Đây là điều mà Cảnh Trăn sợ nhất, theo kinh nghiệm của mình, suy đoán những gì anh đang nghĩ gần như bằng không. Trong hầu hết các trường hợp, nếu như ngu ngốc nói ra những chuyện mà anh không biết... trơ mắt nhìn số lượng trừng phạt tăng lên mà không cách nào ngăn cản chính mình tự đào hố nhảy.
"Anh!"
Cảnh Trăn nuốt một ngụm nước miếng xuống.
"Trăn nhi không biết anh ám chỉ đến điều gì."
Một giờ trước, anh vẫn đang ở trong phòng họp tự tin, bình tĩnh thương lượng điều kiện với nhà đầu tư, ép người khác vào chân núi đến tức nước vở bờ, một Cảnh Trăn quyết tuyệt, độc đoán, giờ phút này anh đánh giá thấp nộ khí của anh mình.
Cảnh Chí nhíu mắt giơ chân đá mạnh vào bụng nhỏ, chưa kịp thay quần áo ở nhà, Cảnh Trăn bị mặt dây nịch cấn sâu vào bụng mặt tái nhợt, cuộn mình như con tôm, tay ôm lấy bụng, nhưng mà Cảnh Chí không hề có ý buông tha, lại một cước đá vào khuỷu đầu gối đã không còn sức lực, Cảnh Trăn bị mất trọng tâm không hề ngoài ý muốn quỳ gối trên mặt đất.
Khi ngã xuống, Cảnh Chí gần như hét lên từ phía sau.
"Đứng thẳng lên!"
Anh vô thức siết chặt đùi muốn đứng dậy, không ngờ phía sau đầu gối truyền đến từng trận đau nhói, anh nhéo hai chân một cái thật mạnh cố chống đở sức nặng của cơ thể, cơn đau ở bụng dưới khiến anh không thể đứng thẳng lên được.
Cảnh Chí thấy vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống như là dùng hết kiên nhẫn của mình, xoay người từ trên kệ sách rút ra roi mây, cắt gió liên tiếp mười roi quất xuống từ bả vai cho đến sau đùi, trong đó có vài roi quất vào các phần nhô ra của xương cột sống, xương bướm và xương hông. Tiếng roi quất sắc nhọn càng làm tăng thêm khí thế nghiêm hình khảo vấn.
"Ư...ưm......"
Cảnh Trăn cực kỳ hoảng sợ khi thình lình bị đau đớn ập tới, anh biết Cảnh Chí bắt bẻ tư thế đứng của mình nên không dám lộn xộn, nhúc nhích, chỉ có thể phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp trong cổ họng.
Nhưng có như vậy anh mới biết lần này anh hai nghiêm túc đến mức nào, nhịn xuống mọi đau đớn, đứng thật thẳng chân, thẳng lưng.
Cảnh Chí bàng quan, lạnh lùng nhìn em trai điều chỉnh tư thế đứng. Lẳng lặng nhìn đứa em trai nghiễm nhiên có thể một mình khởi động một mảnh trời hơn một phút, nhìn đến lông tơ cả người Cảnh Trăn dựng thẳng lên, mới quăng roi mây lên bàn, quay lại phía sau bàn, kéo mạnh như muốn bay ngăn kéo đầu tiên ra khỏi bàn, rút ra một sắp giấy đưa tay lật lật coi.
Cảnh Trăn phảng phất thấy trong ánh mắt anh như có ngọn lửa đang cháy phừng phừng, tức giận tận trời.
Cảnh Chí nắm thật chặt sắp giấy nhìn rất bình thường đi đến trước mặt Cảnh Trăn mồ hôi đang tuôn ra như mưa, không cần phải quăng sắp giấy vào mặt như trong phim. Bởi vì chỉ cần đôi mắt phẳng lặng như nước, đứng vững như Thái Sơn cùng thanh âm đóng băng ba thước của Cảnh Chí đủ làm cho toàn thân Cảnh Trăn lại ướt đẫm dầm dề lần nữa.
Anh cầm một sắp giấy quơ quơ trước mặt cậu tạo ra một luồng gió, gằn từng tiếng một.
"Ai cho em lá gan này?"
Cảnh Trăn vừa liếc nhìn mấy tờ giấy khiến anh nổi trận lôi đình, con ngươi lập tức co rút lại, sắc mặt trắng bệch, trong mắt không giấu được vẻ hoảng sợ, như bị đổ chì từ đỉnh đầu xuống ngón chân, cả người chìm xuống, sắp không thể đứng vững được.
