Chương 2
Cảnh Chí luôn có thể xuất hiện ngay lúc Cảnh Trăn gần như kiệt sức, gãi đúng chỗ ngứa, đẩy cửa ra liền nhìn đến hai tay run rẩy của Cảnh Trăn như đang đặt trên máy mát xa, nhưng lưng và hai chân vẫn thẳng tắp, tư thế không vặn vẹo biến đổi một chút nào.
Sách kinh doanh mở ra để trên mặt đất đã thấm một bãi mồ hôi lớn. Tim Cảnh Trăn thắt lại, cậu biết Cảnh Chí không có bỏ qua chi tiết nhỏ này, vì duy trì tư thế, cậu đã tại trang sách này cả nữa giờ.
"Đứng dậy."
Trái tim Cảnh Trăn thắt lại, khuỷu tay cứng ngắc khẽ uốn éo, cả người đập mạnh xuống mặt đất như tấm ván gỗ, mặc dù cuối cùng thở được rồi nhưng cũng không dám chần chờ chút nào, dùng móng tay bấu vào lòng bàn tay, cắn chặt răng đứng lên.
Cảnh Chí lạnh lùng liếc nhìn Cảnh Trăn đang cực kỳ khó khăn đứng, hoàn toàn không để ý đến những hạt mồ hôi lớn những hạt đậu lấm tấm trên trán cậu.
"Em gần đây sống quá thoải mái a!"
Bao nhiêu ấm ức trong lòng Cảnh Trăn giống như mạch nước ngầm trong lòng đất bị đào trúng phun vọt ra ngoài. Trong gần ba tuần qua, cậu đã bị phạt phải dọn dẹp tất cả nhà vệ sinh của công ty. Toàn bộ đội vệ sinh đã được Cảnh Chí ra lệnh không được tham gia. 26 tầng, 52 nhà vệ sinh. Vốn yêu thích sạch sẽ, Cảnh Trăn dọn dẹp sẻ càng mất nhiều thời gian hơn những người khác. Sau khi cậu về nhà, buổi tối đương nhiên vẫn còn có nhiều bài tập về nhà khác. Nào đọc ghi chú kế hoạch kinh doanh, báo cáo tài chính, cách phòng tránh rủi ro, phân tích kinh tế..... cậu hận một ngày không thể có 48 tiếng đồng hồ.
Cảnh Trăn cố ý không nhìn thẳng vào mắt Cảnh Chí, tập trung ánh mắt vào một điểm nào đó phía sau anh ta, trong giọng cố gắng tỏ ra không sợ hãi, nhưng nhìn như thế này, cậu trở nên nổi loạn, cuồng ngạo hơn một chút.
"Anh muốn phạt, Trăn nhi chịu là được."
Một nụ cười thoáng qua khóe miệng Cảnh Chí, Cảnh Trăn lại cảm thấy nhiệt độ cơ thể giảm mạnh, rõ ràng cảm thấy trên người có một vết sưng nhỏ, nhưng cậu vẫn cắn da đầu để chống đỡ sự cứng đầu, ngang ngạnh.
"Nói rất hay."
Cảnh Chí đột nhiên chuyển chủ đề.
"Bất quá, em cảm thấy chính mình không nên phạt sao?
Cảnh Trăn sửng sốt, không ngờ bây giờ lại đưa ra chủ đề này, hơi hụt hẫng cảm thấy không biết làm sao.
Suy nghĩ của cậu dễ dàng bị xuyên thủng cứ như vậy nằm giữa hai người. Cảnh Trăn cắn môi, giọng cậu trở nên trầm lắng hơn.
"Nên. Nhưng mà......"
"Nhưng sự thông cảm của em tràn ngập, cho nên em liền có thể bỏ qua quy định và luật lệ mà dùng công quỹ để bồi thường?"
Giọng điệu của Cảnh Chí trở nên nghiêm khắc.
Cảnh Trăn có chút bất mãn.
"Em cũng là người ra quyết định của Cảnh Giang. Số tiền ít ỏi này không ảnh hưởng gì đến sổ sách của chúng ta."
Cảnh Chí không nói lời nào, lạnh lùng nhìn Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn đã luân chuyển qua rất nhiều phòng, bộ phận khác nhau kể từ khi cậu bước vào công ty mới được vài năm, và tình cờ là ở bộ phận nhân sự vào tháng trước. Trên thực tế, vấn đề không phức tạp, Cảnh Trăn đứng ra giải quyết một trường hợp nghỉ hưu, một công nhân ở bộ phận vệ sinh hậu cần. Trong những ngày này ở phòng nhân sự, cậu làm mọi việc đều rất trôi chảy, giống như trời sinh ra là một người quản lý, giám đốc nhân sự không khỏi lo lắng cho chức vụ của mình.
