Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Chương 13-8: PN. Niên thiếu Cảnh Trăn - Cảnh Chí (8)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh nhị thiếu a Cảnh nhị thiếu... Dám uy hiếp Đại ca à!!!! Cậu chết chắc rồi....

Chương 8

Không quan tâm đến khuôn mặt tối sầm đến mức có thể chảy ra mực và đôi mắt mở lớn của Cảnh Chí, hai đầu gối cậu đập mạnh xuống nền nhà, một cơn đau nhói từ đùi khiến cổ họng thắt lại, lại lập tức dùng hai tay thẳng tắp nâng roi mây. Từng câu từng chữ....

"Trăn nhi thỉnh phạt."

Cảnh Chí đột nhiên giống như bị lửa đốt, giọng nói như bật ra khỏi kẽ răng.

"Nghe không hiểu tiếng người sao?"

Cảnh Trăn chớp chớp mi vài cái, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt đất.

"Anh phạt, Trăn nhi tự nhiên liền dậy."

Cảnh Chí gằn từng chữ một.

"Em. đang. uy. hiếp. anh ?"

Cảnh Trăn nhìn chằm chằm mặt đất trước mặt, trên mặt đất vẫn còn bóng dáng của Cảnh Chí bị ánh sáng mặt trời phản chiếu, bóng đen kia không ngừng run rẩy.

Thời gian đóng băng trong vài giây, Cảnh Chí lập tức nắm lấy cánh tay Cảnh Trăn, nhấc cậu lên khỏi mặt đất. Từ cái nắm không lưu lực cùng sự tức giận tỏa ra khắp người của anh, Cảnh Trăn biết lần này đã thực sự chọc giận Cảnh Chí.

Cảnh Chí không buông tay mà lôi cậu ra khỏi cửa. Cảnh Chí không có chút suy nghĩ nào tự hỏi liệu anh có thể gặp Dịch An An ở một ngỏ quanh nào đó không, anh vẫn tiếp tục kéo Cảnh Trăn về phía phòng tập.

Kỳ thật bằng vào công phu của Cảnh Trăn, nếu cậu vùng vẫy, cậu sẽ sớm thoát khỏi sự kiềm chế của Cảnh Chí.

Nhưng cậu làm sao dám.

Cậu chỉ có thể để mặc Cảnh Chí lôi kéo và đẩy cậu vào trong cửa phòng tập. Còn chưa kịp đứng yên, Cảnh Chí đã không còn kìm chế được cơn tức giận của mình mà châm lửa đốt cả căn phòng.

"Lên xà ngang!"

Trái tim Cảnh Trăn sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, trong trực giác có linh tính bất thường, nhưng trong tiềm thức cậu vẫn tuân theo mệnh lệnh, một cú nhảy nhẹ dưới xà ngang, cả người bị treo lơ lửng cách mặt đất 30 cm.

Cảnh Chí lụm lên sợi dây thừng đang nằm trong góc, không biết anh làm như thế nào mà tay chỉ mới đánh xoay vòng hai ba cái, dây thừng lập tức được gở khỏi tay cầm và quăng nó sang một bên, sau đó đá một quả bóng bay nửa vòng đến phía sau Cảnh Trăn, vững vàng đứng lên trên.

Cảm nhận được động tĩnh, Cảnh Trăn thực sự hoảng loạn, cậu chỉ có thể nắm chặt tay mình hơn để giải tỏa cơn hoảng sợ, nhưng khi nhận thấy ý định của Cảnh Chí, cả người không khỏi run lên.

Cảnh Chí trói chặt hai bàn tay và cổ tay của Cảnh Trăn vào nhau, buộc một nút leo núi ở sau lưng rồi buộc dây vào xà ngang. Bằng cách này, ngay cả khi tay không nắm được, cả người vẫn bị treo lơ lửng dưới thanh ngang.

