Đúng bốn giờ mười lăm, tiếng chuông tan học vừa vang lên, kết thúc một ngày học tập vất vả. Học sinh tầng trệt lập tức chạy ùa ra khỏi lớp, như đang thi chạy trăm mét lao ra cổng trường.
Trường Nhị Trung là trường trung học lớn, lâu năm, nổi tiếng vang dội khắp Thành Phố A. 99% học sinh đậu vào các Trường Cao Đẳng, Đại Học, cùng với từng năm tăng thưởng ngạch, càng ngày có càng nhiều học sinh mơ ước được vào học.
Có thể vào được Trường Nhị Trung, không một học sinh nào không dựa vào thực lực học tập của chính mình. Tài trợ, cửa sau, quan hệ, toàn bộ đều không có ý nghĩa.
Nghiêm khắc tuyển sinh, đảm bảo thành tích cũng như năng lực học tập, Hiệu Trưởng Trường Nhị Trung Cảnh Trăn biết rất rõ những điểm này, trước mắt vẫn không cần đi lấy lòng người.
Khối lớp mười có tám lớp, nhưng mà ngay cả bảo an gác cổng cũng biết, đám học sinh chạy ào ra cửa kia là học sinh thuộc bảy trong tám lớp, tuyệt không có học sinh lớp thứ sáu (10A6), bởi vì đó là lớp của Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn làm hiệu trưởng Trường Nhị Trung đã bước vào năm thứ tư. Hai mươi tuổi sau khi đạt song học vị thạc sĩ ở nước ngoài trở về, luôn dạy khối lớp 12, lớp chuẩn bị tốt nghiệp. Chỉ cần lớp anh dạy, trước nay đều là lớp truyền kỳ của thành phố.
Đã từng có nhiều học giả giáo dục cẩn thận đo lường tính toán qua. Học sinh của Cảnh Trăn, thành tích thi đại học chưa từng dưới 0.1%. Ở toàn Thành Phố A, mỗi năm có bảy tám chục ngàn thí sinh thi đại học, thành tích tất cả học sinh lớp Cảnh Trăn đều nằm trong top 100 của Thành Phố. Vì có một thầy giáo giỏi, năng lực như vậy, tất cả mọi người cảm thấy thật mai mắn. Năm nay Cảnh Trăn lại chọn dạy một lớp trong khối lớp 10.
Lúc này, lớp thứ sáu khối lớp 10 (10A6) trong truyền thuyết hình như không nghe thấy tiếng chuông tan học này. Mọi người vẫn đang vùi đầu nghiêng cứu đề hàm số mà Thầy Cảnh vừa mới ra ở tiết học trước, lông mi không hề động đang chăm chú nhìn đề trước mặt, chỉ có số ít học sinh thiếu kiên nhẫn hơi ngẩng đầu nhìn chung quanh phòng học, trong ánh mắt lộ ra chút nôn nóng.
Một đề lớn, ba câu hỏi nhỏ, bốn mươi lăm phút, mỗi giây đều cảm thấy không đủ, làm cho những học sinh xuất sắc này hoài nghi thực lực của mình.
Hồi chuông kết thúc, Phương Chu ngồi bàn cuối cùng từ từ đứng lên, cầm bài làm của mình ung dung đi lên bục giảng.
"Cho các bạn thêm hai phút, nếu chưa kịp tính đáp án thì viết cách tính vào."
Giọng nói Phương Chu tuy không lớn nhưng đối với một nam sinh mười lăm tuổi tràn đầy khí lực mà nói thì quá ổn vậy mà vẫn không thể làm an lòng các bạn học.
Nếu đề dễ làm thì đã làm xong lâu rồi, bốn mươi lăm phút vẫn không viết được chữ nào, chỉ hai phút thì làm ăn được gì chứ.
"Đã đến giờ, nộp bài."
Tiếng nói vừa dứt, các học sinh đầu bàn đều đứng dậy gom bài.
Mấy nam sinh ngày thường thích làm ầm ĩ, đang nhìn trái, ngó phải, ngó trước, nhìn sau, tìm được chút an ủi khi nhìn thấy những tờ giấy đề trống trơn chưa viết chữ nào, đại đa số đều là giấy trắng, sạch sẽ giống như giấy đề vừa mới phát ra.
Phương Chu qua loa lật xem, đi lên giải bài thi.
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu vào phát họa khuôn mặt cậu càng thêm rõ nét, đường cong hàm dưới cương nghị, mày hơi hơi nhíu lại, lơ đãng mím mím môi, nếu không phải giờ phút này sắc mặt của cậu đen đến độ có thể bài trừ tất cả chắc nhóm học sinh nữ phía dưới đã hét lên.