Đây là những đơn thuốc tiên trong năm vừa qua của anh, đập vào mắt đều là đủ loại thuốc giảm đau, thậm chí còn có vài loại thuốc nha phiến trấn đau.
Cảnh Chí không cấm hoàn toàn anh uống thuốc giảm đau, nhưng bệnh đau bao tử vốn là căn bệnh cần phải điều trị từ từ, làm giảm đau tức khắc chỉ là chữa triệu chứng chứ không phải căn nguyên. Thậm chí có đôi khi vì cơn đau thuyên giảm không thể nhận ra được nguyên nhân triệu chứng của bệnh tình.
Cho nên, Cảnh Chí luôn yêu cầu Cảnh Trăn phải chú ý giữ gìn sức khoẻ hơn nữa để tránh những cơn đau cấp tính, đồng thời coi những cơn đau bao tử cùng uống thuốc giảm đau là chứng cớ của việc điều trị thất bại. Chỉ cần nhìn những đơn thuốc kê ra thường xuyên như vậy và các đơn thuốc của các bác sĩ, nhà thuốc khác nhau, Cảnh Chí liền biết đứa em trai của mình quá ngứa da đã không hề coi trọng sức khoẻ của mình trong suốt năm qua.
Cảnh Trăn không khỏi run rẩy, giọng nói ngập tràn sợ hãi.
"Anh, em sai rồi."
Cảnh Chí cười nhạo một tiếng.
"A, em sai rồi? Cảnh nhị thiếu gia thật lợi hại, đây là định mở rộng kinh doanh lấn sang mở tiệm thuốc đây, chỉ là cơn bệnh đau bao tử tầm thường sao có thể đánh gục được nhị thiếu gia chứ. Em có phải cho rằng mình thiên y vô phùng, quá tài giỏi không chê vào đâu được có phải không?"
Cảnh Trăn bị anh nói sợ tới mức sắc mặt càng thêm khó coi, nếu hôm nay tính sổ cái, phỏng chừng mình không thể đi ra khỏi cánh cửa này được. Chuyện đến nước này ngoại trừ nhận lỗi lầm anh thật không biết nên nói cái gì nữa.
"Trăn nhi thật sự biết lỗi rồi, xin anh trách phạt."
Cảnh Chí hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, cầm roi mây trên bàn lên không chút do dự quất vào đùi Cảnh Trăn.
"Cởi quần!"
Chỉ với một màn này, Cảnh Trăn có thể cảm nhận được bên đùi đã sưng phòng cao lên, máu đang rỉ thấm ra ngoài. Dù biết chắc chắn không thể thoát được trận đòn này nhưng để một chàng trai hai mươi lăm tuổi cởi quần bị đánh quả thực không dễ dàng chút nào.
Cảnh Trăn hung hăng cắn môi, mày nhíu thật chặt, trong lòng không tình nguyện cũng không dám để lộ ra một chút cầu xin nào trên mặt. Vừa mới về nhà còn chưa kịp thay quần áo đã chạy đến đây, lúc này lại khẩn trương tháo dây nịch ra mà tay đã run lên.
Cảnh Trăn không dám lại khiêu chiến điểm mấu chốt của anh, không có một tia do dự mà đem quần ngoài, quần trong đều cởi ra xếp lại gọn gàng để trên sô pha, quay trở lại đứng thẳng.
Cảnh Chí điểm điểm ngọn roi mây vào áo sơ mi chất lượng tốt đang che khuất nửa cái mông trên của Cảnh Trăn.
"Tự mình kéo lên."
Cảnh Chí hiếm khi lúc dạy dỗ em trai bắt làm những cử chỉ này, anh luôn luôn tin tưởng vào những lời khuyên dạy không mang theo sắc thái nhục nhã. Lời vừa thốt ra làm Cảnh Trăn thật kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh, bởi một chút do dự mà đổi lấy ba roi mây cắt gió mang theo tức giận.
Bị đánh bất ngờ, Cảnh Trăn rên một tiếng, chân phải không đứng vững được bước một bước nhỏ lên phía trước lập tức bị ép bước trở lại.