Mồ hôi trên lưng Cảnh Trăn không ngừng túa ra như nước suối trong núi, từng dòng lạnh ngắt tuôn ra trên trán. Cậu biết dựa vào sức cánh tay của mình sẽ không chịu đựng được lâu, nhưng ý định của Cảnh Chí rỏ ràng là muốn treo cậu lên xà ngang. Cậu cũng không biết phải mất bao lâu cổ tay mình bị phế đi.

"Anh ..."

Cảnh Trăn cất giọng như thể đang lẩm bẩm một mình. Sự sợ hãi trong giọng nói như là một lời độc thoại trong lòng, trong lúc nhất thời cậu cũng không biết muốn nói cái gì.

Cảnh Chí bước đến bên cạnh cậu, lụm roi mây nằm trên mặt đất lên, không ngừng nghỉ hung hăng quất vào phía sau đầu gối cong của cậu. Không có chút điểm tựa lấy sức, toàn bộ chân Cảnh Trăn đau đến co giựt lên.

"Anh muốn xem, hôm nay có thể hay không thay em xóa bỏ thói quen khom lưng uốn gối này cho em không !"

'Vút... chát! Vút... chát! Vút... chát! Vút... chát! Vút... chát! Vút... chát! Vút... chát! Vút... chát! Vút... chát! Vút... chát! ~~'

Vừa dứt lời, roi mây đã cuốn theo gió dừng trên chiếc quần ở nhà của Cảnh Trăn, một roi tiếp một roi.... lần lượt quất từ đốt sống đuôi đến giáp đùi, mỗi lần nó như mọc mắt trường dài ra nhanh chóng cắn vào mông Cảnh Trăn mang theo sự tức giận đã chất thành núi của Cảnh Chí.

Khác với bị đánh ở bất kỳ tư thế nào khác, Cảnh Trăn bây giờ hoàn toàn dựa vào sức cánh tay của chính mình mà treo trên không nghênh đón roi mây, càng đau càng khó lường, mỗi một roi đều thực sự đau thấu xương tủy, không chỗ trốn thoát.

Vừa mới bắt đầu, Cảnh Trăn còn có thể khắc chế chính mình bản năng không chút sứt mẻ để chống, theo thể lực dần dần cạn kiệt, cơ thể cậu lắc lư theo từng roi.

“Ổn định!”

Cảnh Chí quất một roi thật mạnh vào đùi sau, một roi xuyên xỏ qua hai cái đùi, Cảnh Trăn không nhịn nổi, đùi phải cong giật lên trước ngực, nhưng cậu lập tức banh thẳng lại như phản xạ có điều kiện.

Cảnh Chí đưa đầu roi chọc vào một vết máu trên mông trái, giọng nói lạnh như ngọn gió từ Bắc Cực hỗn loạn thổi tới.

"Em có phải hay không cảm thấy anh sẽ không trói chân em lại sao ?"

Cảnh Trăn run lên, trong lòng có một tia tuyệt vọng,

“Anh… Trăn nhi giống như sắp chịu không nổi nữa.”

Cậu cảm thấy da thịt trên mông giống như đang rơi rớt ra ngoài.

Cảnh Chí không cho cậu hy vọng, lạnh lùng nói.

"Vẫn còn sớm."

Cảnh Chí đưa tay nâng roi mây lên cao đập mạnh vào lưng Cảnh Trăn, thịt sau lưng không dày bằng ở đùi cùng mông, mỗi roi như đập vào xương. Roi mây xuyên qua không khí di chuyển xuống một tấc theo sống lưng, nơi bị đánh qua, quần áo ở nhà cũng từng lằn từng lằn gấp lại, và da thịt phía dưới lớp quần áo nổi phồng lên từng lằn, từng lằn lớn. Cảnh Trăn cắn chặt môi, trong miệng lập tức cảm giác được một hồi đắng chát.

"Ai cho em dũng khí trốn nhà đi? Một chút oan ức giống như bị cả thế giới vứt bỏ. Nhị thiếu gia trái tim thật lớn!"

