Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Chương 10: Không có gì quan trọng bằng thân thể của em.🍥




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phương Chu không thích bận áo trong ôm sát người, cậu vốn thích tự do nên giờ có chút khó chịu, nhất là khi bị Cảnh Trăn bắt bận lại hết áo ngoài cùng áo khoác. Đụng chạm đau đớn giữa áo và những vết roi trên lưng tăng dần theo mỗi bước đi của cậu.

Cậu thật vất vả đuổi theo anh vẫn đang nhanh bước vào nhà lớn, mặt cậu đã lấm tấm mồ hôi.

"Cởi áo, nằm sấp lên giường."

Cảnh Trăn đưa tay mở cửa phòng cậu, đem độ ấm trong phòng tăng lên mấy độ.

Đáng tiếc đứa nhỏ kiêu ngạo không phải lần nào cũng đúng.

"Anh, không phải rất đau, không cần......"

"Vậy thì mười roi nữa!"

Cảnh Trăn quay đầu hung hăng trừng liếc cậu một cái, cũng không đợi cậu đáp lại, xoay người liền đi ra khỏi phòng. Kỳ thật mười roi mây này nếu đánh vào người Cảnh Trăn chẳng khác nào mát xa nhẹ cho anh, nhưng anh thật không ngờ đánh lên da thịt non mịn của Phương Chu lại thành nông nổi này, mười roi rướm máu, trầy da, tụ lại máu bầm..... như bị tra tấn cả tháng trời.

Quay lại phòng thấy Phương Chu đã cởi áo nằm sấp trên giường, trên lưng đắp tấm mền mỏng. Trong lòng không khỏi thầm than, ây! uy tín mình không bằng roi mây!

Nghe động tĩnh, Phương Chu đem đầu gối lên trên cánh tay, đôi mắt chớp chớp nhìn chằm chằm những thứ trong tay Cảnh Trăn.

Không ngờ lại thấy anh lấy ra một ít thuốc mở thường dùng, nhàn nhạt mở miệng.

"Anh! Em cứ ngở vừa rồi anh thật đi lấy roi mây a."

Cảnh Trăn hơi hơi mỉm cười, không có trả lời, mà không đầu không đuôi thốt ra một câu.

"Nếu không em nhảy một lớp đi ?"

Phương Chu sợ tới mức thiếu chút nữa sặt nước miếng, đột nhiên như quên mất đau đớn trên lưng, bật ngồi dậy.

"Hả? Cái gì?"

Cảnh Trăn không so đo cậu không lớn không nhỏ hỏi, cười cười.

"Anh tùy tiện nói mà thôi, em làm gì căng thẳng đến vậy?"

"Anh, anh thật là tùy tiện nói sao ?"

Phương Chu mới không tin.

"Sao ? Có muốn hay không ?"

Cảnh Trăn pha xong thuốc mỡ, đè mạnh Phương Chu xuống, lấy thuốc mỡ lành lạnh nhẹ nhàng thoa lên vết thương hồng nhạt.

"Vẫn không tự tin vào chính mình."

Phương Chu nhíu nhíu mày, không phải đau, hơi lành lạnh lên thôi. Cậu phảng phất đã bắt đầu cảm thấy thoa thuốc không phải tra tấn, mà là nhận sự dịu dàng, ôn nhu của anh. Chỉ là câu nói cuối cùng của anh có hơi phủ phàng.

"Anh! Anh nhảy qua lớp sao?"

Thật lâu sau, Phương Chu chống cằm hỏi.

Cảnh Trăn lại chấm một chút thuốc mỡ nơi đầu ngón tay.

"Em nghĩ sao ?"

Phương Chu nghĩ đến Cảnh Trăn hai mươi tuổi đã lấy hai bằng thạc sĩ, thầm mắng mình lắm miệng. Xoa xoa đầu, hỏi.

"Vậy anh cảm thấy thế nào ?"

"Lúc đầu khó tránh khỏi có chút khó chịu không quen, dần dần thấy bình thường."

Lúc Cảnh Trăn nói những lời này, anh cố tình ngụy trang lên trong hơi thở như không hề có việc gì, không chút khách khí bay thẳng vào lổ tai Phương Chu.