Tràn ngập uất ức dâng lên trong lòng như trăng tròn nhú lên trong đêm tăm tối, nhưng vẫn đưa tay kéo áo sơ mi qua khỏi eo. Quanh năm tập luyện làm đường cong thân thể càng thêm rắn chắc, thân hình sáu múi càng làm cho rất nhiều người tha thiết ước mơ mà không có được, nếu lúc này anh có thể khống chế được chút run rẩy nhỏ kia hẳn là nhìn càng thêm tự tin.
'Vút..... Chát! Chát! Chát! Chát! Chát!'
Một tổ hợp năm roi quất xuống mà chỉ có duy nhất một vết thương hoành hành sưng đỏ ngạo nghễ nằm vắt ngang đỉnh mông, kể ra Cảnh Chí khó có thể áp xuống cơn giận dữ của mình.
Vì thẳng đứng thế này, tay cũng chỉ nắm hờ áo sơ mi, toàn thân không có ngoại vật nào có thể mượn lực chống đở, hoàn toàn chỉ dựa vào hai cái đùi bảo trì tư thế đứng thẳng. Động tác tưởng chừng như bình thường này thực ra rất tra tấn người.
Cảnh Chí lại lần nữa nâng tay, roi mây cắt gió rơi xuống phía dưới song song với vết thương vừa rồi cở một tấc, lại không có giảm xuống mà còn tăng thêm lực ấn lên vết thương cũ. Lằn roi đã sưng cao lên bị lực roi mây ấn xuống vô cùng đau đớn khó chịu.
"Trong vòng chưa đầy một năm đã kê đầy bốn trang giấy A4 đơn thuốc! Em đang uống thuốc giảm đau thay vitamin sao? Anh thường nói với em như thế nào? Mỗi ngày ăn đều đặn ba bữa cơm, thư giản và nghỉ ngơi. Tưởng mình có em trai rồi có thể không đem lời nói của người anh này để ở trong lòng nữa phải không?"
Cảnh Chí nói xong liền thật mạnh đánh chồng lên vết thương thứ hai, không cần nhìn cũng biết nhan sắc lằn roi này thâm đậm hơn lằn roi bên trên một chút.
Nét đẹp trai rạng ngời, gương mặt bình dị dễ gần, khuôn mặt được giới truyền thông miêu tả trời sinh lúc này đang gặp gió sương mưa tuyết không thể chống lại, biến dạng bất kể hình tượng.
Vải áo sơ mi xịn đã bị vò nát thành một trái bóng nhỏ trong tay. Càng làm lòng người sợ hãi chính là như vậy đấu pháp, như vậy lực đạo, Cảnh Chí vẫn chưa định ra một con số rõ ràng.
Chờ đánh xong tổ hợp thứ ba, Cảnh Trăn nắm lấy khoảng trống, từ trong cổ họng thì thào kêu một tiếng anh, thanh âm suy yếu đến làm lòng người thương tiếc, thân mình lại không dám lệch nửa điểm.
'Vút..... Chát! Chát! Chát! Chát! Chát!'
Cảnh Chí ra tay không có chút nào muốn tạm dừng, lần này dừng ở mông chân.
"Đừng gọi anh!"
Một lời tức giận quở trách cùng với roi mây mạnh mẽ rơi theo, Cảnh Chí nhìn em trai ăn hơn hai mươi roi mây mà không dám mãi may cử động chút nào, vậy mà vừa dứt lời lại run lên mạnh mẽ, lòng anh cũng tùy theo mạnh mẽ run lên.
Cảnh Trăn cảm thấy hơi thở đẫm máu trong miệng đột nhiên tràn ra, nhưng anh dường như không còn tâm trí quan tâm đến nó, cả người run lên, nơm nớp lo sợ, sợ Cảnh Chí nói 'không có đứa em trai như vậy' mà nói ra.
Giây phút này, tất cả những hành động sát phạt, kiên quyết, dứt phát, quả cảm cương nghị, hết thảy sự bình tĩnh và lãnh đạm khi đối mặt với những âm mưu như một tấm thủy tinh bị mày giũa, đánh bóng hoàn mỹ lại rất yếu ớt, mỏng manh. Chỉ cần một lời nói nhẹ của Cảnh Chí lớp vỏ lộng lẫy hoa mỹ kia có thể lập tức bị vở tan.
Cảnh Chí liếc liếc mắt đứa em đang đứng có chút cứng đờ thay đổi sách lược đánh xỏ xuyên qua bốn lằn roi đỏ thẩm kia.