Cảnh Chí vốn cực lực kiềm chế không nên nổi nóng hướng Cảnh Trăn phát hỏa, nhưng biết rỏ Cảnh Trăn càng muốn dùng bất cứ thủ đoạn nào để châm đốt ngọn lửa trong lòng Cảnh Chí.

Đầu tiên là đau xót, sau đó là đau nhức, cuối cùng chỉ là đau quặn thắt, Cảnh Trăn dựa vào hít một hơi thật lớn để cung cấp năng lượng cho cánh tay, nhưng vẫn không ngăn được cả cánh tay ngứa ran như kiến ​​gặm xương. Cùng với những tiếng đánh đập ngày càng hỗn loạn phía sau, Cảnh Trăn cảm thấy mình như bị cột vào đá ném xuống biển, cảm thấy mình chìm dần, càng ngày càng không thở nổi.

“Anh!”

Giọng nói như gấp khúc đè lên cổ họng cậu.

“Em sắp chịu không nổi nữa!"

Không biết Cảnh Chí có nghe thấy không, tần suất vung roi không hề thay đổi, hay là lần lượt rơi trên từng tấc da thịt của cậu.

Đại khái qua hai ba phút, mông chân của Cảnh Trăn ăn mấy chục roi, cuối cùng cậu cảm thấy hai tay không chịu khống chế rơi khỏi xà ngang, cả người hạ xuống vài cm, cổ tay bị dây thừng cột chặt.

"Uh-" trong cổ họng không kìm nén xuống được đột nhiên rên ra một tiếng.

'Vút... chát! Vút... chát! Vút... chát!'

Liên tục ba roi cực nhanh quất vào đỉnh mông, Cảnh Trăn nghiến chặt răng, lớp da bị cắn nuốt bắt đầu đau sưng lên, toàn bộ huyệt thái dương dường như bị phá tan vì đau. Cậu cảm thấy da lưng theo thân thể bị kéo căng như xé rách ra, nghiêm trọng nhất mông phồng lên rỏ ràng, quần ở nhà rộng thùng thình biến thành quần bó sát người, da thịt non mềm phía sau đùi đau đến co giựt, co giựt liên hồi.

Tuy nhiên, điều khiến cậu rùng mình hơn cả là cổ tay bị siết chặt bởi hai sợi dây, chịu sức nặng của cả cơ thể. Cậu cảm nhận được dây thừng từng chút từng chút cắn sâu vào da mình, cảm thấy mạch máu bị tắc nghẽn từng chút từng chút một, tay cậu từ đau đến tê dại, rồi bắt đầu ngứa ngáy. Cảnh Trăn biết rỏ đây cũng là một phần của trừng phạt, nhưng vẫn không cưỡng lại được bản năng muốn tránh thoát.

Từng roi quất rất mạnh vào cái mông đã trùng điệp vết thương.

"Cho đến bây giờ lời lẻ chính đáng của em vẫn nói với anh rằng, em rời nhà trốn đi là bởi vì em bị oan ức cảm thấy mình không có sai! Đường đường Cảnh gia nhị thiếu khi đối mặt với xung đột cũng chỉ biết buông tay trốn tránh sao?"

"Có phải anh đã cho em quyền lợi quá lớn, làm em ảo tưởng không có em địa cầu không thể xoay chuyển được!"

"Nếu tự giác oan uổng không phục quản giáo liền thành lý do để em chạy trốn khỏi nhà, vậy anh đây nói cho em biết, Cảnh Trăn, về sau không có giảng đạo lý, lý lẽ... Roi mây chính là đạo lý!"

Roi mây trong tay Cảnh Chí như che trời lấp đất nện xuống tới, bao trùm thanh âm dạy bảo của anh, khắc vào xương cốt của Cảnh Trăn.

Cảnh Trăn bị đánh đến toàn thân không khỏi run lên, nhưng lòng tự trọng mạnh mẽ làm cậu không thể vặn mình để giảm đau. Bộ não không còn có thể đối phó với cảm giác xé rách từ phía sau, chỉ cảm thấy chất lỏng lạnh lẽo từ cái mông chảy xuống, duy độc tri giác ngày càng tê liệt và lạnh lẽo của đôi tay khiến cậu bất an, lo lắng.

