Trận đòn huyền thoại đi vào lịch sử của Trưởng Khoa Phương...😂😄
🔹🔹🔹
Phương Chu bị quăng mạnh vào nhà thờ tổ Cảnh gia, anh theo bản năng chống một tay xuống lập tức biết xương cánh tay đã bị gãy. Cảnh Trăn đá mạnh vào khuỷu gối anh một cái, anh phảng phất cảm giác dây chằng chéo sau chân trái cũng đã bị thương.
Phương Chu đã lâu lắm rồi không thấy Cảnh Trăn như thế này, hay nói cách khác, anh chưa bao thấy qua anh mình như vậy. Lần đó mình chọc ba tức giận đến ngất xỉu hay lần giận dỗi doạ đi Hoa Kỳ với dì. Cảnh Trăn cũng đều không bằng như bây giờ, mang theo quyết tuyệt đập nồi dìm thuyền.
Phương Chu cũng đoán trước mình không thoát khỏi trận đòn tàn nhẫn, ác liệt nhưng khi cơn giận dữ bị kìm nén của Cảnh Trăn ngày càng mạnh mẽ hơn, Phương Chu chỉ cảm thấy một tia tuyệt vọng.
Từ sau khi Cảnh Trăn cho anh hai cái tát trong bệnh viện liền một tiếng cũng không thốt ra, thậm chí một cử chỉ hay ánh mắt cũng không có, muốn anh chạy nơi nào lập tức nắm cánh tay quăng ngã, muốn anh quỳ liền một chân đá vào khuỷu gối. Ánh mắt Phương Chu thỉnh thoảng hướng về phía trước tìm kiếm ánh mắt mà mình mong muốn nhưng chỉ thấy một ngọn lửa giận hừng hực sớm đã che đi vẻ mặt ôn hòa hàng ngày của Cảnh Trăn.
Phương Chu sớm đã không nhận ra đây vẫn là anh của mình ư?
Cảnh Trăn mang gương mặt lạnh lùng từ phòng trong từ đường bước ra, trên tay nhiều hơn một cây roi mây thô lớn, đen bóng hơn cây roi mây mà anh từng thấy trước đây.
Phương Chu còn không có thời gian để nhìn kỹ hơn, roi mây mang theo tức giận ngùn ngụt, loạn xạ quất xuống phía sau anh.
Mới một roi, Phương Chu cảm thấy mình bị chém thành hai khúc, cả người chúi ập về trước, tay đã bị gãy lại chống xuống lần nữa, đau đến choáng váng mặt mày, thoáng cảm thấy lằn roi tím xanh mang theo máu bầm cực nhanh sưng cao trên mông.
Phương Chu trước giờ vẫn luôn nghi ngờ tính khả thi của hình phạt đánh chết người ở thời cổ đại, bởi vì anh cảm thấy trượng trượng đánh xuống mông mà muốn đánh chết người cũng là việc rất tốn sức. Nhưng khi nếm qua, anh lập tức hiểu thấu 'hoá ra, roi mây này cũng có thể đánh chết người.'
Cảnh Trăn xách anh quăng lên ghế sofa, một bàn tay cố định phần thân trên của Phương Chu vào thành ghế, tay còn lại kéo quần của anh xuống.
Phương Chu hoảng sợ.
"Anh! Đừng mà, để em, em tự cởi ra mà!"
Cảnh Trăn không thèm để ý đến anh, dùng lực mà anh chưa từng thấy trước đây gắt gao ấn giữ chặt anh, hai ba cái liền cởi bỏ đồng phục giải phẫu mà anh chưa kịp thay ra.
Nước mắt của Phương Chu ngay lập tức trào ra, anh đã bao lâu rồi không có khóc.
Anh luôn cảm thấy việc cởi quần ra rồi ngoan ngoãn dọn xong tư thế bị đánh là điều nhục nhã nhất trên đời, nhưng đến hôm nay anh mới biết hóa ra, thu hồi quyền tự chủ, không thương không lượng mà bị xé xuống quần mới là tia hơi tàn tôn nghiêm cuối cùng đều bị tướt đoạt.
Phương Chu nghĩ mình giờ so với miếng thịt trên thớt có gì khác nhau, anh ngay bây giờ ước gì mình bất tỉnh hôn mê như một đống thịt nát tả tơi.
"Ui!"
Phương Chu đau đến phải rên ra tiếng, roi mây quất xuống mông phát ra tiếng đánh nghẹt thở.