Cảnh Chí không phải là một người anh ấm áp, tỉ mỉ quan tâm em trai, anh hầu như rất độc đoán đến vô lý. Cảnh Trăn khác với Phương Chu là không có học ở trường công, từ nhỏ lớn lên trong nền giáo dục ưu tú tinh anh, cứ thế một lần lại một lần nhảy lớp. Áp lực đè nặng trên vai mà người thường cảm thấy rất khó hiểu.

Nhưng mà lại có một câu hỏi khác nảy sinh trong lòng.....vì cái gì ?

Cảnh Trăn thấy Phương Chu trầm mặc, lời nói có chút không hài lòng.

"Em có rất nhiều thời gian suy nghĩ, nhảy một lớp mà thôi."

Mà thôi..... Phương Chu quay đầu, chớp chớp đôi mắt oán trách nhìn Cảnh Trăn.

"Anh muốn em đi theo anh học làm việc sao ?"

Cảnh Trăn tươi cười có chút tà khí, đáy mắt chất chứa một tia tán dương, lần này không hề để xót, tất cả đều rơi vào trong mắt Phương Chu, ngoài miệng không cao minh giấu đầu lòi đuôi.

"Anh không hy vọng bất luận cái gì từ anh làm ảnh hưởng đến quyết định này của em...."

Vẫn còn chưa nói xong, bất ngờ dừng lại nhìn ra cửa.

Không quá ba giây 'cốc cốc cốc' ba tiếng gỏ cửa vang lên. Cảnh Trăn lập tức liền đứng thẳng ở mép giường, Phương Chu vừa quay đầu nhìn thấy Cảnh Chí đã đẩy cửa nhanh chân bước vào, vội vàng kéo tấm mền mỏng bên hông che lưng, hoàn toàn không để ý đến cơn đau xé thịt.

"Nằm trở lại !"

Cảnh Trăn mắt thấy Phương Chu muốn đắp mền lên lưng vừa mới thoa thuốc qua, nhanh tay lẹ mắt đưa tay nắm lấy.

Cảnh Chí nghe nói hai đứa em vào từ đường, cũng đoán được Cảnh Trăn động gia pháp, muốn đến coi lại tình cờ nghe được hai người trò chuyện, sâu lắng và lặng lẽ như thể không theo chút cảm xúc gì liếc nhìn Cảnh Trăn một cái, sau đó chuyển hướng Phương Chu.

"Nhảy lớp ?"

"Không có gì, em cùng anh ba nói chuyện phiếm thôi."

Phương Chu có chút mắc cở đỏ mặt.

Cảnh Chí lại lần nữa liếc nhìn Cảnh Trăn, người bị ánh mắt vừa rồi làm cho sợ hãi tột độ, khi người phía sau sắp thốt lời nhận sai, anh như đoán được nói.

"Nói chuyện phiếm nha, vậy hai đứa cứ từ từ nói. Xem như anh không nghe gì hết."

Anh quay người bước ra cửa.

Phương Chu nằm sấp có chút không giải thích được, mình đã làm cái gì chọc tới vị đại thần này ? Vẫn còn sững sờ không biết có nên nói lời tạm biệt hay không, đã nghe thấy giọng nói ngập ngừng của Cảnh Trăn.

"Anh! Em thoa thuốc cho Phương Chu xong sẽ qua gặp anh."

Bước chân Cảnh Chí hơi dừng lại, vẫn không nói gì, lại nhấc chân đi ra ngoài.

Chỉ là không khí trong phòng không còn như mới vừa rồi.

❤️❤️❤️

Cảnh Trăn vừa thoa thuốc, dàn xếp tốt cho Phương Chu liền nhận được điện thoại của trợ lý nói có cái dự án đầu tư gặp chút rắc rối. Đang tết nhất, đầu Cảnh Trăn như muốn mọc ra hai cái, vội vàng chạy đến công ty giải quyết. Say khi thu thập đủ tài liệu, thông tin, vội mở cuộc họp đột xuất sau khi liệt ra phương án khẩn cấp thì màn đêm dày đặc phủ trùm bên ngoài cửa sổ. Trở về nhà đã hơn chín giờ tối, Cảnh Trăn thay giày, cởi áo khoác, rửa sơ mặt, liền đi đến phòng Phương Chu.

