Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Chương 17-2: PN. Tiểu Công Chúa [Hạ]




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh Chí nhịn cười, bánh bao tôm pha lê vừa cắn một miếng được để lại lên đĩa.

"Ai ăn hiếp con vậy?"

Chắc tất cả những đứa bé tức giận đều như thế này, Cảnh Thước Nhi nghiêng đầu sang chỗ khác, rõ ràng là khẩu thị tâm phi.

"Không có."

"Nói cho bác hai biết là anh hai hay anh ba?"

Cảnh Chí dường như đã đem hết tất cả sự kiên nhẫn vô ích mà trước khi Cảnh Thước Nhi ra đời đều bày ra hết trên người công chúa nhỏ này, anh cúi đầu thì thầm.

"Bác sẽ trút giận cho con."

Cảnh Thước Nhi không dám nhìn Cảnh Triều mà ngước nhìn lên đôi mắt Cảnh Chí đáng thương hơn một chút, giọng điệu của bé lại đứng đắn và có chứng cớ.

"Là anh hai bắt nạt anh ba!"

Cảnh Chí bật cười, liếc mắt nhìn Cảnh Triều đang bình tĩnh đứng, nhìn thấy ánh mắt bất lực của con trai mình, liền cúi đầu cầm muỗng lên, tuy nhàn nhạt nhưng khá chắc chắn.

"Anh hai của con sao sẽ..."

Cảnh Thước Nhi lại mím miệng, khịt mũi, lần này cô bé không hài lòng dịch chuyển mông của mình trên đùi Cảnh Chí. Di chuyển này không kịp đề phòng đã làm cái muỗng đang đưa cháo lên miệng liền đập lên mũi.

Cảnh Triều nhanh chóng đưa khăn giấy. Phương Chu ngước mắt lên khỏi máy tính bảng, dáng vẻ chững chạc và điềm đạm khiến người ta suýt chút nữa quên mất anh nhóc này, chỉ hai tiếng đã khiến da đầu công chúa nhỏ đều nổi hết lên.

"Thước Nhi."

Cảnh Thước Nhi vẫn còn tức giận nhưng giọng điệu đe dọa của Phương Chu vẫn rất có lực uy hiếp, bé là sợ ba mình tức giận nên nhẹ nhàng xin lỗi.

"Bác hai, con xin lỗi."

Cảnh Chí lau nước cháo trên mũi nhưng không hề tức giận, anh cười, vén vén tóc mái lên cho tiểu công chúa.

"Con ngồi ngay ngắn, ba con muốn đuổi con xuống, bác hai cũng không thể ngăn lại được."

Cảnh Trăn ở một bên liếc nhìn Cảnh Chí một cái mới bắt đầu cầm đũa, sau đó ngẩng đầu lên hỏi Cảnh Triều.

"Chuyện gì vậy?"

Cảnh Triều do dự một chút, sau đó nói:

"Ở trường học quá cao hứng, con đã phạt."

Ngay khi Cảnh Thước Nhi muốn nhảy ra để nói gì đó, cô bé nhìn thấy khuôn mặt của Bác Ba trở nên lạnh lùng làm bé ngậm chặt miệng như thể đang sợ sệt.

"Tiểu Tịch cũng có thể nói chuyện với con như thế này?"

Lời Cảnh Trăn nói ra như một đám mây đen đột nhiên trôi qua bàn ăn nắng đẹp ban nãy.

Khóe miệng Cảnh Triều giật giật, anh lập tức chỉnh đốn lại tư thế báo cáo, không dám che giấu nữa.

"Tiểu Tịch tranh chấp với giáo sư trong một tiết học công khai, và tình cờ giáo sư kia gần đây đang bị các đài truyền hình lớn săn đón như người nổi tiếng. Tiểu Tịch đem chuyện riêng của người ta nói đến làm người á khẩu không trả lời được. Cũng bởi là giáo sư kia cũng có chút danh tiếng nên có người cố ý đem video truyền lên mạng, huyên náo phóng viên tập trung săn đón trước cửa nhà. Chú ba yên tâm, dư luận đã được khống chế, nhà trường cũng đã tạo áp lực rồi, con cũng đã phạt Tiểu Tịch trầm tĩnh."

"Đứng tấn viết thư pháp là trầm tĩnh?"

Cảnh Thước Nhi không thể nhịn được thay Cảnh Tịch bảo vệ kẻ yếu.

Cảnh Trăn đưa ngón giữa búng nhẹ vào trán bé.

"Người lớn nói chuyện, con nít đừng ngắt lời. Anh hai của con là phạt nhẹ. Bác nghĩ nên đánh trước hai mươi bàn tay sau đó mới yên lặng, tĩnh tâm."

Cảnh Thước Nhi không vui nhưng bé biết rằng không thể chọc vào Cảnh Trăn. Trong số những người lớn trong nhà, bé sợ nhất là ba của mình. Cảnh Trăn có đôi khi cũng rầy la bé vài câu, nhưng ngược lại bé đối với Cảnh Chí lại rất tùy ý, không kiêng nể gì cả bởi vì người bác này không bao giờ đánh người.....