Lực quất roi mây trong tay của Cảnh Trăn khủng khiếp đến mức Phương Chu vài lần đều hoài nghi nện trên người mình có phải hay không côn sắt. Trách đánh gào thét như mưa rền gió dữ rơi xuống cuốn theo tức giận bùng lên trong không khí.
Cảnh Trăn không la mắng hay dạy dỗ trong suốt quá trình, không nói gì thêm mấy lời bực bội nếu muốn chết thì thành toàn... và thậm chí còn bình tĩnh đến đáng sợ làm mọi người đều nghĩ rằng anh đã suy nghĩ cặn kẽ sau đó không mang theo bất kỳ cảm xúc nào mà cho Phương Chu trừng phạt.
Trong miệng Phương Chu nhanh chóng ngập tràn máu tươi, toàn bộ mông của anh ngạnh cứng đến tưởng là một hòn đá không thể nhúc nhích được. Mỗi một roi xé rách đau đớn đều làm trước mắt anh tối thui, cứ quất quất đánh đánh, đánh đến anh cảm thấy mình bị rớt xuống cái động không đáy, không khí càng ngày càng loãng, và bóng tối tăm càng ngày càng thẳm thẳm sâu.
"Anh! Anh!"
Cảnh Trăn hình như nghe thấy tiếng gọi của em trai, lần này roi mây đã dời xuống đùi, từ bắp đùi đến mắt cá chân, từng roi từng roi hàng hàng lớp lớp tiếp nối nhau, rồi cứ thế vòng đi vòng lại.
"A!"
Phương Chu hét lên một tiếng chói tay, anh cảm thấy một chất lỏng ấm áp từ đáy đùi rơi xuống, không biết vì sợ hãi hay đau đớn chân anh run lên dữ dội.
Phương Chu hoảng sợ, cảm giác đau nhói khi mồ hôi lạnh trượt vào vết thương làm anh đau nhói. Trước đây anh chưa bao giờ sợ hãi như vậy, và trong tiềm thức anh bắt đầu vùng vẫy.
Tuy nhiên, ngay khi trên lưng có chút sức lực, Cảnh Trăn chỉ rút bàn tay đang đè anh ra, và khi người anh chuẩn bị nhấc lên, roi mây trong tay Cảnh Trăn đập mạnh xuyên chéo cả tấm lưng Phương Chu, bắt đầu từ xương cánh bướm bên phải kéo dài đến hông trái của anh, một vết đỏ thẫm đã được đốt cháy trên tấm lưng hơi gầy.
Phương Chu không hề có thời gian chống đỡ, lần này là một roi cắt ngang hai xương bả vai, từng miệng máu nhỏ tin rịn phúng phúng lên.
Toàn bộ mấy móng tay của Phương Chu đã mạnh mẽ ghim cắn chặt vào lòng bàn tay của mình, anh đã không còn sức để chống đở nữa rồi.
Cảnh Trăn cứ như vậy từng roi, từng roi mạnh mẽ quất xuống từ trên xuống dưới tấm lưng của Phương Chu không nơi nào không bị roi quất qua. Lúc này anh mới thoáng dừng lại một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Chu đã ướt đẫm mồ hôi đang run rẩy lợi hại, và lời nói đầu tiên được anh thốt ra.
"Đưa tay ra."
Cả người dường như đã cạn kiệt chút sức lực cuối cùng, Phương Chu đột nhiên ngước mắt lên, biểu cảm trong mắt anh nhìn Cảnh Trăn đầy ẩn ý khẩn cầu.
"Anh --"
Để đáp lại anh, năm roi mây mạnh mẽ quất chồng lên lằn roi trước.
Cơ thể Phương Chu theo bản năng cuộn tròn lại, anh vẫn vùi đầu vào xương quai xanh của mình lắc đầu nguầy nguậy.
"Anh, đừng mà, em xin anh mà, đừng mà..."
Anh là một bác sĩ ngoại khoa cầm dao phẫu thuật, và những gì anh cầm trên tay là niềm tự hào về nghề nghiệp của mình.
Cảnh Trăn nhìn anh đem hai tay giấu ở trước ngực, sau đó cúi người che chở, không chút do dự để trần tấm lưng chồng chất vết thương, nhàn nhạt nói:
"Được lắm."
Tiếp theo là âm thanh của roi mây quấn trong gió mạnh đập vào xương, không ngừng nghỉ, không thương tiếc.