Vấn đề ở đây chính là giải quyết cho người nghỉ hưu, và đó cũng chính là điểm yếu của cậu a. Nhất là khi nhân viên hậu cần lớn tuổi hơn cả ba cậu, thế nhưng ở trước mặt cậu khóc lóc ỉ oi, than vãn, kể lể đủ điều, nào là trong nhà còn có già trẻ bé lớn.... Cảnh Trăn gần như không suy nghĩ thấu đáo liền đồng ý trả nửa năm tiền lương, thậm chí thủ tục nghỉ việc cũng không cần làm, cậu trực tiếp ký tên vào biên lai lập tức đi lãnh tiền.
Vốn dĩ mọi chuyện không nghiêm trọng như vậy nhưng Cảnh Trăn từ nhỏ đã không hề để ý đến những khoản tiền nhỏ này. Ở tuổi 16, cậu đã có trong tay một tá đơn hàng tám con số nên cậu không có để số tiền ít ỏi bồi thường cho nhân viên hậu cần vào trong mắt. Nhưng mà điều cậu không biết, Cảnh Chí để ý cũng không phải chút ít tiền ấy mà thôi.... Vì thế, liền xuất hiện hình ảnh Cảnh gia nhị thiếu mặc quần áo lao động quét dọn nhà vệ sinh.
"Suy nghĩ của em rất ngây thơ."
Cảnh Chí kéo khóe miệng.
"Anh nghĩ em vẫn thích hợp với phương thức giáo dục trẻ con hơn."
Cảnh Trăn như hóa đá, một dòng mát lạnh tràn từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân, cả người cùng tim như đông cứng lại, vẻ hoảng sợ trào ra từ sâu trong đôi mắt tràn đầy như mực. Nhìn kỹ, thế nhưng mang theo nhè nhẹ ý hận thù.
Khuôn mặt Cảnh Chí dần dần lạnh đi, và cảm giác ớn lạnh giữa hai lông mày của anh ta bay thẳng về phía trước.
"Sao?"
Cảnh Trăn nghiến răng nghiến lợi, hơi khép mi lại, đôi mắt rũ xuống, đôi tay buông thõng bên cạnh nhất thời run lên, nhưng cũng không nhấc lên được. Cái gọi là 'phương pháp giáo dục trẻ con' chính là đánh chỗ nào sai, hễ nói sai dĩ nhiên là tự mình vả miệng.
Trái tim Cảnh Trăn đập loạn xạ, và mỗi khi cậu nói đến nỗi sợ hãi của mình đối với anh thì có một giọng nói khác lại nói với cậu rằng 'rõ ràng cậu đã trưởng thành, vậy tại sao cậu cứ mãi chịu gia pháp ước thúc.'
'Chát!'
Đang chìm trong xuất thần, Cảnh Chí trở tay một cái tát mạnh vào má phải Cảnh Trăn, toàn bộ gò má mất cảnh giác trở nên trắng bệch, sau đó ngay lập tức ửng đỏ và hơi phồng lên, thậm chí còn có một vết tím ở hàm dưới.
Cảnh Trăn hôn mê rồi, toàn bộ đầu óc đều ong ong, cậu không biết mình bị đánh đau hay đang sợ hãi. Cậu chỉ cảm thấy mùi tanh nồng trong miệng, cậu cố ngậm chặt môi không để một giọt máu nào chảy ra ngoài.
Cậu không sợ đau nhưng cậu sợ mất mặt.
Ngày mai, cậu còn phải đi bộ tung tăng trong công ty, vết tát trên mặt của Nhị thiếu gia hẳn là tiêu đề của Cảnh Giang ngày hôm đó.
"Để anh lại nghe loại lời không biết trời cao đất dày này, không đơn giản là một cái tát. Anh sẽ khiến em phải hối hận khi có cái miệng này."
Cảnh Chí nhìn lướt qua cậu nắm chặt hai nấm đấm, lợi dụng chiều cao ba phân, nhìn xuống.
"Người ra quyết định của Cảnh Giang không phải là nhất. Nếu em không muốn tuân thủ các quy tắc và quy định cơ bản nhất này, nhị thiếu gia đừng mong được thăng chức."
🐣🐣🐣