Cậu đang lật coi Tam bộ khúc Dương Hiển Huệ. Cảnh Trăn không tránh khỏi lải nhải vài câu không nên nên làm ảnh hưởng đến mắt của mình, rồi vội vàng chạy đến thư phòng Cảnh Chí.

Biết rỏ đẩy ra cửa phòng câu đầu tiên bị Cảnh Chí hỏi là câu nào.

"Ăn tối chưa ?"

Trái tim Cảnh Trăn co rút lại, không dám do dự, chỉ là giọng nói không còn táo bạo, uy nghiêm như trong phòng họp vừa rồi.

"Chưa."

Cảnh Chí trông thực bình tĩnh như là đã biết trước, anh thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn.

"Bữa trưa thì sao?"

"Ăn."

Trả lời thật tự tin.

Cảnh Chí cười nhẹ, nhưng lại thở ra một câu thật lạnh.

"Ăn cái gì ?"

Cảnh Trăn lập tức nhận ra mình đã lọt bẫy, nhưng khi mọi người đã đi vào giữa cây cầu cây tự nhiên không thể quay đầu lại được.

Anh bức mình né tránh ánh mắt của Cảnh Chí đang gián chặt vào mình, nói rất hùng hồn.

"Bánh quy."

"Mấy cái?"

Giọng nói Cảnh Trăn mang theo một chút khẩn cầu, lại không có lá gan để anh chờ.

"Hai cái"

Anh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, khẩu khí càng ngày càng mạnh.

"Là có nhân."

"Có nhân?"

Cảnh Chí đứng lên.

"Tin hay không, anh đập cái mông em thành có nhân! Đi ăn cơm đi!"

Bị anh hai mắng cho mặt mày bí xị, Cảnh Trăn như bịt lổ tai đi vào nhà bếp, tìm chút gì ăn nhanh vào bụng, liền nhìn thấy miếng giấy dì Vân dán trên tủ lạnh.

"Nhị thiếu gia, trên bếp có cháo nếp than của đại thiếu gia nấu, cậu hâm nóng rồi ăn."

Cảnh Trăn rất phản cảm với hai từ thiếu gia này, mỗi lần dì Vân giáp mặt đồng ý, quay người lại liền quên, nhưng cậu cảm thấy ấm áp khi nhìn đến tờ giấy, sau đó đột nhiên thấy áy náy không thôi. Mình đã bao lớn rồi, còn muốn anh cùng dì Vân nhọc nhằng quan tâm những việc nhỏ nhặt trong sinh hoạt chứ.

Dùng mu bàn tay sờ sờ vào bên ngoài nồi cháo, vẫn còn âm ấm, muốn nhanh chóng quay lại thư phòng tìm Cảnh Chí, cầm chén không thèm hâm nóng lại đã mút cháu uống vào.

Nhưng mà mới ăn hai muỗng, bụng bổng quặn thắt như muốn xoắn vào nhau.

Gần đây quá bận, bệnh đau bao tử thường xuyên tái phát, nhưng đau đến đứng ngồi không yên quăng cái muỗng ngồi xổm trên mặt đất đã lâu chưa từng có.

Cảnh Trăn nghiến răng không cho mình phát ra tiếng động, thậm chí không dám đi tới ghế sofa trong phòng khách, sợ bị tiếng va chạm dọc đường đi làm người chú ý, đành phải cuộn tròn thân mình nằm trên nền gạch lạnh lẽo của nhà ăn, trong lòng thầm nghĩ.... sẽ lập tức hết đau, sẽ không sao....

Kỳ thật, ý chí Cảnh Trăn thật kinh người, trước đây khi tập võ, một thân người bầm đen như không hề bị thương chút nào vẫn như cũ lao thật mạnh đánh vào cọc gỗ. Và ngay lúc này, chính tự tin đáng chết này lại hại mình.'

