết mấy cái phần mềm buôn bán nhỏ , lẻ này có thể mua được một đứa em trai... Thì bây giờ mấy cái app này trên thị trường chắc chắn có cổ quyền của Cảnh Trăn này rồi."

Nhìn tuổi tác anh trai mình đã không còn nhỏ lại còn lộ ra bản tính con nít này, Phương Chu nhịn không được không khỏi muốn trêu chọc anh thêm.

"Trước đây, em thực sự cảm thấy nếu không có Anh Lục Dương, anh chắc không thể tự chăm sóc cho mình."

"Ai không tự chăm sóc được chính mình? Không phải không có để em đói sao ?"

Phương Chu lắc đầu, thật đúng là những lời không biết xấu hổ mà!

Nhưng mà lúc thời niên thiếu đó, toàn thân cậu bé lúc nào cũng mọc đầy gai nhọn.

🍃🍃🍃🍃🍃🍃


Có đôi khi, cậu bé chỉ ngủ mơ mơ màng màng, thoáng nhìn thấy người kia hất hất áo khoác trên người mình rồi bật ngồi dậy với vẽ mặt bực mình, ghét bỏ.

Những đồ dùng cần thiết hàng ngày mà Cảnh Trăn nhờ người mang tới cũng như mấy món bánh - kẹo của con nít mà anh đã tìm tra trên Baidu đều được Phương Chu phân phát cho các nhân viên y tế.

Ngay cả khi nghe bác sĩ báo cáo về diễn biến bệnh tình, vị thanh niên hơi đứng gần Phương Chu một chút, cậu cũng sẽ thoáng nhít ra xa.

Cảnh Trăn không hề khó chịu và anh không bao giờ từ chối những cái gai nhọn mọc quanh người cậu bé. Duy trì khoảng cách vừa đúng tạo cảm giác thoải mái, hòa hợp, nhẹ nhàng và mềm mại nhưng lại hết sức kiên định, chắc chắn.

Tuy nhiên, sau tất cả, anh đúng là một thanh niên có tấm lòng rất bao dung. Dù anh từ nhỏ lớn lên với nghiêm khắc kết cấu thước roi cùng với những quy tắc, luật lệ nghiêm ngặt và nền tảng gia đình sâu sắc. Điều duy nhất mà anh không quen nhìn, đó là chuyện liên quan đến em trai mình, anh ấy sẽ can thiệp.

"Nhìn anh."

Cậu bé vẫn không ngẩng đầu lên, uống thêm một ngụm nước mì ăn liền, mơ hồ nói:

"Tôi còn chưa no."

"Hôm trước có tám ly, bây giờ còn lại hai ly. Hai ngày qua em chỉ ăn mì gói sao?"

Phương Chu ngẩng đầu lên khỏi ly mì.

"Vậy khi tôi đói tôi nên ăn gì?"

Cảnh Trăn không nói tiếng nào, trực tiếp đưa tay lấy đi nửa ly mì gói trong tay cậu bé, sau đó xoay người bước đến phòng rác cuối hành lang.

Trên đường về, anh ấy đang nghe điện thoại.

Nửa giờ sau, đích thân giám đốc của một nhà hàng ba sao Michelin đến cửa với trở thủ đắc lực xách hai túi đồ ăn, bát đĩa nặng trĩu trên hai tay.

"Từ nay ba bữa sáng, trưa, tối đều có người giao đồ ăn tới. Em có thể trực tiếp nói cho anh biết em thích ăn món gì, hoặc là có thể nói với anh Lục Dương của em."

Phương Chu đứng bên cạnh bàn.

"Không cần, tôi đã no rồi, cảm ơn lòng tốt."

Cảnh Trăn tiếp tục mở hộp cơm.

"Lãng phí thức ăn không phải là một thói quen tốt. Ngồi xuống ăn đi."

"Tôi không muốn ăn."

Cảnh Trăn liếc nhìn cậu bé.

Cái nhìn đó vượt xa lịch thiệp, kinh nghiệm trong cuộc đời mười bốn năm của Phương Chu. Vì chưa từng trải qua nên cậu bé không thể tìm được một tính từ nào đó để bao hàm hết thông tin và cảm xúc chứa đựng trong ánh mắt đó. Nhưng đứa bé cảm thấy rõ ràng một tia sợ hãi xuyên thấu tâm hồn và rung động mà không muốn thừa nhận.

Cậu bé nghe rõ nhịp tim mình lỡ nhịp.

Cảnh Trăn không thèm nhìn cậu bé, bưng một chén đầy chỉ nói một tiếng.

"Ngồi."

Tất nhiên, vị thanh niên không thất hứa, ngày ba bữa giao đúng giờ. Nhưng mà Phương Chu đều không mở ra mà trực tiếp mang cho dì giường bên cạnh.