Thế nhưng lúc này, Phương Chu hoàn toàn không có tâm tư để ý đến tâm tình của bạn học phía dưới. Ngoại trừ cậu, không một ai làm đến đáp án cuối cùng, bài làm tốt nhất, cũng chỉ làm đến câu hỏi nhỏ thứ hai. Vì thế, một đại biểu toán học luôn luôn tận chức, tận trách xoay người lại, đem biểu đồ hàm số cùng đề viết lên bảng đen, nét chữ cứng cỏi, rõ ràng.
🔹🔹🔹
Phương Chu cầm sắp giấy thật dày, gõ cửa phòng hiệu trưởng.
"Thưa thầy!"
Cảnh Trăn ngồi sau bàn làm việc buông viết, ngẩng đầu.
Thoáng nhìn qua thanh niên chỉ lớn hơn Phương Chu vài tuổi. Cảnh Trăn năm nay vừa qua hai mươi bốn, từ nhỏ dưới tinh anh giáo dục mà trưởng thành. Thế nhưng Cảnh nhị thiếu không có dáng vẻ thư sinh trắng nõn, mà làn da ngăm đen, tóc ngắn gọn gàng, tính cách cười tất nhe răng làm anh nhìn qua giống như anh trai kết bạn đánh bóng rổ nhà bên cạnh.
Áo sơ mi màu xanh da trời được cắt may thật tinh xảo, khéo léo hiện ra những đường cong của thân thể, không có đeo caravat, cúc áo mở đến cúc thứ hai, cổ tay áo xoắn lên. Sáng sớm tháng mười ở Thành phố A đã không còn ấm áp, Cảnh Trăn trước mắt phảng phất hiện ra là một thanh niên đương xuân phơi phới.
Cảnh Trăn thấy người tới, anh lộ ra chiêu bài miệng tươi cười.
"Bài làm thế nào ?"
Dẫu đã vào học hơn một tháng nhưng Phương Chu vẫn chưa quen phong cách dạy học của Thầy Cảnh.
Hiệu Trưởng trẻ tuổi tài ba này, lúc dạy học thì rất hài hước làm cho lớp 10A6 học toán học mà thường xuyên như đang coi biểu diễn hài kịch, tiếng cười ồ có thể làm học sinh lớp bên cạnh khiếu nại. Nhưng thủ đoạn lại nghiêm khắc đến làm người giận sôi.
Trường Nhị Trung thời gian tan học là bốn giờ mười lăm phút, nhưng mà lớp này từ khai giảng tới nay đã một tháng, chưa từng rời khỏi phòng học trước bảy giờ. Ban đầu cho rằng chỉ ra oai phủ đầu, dần dần cảm thấy rất bình thường. Đương nhiên, cái gọi là thủ đoạn để thời gian sau thu được thắng lợi.
"Không làm được tốt lắm."
Hai tay Phương Chu đem sắp giấy đề cùng đáp án đưa cho Cảnh Trăn, tự hỏi tự trả lời.
"Chắc bởi thời gian không đủ..."
Lời vừa nói ra, Cảnh Trăn đã hết cười. Phương Chu biết, thầy không có muốn nghe loại ba phải này, sao cũng được, qua loa trả lời, huống hồ bốn mươi lăm phút, thời gian cho đủ.
Cảnh Trăn dùng mười giây đồng hồ, xem xong bài làm của Phương Chu đang được để trên cùng. Sau đó lại dùng mười giây đồng hồ đảo qua bốn mươi bảy bài còn lại. Từ trên mặt của Cảnh Trăn, Phương Chu thấy được vài phần như cậu dự đoán.
Giọng nói của Cảnh Trăn hoàn toàn trái ngược với ngoại hình như ánh nắng mặt trời, trầm mà không lặng, uy mà không giận.
"Em làm bao lâu?"
Phương Chu buột miệng thốt ra.
"Khoảng hai mươi phút"
Vừa nói xong, chính mình cũng phát giác ra chuyện gì....
"Thời gian còn lại làm gì ?"
Cảnh Trăn đặt câu hỏi, trên mặt hiện ra ý cười nhè nhẹ, ánh mắt chiếu thẳng mặt Phương Chu.
Tuy rằng Phương Chu biết Cảnh Trăn không được kiên nhẫn lắm. Đề tuy khó, nhưng đối với Phương Chu, một học sinh đạt điểm tối đa toán học kỳ thi tuyển Trung học, lại nhiều lần đứng nhất cuộc thi Olympic Toán học thành phố thật sự chỉ cần hai mươi phút.
Dù ánh mắt Cảnh Trăn chiếu thẳng đến trong lòng nhưng Phương Chu vẫn ưỡn ngực nói.
"Thầy Cảnh, em cho rằng làm bài xong, thời gian còn lại nếu thầy không có an bày khác, có thể tự do chi phối."