Cảnh Triều có chút xấu hổ, mỗi lần Cảnh Tịch mắc lỗi bị ba và chú ba biết và luôn có cảm giác bực bội vì không dạy dỗ tốt em trai mình. Cúi đầu xem Cảnh Chí ăn gần xong, vội vàng nói.

"Lúc sáng con có nấu súp đậu xanh ướp lạnh. Nhiệt độ bây giờ chắc vừa phải để con đi lấy."

Ngay sau khi Cảnh Triều rời khỏi nhà ăn, giọng nói ung dung của Phương Chu phát ra nhưng anh không hề nhìn lên.

"Ai dạy con không trả lời người lớn?"

Cảnh Thước Nhi sợ hãi thoáng liếc nhìn Phương Chu. Tuy đang nín thở nhưng bé không dám công khai thách thức ba mình, bé cúi đầu trước Cảnh Trăn và nói:

"Con xin lỗi Bác Ba! Thước Nhi không nên ngắt lời. "

Cảnh Trăn nhìn bé, rồi lại nhìn Cảnh Chí điềm nhiên như không có việc gì chỉ ừ một tiếng nhưng trong lòng cảm thấy công chúa nhỏ này nên dạy dỗ tốt chút.

Khi Cảnh Triều bưng khay đi ra, anh cảm thấy không khí trên bàn càng ngày càng lạnh.

Đặt khay xuống và đặt chiếc nồi gang nặng mùi oải hương lên bàn. Trên khay có ba chén sứ nhỏ màu trắng xếp chồng lên nhau và một chén nhỏ hình cánh hoa màu hồng đã được múc đầy súp trông giống như của công chúa nhỏ.

Cảnh Triều đầu tiên là múc cho ba mình rồi múc thêm hai chén nhỏ nữa giả bộ để trước mặt hai chú, sau đó anh đem chén nhỏ đã múc sẵn súp để trước mặt Cảnh Thước Nhi nhưng công chúa nhỏ không nể mặt mũi hừ lớn một tiếng quay đầu sang chỗ khác.

Cảnh Chí mỉm cười húp một muỗng, sau đó nhìn chén nhỏ trước mặt Cảnh Thước Nhi.

"Chà, chén của Thước Nhi không có lá bạc hà đúng không? Anh hai đặc biệt nấu riêng cho Thước Nhi nha."

Cô bé không thích ăn đồ ăn quá nặng mùi. Chỉ cần không quá kén ăn thì cũng không có bị ép buộc. Cảnh Chí vừa nói vừa đụng đụng cánh tay Cảnh Thước Nhi.

Một lời vừa nói, một cái đụng đụng như châm ngòi đốt lửa, cô công chúa nhỏ dường như không còn cảm giác Phương Chu đang nhịn bên cạnh. Bé đưa tay lên đẩy chén súp trên bàn chạy về trước.

"Anh hai ăn hiếp người. Con không ăn món ăn anh hai nấu."

Đậu xanh trong chén lắc lắc hai vòng rồi tranh nhau bay ra ngoài nằm lăng lóc trên bàn gỗ xoan đào.

"Là anh hai nấu không ngon."

Cảnh Triều vội vàng lấy khăn giấy lau nhưng lại bị Phương Chu chặn lại trên không trung.

Mây đen dày đặc hơn, không khí là loại sóng nhiệt bất ổn vào mùa hè và cơn mưa lớn có thể trút xuống bất cứ lúc nào. Không ai lên tiếng, Phương Chu bấm vào nút khóa máy tính bảng lại.

"Đi xuống."

Chỉ hai tiếng, mắt Cảnh Thước Nhi đã đỏ hoe và tất cả phong thái dễ thương, kiêu ngạo, hấp tấp vừa rồi đều biến mất, cặp lông mày hơi nhíu lại, cẩn thận nhìn Phương Chu. Cảnh Thước Nhi không dám dựa vào ngực của Cảnh Chí nữa mà trượt xuống đứng bên cạnh đùi Cảnh Chí nhưng vẫn tỏ ra miễn cưỡng dựa vào đó, khúm núm đứng bên cạnh.

Phương Chu để máy tính bảng xuống, hai tay bắt chéo trước ngực, dựa vào lưng ghế.

"Quy củ thế nào?"

Cảnh Thước Nhi không dám dựa vào Cảnh Chí nữa mà thẳng lưng, hai bàn tay nhỏ bé của bé đưa ra sau, vẻ mặt thống khổ, cái miệng nhỏ nhắn bị bóp chặt, lông mày cau lại trên trán, đôi mắt đầy những hoa văn không đồng đều, nước mắt vì sợ trong nháy mắt rơi xuống.

"Có nên nóng giận với anh hai sao?"

Phương Chu nhìn Cảnh Thước Nhi, ánh mắt không gay gắt, giọng điệu ôn nhu.

Cảnh Thước Nhi lắc đầu, môi mím chặt.

"Trả lời."

Giọng Phương Chu vẫn nhẹ nhàng rất hợp lý và kiên nhẫn.

"Không nên."

Cảnh Thước Nhi thút thít một chút nhưng tiếng nói vẫn rõ ràng.