"Ưmmm....."
Buột miệng thốt ra một tiếng rên rỉ liền bị Cảnh Trăn theo bản năng áp hồi xuống bụng.
Nhìn em trai thống khổ ẩn nhẫn nhịn đau, làm anh sao có thể lại nhẫn tâm, giọng dạy bảo bất giác dịu đi.
"Có hay không từng nói với em, mỗi lần bệnh phát tác đều phải tìm bác Triệu kiểm tra kỹ càng, tỉ mỉ, ai dạy em đau đầu cứu đầu, chân đau cứu chân, uống rượu độc giải khát?"
Cảnh Trăn thấy anh rốt cuộc đã dịu giọng lại, như nắm được cọng rơm rạ cứu mạng.
"Anh đều nói qua. Đều là Trăn nhi sai."
Lại liên tiếp ba roi tung hoành toàn bộ mông nhỏ, nơi giao nhau của vết thương đã biến thành tím đen.
"Đương nhiên là em sai! Em chín tuổi bắt đầu chịu anh quản thúc, mười bốn tuổi vào công ty càng là như hổ thêm cánh, vậy mà anh không hề biết em trai mình từ khi nào tài năng lại giỏi mạnh đến vậy? Có thể tìm được nhiều bác sĩ cùng nhiều tiệm thuốc ra nhiều toa thuốc đến vậy? Nếu không phải anh nhờ người bác Triệu điều tra, em còn muốn dấu tới khi nào? Em định đợi đến khi bắt anh ký vào giấy báo bệnh tình nguy kịch?"
Cảnh Chí nhắc tới chuyện này, không khỏi lại nổi giận, tay tăng thêm lực xuống tay cũng ít kết cấu hơn. Tưởng tượng đến bệnh bao tử của Cảnh Trăn đã đến mức nghiêm trọng vậy mà còn không muốn kiểm tra sức khoẻ kỹ lưỡng thay vào đó là tự uống thuốc giảm đau trì hoãn bệnh tình, đem an toàn của bản thân quăng tới nơi nào?
Căng người, nghiến răng duy trì tư thế đứng, Cảnh Trăn bị anh la mắng đến không chỗ dung thân. Thực ra khi uống thuốc anh không hề nghĩ nhiều như vậy, công việc, trách nhiệm ngày càng nhiều chỉ muốn cơn đau nhanh hết để sớm hoàn thành nhiệm vụ của bản thân. Nào là việc ở công ty, toàn bộ những khó khăn, trắc trở cùng kế hoạch của toàn bộ bộ môn. Nào là việc ở trường học cũng không thể chậm trễ nếu không toàn bộ mấy trăm giáo viên cùng hàng ngàn học sinh sẽ rơi vào cảnh khốn cùng. Rồi cảm xúc, tâm trạng, việc học hành, sinh hoạt của Phương Chu.... không cái nào mà không cần bản thân mình chiếu cố, giải quyết...... tất cả đều là những chuyện cực kỳ quan trọng..... Chỉ có bản thân mình là không quan trọng mà thôi. Cảnh Trăn cố gắng nặng ra từng lời mà giọng nói như ba ngày không được uống nước, đứt quãng nói ra từng tiếng.
"Anh! Thực xin lỗi, làm anh lo lắng. Trăn nhi không dám."
Cảnh Chí nhìn trán em trai đã rậm rạp một tầng mồ hôi mỏng, lại không dám có chút lơi lỏng nào, tức khắc cảm thấy mấy chục roi mây vừa rồi như đánh thẳng vào lòng mình. Anh khẽ khẽ cánh tay Cảnh Trăn.
"Úp sấp trên mặt bàn đi."
🍥🍥🍥
Lời tác giả Có một số người luôn thích ép mình vào chỗ chết, luôn cảm thấy rằng nếu không vắt kiệt hết thảy tinh lực dường như đang sống rất thiếu thốn. Nhưng hy vọng những người đang liều lấy mệnh, khi tuyệt vọng vùng vẫy, xoắn tay áo ra trận với đôi chân trần.... Quay đầu nhìn lại mới thấy mình cũng được quan tâm, yêu thương lo lắng..... Lại thấy đau khổ, gan run lên vì đã làm tổn thương đến người lo lắng , yêu thương mình.....
🔹🔹🔹🔹