Cảnh Trăn nhíu mày, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa gõ gõ bài làm của Phương Chu, giọng nói có chút bất mãn.
"Tôi hỏi cái gì ?"
Phương Chu có thói quen mím môi, ánh mắt bị ngón tay Cảnh Trăn hấp dẫn nhìn qua, không tự giác nhìn vào đôi mắt Cảnh Trăn, xác định không có nói giỡn, khẽ nói.
"Em làm bài tập Tiếng Anh."
Cảnh Trăn cười khẽ.
"Em nói đúng, giải xong đề, thời gian còn lại không thể giống học sinh tiểu học, hai tay để đầu gối ngồi ngay ngắn."
Nói tới đây, ánh mắt nhìn Phương Chu nghiêm khắc thêm vài phần.
"Em cho rằng mình thật sự đã giải xong rồi sao?"
Phương Chu dùng một giây đồng hồ nghiền ngẫm lời Cảnh Trăn nói đột nhiên ý thức được cái gì, ngẩng đầu vừa vặn thấy con ngươi đen nhánh, mày nhíu lại cùng ánh mắt không vui làm cho Phương Chu lần nữa cúi thấp đầu xuống, cậu tự nhận đã trở thành thói quen.
Cảnh Trăn trở mặt như lật sách. Từ trước đến nay dẫu Thái Sơn có sập trước mặt, mặt cũng không đổi sắc mà giờ đại biểu toán học mặt đã đỏ lên, Phương Chu dẫu tự tin thế nào cũng không có khả năng ngay lúc này thốt ra lời thề son sắt nói mình giải xong rồi, ít nhất còn có cách giải thứ hai.
Cảnh Trăn lần này không buộc Phương Chu trả lời bởi vì đã đạt được mục đích. Ngay sau đó từ trong đống văn kiện bên tay trái, anh rút ra một chồng bài luyện thi.
"Phát cho tất cả làm lại, quy tắc vẫn vậy. Đề này là bài tập làm thêm của ngày hôm nay."
▪️🔹▪️
Cách làm bài thi này cũng là thủ đoạn thứ nhất của Cảnh Trăn. Không nói cách giải, không cho đáp án, không được thảo luận, sai làm lại, làm xong mới được về nhà.
Phương Chu đứng im trên bục giảng, mắt đảo một vòng phòng học, dừng một chút.
"Đề lúc nảy không khó nhưng điểm bình quân lại không cao, hy vọng các bạn nhìn thẳng vào thái độ làm bài của mình. Bảng đen viết 'bài tập cuối cùng của hôm nay.'
"Bây giờ nghe tên đi lên lấy đề."
Phương Chu từ nhỏ so với bạn cùng trang lứa, cậu luôn là người xuất sắc, nào làm lớp trưởng, ba năm học sinh toàn diện, bốn năm thanh thiếu niên xuất sắc, hội trưởng hội học sinh, học sinh đại biểu của năm..... đỉnh đầu luôn tỏa sáng là người hoàn diện.
Thành tích ưu dị, EQ lại cao, trước nay luôn là nhân vật mà học sinh ba phần kính, thầy cô bảy phần thương.
Người khác dẫu cố gắng nỗ lực đến mấy cũng khó có thể với tới độ cao như vậy, mà Phương Chu chỉ cần nhón chân là có thể đạt được.
Mười lăm năm qua, bước chân của cậu rất thoải mái, vui vẻ, cậu không hề bức ép bản thân mình, cậu còn là mục tiêu của những người xung quanh. Nhưng mà ông trời trước nay luôn công bằng, gia đình là tử huyệt của Phương Chu.
Phương Chu phát xong đề đi xuống chỗ ngồi để đề của mình lên bàn, quay lại bảng đen viết đề, vẽ biểu đồ.
Mười phút trôi qua, ba cái đáp án đã nằm trên giấy. Vẫn không yên tâm, đọc lại đề lần nữa, xác định không còn cách giải nào khác, mới buông viết.
Đề ra thật xảo diệu, nếu không phải giả thiết có bao nhiêu cách giải căn bản không thể nào nghĩ ra 'Anh ta! có phải cố ý ?'
Khi Cảnh Trăn bước vào phòng học, hầu như mọi người đều đang vùi đầu làm bài. Sau khi nhìn chung quanh phòng học, đi đến chỗ Phương Chu, gõ lên bàn cậu, xoè tay.
Phương Chu đang làm bài tập Tiếng Anh, ngẩng đầu lên, đem đề mới vừa làm xong để vào tay Cảnh Trăn, đầu ép tới méo mó, thoáng trộm nhìn sắc mặt Cảnh Trăn, không nhìn một chút liền khi dễ mình, sao mình lại làm ra hành động này, căm giận vùi đầu làm tiếp bài tập tiếng Anh.