Phương Chu gật đầu, thậm chí kéo khóe miệng, tựa hồ rất hài lòng.

"Chửi bới người là rất đúng à?"

Đôi mắt đẫm nước của Cảnh Thước Nhi lóe lên.

"Không đúng."

Phương Chu cẩn thận nhìn bé, chậm rãi hỏi, trong giọng nói không có chút áp lực nào.

"Nếu không hợp ý của con thì con liền đưa tay đẩy chén sao? Có phải là lỗi của con không?"

Giọng Cảnh Thước Nhi dường như bị bóp nghẹt, vừa rồi bé không có tự tin, giọt nước mắt kìm nén nảy giờ đã trượt dài xuống má.

"Là lỗi của con."

Như thể cố gắng nhìn thấu mọi người, Phương Chu đứng dậy khỏi ghế, hơi nghiêng người về phía Cảnh Chí - Cảnh Trăn rồi bước ra khỏi phòng ăn. 

Cảnh Thước Nhi lấy khăn giấy trên bàn lau mặt, rất đúng quy củ.

"Bác hai! Bác ba ! Anh hai ! Thước Nhi xin lỗi không thể tiếp trong chốc lát."

Cũng không biết hướng về ai cúi người 90 độ, sau đó quay người chạy theo Phương Chu.

Chưa đầy năm phút, hai người quay lại, Phương Chu phía trước ngồi trở lại chỗ cũ. Cảnh Thước Nhi phía sau, lặng lẽ bước đến trước Cảnh Triều có chút nghẹn ngào, nhưng giọng rất có sức thuyết phục.

"Thước Nhi không nên hỗn với anh hai, anh hai đừng tức giận với Thước Nhi nha."

Cảnh Triều ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn hàng mi dài ươn ướt của bé. Đôi mắt bé trong sáng hơn sau khi khóc, anh có thể tức giận ở đâu, nhưng tất nhiên anh không thể nói ra được. Anh chỉ đặt tay lên hai vai của cô công chúa nhỏ, nghiêm túc gật đầu.

"Ừ! Anh hai chấp nhận lời xin lỗi của Thước Nhi."

Trong mắt Cảnh Thước Nhi có chút vui mừng, quay người đi tới chỗ Cảnh Trăn và Cảnh Chí.

"Bác hai! Bác ba! Thước Nhi không có quy tắc. Bác hai, bác ba đừng tức giận."

Cảnh Chí nghẹn cười, cũng là đừng tức giận, đứa bé này cũng biết để ý đến người khác. Cảnh Chí nhìn Cảnh Thước Nhi trong mắt có ý thăm dò, đưa tay về phía bé.

"Cho bác hai coi có sao không?"

Cảnh Thước Nhi cúi đầu có chút thẹn thùng, đưa tay lên nhưng lòng bàn tay lại úp xuống.

Cảnh Chí nắm lấy lật lên, lòng bàn tay nhỏ phủ một tầng hồng nhạt, không có sưng ngân chỉ có nhiệt độ hơi cao một chút. Cảnh Chí đưa ngón tay cái lau nước mắt trên mặt tiểu công chúa.

"Lần sau nhớ kỹ, công chúa không được nóng nảy, mất bình tĩnh."

Cảnh Thước Nhi rút tay lại, xuôi thẳng hai bên hông, ngoan ngoãn.

"Thước Nhi nhớ kỹ."

Sau khi nhận lỗi, xin lỗi xong, Cảnh Thước Nhi lặng lẽ đi vào nhà bếp cầm khăn lau ra, nhón chân lau đậu xanh trên bàn rồi lại đi vào giặt giẻ lau, rửa sạch tay mới bước ra lại... Và lần này không dám dính vào người Cảnh Chí, ngoan ngoãn đứng phía sau Cảnh Triều.

Bác hai cưng chiều cháu gái bảo bối này đến không nguyên tắc. Sau khi Cảnh Chí húp xong súp đậu xanh, nhẹ hắng giọng, hất hất cằm nhìn Cảnh Triều.

"Múc mang cho Tiểu Tịch một chén."

Đôi mắt của Cảnh Thước Nhi sáng lên ngay lập tức, nước mắt còn đọng trong hốc mắt càng lóng lánh hơn. Cảnh Triều bất lực, đúng hơn là phàn nàn.

"Ba ..."

Cảnh Chí thấy Cảnh Triều không khoan nhượng, lại đưa thêm một miếng trà xanh giòn vào miệng, phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên của Cảnh Trăn và Phương Chu ở hai bên, chậm rãi nhai, một lúc sau mới nói:

"Em trai của mình, đừng nên bắt bẻ quá, có thể nuông chiều thì nên cưng chiều một chút."

Anh nói xong liền đứng dậy phất tay áo như không tồn tại.

"Anh ăn xong rồi, mấy đứa từ từ ăn."

Phương Chu và Cảnh Trăn cùng nhìn bóng lưng của Cảnh Chí với ánh mắt chán ghét, sau đó đồng thời thu lại ánh mắt, nhìn nhau một lúc lâu, không thốt ra được lời nào......

------------------- Hết ------------------------