Cậu đột nhiên dùng một tay nắm thật chặt vào xà ngang, tay kia tắc trở tay cong một góc độ kỳ lạ lại vòng ra phía sau, chạm vào nút thắt của Cảnh Chí, chưa đầy năm giây, chỉ hai ba lần sờ soạng liền tháo ra được. Gần như cùng lúc đó, cả người giống như tảng đá lớn chìm xuống đáy biển, nặng nề rớt xuống.

Với những cử động nhỏ này của Cảnh Trăn, thực sự không thể thoát khỏi tầm mắt của Cảnh Chí, tuy nhiên Cảnh Chí có thể dung túng cho cậu cởi trói cho mình, nhưng anh không thể chịu được cậu lấy tư thế không chịu nổi quỳ rạp trên mặt đất.

'Chát!"

Một roi mạnh mẽ chém xuyên ngang qua tấm lưng đầy rẫy vết thương.

"Đứng dậy!"

Cảnh Trăn muốn đứng dậy, nhưng cả cánh tay như bị cắt bỏ, từ đau đến nhức, cổ tay tê dại, như gai đâm vào tận khớp xương, không thể vận được chút sức lực nào. Cậu chỉ có thể chống đỡ cơ thể bằng khuỷu tay nâng dậy một chút, nhưng lần nào cũng đều bị roi mây mạnh mẽ đánh úp trở về.

'Vút... chát! Vút... chát! Vút... chát! Vút... chát! Vút... chát! Vút... chát! Vút... chát! Vút... chát! Vút... chát! Vút... chát! ~~'

Đấu pháp đánh xuống không hề kết cấu của Cảnh Chí khiến trái tim Cảnh Trăn run lên, ngay từ khi vừa bị trói cổ tay treo lên xà ngang, cậu liền hoài nghi, mình có phải hay không sẽ bị đánh chết ở chỗ này.

"Anh, đừng đánh, đừng đánh ..."

Giọng Cảnh Trăn yếu ớt như muốn trôi ra khỏi cổ họng, cậu không thể kiểm soát cơ thể mình bằng ý chí nữa, theo bản năng muốn trốn khỏi mưa roi của Cảnh Chí.

Cảnh Chí dùng ngọn roi mây chọc vào cái mông sưng tấy nhất, nhìn Cảnh Trăn co quắp như cá mắc cạn, giọng điệu vẫn giống như không khí lạnh lẽo từ Bắc Băng Dương.

"Khi em chạy trốn khỏi nhà, em nên nghĩ đến hậu quả, không lẻ một chút dự đoán này cũng không có sao?"

Roi mây lại được đưa lên cao và hạ xuống cột sống một cách quyết liệt, Cảnh Trăn chỉ nghe thấy âm thanh khác thường khi anh đập vào xương, và sau đó là cơn đau lan rộng ra toàn thân thể.

Không biết là do tuyệt vọng hay phản ứng bản năng, Cảnh Trăn đột nhiên chống người chạy về phía cửa, lảo đảo vài cái, bộ dáng chật vật làm người ta hoàn toàn không thể liên tưởng đến Cảnh nhị thiếu nhẹ nhàng, ôn tồn lễ độ.

—— Cảnh Trăn cuối cùng cũng nắm được tay nắm cửa, nhưng sau lưng lập tức bay đến tiếng thét lạnh lùng.

"Em dám!"

🐣🐣🐣

Thế cho nên, lực uy hiếp của đại ca không phải tin đồn không căn cứ. Trận đòn này căn bản không quan hệ gì những việc mà Cảnh Trăn nháo trước đó. Cảnh Chí chân chính không thể nhẫn là cậu khẳng định cảm thấy chính mình đúng, khi sự tình không tạo thành hậu quả, cậu không phục quản giáo, sau đó ủy khuất liền rời nhà trốn đi.

🍃🍃201230🍃