Trong lòng Cảnh Trăn vui như mở hội. Đứa nhỏ này cũng có lúc dễ cưng như vậy nha. Anh đưa tay thật mạnh xoa xoa đầu Phương Chu, cảm thấy không đủ lại đánh một cái.
Tiếng vổ vang dội cả phòng học, chỉ có mấy người dám ngẩng đầu nhìn xem. Đối mặt hơn ngàn người mặt không đổi sắc, tâm không loạn mà giờ phút này mặt Phương Chu đã đỏ bừng bừng lên.
Phương Chu không ngu ngốc đến mức mở miệng hỏi, có phải hay không tất cả đáp án đều đúng. Cảnh Trăn không có chọn đáp án, cậu nên cảm thấy may mắn.
Lục tục có bạn học làm bài xong, tiến lên đưa Cảnh Trăn phê sửa. Tất cả đúng rồi, mang cặp sách, cung kính một tiếng 'Thầy Cảnh hẹn gặp lại' liền ra về. Cũng có người sửa nhiều lần, sai vẫn sai. Đảo mắt trong phòng học cũng chỉ còn lại vài người.
"Phương Chu, giúp thầy đi xung quanh kiểm tra một chút."
Hơn bảy giờ, bây giờ không phải mùa hè, đèn bên ngoài đã thắp sáng trưng.
Phương Chu lĩnh mệnh liền đi xem mọi người tập trung nơi nào, chỉ có một số ít để tâm vào chuyện vụn vặt, số còn lại từng người từng người lần lược ra về.
Không quá mười phút, trong phòng học chỉ còn Phương Chu cùng Cảnh Trăn.
Ngồi trên ghế của mình, Cảnh Trăn giống như không có ý muốn đi, Phương Chu biết anh ta đang đợi.
Phương Chu là đứa nhỏ thông minh, từ nhỏ mẹ cậu luôn dạy cậu, chỉ có nắm giữ quyền chủ động hóa giải mâu thuẫn mới là việc làm của nam tử hán, hai từ trốn tránh đã bị loại bỏ khỏi từ điển của cậu từ rất sớm.
"Thầy Cảnh, hôm nay là em làm bài sơ sót."
Phương Chu đứng bên phải góc 45 độ trước mặt Cảnh Trăn với tư thế đứng tiêu chuẩn không thể bắt bẻ được. Nói chính là nói xin lỗi nhưng vẫn ngẩng cao đầu.
Một tiếng 'Thầy Cảnh' kêu rất rõ ràng vậy mà Cảnh Trăn lại không vừa lòng.
"Em kêu tôi là gì?"
'Em kêu tôi là gì?' Rõ ràng là câu hỏi lại, Cảnh Trăn nói thành câu nghi vấn. Giọng điệu nhàn nhạt như thể không quan tâm chút nào, nhưng trong lòng ẩn ẩn chờ mong, hy vọng cái đáp án thật xa vời.
Cảnh Trăn lần này không có buộc Phương Chu trả lời, giọng nói giống như giải thích.
"Thầy Cảnh.... không truy cứu em làm sai một cái đề. Nếu em cái gì cũng hiểu còn muốn thầy làm gì."
'Thầy Cảnh' hai chữ này kéo dài, nói có ý vị khác.
Phương Chu ngẩng đầu, cắn chặt môi, cẩn thận nhìn người anh cùng cha khác mẹ này, kỳ thật lúc anh ta không cười thật rất giống mình.
Trong trường học mỗi người đều biết, Phương Chu là bảo bối của Cảnh Trăn, mà Phương Chu quả thật rất ưu tú cũng là 'Bảo bối' của các thầy cô khác cho nên cũng không có ai biết quan hệ thực của bọn họ.
Tuy nhiên, trong lòng Cảnh Trăn biết rất rõ ràng. Từ sâu thẳm trong lòng của Phương Chu luôn muốn dấu diếm không thích bị coi là Cảnh gia tam thiếu gia.
Trầm mặc gần năm phút đồng hồ, vẫn là Cảnh Trăn đánh vỡ trước. 'Vèo' đứng dậy.
"Đi về.... ăn cơm!"
Khi xe chạy vào cổng lớn Cảnh gia, Phương Chu không khỏi thở dài. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, và không ai chuẩn bị sẵn sàng. Sau cái chết đột ngột của mẹ, cậu được đưa về Cảnh gia, đối mặt thình lình xuất hiện một người cha, hai anh trai cùng người phụ nữ kia không biết nên gọi thế nào. Sống trong biệt thự cao sang, rộng lớn vậy mà Phương Chu lại cảm thấy thở không nổi.
Mười lăm năm qua lần đầu tiên cậu không biết phải làm sao.....
🍃🍃2020.3.1🍃🍃