Phương Chu cuối cùng cảm thấy tầm nhìn của mình bắt đầu mờ đi, mặc dù cảm giác máu và mồ hôi trượt xuống phía sau vẫn rất rõ ràng, nhưng rõ ràng hơn anh cảm thấy đầu mình đang lún xuống đủ để tắt lịm bất cứ lúc nào.
'Rầm!'
Cánh cửa lớn của từ đường bị đá tung ra, Phương Chu nhịn đau quay đầu lại nhìn, ánh sáng sau lưng Cảnh Chí đứng giữa cửa lớn như mang theo muôn ngàn hào quang, hình tượng anh hai trong lòng Phương Chu càng trở nên vĩ đại cao lớn ngút ngàn. Phương Chu nghĩ thầm mình phải nói với Tần Nham Hi rằng đây mới là vị cứu tinh thực sự của anh.
"Buông ra!"
Cảnh Chí hét lớn với Cảnh Trăn, nhưng Phương Chu không ngờ lại bị đánh trúng một roi, lực đạo không hề suy yếu chút nào.
Cảnh Chí ba bước đi đến trước mặt Cảnh Trăn, nắm được cổ tay đang sắp rơi xuống một roi nữa. Nhưng mà Cảnh Trăn không hề có ý dừng lại dù cho cổ tay đang bị siết chặt vùng vẫy điên cuồng.
"Có đủ rồi không?"
Cảnh Chí quát lớn, vặn cổ tay ra ngoài, mạnh mẽ quét chiếc roi vào đầu gối Cảnh Trăn. Phương Chu thoi thóp đang nằm trên mặt đất, lỗ tay dán chặt vào nền đá cẩm thạch, anh nghe tiếng vang từ đầu gối của Cảnh Trăn quỳ trên mặt đất rất đinh tai nhức óc.
Quỳ trên mặt đất, hai tay Cảnh Trăn vặn vẹo trong tư thế cực kỳ khó chịu, không có ý tứ dừng lại, anh ta đổi roi mây sang tay trái, chống một chân đứng lên.
Cảnh Chí không lưu tình đá một cước vào vai anh, Cảnh Trăn bị đá văng ra xa hai mét, anh lập tức lật người bật dậy, tay vẫn nắm chặt roi mây, hùng hổ đi tới gần vài bước. Cảnh Chí đưa chân đá tiếp hai cái nữa, một cái vào bụng nhỏ, một cái vào bắp đùi, đá Cảnh Trăn té lăn xuống đất lại. Cảnh Chí nhìn quanh nhà thờ tổ tiên, và cuối cùng tập trung ánh mắt vào chiếc quần của Phương Chu đang lăn lóc trên sàn nhà. Anh khom lưng lụm lấy liền đi tới trước mặt Cảnh Trăn, tuỳ tay đem người lật qua, một chân cong lại ngồi xổm trên mặt đất, chân còn lại đặt trên eo của Cảnh Trăn, ghìm chặt anh xuống đất, vặn hai tay ra sau người, đem quần buộc chặt hai cổ tay anh lại.
Dù hai tai bị trói lại, Cảnh Trăn vẫn đang cố gắng đứng dậy, nhưng chưa kịp đứng thẳng lưng, anh đã bị Cảnh Chí đá vào đầu gối lại quỳ xuống đất lại.
Lại muốn đứng dậy, anh nghe thấy giọng nói băng giá thấu xương, kiên định, quyết tuyệt nhưng chân thật đáng tin của Cảnh Chí từ phía sau vang lên.
"Em dám đứng dậy, anh sẽ ngay lập tức đuổi Phương Chu ra khỏi Cảnh gia. Không làm Cảnh gia tam thiếu gia cũng muốn cứu lấy mạng nhỏ của nó. Với năng lực hiện tại của Phương Chu không đến mức sống quá tệ— "
-------------------------------------------------- --------
Trong hoàn cảnh lúc đó quả thật không có hành động, biện pháp nào càng thêm thỏa đáng, hay là cách nói thế nào để giảm bớt tai họa, đối mặt với chuyện như vậy, không ai có thể đảm bảo có thể cứu được mạng mình bằng cách ăn nói khép nép cùng phục tùng, và những ngôn từ chánh nghĩa phản đối thì chắc chắn phải chết không nghi ngờ. Chỉ có điều, trong mắt những người quan tâm, động thái khiêu khích của Phương Chu là quá mạo hiểm. Loại mạo hiểm này không phải là loại mạo hiểm mà các học sinh thi đầu vào đại học sẽ điền vào 985 và 211 mà đó là một cuộc mạo hiểm phiêu lưu sẽ mất mạng nếu không cẩn thận.