Có một sự khác biệt lớn giữa cơn đau bụng tự phát của bao tử cùng ngoại thương cơ bắp, anh cho rằng có thể dựa vào ý chí mình mà có thể cố nhịn qua được, nhưng anh không biết rằng anh đang tự cạnh tranh với mình, và anh bắt đầu cảm thấy trời đất bắt đầu quay cuồng, đến cả thở cũng thấy đau, dần dần không còn có thể chống đở, chịu đựng được nữa.

Cảnh Trăn mơ hồ nghe tiếng Phương Chu kêu gọi anh hai, rất lo lắng, rất sợ hãi. Anh rất muốn mở miệng cười an ủi cậu nhưng lại hoàn toàn không còn sức lực.

❤️❤️❤️

Làm như mỗi lần thức dậy nhìn thấy bác sĩ Triệu ở đầu giường, những ngày tốt lành đối với Cảnh Trăn coi như chấm dứt.

"Bác Triệu! Bác cười một cái được không, mỗi lần đều nghiêm túc như vậy."

Cảnh Trăn hơi nheo mắt, cợt nhả, giọng nói yếu ớt, tựa như đã trở lại lúc mười tuổi hơn.

Bác sĩ Triệu không những không cười, sắc mặt càng khó coi hơn.

"Cảnh Trăn, tôi nói cho cậu biết, lần này anh cậu đánh cậu thế nào, tôi sẽ không khuyên một câu! Tự giải quyết cho tốt, biết không!"

Người nằm ở trên giường làm như chẳng hề để ý.

"Bác Triệu, bác càng ngày càng không có sáng ý chút nào, mỗi lần đều nói y chang nhau, người càng già càng dễ dàng dong dài sao?"

"Ừ! Cậu cứ mạnh miệng đi."

Bác sĩ Triệu tiếp tục viết lời dặn dò của bác sĩ vào sổ ghi chép.

"Một hồi anh cậu lên đây, coi cậu sao trốn!"

Lần này Bác sĩ Triệu thật sự đã đoán sai. Cảnh Chí nếu muốn đánh, cho anh mượn trăm lá gan, Cảnh Trăn cũng không dám trốn.

Anh nằm trên giường nhìn anh hai cúi đầu cung kính nghe bác sĩ Triệu nghìn bài một điệu lời dặn của bác sĩ, ngày ăn ba bữa, chú ý nghỉ ngơi, kiềm chế cảm xúc. Trong lòng anh hiểu rất rỏ điều mà anh sợ nhất không phải anh đánh mình, mà là dáng vẻ điềm tĩnh, ôn hoà làm anh không thể nhìn thấu.

Cảnh Chí vĩnh viễn sẽ không đem tức giận trút lên người của em trai, đối với anh mà nói, gia pháp chân chân chính chính là cách giáo dục mà thôi, anh đánh Cảnh Trăn, đánh nhiều hay ít, chưa bao giờ căn cứ vào mình tức giận bao nhiêu.

Cho nên, Cảnh Trăn trước khi bị đánh chưa bao giờ biết tình thế nghiêm trọng thế nào. Có khi giọng điệu của Cảnh Chí nghiêm khắc đòi hỏi lại không có đánh roi nào, lại có khi giọng nói anh nhàn nhạt thì thầm lại đánh đến Cảnh Trăn không xuống giường được. Đây là điều thực sự khiến Cảnh Trăn sợ hãi.

"Nghe được không Cảnh Trăn ?"

Bác sĩ Triệu đột nhiên lên giọng hỏi sang.

Vội vàng che dấu mình đang mờ mịch.

"Dạ nghe, cảm ơn Bác Triệu."

Anh thấy ánh mắt nóng rực của anh nhìn chằm chằm vào mặt mình, anh thật không dám nhìn thẳng.

"Ừ! Tôi đi đây, hai đứa từ từ nói chuyện."

Bác sĩ Triệu vừa đi ra ngoài cửa vừa nói.

Cảnh Chí lúc này mới thu hồi ánh mắt, đưa bác sĩ Triệu ra cửa, nói mấy lời cảm ơn mới an tâm đưa ông rời đi.

❤️❤️❤️