Qua một đêm, tất cả bưu kiện gửi đến phòng bệnh cần phải mở ra để kiểm tra, nghe nói là quy định mới.

Phương Chu quá lười truy cứu nhưng cậu đã không bao giờ thấy bóng dáng của mì ăn liền nữa.

........ Hôm đó, cậu bé đang đứng đợi bánh rán ở quầy bán lưu động trước bệnh viện, đột nhiên một bóng đen trùm lên đầu nhóc. Thật xấu hổ, nhịp tim lại thoáng ngừng đập.

Cảnh Trăn hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu nhạt sọc dọc, tràn đầy sức sống tươi mới của buổi sáng.

"Hai phần, cám ơn."

Người bán hàng không ngẩng đầu lên.

"Quét mã đằng kia!"

Thanh niên chớp chớp mắt, ngây thơ nhìn thiếu niên bên cạnh mình....

Một lớp túi ni lông mỏng làm sao có thể chống lại sức nóng của thức ăn, đầu ngón tay Cảnh Trăn nóng đỏ, bánh rán còn chưa đưa được vào miệng.

Cậu bé bất đắc dĩ, lấy khăn giấy từ trong túi quần ra.

"Lấy cái này lót vào."

Cảnh gia nhị thiếu gia từ nhỏ đã bị kiềm chế bởi những nghi thức bàn ăn nghiêm ngặt. Ngồi trên một chiếc ghế dài đầy bụi bên đường, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu sáng có họa tiết tinh xảo và quần tây sẫm màu được ủi phẳng phiu. Cầm trên tay một chiếc túi ni lông bánh trán và trên khóe miệng còn dính nước sốt bánh.

Một con mèo hoang bụ bẫm đi qua giữa hai chân anh và đuôi trắng của nó còn cọ cọ vào chiếc quần đó.

Ngay cả Phương Chu cũng bị thu hút bởi cảm giác ngượng ngùng, mới lạ lộ ra bên ngoài.

"Nhìn cái gì?"

Cảnh Trăn buồn cười.

"Cái này, nhìn không đẹp lắm lại ăn rất ngon."

Đứa bé choai choai có chút chán ghét.

"Ăn rơi rớt đầy lên quần áo."

Phương Chu không bao giờ nghĩ tới, không có gì lạ với một cái bánh rán ba đồng rưỡi lại có thể làm một thanh niên vào giờ tập thể dục buổi sáng có thể chạy bộ quanh bệnh viện năm mươi vòng cũng không đổ mồ hôi lại trực tiếp bị đưa vào phòng cấp cứu ở tầng một.

"Đến cười anh à?"

Môi anh như xi măng khô nứt, tái nhợt xám xịt.

"Mau lên đi, một lát nữa bác sĩ sẽ khám phòng."

Từng giọt từng giọt chảy vào mạch máu của người thanh niên đã khô vì nôn mửa và mất nước, nhưng tay kim tiêm vẫn không rảnh, trên màn hình máy tính xách tay hiện lên một nửa số tiền thanh toán hợp đồng.

".....Ưm!.....Không sao chứ?"

Cảnh Trăn vẫn cười như vậy, với đường nét khuôn mặt rắn rỏi, đôi lông mày cong lên, anh vui như một đứa trẻ.

"Đây là quan tâm đến anh trai của mình nha?"

Cậu bé không nói một lời, đứng một hồi lâu sau đó mới thất thần bước đi.

Lúc quay lại, trên tay bưng một hộp cháo chưa mở ra, thấp giọng lẩm bẩm nói:

"Thật vô ích."

........Và sau này, lần nữa nhớ lại, Phương Chu chợt nhận ra.

"A! Anh một tuần sau đó tình trạng thật không tốt, ngồi cũng không ngồi, đứng một lúc cũng đổ mồ hôi. Anh là bị đánh đúng không?"

Cảnh Trăn nhìn cậu chằm chằm.

"Đúng là đứa em vô lương tâm, em đến bây giờ mới biết?"

"Anh hai cũng quá độc ác, chuyện này không thể trách anh ba, anh ba từ nhỏ đã quá cưng chiều cái bụng của mình nên mới ăn có cái bánh rán mà ra nông nổi đến vậy."

Cảnh Chí dời ánh mắt khỏi màn hình Tivi.

"Anh cũng nghĩ không phải lỗi của anh ba em mà là lỗi của em nha."

"Anh! Anh hai làm em sợ!"

Cảnh Trăn đá nhẹ vào mông cậu.

"Lúc đó cho em cái gì cũng đều giống như hạ độc hại em vậy, anh mới nên đánh em!"

Phương Chu mỉm cười, trên mặt ngập tràn hạnh phúc.

"Em biết mình phạm vào không ít chuyện, lúc đó còn tưởng tính tình của anh rất tốt. Đến sau này mới biết hóa ra anh là cố gắng chịu đựng!"